Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Chương 61: Tiểu Kết, đã xảy ra chuyện!


Đọc truyện Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn – Chương 61: Tiểu Kết, đã xảy ra chuyện! tại website TruyenChu.Vip

Trên hành lang vang
lên một trận tiếng bước chân vội vàng, cửa phòng ngủ “rầm” một tiếng bị
đẩy ra, Vương Giai Phân hốt ha hốt hoảng vọt vào. Tôi đang đứng ở bên bệ rửa tay giặt quần áo, bị cô làm sợ hết hồn, nói: “Thế nào? Như là gặp
ma.”

Vương Giai Phân chưa tỉnh hồn, cô nhìn tôi chằm chằm, ngực phập phồng: “Tiểu Kết, đã xảy ra chuyện!”

“Xảy ra chuyện gì?”

Đây là buổi sáng thứ tư, buổi chiều thứ ba tôi đã trở về phòng ngủ.

Vương Giai Phân lôi cánh tay của tôi chạy vội tới trước máy vi tính xách tay
của cô, luống cuống tay chân mở máy, tay tôi còn đầy bọt xà phòng, nghi
hoặc nhìn cô. Cô nhanh chóng ở trong trình duyệt bấm một website, mở ra
cho tôi xem.

Đó là một diễn đàn bát quái nổi tiếng trong nước, cô mở ra trang đầu một topic, chỉ vào nội dung phía trên nói với tôi:
“Tiểu Kết, đây là cậu sao? Topic này nóng lên từ hôm qua, còn là nam
sinh trong lớp chia sẻ cho tớ xem đấy.”

Tôi đã hoàn toàn sợ ngây
người, nhìn một loạt ảnh chụp trong topic đó. Sắc mặt hồng đến cổ quái,
ánh mắt mê ly, người ở trên ghế sô pha ngã trái ngã phải, không phải tôi thì là ai?

Bối cảnh trong hình có chút mờ mờ, nhưng ảnh chụp có
ánh đèn flash, mặt của tôi vẫn rõ ràng như cũ. Đầu tôi ở trên bả vai của một người đàn ông, tay còn ôm cổ hắn, cười đến rất quỷ dị. Trên người
tôi mặc quần áo của nhân viên tiếp thị bia, váy ngắn bị vén lên rất cao, bắp đùi hoàn toàn lộ ra bên ngoài. Có mấy tấm hình, còn có thể mơ hồ
nhìn thấy quần lót màu đen của tôi. Có một tấm hình, tôi thậm chí rúc
vào bên cạnh ba người đàn ông, bọn họ ôm chặt tôi…cổ áo của tôi cũng
bị kéo xuống, có thể nhìn thấy màu áo ngực của tôi, nhưng nét mặt của
tôi lại không có một chút xíu cự tuyệt, ngược lại nhìn dáng vẻ còn rất
cao hứng.

Tôi cảm thấy máu toàn thân đều xông lên đỉnh đầu, tiếp đó lại hoàn toàn hạ xuống, trong lúc nhất thời đã quên hô hấp thế nào.

Tôi không thể ức chế phát run lên, ngón tay run rẩy di chuyển con chuột,
nhìn từng tấm ảnh hoang đường không chịu nổi, ảnh chụp dâm mỹ đồi trụy,
không thể tin được người ở bên trong thật đúng là tôi.

“Đây là
xảy ra chuyện gì? Tiểu Kết? Cậu bị chụp những tấm hình này khi nào?”
Vương Giai Phân dùng sức lay cánh tay tôi, tôi ngây ngốc nhìn cô, cắn
răng nói: “Là Đường Duệ.”

“Đường Duệ?” Cô nhìn mấy tấm hình, trên mặt tất cả đàn ông bên cạnh tôi đều bị đánh Mosaic, chỉ có nụ cười của
tôi là rõ ràng không lầm.

Sau đó, tôi lại thấy được một đoạn chữ
viết miêu tả: Đại học Q, một trong các trường đại học trọng điểm trong
nước, cuộc sống chân thật của một nữ sinh năm hai.

Tôi thật sự
nên cảm tạ bọn họ, không có viết ra tên và chuyên ngành của tôi, nhưng
đây cũng có ích lợi gì đâu? Internet là vạn năng, ngay cả nam sinh ban
chúng tôi cũng đã thấy được hình này, tôi tin tưởng chắc chắn topic này
không bao lâu nữa sẽ truyền ra toàn trường.

Nếu như. . . . . .
Diệp Tư Viễn thấy được ảnh chụp này, anh sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ nhìn
tôi ra sao? Anh nhất định sẽ giận điên lên. Trời ạ! Tôi nên làm thế nào
đây? Lòng tôi loạn như ma, không dám nghĩ tiếp. Tôi hít sâu mấy hơi, ép
buộc mình tỉnh táo lại, lúc này tôi muốn suy tính không phải những thứ
này. Chuyện đã xảy ra, tôi nhất định phải nghĩ biện pháp đi sửa chữa.


Tôi nhanh chóng phóng tới phòng ngủ của Đường Miêu – nữ sinh cùng lớp.
Vương Giai Phân đi theo sau lưng tôi, vừa vào cửa, tôi liền phát hiện
mấy nữ sinh đang vây quanh máy vi tính xem, còn vừa xem vừa cười. Thấy
tôi đi vào, họ giật nảy mình, vội vàng tắt trình duyệt.

Sắc mặt
Đường Miêu cổ quái nhìn tôi, khi lớp chúng tôi lên núi liên hoan, tôi
rất không cho Đường Duệ mặt mũi, sau đó cô ta vẫn luôn không nói chuyện
với tôi. Lúc này mặt đối mặt, tôi phát hiện bên môi cô ta đang đè nén
xuống nụ cười hả hê.

Tôi hít sâu, nói với cô ta: “Đường Miêu, xin đưa số điện thoại của Đường Duệ cho tôi, cám ơn.”

Tôi gọi điện thoại cho Đường Duệ, hắn hạ thấp giọng, nói đang đi họp.

Tôi nhẫn nhịn không ngừng tức giận rống: “Đường Duệ! Tại sao anh muốn làm
như vậy? Tại sao? Sao anh hèn hạ vô sỉ như vậy? Sao anh có thể đối với
tôi như vậy? Tôi muốn anh nhanh xóa topic đó đi!”

Lúc này Đường
Duệ mới biết tôi gọi nói cái gì, hắn cười nói: “Xin lỗi, hình không phải là tôi chụp, cũng không phải là tôi truyền ra, đều là đồng nghiệp của
tôi đang nháo chơi thôi. Được rồi, được rồi, một lát họp xong tôi kêu
hắn xóa, chỉ có chút chuyện thôi, sao em phải tức giận như vậy chứ?”

Tôi cực kỳ tức giận, hắn cho tôi uống bia bị bỏ thuốc, chụp hình không chịu nổi của tôi, truyền lên trên web, vào lúc này còn dám nói đây là chuyện nhỏ? Toàn thân tôi phát run, hận không được tức miệng mắng to hắn, bất
đắc dĩ hình vẫn còn ở trong tay bọn họ, tôi lại không dám chọc giận hắn, chỉ có thể cầu xin hắn nhanh xóa topic, có thể trong thời gian ngắn
nhất tận lực vãn hồi tất cả.

Nhưng tôi đã coi thường lực lượng
Internet, đến lúc tối, topic này đã bị phát đến khắp nơi, đám người trên mạng nhiệt liệt thảo luận, rối rít nhắn lại. Tôi nhìn một tin rồi một
tin, chỉ cảm thấy không còn hy vọng, sống không bằng chết.

Bạn trên mạng A: Haizz…! Bình thường thôi, nữ sinh đại học bây giờ, phàm là xinh đẹp một chút, người nào không phải như vậy?

Bạn trên mạng B: Đây là sinh viên đại học? Lừa gạt ai đó, nhìn ánh mắt cô
ta đi, thật là YD. Tôi thật sự thay ba mẹ của cô ta mà bi ai, sinh một
ra một người đê tiện như vậy.

Bạn trên mạng C: Đại học Q? Không
phải cho tới nay đại học Q đều thực hành giáo dục đạo đức cao nhất ư?
Sao có thể có một đóa hoa tuyệt thế như vậy chứ?

Bạn trên mạng D: Cô gái nhỏ này nhìn thật quá xinh đẹp, nhưng đáng tiếc đáng tiếc, vì ít tiền liền hư hỏng.

Bạn trên mạng E: Ai biết cô ta có phải vì tiền không? Nói không chừng cô ta chính là cần đàn ông! Các người xem cô ta bị nhiều đàn ông ôm như vậy,
vui vẻ thành cái dạng gì rồi, ha ha ha ha. . . . . .

Tôi chết
lặng tắt trình duyệt đi, lặng lẽ bò lên trên giường, Vương Giai Phân ở
phía dưới lo lắng hỏi tôi: “Tiểu Kết, cậu không sao chứ?”

“Không có việc gì.” Tôi cố gắng cười với cô, “Trên mạng chỉ có một thời gian thôi, mấy ngày nữa là tốt rồi.”

Cô không nói chuyện nữa, mà tôi biết, cô rất lo lắng.

Tôi cũng rất lo lắng, từ trước đến giờ nội quy trường học của chúng tôi rất nghiêm khắc, rõ ràng cấm đoán sinh viên đi làm ở những chỗ ăn chơi này. Mà bây giờ tôi lại đụng vào cái sọt lớn như vậy, bôi đen trường học,
làm ảnh hưởng danh dự. Tôi thật sự lo lắng giáo viên sẽ tìm tôi nói
chuyện, sau đó cho tôi một xử phạt.

Tôi càng lo lắng. . . Diệp Tư Viễn.


Diệp Tư Viễn, Diệp Tư Viễn, đây đều là lỗi của tôi, tôi không trách được bất luận kẻ nào, tôi không chỉ làm sai chuyện, còn lừa anh. Tôi hiểu rõ
anh nhất định sẽ thấy những tấm hình này, tôi không biết nên giải thích
như thế nào với anh.

Diệp Tư Viễn, tôi biết rõ anh sẽ tức giận,
tôi hoàn toàn không dám yêu cầu xa vời sự tha thứ của anh. Nếu như bởi
vì chuyện này, anh quyết định không bao giờ để ý tới tôi…tôi không còn lời nào để nói. Đây là tôi tự làm tự chịu, tôi có lỗi với tình cảm của
chúng tôi. Tôi giẫm lên tin tưởng của anh đối với tôi, mặc kệ vì lý do
gì, cuối cùng tôi cũng đã lừa anh. Tôi nguyện ý bỏ ra bất cứ giá nào để
chuộc tội, cho dù là cô độc cả đời.

@@@@@@@@@

Sáng ngày
hôm sau, tôi vượt qua trong tâm thần thấp thỏm. Khi đi học, đi trên
đường, tôi vẫn luôn cảm thấy có người đang nhìn tôi. Vương Giai Phân nói là tôi quá nhạy cảm, tôi từ chối cho ý kiến. Lúc này tôi đã như chim sợ cành cong, dây cung buộc quá chặt rồi, rất sợ có một chút gió thổi cỏ
lay, dây cung mảnh khảnh kia sẽ đứt rời.

Buổi trưa đi căn tin, tôi ngoài ý muốn gặp được Diệp Tư Viễn, anh đang chờ Lưu Nhất Phong mua cơm.

Ở bên trong dòng người hối hả, một mình anh đứng bên ngoài, lưng đeo hai
balô, thân thể đứng nghiêm, tay áo áo sơ mi trống rỗng rủ xuống bên
người, ánh mắt như đuốc nhìn tôi.

Tôi cách đám người nhìn anh, cả trái tim ngày càng chìm xuống. Tôi rất hiểu anh, ánh mắt anh nhìn tôi
phức tạp như thế, tôi hiểu rõ anh nhất định đã thấy những tấm hình kia.

Diệp Tư Viễn, anh đang giận tôi đi? Anh rất thất vọng về tôi đúng không? Có phải cảm thấy tôi đã trở nên rất xa lạ?

Chính tôi cũng hận chết mình! Bây giờ tôi cảm giác mình thật bẩn, thật bẩn,
còn có tư cách gì trở lại nói “Thật xin lỗi” với anh.

Tôi thấy
Diệp Tư Viễn há miệng, hình như muốn nói điều gì, anh bước về phía tôi.
Lúc này có một nam sinh bưng khay cơm đi ngang qua bên cạnh anh, không
cẩn thận đụng phải anh, thịt kho tàu và canh rau trong khay đổ ra ngoài, dính vào trên áo sơ mi màu nâu nhạt của Diệp Tư Viễn.

“A, thật
xin lỗi, thật xin lỗi!” Nam sinh không ngừng áy náy, còn vươn tay lau
vết bẩn trên người Diệp Tư Viễn. Diệp Tư Viễn chỉ là lui ra sau hai
bước, mím môi lắc đầu một cái, nhẹ nói câu gì đó.

Anh lại xoay đầu nhìn tôi, tôi chỉ cảm thấy ánh mắt chua xót đến khó chịu, nghiêng đầu sang chỗ khác chạy ra ngoài căn tin.

Đừng khóc! Trần Kết! Nhất định đừng khóc!

Buổi tối, tôi mất ngủ.

Rạng sáng mười hai giờ, tôi quỷ thần xui khiến bấm số điện thoại của Diệp Tư Viễn. Tôi không biết anh ở phòng ngủ trong kí túc xá hay ở nhà, ngón
tay nắm điện thoại di động, tâm tôi mang theo kinh hoàng nghe âm thanh
chờ đợi.

Anh nhận điện thoại, nhưng không có lên tiếng, chỉ nói một tiếng “alo” liền không nói gì nữa.

Tôi thật sự muốn nghe anh gọi tôi một tiếng “Tiểu Kết”, chỉ cần một tiếng
là tốt rồi, tôi sẽ lập tức trở nên kiên cường, sẽ không bị những khó
khăn tạm thời này đánh ngã, nhưng anh không nói.

Tôi nghe đầu kia điện thoại là tiếng hít thở của người đàn ông, có chút trầm, có chút đè nén. Nước mắt không nhịn được nữa rơi xuống, tôi che miệng lại im lặng

khóc thút thít. Diệp Tư Viễn, thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Tôi làm tổn
thương trái tim anh. . . . . .

Anh vẫn luôn không cúp điện thoại, vẫn trầm mặc, thân thể tôi cuộn thành một đoàn khóc đến toàn thân phát
run, không ngừng thở gấp, lại chịu đựng không mở miệng. Không biết đã
trải qua bao lâu, tôi “cạch” một tiếng cúp điện thoại.

Tôi trợn tròn mắt cho đến trời sáng, cũng không biết sau khi trời sáng, chờ đợi tôi sẽ là cái gì.

Ngày thứ ba, giáo viên Chu nói tôi buổi chiều sau khi tan lớp tới văn phòng.

Rốt cuộc giờ phút này đã tới, tôi ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm, ngồi ở đối
diện giáo viên Chu, tôi thấy hình như cô còn khẩn trương hơn tôi.

“Giáo viên Chu, nếu như là bởi vì chuyện topic đó, cô cứ việc nói thẳng, em không sao.”

“Trần Kết, cô trước hỏi một chút, rốt cuộc ngày đó đã xảy ra chuyện gì?”

“Em uống say, không biết bọn họ chụp hình.”

“Bọn họ là ai?”

“Khách hàng, ở chỗ quán bar em bán bia.” Tôi ngoan ngoãn trả lời.

“Trần Kết, em nên biết, dựa vào chuyện em ở quán bar kia bán bia, đã có thể ghi nhận cho em một xử phạt.”

“Em hiểu rõ, lần này hoàn toàn là em không đúng, nguyện ý tiếp nhận xử phạt của trường học.”

“Theo cô được biết, năm thứ nhất đại học, em vẫn còn múa. . . . . . ách, múa cột trong quán bar?”

Tôi chợt ngẩng đầu lên nhìn cô, rốt cuộc cắn răng gật đầu nói: “Đúng, múa một năm.”

“Em rất thiếu tiền?”

“Có một chút.”

“Bây giờ em vẫn còn lui tới với Diệp Tư Viễn ở chuyên nghành nghệ thuật sao?”

Tôi do dự gật đầu, không biết lời của cô là có ý gì.

“Em có biết không, lúc Diệp Tư Viễn nhập học đã lên tin tức, nói hắn thân
tàn chí kiên, tàn mà không bỏ. Thật ra thì trường học tuyển hắn cũng rất phiền toái, bố trí phòng ngủ của hắn, bàn ghế phòng học, rất nhiều thứ
đều phải suy nghĩ cho một mình hắn, hiệu trưởng thật sự bị hắn cảm động
mới ra quyết định này.”

Tôi nhìn cô, không nhúc nhích.

“Mà bây giờ, làm bạn gái của hắn, em lại có thể xảy ra chuyện như vậy, em
nói trường học phải làm quan hệ xã hội như thế nào đây.”

“Chuyện lần này không liên quan với Diệp Tư Viễn! Anh ấy không biết gì về chuyện này!” Tôi nóng nảy.

“Mặc kệ hắn có biết chuyện hay không! Trần Kết, em phải biết, chuyện lần này rất nghiêm trọng, em đã bị người thịt. Sớm muộn gì chuyên ngành, lớp
học, tên đều sẽ bị người đào lên. Còn có người nhắc tới bạn trai của em, ở trên mạng lại nhấc lên một trận đồn đãi.”

“À?” Mấy ngày nay
tôi hoàn toàn không dám mở máy vi tính, chuyện phát triển như thế nào
đều là nghe Vương Giai Phân nói. Cô ấy cũng không có nói đến tình huống
này, đến Diệp Tư Viễn cũng bị dính líu vào rồi ư? Tôi đã tạo nghiệt gì
rồi!

“Trần Kết, giáo viên Chu ở chỗ này cho em một dự phòng.
Chuyện này, lãnh đạo trường học rất tức giận, em đã xúc phạm nghiêm
trọng nội quy trường học, hơn nữa ảnh hưởng xã hội quá kịch liệt, bây
giờ trường học còn đang nghiên cứu xử phạt em, em phải chuẩn bị tư
tưởng.”

“Em nguyện ý tiếp nhận xử phạt.” Tôi nhỏ giọng trả lời.

“Xử phạt? Em quá ngây thơ rồi.” Giáo viên Chu lắc đầu cười khổ, “Trần Kết, có rất nhiều lãnh đạo cho là nên khai trừ em.”

Tôi không biết mình làm sao đi ra khỏi phòng làm việc, đứng ở dưới ánh mặt

trời chói chang của tháng năm, tôi lại cảm thấy toàn thân rét run.

Khai trừ?

Nếu như chuyện diễn biến đến bước này, tôi hoàn toàn không biết tiếp theo
mình nên làm gì? Nhiều năm cố gắng đọc sách, đến hôm nay lại bị trường
học khai trừ?

Tôi ngước nhìn trời cười lạnh, đến tột cùng thế
giới này là thế nào? Tôi là gieo gió gặt bão, tôi là tự làm tự chịu,
nhưng tôi thật sự không có một đường lui ư? Thật không đáng giá để tha
thứ sao?

Bước chân nặng nề đi tới thư viện bên, thể xác và tinh thần của tôi đều mỏi mệt, ngồi trên ghế ở cửa thư viện.

Ngẩng đầu nhìn thư viện, tôi nhớ tới một năm rưỡi trước tôi và Diệp Tư quen
biết nhau, chúng tôi cũng coi như không đánh nhau thì không quen biết.
Thời điểm đó tóc Diệp Tư Viễn dài hơn bây giờ một chút, khuôn mặt còn
hơi trẻ con, trên mặt đều là vẻ ôn hòa xấu hổ. Lúc anh cúi đầu cười yếu
ớt, bên má sẽ lộ ra má lúm đồng tiền vẫn làm tôi mê muội, nhưng đã rất
lâu rồi, tôi không nhìn thấy nụ cười kia.

Tôi đã từng cảm tạ ông trời ban cho tôi đoạn duyên phận kỳ diệu này, bây giờ, có phải tất cả đều bị tôi tự hủy diệt rồi không?

Trong đầu đang miên mang suy nghĩ, điện thoại di động vang lên, tôi vừa nhìn, là điện thoại của Trần Dạ.

Nó do dự hỏi chuyện chuyển cấp, sau khi nghe xong, tôi nói với nó: “Tiểu
Dạ, mấy ngày qua chị suy nghĩ rất nhiều biện pháp, cũng không xoay sở
được số tiền kia. Thật xin lỗi, chị không có biện pháp để cho em học
trường học ngoại ngữ đó.”

Thằng bé trầm mặc một lúc lâu, đột
nhiên lại khóc, đè ép giọng nói: “Các người đều gạt em! Trước còn nói sẽ để em học, ba nói chị sẽ nghĩ biện pháp! Chị lừa em. . . . . .”

Đúng! Tôi lại gạt người! Tôi vuốt cái trán an ủi nó: “Chị đồng ý với ba sẽ
nghĩ biện pháp, nhưng thật sự không xoay sở được nhiều tiền như vậy.
Tiểu Dạ, em học năm nhất trường trung học công lập gần nhà đi, chất
lượng dạy học cũng không tệ, còn có thể học cùng rất nhiều bạn bè ở tiểu học, không phải rất tốt sao?”

“Không được! Một chút cũng không
tốt! Các người đều gạt em! Em muốn học trường học ngoại ngữ, hu hu hu. . . . . .” Nó lớn tiếng khóc lên, tôi lập tức không bình tĩnh được nữa,
lớn tiếng cắt đứt nó:

“Khóc cái gì khóc? Em biết ba và dì Mỹ một
tháng kiếm bao nhiêu tiền không? Em biết một năm trong nhà phải chi bao nhiêu tiền sao? Em muốn giày Nike, cặp sách Adidas, chúng ta đều mua
cho em…em biết mẹ em mua quần áo bao nhiêu tiền không? Em có biết tiền học phí, phí ăn ở một vạn tư có ý nghĩa gì với chúng ta không? Đó là
tiền lương nửa năm của ba! Đây mới là năm nhất của trường trung học
thôi, tương lai em còn phải lên cấp ba, thi đại học, áp lực của ba và dì Mỹ rất lớn, em có hiểu không? Trần Dạ, sao em lại không hiểu chuyện như vậy! Điều kiện nhà chúng ta không bằng người ta! Em không thể so mọi
thứ với nhà người ta! Em thông minh học giỏi, không cần học năm nhất ở
trường trung học ngoại ngữ, tương lai có thể thi vào cao trung trọng
điểm, thi đại học trọng điểm! Không phải chị cũng tốt nghiệp ở trường
trung học công lập ư? Không phải bây giờ vẫn thi đậu đại học trọng điểm đó sao? Trần Dạ, em đã sắp mười ba tuổi rồi, em nên hiểu chuyện!”

Nói một hơi, tôi phát hiện mình cũng khóc, đồ đần ở trong điện thoại vẫn
không lên tiếng, đoán chừng bị tôi mắng ngốc rồi. Tôi lau nước mắt, nói
với nó: “Thật xin lỗi, mấy ngày nay chị gặp phải chút chuyện, lại phát
giận với em. Tóm lại chuyện em đi học, chị thật sự nghĩ biện pháp rồi,
thật sự là không được, tiểu. . . . . .”

“Chị.” Đồ đần đột nhiên
nói, “Em hiểu, em không học năm nhất ở trung học ngoại ngữ nữa, em sẽ
nói với ba. Chị, chị đừng khóc, thật xin lỗi.”

Đồ đần, đồ đần ngoan, tôi cúp điện thoại di động, cúi người xuống để đầu nằm trên đùi, càng lớn tiếng mà khóc lên.

Có lẽ người đi ngang qua sẽ cảm thấy tôi là một người điên, nhưng mà tôi lại không quan tâm.

Thật biến thành một người điên cũng tốt, tôi sẽ không bao giờ bị những chuyện hư hỏng này phiền não.

Vương nước mắt, ngẩng đầu nhìn ngôi trường này, có lẽ tôi lập tức sẽ không thuộc về nơi này.

Diệp Tư Viễn, Diệp Tư Viễn, thật không nghĩ tới, người rời đi trước lại có thể là tôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.