Đọc truyện Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn – Chương 108: Ba là người tốt nhất trên thế giới (3) tại website TruyenChu.Vip
Bữa ăn tối giải quyết ở bên bàn trà, Diệp Dĩ Đình ngồi trên ghế nhỏ, độ cao khay trà rất vừa vặn với thằng bé, có thể để cho chính nó cầm thìa nhỏ ăn cơm. Diệp Tư Viễn ngồi ở trên ghế sa lon, cúi người, ngón chân đang kẹp chiếc đũa vớt sợi mì ăn.
Mặc dù Diệp Dĩ Đình đã lên mẫu giáo bé, nhưng tự mình ăn cơm vẫn có chút khó khăn, ăn đến cơm và món ăn văng đầy một bàn trà. Diệp Tư Viễn nhìn thấy nó ăn như vậy, đoán chừng có thể ăn được một nửa vào trong miệng cũng đã không tệ rồi, vội vàng ăn hai ba miếng xong đĩa mỳ sợi, dùng chân kẹp cái muỗng đút cho nó ăn.
Diệp Dĩ Đình ăn cơm rất ngoan, sẽ không ngậm trong miệng không nuốt xuống, thịt bằm chua chua ngọt ngọt vốn chính là món ăn bé thích, có Diệp Tư Viễn trợ giúp, thằng bé cũng ăn được hơn nửa hộp thức ăn lớn.
Đút một lát, Diệp Tư Viễn phát hiện đứa nhỏ ngồi có chút không yên, xem một chút thức ăn còn dư lại trong hộp cơm, anh biết con trai đã ăn no, vì vậy nói: “Tự mình đi rửa tay rửa mặt, ba cho con xem hoạt hình”.
“Được ạ!” Diệp Dĩ Đình vui sướng chạy đến phòng vệ sinh, Diệp Tư Viễn dời hộp cơm của nó qua, lặng lẽ ăn xong thức ăn còn dư lại của thằng bé.
Trần Kết từng nói, cô chưa bao giờ lãng phí lương thực, lúc giáo dục Diệp Dĩ Đình thì hai vợ chồng vẫn phải làm gương tốt .
Diệp Dĩ Đình vừa leo lên leo xuống ở trên ghế sô pha, vừa xem hoạt hình thì Diệp Tư Viễn đã ở trong trong phòng bếp rửa sạch nồi chén muỗng đũa lưu lại vào buổi sáng. Trở lại phòng khách, thấy thằng bé đang hăng hái bừng bừng xem ti vi, anh đẩy xe nhỏ bốn bánh vào thư phòng, lấy laptop của mình bỏ vào trên bàn trà. Anh vừa ở bên cạnh Diệp Dĩ Đình, vừa tiếp tục nói chuyện với Lưu Nhất Phong ở Italy xa xôi về công việc chưa kịp thảo luận xong vào buổi chiều.
Tính toán thời gian không sai biệt lắm, Diệp Tư Viễn gọi Diệp Dĩ Đình: “Linh Đang, xem xong tập này chúng ta phải đi tắm.”
“Dạ!” Diệp Dĩ Đình cũng không quay đầu lại đáp lời.
Đợi đến xong một tập, thằng bé có chút lưu luyến không rời cầm lấy hộp điều khiển ti vi, thả vào bên chân Diệp Tư Viễn: “Ba, xem xong rồi.” Diệp Tư Viễn nhìn nó cười, trong lòng cảm thấy vui mừng. Từ trước đến giờ, con trai còn nhỏ tuổi nhưng luôn có tự chủ tốt hơn những bạn nhỏ cùng lứa khác, theo Trang Văn Linh nói, về điểm này, Diệp Dĩ Đình hoàn toàn giống như Diệp Tư Viễn khi còn bé.
“Vậy chúng ta tắm, hôm nay mẹ không có ở đây, chúng ta không ra tản bộ, ngủ sớm một chút, có được hay không?”
“Dạ.”
Diệp Tư Viễn đẩy xe nhỏ đi phòng ngủ chuẩn bị quần áo để hai người thay sau khi tắm xong, sau đó tự mình cởi bỏ quần áo. Đến lúc cởi quần thì có chút tốn sức, bởi vì dây lưng của anh. Thật ra thì những năm gần đây, anh và Trần Kết đã tìm kiếm ra được biện pháp để anh có thể tự mình mặc cởi dây lưng, dĩ nhiên vẫn còn cần mượn một chút dụng cụ.
Trong miệng Diệp Tư Viễn cắn một lưỡi câu nhỏ đặc biệt chính xác, cúi đầu ngồi ở trên ghế sa lon cởi dây lưng, trên ngón chân phải cũng đang kẹp một lưỡi câu tương tự, phụ trợ lưỡi câu trong miệng cùng nhau làm việc. Anh cũng không gấp gáp, bởi vì càng gấp càng không làm được, nhớ lúc vừa mới bắt đầu luyện tập, anh thậm chí cần nửa giờ mới có thể tự mình cởi dây lưng ra. Mặc dù dây lưng cần nhiều thời gian hơn, nhưng bây giờ anh chỉ cần mấy phút là có thể làm xong.
Rốt cuộc mở được dây lưng, Diệp Tư Viễn thở phào nhẹ nhõm, nhấc chân dùng lưỡi câu kéo dây quần xuống, hai chân kéo ống quần hai bên để mở quần tây.
Sau khi cởi đi tất cả quần áo, Diệp Tư Viễn bắt đầu kêu Diệp Dĩ Đình đang chơi đến rất vui vẻ ở trên sàn nhà: “Linh Đang, tới đây, ba giúp con cởi quần áo.”
Diệp Dĩ Đình lập tức chạy tới, thấy Diệp Tư Viễn đã cởi sạch trần truồng, thằng bé khoa trương che mắt, lớn tiếng kêu: “Ba xấu hổ xấu hổ! Ba không mặc quần áo!”
Diệp Tư Viễn lại có thể đỏ mặt, lúc Trần Kết ở đây, anh chưa từng cởi quần áo ở trong phòng khách, càng không nói đến thân thể trần truồng đi tới đi lui ở trong nhà rồi, nhưng hôm nay anh mang Diệp Dĩ Đình đi tắm, đây đều là chuyện ắt phải làm.
Anh cố ý sưng mặt lên: “Nhanh tới đây, ba sẽ lạnh.”
Những lời này rất hữu hiệu, Diệp Dĩ Đình lập tức chạy đến trước mặt Diệp Tư Viễn, để ba giúp cởi quần áo. Hai người đàn ông một lớn một nhỏ này xích lõa chạy vào phòng tắm, Diệp Tư Viễn mở máy nước nóng lên, trong bồn tắm trải đệm phòng trợt, đá cái mông Diệp Dĩ Đình, đuổi nó vào bồn tắm.
Anh cũng không kiêng kỵ lộ ra thân thể khiếm khuyết của mình ở trước mặt con trai, đó cũng không phải là chuyện gì xấu hổ. Tàn tật, là sự thật đã định, Trần Kết vẫn truyền thụ cho Diệp Dĩ Đình suy nghĩ là: mặc dù thân thể ba không giống ba của những bạn nhỏ khác, nhưng ba rất tuyệt.
Với số tuổi của Diệp Dĩ Đình, thằng bé còn không thể giải thích vì sao ba của mình lại không có hai cánh tay, chỉ là kể từ khi nó ghi nhớ, ba chính là dùng thân thể khác với người khác, dùng một phương thức sinh hoạt khác với người thường. Mặc dù ba không thể chơi với nó rất nhiều trò chơi, cũng không thể cùng nó đi tham gia đại hội thể dục thể thao của vườn trẻ, nhưng ba dạy nó bơi lội, dạy nó đánh cờ, dạy nó ca hát, ba có thể sử dụng chân làm gần như tất cả mọi chuyện, ba vô cùng lợi hại.
Lúc Diệp Dĩ Đình có tên trong danh sách vườn trẻ, Diệp Tư Viễn đã từng lo lắng tàn tật của mình có ảnh hưởng đến Diệp Dĩ Đình hay không. Thế giới của con nít rất kỳ diệu, anh xem qua một vài bộ sách giáo dục trẻ em, tình huống giống như anh, xác thực có thể sinh ra ảnh hưởng với tính tình, tâm lý kết giao bạn bè của Diệp Dĩ Đình. Anh lo lắng con trai sẽ bởi vì anh mà cảm thấy xấu hổ, sợ người bạn nhỏ trong vườn trẻ sẽ bởi vì anh mà cười nhạo Diệp Dĩ Đình. Vì vậy ở trong một đoạn thời gian rất dài, Diệp Tư Viễn chưa bao giờ lộ mặt ở vườn trẻ của Diệp Dĩ Đình, thậm chí ngay cả cửa nhà trẻ cũng không có đi qua.
Trần Kết cười anh nhát gan, Diệp Tư Viễn từ chối cho ý kiến, có nhiều ánh mắt khác thường ở trên thân chính mình và Trần Kết thì anh có thể không thèm để ý chút nào. Chỉ là Diệp Dĩ Đình, dù sao thằng bé còn quá nhỏ, Diệp Tư Viễn sẽ có băn khoăn là bình thường .
Cuối cùng là Diệp Dĩ Đình tự mình giải quyết vấn đề này. Có một ngày, thằng bé rất kỳ quái hỏi Diệp Tư Viễn: “Ba, tại sao ba chưa bao giờ đưa Linh Đang đi nhà trẻ, cũng không đón Linh Đang về nhà? Có phải ba không thích Linh Đang không?”
Diệp Tư Viễn không đành lòng hỏi nó, ba không có tay, đi vườn trẻ với con, con có cảm thấy xấu hổ không?
Diệp Dĩ Đình tự nhiên sẽ không biết gì hết, thằng bé cong miệng lên với Diệp Tư Viễn: “Ba, ngày mai ba tới vườn trẻ đón con đi, các bạn nhỏ đều nói con không có ba đấy.”
Diệp Tư Viễn dở khóc dở cười, thì ra anh một mực che giấu, đổi lấy lại là một kết quả như vậy?
Ngày hôm sau, lần đầu tiên anh lộ mặt ở vườn trẻ của Diệp Dĩ Đình, bọn nhỏ mẫu giáo bé tập thể dục buổi sáng ở trong sân vườn trẻ, Diệp Tư Viễn đứng ở bên ngoài lan can, cùng những người lớn nhà khác lẳng lặng nhìn.
Diệp Dĩ Đình lập tức phát hiện bóng dáng ba, đợi đến khi tập xong thể dục buổi sáng, Diệp Tư Viễn liền nhìn thấy nó lôi kéo tay một cô bé, chỉ mình nói cái gì đó.
Sau đó, một đám con nít liền xông về phía anh, Diệp Dĩ Đình cách lan can kéo tay áo Diệp Tư Viễn, nói với bạn bè ở bên cạnh: “Đây là ba tớ!”
Diệp Tư Viễn ngồi xổm người xuống, cười chào hỏi với bọn chúng: “Chào các con.”
Mấy đứa trẻ ngẩn người nhìn chằm chằm Diệp Tư Viễn, khi đó là đầu thu, Diệp Tư Viễn chỉ mặc một áo sơ mi có ống tay áo màu đen, ống tay áo trống không buông xuống hai bên người. Tuy là đứa trẻ 3, 4 tuổi, cũng có thể phát hiện anh khác thường.
Rốt cuộc, có một đứa bé lớn gan nói: “Diệp Dĩ Đình, tại sao ba cậu không có tay!”
Diệp Tư Viễn có chút khẩn trương nhìn Diệp Dĩ Đình, anh sợ con trai sẽ đỏ mặt, sẽ khóc, không biết làm sao, nhưng Diệp Dĩ Đình chỉ là không phục trợn to hai mắt, nó siết thật chặt tay áo Diệp Tư Viễn, nói lớn tiếng: “Ba tớ vẫn luôn không có tay, nhưng ba tớ rất tuyệt rất tuyệt!”
Sau đó, Diệp Dĩ Đình tan học về nhà, nó vui mừng nói với Diệp Tư Viễn: “Ba! Tiểu Hồ Ly nói ba rất tuấn tú!”
Diệp Tư Viễn và Trần Kết cũng cười, Trần Kết nhìn đứa nhỏ dùng cả tay chân bò lên trên đùi Diệp Tư Viễn, hỏi: “Thật sao? Không phải Tiểu Hồ Ly nói con rất tuấn tú ư? Cô bé có nói, là con đẹp trai hay là ba đẹp trai không?”
Diệp Dĩ Đình bị hỏi đến im lặng, thằng bé đảo tròn mắt nói: “Vậy vẫn là con tương đối đẹp trai.”
“A, vậy. . . là con đẹp trai hay là mẹ xinh đẹp?” Trần Kết trêu chọc nó.
“Mẹ xinh đẹp!” Diệp Dĩ Đình đạp chân Diệp Tư Viễn bò tới chỗ Trần Kết, “Mẹ cực kỳ đẹp!”
“Thật sao?” Trần Kết khoa trương há to miệng, ôm Diệp Dĩ Đình vào trong ngực, “Mẹ đẹp hơn con, con lại đẹp trai hơn ba, vậy ba chính là người khó coi nhất trong nhà chúng ta, có phải hay không?”
Diệp Dĩ Đình bị một câu “Khó coi nhất” hù sợ, lập tức quay đầu nhìn Diệp Tư Viễn, Diệp Tư Viễn cũng rất phối hợp dùng gương mặt đau khổ nhìn thằng bé.
Diệp Dĩ Đình hết sức rối rắm, lúng ta lúng túng nói: “Ba vẫn là rất đẹp trai, chỉ là. . . . . . không đẹp trai bằng con một chút xíu thôi.”
Một câu nói chọc cho Diệp Tư Viễn và Trần Kết cười phá lên.
Đây đều là chuyện mấy tháng trước.
Làm ướt thân thể, Diệp Tư Viễn và Diệp Dĩ Đình ngồi mặt đối mặt ở trong bồn tắm, anh nhấc chân giúp con xoa dầu gội và sữa tắm, đứa bé đều không thích tắm, đôi mắt bị nước vào liền bắt đầu oa oa kêu to.
Diệp Tư Viễn bị náo đến làm không xong, thân thể anh ngửa ra sau, sống lưng dựa vào vách bồn tắm, cẩn thận xoa xoa thân thể giúp con: “Đừng động, ba không bôi được.”
Đợi khi giúp Diệp Dĩ Đình bôi xong, Diệp Tư Viễn bắt đầu bôi sữa tắm, dầu gội cho mình, chân của anh vẫn đủ đến đỉnh đầu, cúi người xoa tóc của mình.
Diệp Dĩ Đình trợn mắt há mồm nhìn động tác có độ khó cực cao của ba, mình cũng thử đưa chân đến đầu của mình. Diệp Tư Viễn dùng chân lau mặt một cái, ngẩng đầu lên, mở mắt thấy động tác con trai thì sững sờ, sau đó liền nở nụ cười.
“Làm sao vậy? Linh Đang.”
“Ba xem đi! Con cũng có thể chạm tới!” Diệp Dĩ Đình có chút hài lòng, thì ra là cũng không khó lắm nha.
Diệp Tư Viễn lắc đầu cười, xương đứa bé mềm, thân thể lại nhỏ, tính dẻo dai dĩ nhiên là rất tốt.
Nhưng Diệp Dĩ Đình tự chơi một hồi, liền đi sang chỗ Diệp Tư Viễn ngồi. Đột nhiên nó đưa tay nhỏ bé ra sờ lên phần còn lại của tay đã bị cụt dưới bờ vai của Diệp Tư Viễn, còn bóp nhẹ một chút.
Trong lòng Diệp Tư Viễn cả kinh: “Linh Đang!”
Diệp Dĩ Đình lập tức rút tay trở về, thằng bé đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Ba, tay của ba, còn có thể đau không?”
Diệp Tư Viễn sửng sốt mấy giây, mới nhỏ giọng trả lời: “Đã sớm không đau.”
“Mẹ nói, trước kia ba cũng có tay.”
“Đúng vậy, trước kia ba giống như Linh Đang, cũng có tay.”
“Tại sao sau này lại không có?”
“Ba nghịch ngợm gây họa, chạm điện nên hai cái tay liền cháy rụi.”
“A!” Diệp Dĩ Đình sợ hãi, trợn to mắt.
“Cho nên Linh Đang phải biết bảo vệ mình, không nên đụng ổ điện trong nhà. Đến bên ngoài, thấy đồ không biết phải nhớ hỏi ba mẹ, không thể tùy tiện sờ, biết không?”
Diệp Dĩ Đình cái hiểu cái không gật đầu.
Diệp Tư Viễn không biết mình trả lời như vậy có thỏa đáng hay không, trong chuyện mình tàn tật, anh và Trần Kết đều cảm thấy hiện tại giải thích cho Diệp Dĩ Đình quá trình bị cụt thì còn hơi sớm, nhưng bọn họ cũng không có ý định che dấu con trai chuyện gì. Chỉ là ít nhất cũng phải chờ Diệp Dĩ Đình lên tiểu học, có năng lực lý giải tương đối mạnh, sẽ giải thích với thằng bé tất cả. .
Lòng hiếu kỳ của trẻ con đều rất nặng, Diệp Tư Viễn biết trong lòng Diệp Dĩ Đình vẫn luôn có nghi vấn này, chỉ là con trai như có như không cảm thấy hỏi vấn đề này lên hình như không tốt lắm, cho nên thằng bé vẫn luôn kìm nén.
Hiện tại, rốt cuộc nó đã hỏi ra miệng khi cha con ở chung một chỗ, Diệp Tư Viễn cũng liền đánh bạo, lấy một loại phương thức Diệp Dĩ Đình có thể hiểu được, nói chuyện này với nó.
Nhưng mà chủ ý Diệp Tư Viễn và Trần Kết đã quyết định cũng đã đạt thành nhận thức chung của tất cả mọi người ở nhà họ Diệp, trong vấn đề này, mọi chuyện liên quan đến Diệp Tư Hòa đều vĩnh viễn chôn dưới đất.
Cứ để cho thù hận, kết thúc vào tháng chín năm đó đi.