Đọc truyện Ôm Được Vương Gia Về – Chương 3
Không đến ba ngày, những câu thơ Thẩm Hoài Bích làm tại Du Viên Yến đã truyền khắp Kinh thành, khiến mọi người kinh ngạc không thôi.
Ở trong Tụ Hương Trà Lâu , trà khách trẻ tuổi đã từng to tiếng mắng nàng vô sỉ vỗ bàn thở dài, “Thật sự là không nghĩ tới, Trầm tiểu thư lại có được tài ba như thế. Rút đao chém xuống nước nước càng chảy mạnh, nâng chén tiêu sầu sầu càng sâu. Chỉ riêng là hai câu này, liền có thể nói là nghìn đời có một không hai!”
Thuyết Thư tiên sinh ngồi trên đài nói: “Mấy ngày gần đây có lời truyền, Trầm tiểu thư vì tưởng nhớ Khang vương gia, mỗi ngày viết một bài thơ, phổ nhạc một khúc. Tiểu lão nhi may mắn xem được một phần trong đó , quả nhiên là. . . Tài hoa hơn người, làm cho người ta thán phục.”
Ở trong Nhã Tọa , Phương Tiểu Hầu trố mắt đứng nhìn.”Ngoại trừ làm thơ ra, nàng còn có thể viết ca khúc? Cái này, cái này thật sự là. . .”
Lý Văn Chinh nhìn ra ngoài cửa sổ trầm tư hồi lâu, đột nhiên cao giọng hỏi Thuyết Thư tiên sinh, “Công lực Trầm tiểu thư làm thơ thì chúng ta đã được biết đến , nhưng mà nàng phổ khúc nhạc, tiên sinh có thể hát hộ hay không ?”
Thuyết Thư tiên sinh cười hắc hắc “Hát thì đương nhiên là hát được, nhưng mà, tiểu lão nhi chính là phải bỏ ra năm lượng bạc trắng, mới nhờ vả qua tay nhiều người từ Thẩm tướng phủ mua được khúc nhạc phổ này. . .”
Lý Văn Chinh thuận miệng hạ lệnh Phương Tiểu Hầu, “Cho hắn năm mươi lượng.”
Thuyết Thư tiên sinh mừng rỡ, vội vàng cuống quít đi vào Nhã Tọa, cao giọng xướng lên.
“Hôm qua giống như nước chảy về đông không thể lưu lại, hôm nay làm nhiễu loạn ta tâm tư ta . Những năm tháng không có gì ấy, nhìn như Uyên Ương Hồ Điệp. Chính là ai có thể thoát khỏi nỗi đau này trong thế gian loài nguời ? Uyên Ương Hồ Điệp chốn phồn hoa, ở nhân gian e rằng bất tất tự làm khổ mình thấu tận trời xanh, không bằng dịu dàng trên giường . . .”
Phương Tiểu Hầu ho khan hai tiếng “Được rồi được rồi , dừng lại dừng lại!”
Trầm tiểu thư này thật đúng là dám viết, nội dung không ngờ lại lớn mật như thế “Không bằng dịu dàng trên giường” ? Chậc chậc! Hắn nghe xong mà cũng có cảm giác ngượng ngùng .
Lý Văn Chinh từ đầu đến cuối không nói chuyện, Phương Tiểu Hầu cảm giác được không ổn, vội vàng quay sang nhìn phản ứng của hắn.
Đầu tiên hắn cho là chính mình nhìn lầm rồi, lại nhìn lần thứ hai để xác định .
Hắn kêu thảm một tiếng ở trong lòng, lão thiên gia a!
Trời đổ mưa máu , thái dương mọc đằng tây . Khang vương gia từ trước đến giờ vui buồn không hiện ra mặt. Nhưng bây giờ thì ngài, ngài lại đỏ mặt!
Hắn xoẹt một cái liền quay mặt đi một trăm tám mươi độ .
Không phát hiện, hắn cũng không phát hiện cái gì hết á!
Thuyết Thư tiên sinh đợi trái mong phải, thế nhưng hai vị cũng không hề phản ứng. Cuối cùng lão không thể làm gì khác hơn là vội ho một tiếng, “Tiểu lão nhi đã hát xong.”
Phương Tiểu Hầu đưa năm mươi lượng ngân phiếu cho lão ” Biến đi cho nhanh”
“Đợi đã” Lý Văn Chinh lên tiếng ngăn cản lão “Nhịp điệu của khúc hát này cực kì xa lạ, cho hỏi tên làn điệu là gì?”
Thuyết Thư tiên sinh chộp vội ngân phiếu, cười đến tít mắt lại, vô cùng ân cần đáp: “Khởi bẩm công tử , là ca khúc do Thẩm gia tự nghĩ ra , tên làn điệu gọi là Uyên Ương hồ điệp mộng .”
“Uyên Ương hồ điệp mộng. . .” Lý Văn Chinh thì thào lặp lại một lần, gật đầu, rồi hơi ngước mắt , “Tại sao ngươi còn ở nơi này?”
“Oái!” Thuyết Thư tiên sinh bị một cước đá bay ra khỏi Nhã Tọa.
Trên đường quay về vương phủ , Lý Văn Chinh ngồi ở trong xe ngựa, từ đầu đến cuối yên lặng không nói gì.
Phương Tiểu Hầu đưa bài thơ và khúc hát của Thẩm Hoài Bích được mọi người tán dương chép ra trên giấy, Lý Văn Chinh cầm lấy rồi nhìn suốt nửa canh giờ.
Cho đến lúc xuống xe ngựa, hắn mới nhỏ giọng tự nói nửa câu “Nàng vốn là giai nhân, làm gì. . .”
Nói đến chỗ này liền dừng lại, không nói nốt câu nữa. Hắn chẳng hỏi thêm gì ai mà đi xuống xe ngựa, về phủ nghỉ ngơi .
Phương Tiểu Hầu hạ lệnh cho phu xe quay về Tĩnh Nam Hầu Phủ.
Suốt dọc đường, hắn suy nghĩ ngàn vạn, nghĩ đến Trầm tiểu thư với cái cằm núc ních ba ngấn, gương mặt tròn vành vạnh. Hắn nhớ tới ánh mắt mê đắm sáng ngời đối với Lý Văn Chinh , còn nghĩ đến vòng eo của nàng so cùng vại nước cũng quả là ngang ngửa.
Hắn không nhịn được ngửa mặt lên trời thở dài, “Nàng vốn là giai nhân, làm gì tạo hóa trêu người!”
Thẩm Hoài Bích gần đây thật sự rất suy sụp.
Thẩm Thừa Tướng mặc dù cưng chiều nữ nhi, nhưng nữ nhi trước đây làm chuyện ra đường cưỡng bức Thám Hoa Lang , khiến lão cảm giác thật mất mặt.
Kết quả là, để bảo vệ danh giá khuê nữ cho con mình, cũng là suy nghĩ cho vì danh tiếng tướng phủ , đối với Thẩm Hoài Bích lão đã ban hạ ba đạo mệnh lệnh.
Một, không cho phép ra khỏi phủ.
Hai, không cho tự mình hạ mệnh lệnh cho người xuất phủ. Có chuyện gì, tìm quản gia thương lượng.
Ba, bất kể đi nơi nào, cũng có bốn nha hoàn trở lên đi theo.
Kết quả, nàng chỉ có thể mỗi ngày đi tới đi lui trong tướng phủ , thiếu chút nữa là bực bội đến phát điên rồi.
Rốt cuộc nàng cảm nhận được nỗi khổ thân là thiên kim . Cả ngày không có việc gì, thời gian kéo dài e rằng buồn quá, rất dễ dàng không kiềm chế được mà biến thành tâm lý biến thái.
Lợi ích duy nhất, chính là hiện tại nàng có đủ thời gian, có khả năng mỗi ngày ngồi ở phía trước cửa sổ, từ sáng đến tối tưởng nhớ tới Lý đại soái ca của mình.
Sau hơn mười ngày ngẩn người ngồi trước cửa sổ , nàng cảm giác được loại phương thức tưởng nhớ này quá vô ích , vì vậy phái người thông báo quản gia, nàng cần loại giấy màu hình vuông.
Làm cái gì? Gấp hạc giấy.
Tiểu Hoàn ngồi ở trên băng ghế, tròn mắt nhìn nàng mặt mày hạnh phúc hết viết lại vẽ trên giấy màu, cuối cùng sau nhiều lần thay đổi đã gập lại thật tốt , gấp thành một chủng loại tạo hình kỳ quái, nghe nói là hạc.
Sau đó nàng bỏ con hạc giấy vào một cái hộp nhỏ tinh xảo, dùng gấm buộc lại, rồi thắt nút thành cái nơ con bướm xinh đẹp , đồng thời cho người thông báo quản gia, đưa lễ vật cho Lý Văn Chinh.
Vài ngày sau, trong ngoài triều Kinh thành đều lan truyền, Thẩm phủ thiên kim mỗi ngày tặng lễ đến Khang Vương phủ, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Thân là người đương sự , Lý Văn Chinh có suy nghĩ gì, thì không ai biết.
Thẩm Thừa Tướng trái lại thật sự hài lòng.
Nữ nhi trước kia nhìn trúng ai đó điển trai, nếu không phải gia cảnh quá kém, thì chính là món hàng ngu ngốc . Nếu không thì chính là trong nhà thân thích quá nhiều, cha mẹ chồng bà cô em chồng đều có đủ cả, nữ nhi mà gả sang đó chỉ sợ sẽ phải chịu khổ.
Hiện tại nữ nhi coi trọng Lý Văn Chinh, bất kể là bản thân , học thức, tướng mạo, địa vị, đều là siêu quần xuất chúng. Hắn còn có vương phủ của mình, nữ nhi mà gả sang đó, chính là có sẵn ngôi Vương phi, địa vị được tôn sùng.
Thẩm Thừa Tướng càng nghĩ càng vừa lòng, cả ngày mặt mày hớn hở, hận hắn không thể lập tức cưới nữ nhi mới phải.
Mấy ngày gần đây hắn mới vội vàng hoàn thành một việc ở triều đình , tương đối rảnh rỗi, Thẩm Thừa Tướng liền nhân cơ hội này, công bố muốn cảm tạ hắn lần trước tới cửa thăm hỏi tiểu nữ, phát thiếp vàng mời khách, để Lý Văn Chinh đến tướng phủ làm khách.
Lý Văn Chinh trước sau từ chối khéo ba lần. Đến lần thứ tư, Thẩm Thừa Tướng lại phát thiếp mời đến, trên mặt ghi rõ:
“Nếu như Vương gia công việc bận rộn, không rảnh đến tệ phủ, lão phu sẽ mang theo tiểu nữ tới cửa cảm tạ. . .”
Vì vậy hắn không thể làm gì khác hơn là nhận lời dự tiệc .
Buổi tiệc tạ ơn của Thẩm Tướng Phủ được tổ chức dưới tán cây đại hòe ở hậu hoa viên.
. Thẩm Thừa tướng rất vừa lòng với sự an bài này. Lão ngồi trước bàn, cười ha ha nói: “Đây là nơi tao nhã nhất trong tướng phủ, Vương gia cảm thấy thế nào?”
Lý Văn Chinh không nói gì. Nhìn đến nơi này, hắn lại nhớ đến lần trước hắn cải trang trà trộn vào tướng phủ, gặp phải Thẩm Hoài Bích.
Hắn nhịn không được liếc mắt về phía đối diện, nhìn thấy nàng ngoan ngoãn hiền lành ngồi ở đó, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào hắn.
Lý Văn Chinh trong lòng thầm nghĩ, chắc là mỗi ngày nàng đều ở nơi này biểu diễn những vũ đạo kỳ quái! Với cường độ mỗi ngày như vậy, khó trách lúc nãy mới nhìn qua, thảm cỏ xanh mượt bị trụi một khoảng.
Hắn không nhịn được, tự lẩm bẩm thở dài nói “Đáng tiếc thảm cỏ tốt như vậy…”
Thẩm Thừa Tướng nghe không rõ, liền hỏi lại: “Vương gia nói gì?”
Hắn lập tức sửa lời, nói: “Vừa rồi bổn vương mới nói cảnh trí tuyệt hảo, nhất là thảm cỏ rất đẹp.”
Thẩm Thừa Tướng vui mừng cười to.
Thẩm Hoài Bích trừng mắt nhìn chằm chằm Lý Văn Chinh, ánh mắt sáng quắc.
Trong lòng Lý Văn Chinh có chút tức giận xấu hổ, nhưng ngại mặt mũi Thẩm Thừa Tướng, cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ sờ sờ mặt mình, “Thẩm tiểu thư, trên mặt bổn vương có dính cái gì sao?”
Vừa nghe hắn nói vậy, đương nhiên nàng không tiện tiếp tục nhìn hắn nữa, khẽ lắc đầu rồi ngoan ngoãn cúi đầu xuống.
Điều này làm Lý Văn Chinh rất vừa lòng, lại cùng Thừa tướng hàn huyên vài câu, nhấc đũa gắp thức ăn.
Ăn vài miếng, cảm thấy bầu không khí có hơi kì dị cổ quái, cảm thấy là lạ ở chỗ nào.
Hắn ngước ánh mắt tinh anh, nhìn lướt qua một vòng, chú ý đến động tác của Thẩm Hoài Bích, thiếu chút nữa thì hắn đã nổi cáu lên.
Nàng ngồi ở đối diện, trước mặt chỉ có một chén cơm trắng, căn bản không có động đến thức ăn. Nàng lén lén liếc hắn một cái, gương mặt tròn trịa tràn đầy vẻ thỏa mãn, hớn ha hớn hở ăn hết hai chén cơm trắng nữa, lại đưa mắt lén nhìn hắn.
Quả nhiên là vẻ đẹp cũng có thể ăn được !
Lấy nhan sắc Khang vương thay thức ăn để ăn với cơm sao? Nhìn đến mặt mũi của Thẩm Thừa Tướng, hắn không tiện nổi giận tại chỗ. Nhưng hắn tức giận đến mức rung tay, cơ hồ không thể gắp được thức ăn.
Cứ như vậy, đương nhiên là không thể nuốt trôi được. Hắn ăn vài miếng qua loa rồi lấy cớ còn có công vụ cần xử lý, nói lời cáo từ với Thẩm Thừa Tướng.
Thẩm Thừa Tướng rất vất vả mới có thể mời được người đến, đương nhiên không thể để người dễ dàng rời đi, miệng không ngớt nói hổ thẹn, hỏi Khang Vương phải chăng là tối nay thức ăn không hợp ý.
Lý Văn Chinh nói: “Thẩm Tướng Gia cũng biết, mấy ngày trước Bổn vương vừa mới tiếp nhận đại án Bộ Hộ mua bán chức quan làm rối kỷ cương, hai ngày nay Bổn vương đang cùng quan viên Đại Lý Tự thẩm tra sổ sách, truy nã những nghi phạm có liên quan, Bổn vương thật sự rất bận!”
Bỗng nhiên Thẩm Hoài Bích la lên: “Sự vụ bận rộn, Vương gia càng phải bảo trọng thân thể!”
Lý Văn Chinh gật đầu nói: “Đa tạ tiểu thư quan tâm. Như vậy, Thẩm Tướng gia, Bổn vương cáo từ.”
Thẩm Thừa Tướng ngăn cản hắn nói: “Thật ra, tiểu nữ thỉnh thoảng cũng có hầm canh, nhất là dược thiện để điều dưỡng thân thể, hôm nay cũng đã chuẩn bị không ít.” Lão không đề cập đến việc, tay nghề nàng tốt lên là từ sau khi nàng rơi xuống nước, dù sao trước đây lão cũng chưa từng thấy nữ nhi vào bếp.
Lý Văn Chinh ngạc nhiên vội vàng nói: “Không cần, không cần!”
Thẩm Hoài Bích liền dặn dò Tiểu Hoàn: “Mau mang hộp thức ăn lên!”
Nhưng hắn thật sự không hề muốn ăn, lại càng không muốn tiếp tục ở lại Tướng phủ, hắn chắp tay với Thẩm Thừa Tướng, xoay người bước đi.
Hắn đường đường là Vương gia, hoàng thân quốc thích, chẳng lẽ một đại thần lại có thể ngăn hắn rời đi sao?
Vừa sắp sửa ra khỏi hậu hoa viên, tai hắn cực kỳ thính, mơ hồ nghe được một tiếng nghẹn ngào, tiếp theo là âm thanh kinh hoảng của Thẩm Thừa Tướng, “Bích Nhi, Bích Nhi! Nữ nhi ngoan, ngươi đừng khóc!”
Chẳng lẽ là Thẩm tiểu thư khóc?
Lý Văn Chinh giật mình, bước chân chậm lại, chợt nhớ đến câu nói của nàng: “Khí ngã khứ trạch tạc nhật chi nhật bất khả lưu. Loạn ngã tâm trạch kim nhật chi nhật đa phiền ưu .
(Bỏ ta đi xa
Hôm qua chẳng giữ chẳng thể lưu
Làm rối lòng ta
Hôm nay sao lắm nỗi phiền ưu).
Ngôn từ tuyệt diệu như vậy, chỉ ngắn ngủi hai câu, chứa đựng bao nhiêu bi thương.
Rõ ràng là hắn đã phất áo bỏ đi, Lý Văn chinh đứng ở phía sau cửa viện, lại nhịn không được đành quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Chỉ thấy nàng đứng ôm hộp thức ăn, cúi thấp đầu đứng tại chỗ, nhẹ giọng khóc thút thít, mặt trời chiều chiếu bóng nàng thật dài trên mặt đất.
Rõ ràng là hình dáng nàng mập mạp mũm mĩm, lúc này thoạt nhìn lại có vài phần đáng thương.
Hắn nghĩ rằng, thiếu nữ béo như vậy bình thường đã là bất hạnh, thân là một đời tài nữ có trói buộc trên người lại càng bất hạnh, hắn cần gì lại đi đả thương lòng của nàng?
Thẩm Hoài Bích ôm hộp đựng thức ăn, càng nghĩ càng thấy bi thương.
Ngày thường thú vui lớn nhất của nàng chính là làm ra các món điểm tâm ngọt, đủ loại kiểu dáng đặc sắc, lần này vì Lý Văn Chinh đến dự tiệc, nàng tinh thần phấn chấn, đến phòng bếp trổ tài một phen.
Tất cả đồ ăn đều là do nàng cả ngày tỉ mỉ chuẩn bị, tràn đầy mong chờ kết quả, nhưng đến cơ hội mở ra cũng không có.
Lý Văn Chinh người này thật sự rất tuyệt tình.
Nàng khụt khịt mũi, mở ra hộp đựng thúc ăn, cẩn thận lấy ra đĩa điểm tâm, xoay người lại hỏi Thẩm thừa Tướng, “Hắn không muốn ăn thì thôi, là hắn không có lộc ăn. Cha, người có muốn ăn không?”
Nàng còn chưa dứt lời, chỉ thấy Thẩm Thừa Tướng trợn to mắt, nhìn trừng trừng người ở sau lưng nàng.
Một ngón tay thon dài trắng nõn sau lưng nàng đưa đến, chỉ vào hộp đựng thức ăn của nàng.
“Đây là thứ gì? Trước đây Bổn vương chưa từng thấy qua.”
Thẩm Hoài Bích chỉ cảm thấy trái tim nhỏ bé của nàng như thắt lại, sau đó không ngừng đập bình bịch.
Cổ của nàng cứng nhắc, bả vai cũng cứng nhắc, miễn cưỡng hai chân xoay người lại, vừa mừng vừa sợ, “Cái này là một loại bánh ngọt gọi là caramen.”
Nam nhân trẻ tuổi trước mặt gật đầu, hắn đúng là Lý Văn Chinh.
Nàng nín thở đem hộp đựng thức ăn đưa qua, hắn nhận lấy.
Thẩm Hoài Bích cảm thấy chính mình không thể tự thở được nữa. Sợ hãi chỉ hộp thức ăn, âm thanh phấn chấn nói: “Bên trái là bánh caramen hạnh nhân, bên phải là… là bánh caramen dưa hấu, còn cái này là caramen anh đào.”
Lý Văn Chinh đánh giá điểm tâm chưa từng thấy qua này.
Mềm, lại hơi trong suốt, còn có hoa quả trộn lẫn ở bên trong, nhìn dáng vẻ thật sự rất đáng yêu.
Một lát sau, hắn ăn một miếng, người hầu một bên vội vàng châm nước dâng lên.
Hắn định ăn thử một miếng nhỏ, lại cắn lấy một miếng lớn, vài lần thì ăn hết một cái.
Sau đó lại ăn sạch bánh caramen dưa hấu, caramen hạnh nhân, caramen anh đào.
Thẩm Hoài Bích vui vẻ một hồi, vội vàng kéo ra tầng dưới của hộp đựng thức ăn, lấy ra một đĩa sứ trắng tinh, phía trên đặt mấy khối điểm tâm mềm mại hình tam giác.
Hắn chần chờ một tí, hỏi: “Cái…này. . . Là bánh bông lan?”
Nàng giải thích, “Đây là bánh ga-tô bơ với cách điều chế độc nhất vô nhị, trên mặt phủ một lớp bột quế năm ngoái. À, cũng có thể thay đổi thành là bánh hấp (bánh bò).”
Hắn thử ăn một miếng nhỏ, hương vị ngọt ngào mềm mại, vào miệng liền tan, đúng là chưa bao giờ hưởng qua thứ mùi vị tốt như thế này.
Hắn thành thực mở miệng khen: “Ăn rất ngon.”
Thẩm Hoài Bích cao hứng đến nổi trái tim muốn bay ra ngoài, đưa cả hộp thức ăn cho hắn, “Bên trong còn rất nhiều bánh pút-đing và bánh ga-to, ngươi đều mang về phủ đi.”
Hắn gật đầu, người hầu tuỳ thân vội vàng nhận lấy hộp thức ăn.
Lý Văn Chinh lại nhìn nàng một cái. Thật sự không nghĩ tới, vị Thẩm tiểu thư có tướng mạo xấu xí này lại có thể làm ra điểm tâm tinh xảo như thế, quả nhiên là nhìn người không thể nhìn tướng mạo.
Tối nay tưởng rằng bữa tiệc sẽ tan rã trong không vui, không nghĩ tới ở lâu một lát nữa, lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
Hành động của Thẩm tiểu thư tất nhiên lớn mật, nhưng cũng là cuồng dại, những thứ điểm tâm này kỳ dị tinh xảo, chỉ sợ tốn không ít thời gian chuẩn bị đi!
Nghĩ tới đây, hắn khẽ mỉm cười đối với nàng, “Thẩm tiểu thư lo lắng .”
Tiếp theo lại cùng Thẩm Thừa tướng hàn huyên vài câu, liền mang hộp đựng thức ăn ra khỏi tướng phủ.
Thẩm Thừa tướng thấy hắn nhận lấy điểm tâm do nữ nhi làm,vui mừng không thôi. Tội nghiệp nữ nhi một phen khổ tâm a!
Nhưng mà nhìn phản ứng Khang vương hôm nay, Bích nhi chẳng qua là chỉ nhìn hắn vài lần , mà hắn liền thiếu chút nữa phẩy tay áo bỏ đi. Nay muốn hắn làm con rể Thẩm gia. . .
Ai, nhiệm vụ này rất là khó khăn, thật sự là khó khăn a!
Trái lo phải nghĩ, khổ không diệu kế.
Nhìn lại, thấy nữ nhi còn đứng tại chỗ, ánh mắt ngốc trệ, cặp mắt vô thần, cánh tay vẫn duy trì tư thế đưa hộp đựng thức ăn, cũng không nhúc nhích.
Thẩm Thừa tướng thất kinh, tiến lên kéo cánh tay của nàng: “Bích nhi, Bích nhi! Con làm sao vậy?”
“Phụ thân a,” nàng thì thào nói: “Người nhìn thấy chưa, hắn cười với con, hắn cười với con! Hắn tại sao có thể cười đẹp mắt đến như vậy. . .”
Thẩm Thừa tướng thở dài một tiếng, cầm tay của nàng.
“Nữ nhi ngoan a, không phải là phụ thân đả kích con, chẳng qua là. . . Tâm tư Khang vương gia này rất khó có thể nắm lấy, nếu như người con xem trọng là những vị công tử nhà khác, phụ thân có thể thay con nghĩ biện pháp, nhưng là Khang vương thì. . .”
“Chính là hắn.” Nàng đột nhiên nói.
“Gì?”
“Phụ thân a, nơi ở của Khang vương gia ở đâu? Nói cho nữ nhi biết có được hay không?”
Ông bị doạ đến hết hồn, “Nữ nhi! Khang vương gia thân phận quý trọng, nhưng cho dù như thế nào cũng không thể mạnh mẽ đoạt lấy a!”
Thẩm Hoài Bích ‘bùm’ một cái ngã quỵ. Hình tượng của nàng đã kém đến nổi như vậy sao!?
Nàng day day thái dương, “Phụ thân a, hôm nay nữ nhi đã bị phụ thân hạ mệnh lệnh, ngay cả đại môn cũng không được ra, như thế nào đi tranh giành người? Nữ nhi…nữ nhi chỉ là muốn biết hắn nghỉ ngơi ở đâu thôi.”
Ông trầm ngâm một lát, “Khang vương phủ cách Tướng phủ chúng ta cũng không xa. Chúng ta ở phố đông, Khang vương phủ ở phố tây, ra cửa theo con đường này đi xuống liền đến.”
“Cái gì?” Nàng kêu to, “Ở một con phố khác!?” Chỉ cách mấy trăm thước a!
Nàng trừng hai mắt, nghĩ đến hắn sẽ ngụ ở địa phương cách mình gần như vậy, lập tức cảm thấy cuộc sống lại tràn đầy hi vọng.
“Phụ thân a, vậy người có thể hay không nói cho nữ nhi, vị trí cụ thể của Khang vương phủ ở. . .”
Thẩm Thừa tướng suy nghĩ một chút, “Hướngchính tây, hẳn là ở bên kia. . .Bích nhi? Bích nhi con muốn làm gì?”
Nàng trực tiếp đi tới gốc cây hoè, vừa cuốn tay áo vừa lớn tiếng giao việc “Tiểu Hoàn, đi gọi người đem cái thang tới, ta muốn trèo cây.”
Những ngày gần đây đầu đường cuối ngõ ở kinh thành có một tin sốt dẻo chính là ___
Thẩm Hoài Bích là vua trèo cây!
Đám Thuyết Thư tiên sinh kể lại sinh động như thật chuyện tình yêu đơn phương của thiên kim tướng phủ với Khang vương gia. Bởi vì Khang vương phủ ở phía tây, tướng phủ liền lệnh cho nô bộc chặt toàn bộ cành cây hoè hướng về phía tây hậu viện. Rồi nàng kéo theo thân hình nặng nề, mỗi ngày kiên quyết sớm tối trèo cây hai lần, chỉ là vì nhìn theo Khang vương gia đi ra và đi vào phủ . (*biểu diễn các loại kí thúc như bình thư, bình thoại, đàn từ.)
Lý Văn Chinh công việc bề bộn, mỗi ngày đi sớm về trễ, ra phủ vào lúc trời còn mờ tối, vào phủ thời điểm đã là ban đêm. Vì vậy Thẩm tiểu thư cũng mỗi ngày dậy sớm ngủ trễ, từ xa xa đưa mắt nhìn theo.
Vì khích lệ chính mình, nàng còn cố ý viết xuống một thiếp thư pháp, dán vào thân cây đại thụ, phía trên viết ba chữ to “Tư quân thụ”.
Nhóm trà khách nghe xong liền rối rít thở dài, thì ra là tất cả mọi người trách lầm Thẩm tiểu thư lâu như vậy, nàng đúng là người tình thâm nghĩa trọng.
Chuyện xưa động lòng người như vậy liền phát sinh ở bên trong kinh thành, mọi người vừa cảm động, vừa chua xót.
Ngẫm lại xem, thể trọng dáng người Thẩm tiểu thư như vậy, lại vì chuyện yêu mà kiên trì không ngừng, mỗi ngày đều leo cây hai lần.
“Vì chàng leo cây” đã trở thành khảo nghiệm trung trinh giữa cái đôi tình lữ. Kết quả là, trong ngoài kinh thành, lúc nào cũng có thể nhìn thấy được nam nữ ra sức leo cây.
Chỉ là, Lý Văn Chinh thuỷ chung không tới cửa thăm hỏi tướng phủ lần nào.
Nhóm trà khách mỗi ngày đều nghe ngóng, kết quả đều làm người ta thất vọng, thất vọng rất nhiều, mọi người không khỏi đồng thanh cảm khái. Khang vương gia thật là tâm như thiết thạch a!
Thẩm Thừa tướng đau lòng vì nữ nhi, không đành lòng làm nàng thất vọng. Sau khi nhẫn nại hơn mười ngày , rốt cục vào một ngày nào đó sau khi hạ triều, trước mặt Lý Chính Văn hỏi thăm đối với món điểm tâm ngọt lần trước như thế nào, ý dẫn cá mắc câu.
Lý Chính Văn gật đầu nói: “Mùi vị tuyệt hảo.”
Thẩm Thừa tướng không ngừng cố gắng, “Tiểu nữ gần đây xuống bếp, lại chế luyện một số điểm tâm ngọt mới, vương gia có hứng thú đến tướng phủ thưởng thức không?”
Hắn từ chối liên tục, “Công việc bận rộn, không có thời gian rảnh, hay là để lần khác đi!”
Rồi hắn hơi khom người chắp tay, đi vòng quanh các quan viên.
Thẩm Thừa tướng cảm thấy rất mất mặt, giận đến râu ria vểnh lên, nhưng lại không thể làm gì.
Dù sao địa vị cấp bậc của Khang vương gia so với lời hắn nói cũng là thật. Gần đây đúng là hắn bề bộn nhiều việc, vụ án bán quan làm rối kỉ cương của bộ Hộ dính líu rất nhiều. Chỉ riêng quan trên tứ phẩm đều đã bị bắt mười mấy người, gần đây Đại Lý Tự Tam Đường Hội Thẩm, quan viên trên dưới đều bị bận rộn đến đầu óc quay cuồng.
Dùng công việc triều đình để chắn, đủ mạnh mẽ.
Thẩm Thừa tướng thở phì phò trở về tướng phủ, còn chưa ngồi vững vàng, liền lập tức phân phó nô bộc, “Mấy người các ngươi, ngay bây giờ đi ra vườn quẳng cái thang dưới cây hoè , đốt giấy dán trên thân cây ngay lập tức!”
Nhóm nô bộc giật mình không thôi, “Nhưng mà, đó là lệnh của . . .”
Ông giận tím mặt, “Trong phủ chẳng lẽ không còn là Tướng gia ta làm chủ!?”
Đám người hầu cảm thấy không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là lằng nhằng đi qua hoa viên, đồng thời âm thầm phái người thông báo.
Nhưng thời gian nửa chung trà, Thẩm Hoài Bích liền đã xông đến đây.
“Cha a!” Nàng nhào vào lòng Thẩm Thừa Tướng, “Đang yên lành, tại sao không cho nữ nhi trèo cây ?”
Lão thở dài một tiếng, “Ai, không phải cha muốn ngăn cản ngươi, là Khang vương gia thật sự quá sắt đá, cha cũng chịu bó tay a! Tục ngữ nói ở ngoài năm bước, tất có cỏ thơm. Ngươi là hòn ngọc quý trên tay Thẩm gia chúng ta còn sợ không gả đi được sao? Nữ nhi có lẽ sớm nên quên hắn đi!” Lão trìu mến sờ tóc nữ nhi, lại nói: “Gần đây khổ cho ngươi, đến, cho cha ngắm ngươi thật kĩ.”
Nhờ ánh sáng ngoài cửa sổ soi vào , lão thương tiếc nâng mặt nữ nhi lên, trên dưới quan sát vài lần, đột nhiên sợ hãi.
“Nữ nhi, ngươi làm sao? Nhìn cằm ngươi, ban đầu là ba ngấn, hiện tại chỉ còn lại có hai ngấn thôi!”
Thẩm Hoài Bích sờ sờ chỗ thịt dưới cằm , hình như là ít đi một chút.
Gần nửa tháng này, vì có thể để nhìn thấy Lý Văn Chinh nhiều hơn, trời vừa sáng liền dậy, cho đến đêm khuya mới ngủ.
Ban ngày ngồi ở trong phòng, nghĩ đến tướng phủ và phủ đệ của hắn ở trên cùng một con đường, chỉ cần đi mười lăm phút là tới. Nhưng nàng lại chỉ có thể ngồi ở trong phòng tương tư, tâm tình liền uất ức muốn nôn ra máu.
Ăn không ngon, ngủ không yên, không gầy mới là lạ.
Thẩm Hoài Bích không nhịn được xúc động thở dài.
Dù sao người ở triều đại này liền ngay cả Lý Thái Bạch, Đỗ Phủ, Tô Đông Pha cũng không biết, càng không có thể biết Liễu Vĩnh. Coi như dùng một kiệt tác do ông ta làm ra để vịnh ngâm một phen, thì cũng sẽ không có người thu phí bản quyền của nàng được!
Vì vậy nàng sầu não thì thầm: “Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy.”***
(Vạt áo dần dần rộng chung không hối hận, là y tiêu biết dùng người tiều tụy.”)
Tiểu Hoàn đứng sau bình phong vểnh tai nghe, móc ra giấy bút từ trong ngực , xoẹt xoẹt viết hai dòng rồi vẫy tay gọi một nô bộc, đưa câu thơ vừa chép xong cho hắn, hạ giọng nói nhỏ: “Lại có thơ mới. Ngươi cầm đi đưa cho những người cầu thơ ở bên ngoài, mỗi người thu hoạch hai mươi lượng.”
Người hầu kia cười không khép miệng, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Không tới hai ngày, bài từ khuê oán ( nỗi buồn khuê phòng) mới của thiên kim tướng phủ liền truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trong Kinh thành.
Lý Văn Chinh hôm nay vào triều nghe người ta ngâm ba lần. Đi Ngự Thư Phòng nghe hoàng đế ngâm một lần. Lúc xuất cung cùng Phương Tiểu Hầu đi trà lâu uống trà giải sầu, trong vòng nửa canh giờ nghe bốn lần. Khi ngồi xe ngựa về phủ, lại nghe hai thư sinh nghèo rớt mùng tơi đi ngang qua gật gù đắc chí ngâm một lần.
“Một con tim với ngàn tình tự. Nay đã vùi sâu cõi thế nhòa ! … thơ hay, thật sự là thơ hay!” Người bên trái kia cùng tú tài ngâm xong, tiếc hận không thôi “Không nghĩ tới Thẩm tiểu thư tình thâm đến bước này, quả nhiên là chữ chữ châu ngọc, véo von mà rưng rưng đẫm lệ.”
Thư sinh bên phải kia cũng phụ họa theo, “Chỉ tiếc Thẩm tiểu thư có tài không có tướng, vóc người phì nhiêu quá đáng, chỉ sợ không được Khang vương gia ưu ái a!”
Tú tài căm giận: “Hận lão Thiên không có mắt, bất công như thế đối với Thẩm tiểu thư!”
Thư sinh trách tội: “Tiếc cho Khang vương gia không có ánh mắt, chỉ thích sắc đẹp không thích tài đức!”
“Ai!” Hai người cùng thở dài, bị phu xe ngựa chạy tới vội nhảy dạt sang bên.
Trong xe ngựa Phương Tiểu Hầu mồ hôi lạnh đều toát ra, nhìn sắc mặt không đổi của Lý Văn Chinh phía đối diện.
Hai người biết nhau từ nhỏ, hắn biết Vương gia nhà mình vui buồn không hiện ra sắc mặt, cũng không ai biết đang suy nghĩ cái gì!
Nha? Nghe thấy được những lời này, Vương gia hắn, hắn sẽ không thẹn quá hóa giận, trút giận lên người hắn chứ?
Đến chóp mũi Phương Tiểu Hầu đều chảy ra mồ hôi lạnh.
Hắn đột nhiên cười khan hai tiếng, “Hôm nay làm thế nào đám ve trên cây lại kêu nhiều như vậy? Từ sớm đến bây giờ, chúng kêu đến lỗ tai của ta kêu o o, nghe không được người ta nói!”
Lý Văn Chinh ngước mắt, thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái “Thế này có lẽ không hợp lắm. Tiểu Hầu gia chính là đang lúc thanh xuân, phải là tai thính mắt tinh mới đúng. Phải chăng là đang bị bệnh gì à? Trở về ta liền báo với hoàng huynh, thỉnh vài tên ngự y để xem lỗ tai ngươi.”
Phương Tiểu Hầu trong lòng kêu thảm thiết. Kinh động hoàng đế? Sau đó thỉnh ngự y lại đây, phát hiện hắn lỗ tai không hề bị bệnh, lại xử lý hắn tội khi quân? Không nên chứ!
Hắn vội vàng không ngừng kêu “Không cần làm phiền, chỉ cần về phủ điều dưỡng mấy ngày là tốt rồi.”
Lý Văn Chinh làm ra vẻ không giải thích được: “Mới vừa rồi không phải nói ngươi nghe không được người ta nói sao? Như thế nào hiện tại lại nghe thấy ta nói chuyện? Chẳng lẽ Bổn vương không phải người?”
Phương Tiểu Hầu toàn thân đều toát ra mồ hôi lạnh.
Vương gia a Vương gia, đại hoả trong lòng ngươi, cũng không nên tìm ta trút giận a!
May là hắn phúc lớn mạng lớn, nên xe ngựa vừa lúc chạy đến nơi.
Mã phu ngừng xe, bật thốt lên: “Vương gia, Tiểu Hầu gia, đến vương phủ.”
Lý Văn Chinh thuận miệng hỏi: “Sùng Chi, có muốn vào phủ ngồi thêm lát nữa với ta?” Đó là hỗn danh của Phương Tiểu Hầu, khi chỉ có hai người với nhau thì Lý Văn Chinh ngẫu nhiên sẽ trực tiếp gọi hắn như vậy.
Phương Tiểu Hầu nghĩ thầm, hắn còn muốn sống lâu vài năm đây, nói gì thì cũng không muốn vào theo. Vì vậy vội vàng cự tuyệt.
Lý Văn Chinh cũng tùy ý hắn, lệnh cho phu xe đưa hắn trả về Tĩnh Nam Hầu Phủ, còn chính mình xuống xe, bước lên thềm Bạch Ngọc.
Đi tới bậc cuối cùng, bỗng ngừng bước chân, tầm mắt đảo xung quanh, quả nhiên lại thấy người hầu Thẩm phủ đang đứng chờ ở cổng lớn vương phủ , trong tay bưng một cái hộp nho nhỏ tinh xảo .
Mấy ngày nay, ngày ngày đều diễn ra một cảnh như vậy, ngay cả người gác cửa trông coi vương phủ cũng lấy làm bình thường.
Người hầu kia thấy hắn, lập tức chạy tới, hành lễ, cung kính đưa cái hộp cho hắn.
“Vương gia, cái này là tiểu thư chúng ta hôm nay hạ lệnh cho tiểu nhân đưa tới.”
Hắn tiếp nhận, cũng không mở ra, tiện tay bỏ vào ống tay áo, chẳng hỏi gì ai mà đi vào đại môn Khang Vương phủ.
Xuyên qua hai lớp đình viện, đi qua hành lang gấp khúc Bồ đào, vào thư phòng, đuổi tất cả tôi tớ đi, đóng cửa sổ, đóng cửa ra vào.
Từ hốc bí mật sau giá Bác Cổ hắn móc ra một quyển giấy, mở ra đặt lên bàn. Hắn cầm lấy bút lông sói, chấm mực, nín thở tĩnh khí, viết xuống một nhóm chữ nhỏ tinh tế ──
Y đái tiệm khoan chung bất hối,
Vi y tiêu đắc nhân tiều tụy.
( Một mảnh lòng thơm ngàn vạn mối
Cõi người đâu chỗ an bài hởi !?! )
Hắn đọc lại hai lần, sắc mặt có hơi đỏ lên, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Quả nhiên là thơ hay, tài hoa hơn người.”
Cuộn quyển giấy lại đặt vào hốc bí mật xong. Lúc này hắn mới móc ra cái hộp từ ống tay áo, đặt lên bàn, rồi tháo nơ con bướm thắt nút.
Quả nhiên, lại là bên trái một con hạc giấy, bên phải một món điểm tâm, dùng giấy màu sạch sẽ đậy lên.
Lý Văn Chinh lấy ngón tay đẩy giấy màu bao hai bên. Chà, hôm nay là bánh caramen màu xanh nhạt hình tam giác.
Nhẹ nhàng cắn một cái, vị trà hoà quyện với vị sữa thoang thoảng tràn vào đầu lưỡi, thấm vào ruột gan.
Ăn vài miếng xong, chỉ cảm thấy hương vị còn lưu lại trong miệng.
Rửa sạch tay, hắn lại cầm con hạc giấy trong hộp, thuần thục mở ra.
Nét chữ theo cung cách hành văn đơn giản riêng biệt của Thẩm Hoài Bích hiện ra trước mắt.
” Hôm nay chính là bánh kem trà xanh! Thích không?”
Khóe miệng của hắn cong lên, tầm mắt nhìn xuống dòng chữ phía dưới──
” Gần đây phải chăng là bề bộn nhiều việc? Ngàn vạn lần chú ý thân thể, ngủ đủ giấc mới duy trì được tinh thần!”
Kiểu chữ xiên xiên vẹo vẹo, là nàng tự tay viết thư.
Lý Văn Chinh thật sự nghĩ không ra, tại sao tài nữ viết ra câu thơ hay kinh người, lại có nét chữ tệ như vậy.
Chữ kí thì giống như mọi khi, chỉ vẽ con heo nho nhỏ .
Hắn xem xong thư hạc, mở ra hộp thư bí mật khác, cẩn thận để vào trong hộp.
Toàn văn bài thơ :
Điệp Luyến Hoa
của Liễu Vĩnh
Hán việt
Dao dạ đình cao nhàn tín bộ,
Sạ quá thanh minh,
Tiệm giác thương xuân mộ;
Sổ điểm vũ thanh phong ước trú,
Mông lung đạm nguyệt vân lai khứ.
Đào lý y y xuân âm độ,
Thuỳ tại thu thiên,
Tiếu lý khinh khinh ngữ.
Nhất phiến phương tâm thiên vạn tự,
Nhân gian một cá an bài xứ.
–Dịch nghĩa:–
Bướm Thương Tiếc Hoa
Ban đêm đi tản bộ không sợ trên bờ nước bên đình xa,
chợt nhớ đã qua tiết Thanh minh,
nên thương buổi chiều xuân,
trong gió nghe như có tiếng vài hạt mưa,
mây trôi theo trăng lặn mờ mờ.
Xuân vẫn ngầm độ cho đào mận ra hoa,
ai như ở cõi vĩnh hằng,
đang cười khúc khích và nói nho nhỏ,
một trái tim yêu với ngàn vạn tình tự,
nơi cõi người đã chôn vùi rồi.
–Bản dịch của Nguyễn Minh–
Đêm không sợ đi trên bờ nước
Đình xa xa nhớ chợt Thanh minh
Nên thương cho buổi chiều xuân
Thoảng nghe trong gió có phần mưa rơi
Trời mờ nhạt mây trôi trăng lặn
Xuân vẫn ngầm độ mận ra hoa
Hồn ai như ở cõi xa
Đang cười khúc khích, nhắn ta vài lời
Cõi nhân gian có một người
Tim yêu đầy ắp nay thời vùi sâu
–Bản dịch của Viên Thu–
Bướm luyến hoa
Đêm đi tản bộ mạn đình xa,
Chợt nhớ Thanh minh tiết đã qua.
Bỗng cảm thương chiều xuân đến lạ,
Dường nghe trong gió thoảng mưa sa.
Mông lung trăng nhạt, mây lờ lững,
Xuân thúc thôi đào mận nở hoa.
Ai đấy cõi ngàn thu lảng đảng,
Đang cười khe khẻ nói ngân nga.
Một con tim với ngàn tình tự,
Nay đã vùi sâu cõi thế nhòa !
— Bản dịch của Lâm trung Phú —
Thả bộ bờ đình trong buổi tối
Đã quá Thanh Minh
Thương cảm chiều xuân tới !
Vài tiếng mưa rơi , gió thoảng bặt
Mông lung trăng lụng ,mây trôi giạt .
Đào mận đương thì , xuân dở dói
Ai ở giàn đu
Cười khẻ thanh thanh nói !
Một mảnh lòng thơm ngàn vạn mối
Cõi người đâu chỗ an bài hởi !?!