Đọc truyện Ôm Đùi Boss Ác Ôn – Chương 292
Tại sao cô lại giống nhiều người như vậy? Sao cô lại không thể có phong cách riêng chứ?
“Lần này tôi lại là giống ai?” Thương Mẫn cũng cảm thấy buồn cười.
Aurora nhún vai: “Chuyện trước kia rất lâu, khi tôi còn nhỏ nên nhớ không rõ lắm.”
Cô ta nhẹ ngàng nói một câu nhưng lại vào trong lòng Thương Mẫn, bây giờ thân thế của cô là một bí ẩn, bất kỳ một cái manh mối nào đều đặc biệt quan trọng.
“Trước kia rất lâu? Bao nhiêu lâu?” Thương Mẫn truy hỏi.
Aurora cảm thấy có chút không thể hiểu được, thật ra cô ta chỉ thuận miệng nói một câu, hàng năm cô ta sinh hoạt ở nước Mĩ, có thể tiếp xúc với người nước R rất ít, khi còn bé gặp qua máy người như vậy, lại vừa khéo dung mạo vô cùng đẹp nên mới dễ dàng để lại ân tượng sâu sắc trong cảm nhận của cô ta.
“Hơn mười năm trước, lúc đó tôi đã từng đi qua nước R, một chú có làm ăn buôn bán với gia đình tôi dẫn theo một cô bạn gái, bộ dạng rất giống cô.”
Nói xong, Aurora cũng không coi trọng mà đi ra ngoài, nhưng mà Thương Mẫn lại đột nhiên đứng dậy, đi theo Aurora ra ngoài, khi cô ta sắp rời khỏi, cô giữ ống tay áo cô ta lại.
“Có thể lại nói cụ thể thêm một chút nữa được không? Hơn mười năm trước, rốt cuộc là mười mấy năm trước?”
Aurora bị phản ứng của Thương Mẫn làm cho mơ hồ, cô ta nhìn Thương Mẫn từ trên xuống dưới, ánh mắt giống như đang nhìn người bị bệnh tâm thần: “Cô bị điên rồi hay sao?”
Thương Mẫn nắm chặt quần áo của cô ta, không thả lỏng chút nào, bên cạnh có các bác sĩ và y tá đi ngang qua dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm cô, cô ý thức được không thích hợp, từ từ thu tay lại.
“Thật xin lỗi…” Thương Mẫn nhỏ giọng nói một câu.
Có một số sự thật cô rất muốn biết, vì vậy có một số thời điểm trùng hợp, cô cảm thấy có hy vọng.
Kỳ thật Aurora không cứng rắn giống như bề ngoài, nhìn thấy ánh mắt có chút cô đơn của Thương Mẫn, cô ta thanh thanh cổ họng: “Hẳn là gần mười lăm năm trước, tôi còn nhớ rõ, lúc ấy tôi vừa mới qua sinh nhật mười tuổi.”
Mười lăm năm trước…
Thương Mẫn bỗng nhiên mở to hai mắt.
Mười lăm năm trước, lúc ấy mẹ vẫn còn sống.
Nếu như nói…
Trong lòng Thương Mẫn hồi hộp, cô lấy ra điện thoại di động, mở ra album, tìm một tắm hình bị cô đặt khóa.
“Cô nhìn xem, có phải người này không?”
Trên màn hình, dung mạo trẻ tuổi mang theo ý cười của mẹ, bà đứng dưới gốc cây hải đường trong sân, một bộ yên bình theo năm tháng.
Đây là bức ảnh còn sót lại của mẹ ngoại trừ di ảnh, khi lần đầu tiên cô có điện thoại, Thương Mẫn đã đem nó lưu xuống, nhiều năm qua, cô vẫn luôn giữ gìn nó trong không gian của mình.
“Đây…” Aurora nhận di động, nhìn tắm ảnh này, mày nhíu chặt lại: “Sao cô lại có ảnh của bà ấy?”
“Cô thực sự quen biết bà ấy?” Thương Mẫn ngạc nhiên.
“Tôi đã nói rồi, không tính là quen biết.” Aurora nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc lâu, lại nhìn vào.
Thương Mẫn, như thể đang liên tục so sánh vẻ ngoài của hai người họ: “Chỉ là gặp qua một lần thôi.
Lần đó ở buổi khiêu vũ, cố ấy và chú Yến đã nhảy với nhau một bản, tôi cảm thầy cô ấy rất xinh đẹp nên đặc biệt chú ý.”
“Chú Yến?” Thương Mẫn nắm bắt lây cái tên này: “Ông ta là ai?”
“Yến Chính Dương.
Kể đền, chú ấy vẫn có một nửa dòng máu nước R, là một người rất nỗi tiếng ở nước Mỹ.
Một kiều bào giỏi như vậy, vậy mà cô lại không biết sao?”
Yến Chính Dương… Thương Mẫn đang lục tìm ba từ này trong đầu mình, cảm giác giống như đã từng quen biết, nhưng lại không biết là đã nghe nói qua ở đâu.
“Không lẽ cô… là con gái của người phụ nữ này.” Sau khi so sánh hồi lâu, Aurora cuối cùng cũng có được đáp án, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ ghét bỏ.
“Không đến mức đó chứ, với thân phận và địa vị của chú Yến vậy mà sẽ tìm một người phụ nữ đã sinh con làm bạn gái sao? Vả lại…”.