Đọc truyện Ôm Đùi Boss Ác Ôn – Chương 277
Ngoại thành.
Trong căn phòng kín mít u ám, mùi máu tanh nồng nặc lâu ngày.
Vì máy hôm nay trời đỗ tuyết lớn mà sàn gỗ đã bốc mùi ẩm mốc và mục nát nghiêm trọng.
Máu rơi trên đất biến thành những vụn nhỏ màu đỏ, trông rất nhầy nhụa.
Tô Huệ Phi từ từ mở mắt, cử động một chút, cơn đau nhói trên ngực truyền tới khiến ý thức của cô dần dần hồi phục.
Đây là…
Cô chậm chạp mở mắt nhìn mọi thứ trước mắt, từ từ nhớ lại những chuyện trước lúc mình bắt tỉnh.
Hình như cô với Mạc Hậu ra khỏi khách sạn, sau đó cô rơi vào bẫy của cô ta, còn bị đâm một dao.
Tô Huệ Phi thử cử động hai tay, phát hiện không còn bị trói nữa, cô yếu ớt chống tay ngồi dậy.
Vết thương ở ngực vẫn chưa băng bó, vì cô cử động mà máu lại bắt đầu chảy.
Tô Huệ Phi nặng nề dùng tay nhắn vào vết thương, cố gắng để máu không tiếp tục chảy nữa.
Nếu không phải nhờ cảm giác đau đớn này, cô suýt nữa đã nghĩ mình chết rồi, nhưng hiện giờ…
Cô nhìn căn phòng kín bưng này, cười lên bất lực.
Mạc Hậu không thẳng tay giết cô, nhưng lại nhốt cô ở đây, e là chết có lẽ sẽ dễ chịu hơn.
Chỉ là không rõ bây giờ Thương Mẫn ra sao rồi, Mạc Hậu có làm gì quá đáng với cậu ấy không.
Phải chăng Thương Mẫn đã biết chuyện của cô rồi, bây giờ nhất định đang cảm thấy mình vô dụng, không giúp được việc gì còn liên lụy đến cô.
Tô Huệ Phi đang nghĩ những chuyện này thì nghe được tiếng bước chân vọng tới, cánh cửa nặng nề kia được mở ra, qua một lúc ánh sáng bên ngoài xuyên qua khe cửa chiếu vào căn phòng tối.
Một người đàn ông vóc dáng cao lớn đứng ở cửa, nhìn về phía Tô Huệ Phi, từ từ đi tới.
Cảm giác áp bức khi bọn họ tới gần khiến Tô Huệ Phi bỗng chốc căng thẳng.
Cô lập tức co rúm người ép sát vào vách tường.
“Các người… muốn làm gì?” Cô cắt giọng khàn khàn, vô cùng hoảng sợ.
Nương theo ánh sát bên ngoài chiếu tới, Tô Huệ Phi mơ hồ nhìn thấy nụ cười trên mặt mấy tên đàn ông đó.
Là nụ cười của loài cầm thú sau khi thấy con mồi.
Ba đôi mắt đó, đều ánh lên vẻ dâm tà.
“Đừng lại đây…” Tô Huệ Phi không cần nghĩ cũng đã đoán được chúng muốn làm gì: “Đừng lại gần tôi.”
Cô liên tục lùi lại phía sau, cuộn người lại trong góc tường.
Cô rất muốn trốn nhưng vết thương trên người khiến cô không còn chút sức lực nào nữa.
Sau khi mất máu quá nhiều, có thể duy trì ý thức đã là quá sức, vốn không thể nào trồn thoát khỏi ba tên đàn ông đó.
Đám người đó nói máy lời cô không hiểu, chúng nhìn nhau rồi cười nhào tới bên Tô Huệ Phi.
“Đừng.” Tô Huệ Phi hét lên, nhưng chỉ một chốc sau một trong ba tên kia đã nắm lấy chân cô, kéo một cái đã kéo được Tô Huệ Phi qua chỗ hắn.
“Buông ra… cầu xin các người, cầu xin các người tha cho tôi.” Tô Huệ Phi biết bọn hắn có thể nghe hiểu, cô đau đớn cầu xin, hi vọng có thể tìm được đường thoát thân.
Nhưng mấy tên đó nghe thấy lời cầu xin của cô lại càng hưng phần, cô càng giãy dụa chúng càng hưng phần.
Hắn hung hăng xé quần áo trên người Tô Huệ Phi, cử chỉ thô lỗ đụng phải vết thương trên ngực cô, Tô Huệ Phi kêu lên đau đớn.
Nhưng giờ điều cô sợ nhất không phải là vết thương nữa, mà là cảm giác sắp bị lăng nhục.
“Đừng động vào tôi, các người đừng động vào tôi…” Tô Huệ Phi đau đớn khóc lóc, cô muốn kháng cự nhưng hai tay đều bị hắn kìm chặt, hắn ngồi lên chân cô, điên cuồng xé quần áo trên người cô..