Đọc truyện Ôm Đầu, Ngồi Xuống! – Chương 72
Lúc này, đừng nói Hàn tổng ở bên cạnh không hiểu ra sao rồi lại không cam lòng, cho dù là đương sự Nặc cảnh quan cũng không biết nên giải thích thế nào về vấn đề quỷ dị này.
Suy tư nửa ngày, Nặc cảnh quan cảm thấy từ thuyết tương đối giữa chỉ số thông minh của cô và Hàn tổng mà nói, cô vẫn nên thẳng thắn sẽ được khoan hồng, như vậy tuy rằng Hàn tổng cũng sẽ phẫn nộ, nhưng so với lời nói dối bị vạch trần sau bị bạo lực còn tốt hơn nhiều.
“Chuyện ngày hôm nay thật có chút phức tạp, lẽ ra em một mình ứng phó cũng đã khó giải quyết, sai là ở chỗ không ước lượng được thực lực của hai bên, cư nhiên tự mình tìm đến một đảng đối lập, đến cuối cùng diễn ra một hồi hỗn chiến tự em cũng không hiểu rõ, giúp đỡ em hay không trước khoan hãy nói đến, nhưng em bảo đảm, trong chiến dịch này, em tuyệt đối chỉ là một tham mưu, thật sự…..”
Hàn Nại nhíu mày, nhìn Nặc Nhất Nhất, giọng nói băng lãnh: “Nói tiếng người.”
“…. Thân ái chị tha thứ cho em đi, chuyện ngày hôm nay thừa nhận sai lầm, ác danh của Bạch Bạch tuy rằng tồn tại, hơn nữa có tác dụng lửa cháy đổ thêm dầu, nhưng dù sao cũng là vì em, chị ấy làm bạn bè làm thành như vậy cũng thật sự đạt đến một trình độ nào đó rồi, nếu như em lại khi dễ chị ấy thì thật sự thiên lý khó dung. Cho nên, em nguyện ý bị phạt, chỉ là trước khi bị chém đầu, chị có thể giải thích cho em một chút chị và ba em rốt cuộc là như thế nào?”
Hàn Nại nhìn Nặc Nhất Nhất cười băng lãnh: “Nặc cảnh quan, có phải tôi quá rộng lượng rồi hay không? Mỗi lần đều nói sang chuyện khác, quên trọng điểm?”
“Cái gì?” Tư duy của Nặc cảnh quan không cùng một kênh với Hàn tổng, có thể nhìn biểu tình của Hàn Nại, tuyệt đối không phải cảm giác ôm một cái là có thể qua mặt như bình thường, cứ như vậy, Nặc Nhất Nhất không khỏi có chút khẩn trương. Đó là chuyện gì a, vận khí của cô thực sự là quay lưng rồi, thế nào sẽ sống không bằng chết hết lần này tới lần khác ở lúc mấu chất lại gặp phải xui xẻo.
Hàn Nại nhìn chằm chằm Nặc Nhất Nhất hồi lâu, không nói gì, xoay người hướng bên ngoài tiểu khu chuẩn bị lái xe đi, Nặc Nhất Nhất nhìn nàng như vậy, vội vã đi theo.
Vì bái phỏng ba Nặc và Nặc mụ mụ, Hàn Nại cố ý thay đổi một chiếc xe khiêm tốn, Nặc Nhất Nhất nhìn nàng ngồi ở ghế lái, trong lòng có chút chua xót. Nữ nhân xinh đẹp quý giá cỡ nào, vì cô mà nỗ lực nhiều như vậy, cô rốt cuộc có tài đức gì?
Nhìn Nặc Nhất Nhất đứng ở bên cạnh vướng bận lại không lên xe, Hàn tổng cắn môi, đôi mắt mang tâm tình phức tạp nhìn Nặc Nhất Nhất. Kỳ thực nội tâm của Hàn Nại cũng rất mâu thuẫn, tuy rằng nàng hiểu rõ Lưu Bạch Ngọc, hiểu rõ Nặc Nhất Nhất. Nhưng trong thế giới của nàng tình cảm chính là sự tồn tại duy nhất, vô luận là tình bạn hay tình yêu, đều là phi thường duy nhất khó được. Hai người này trong sinh mệnh của nàng đều là sự tồn tại quan trọng đặc thù, mà tình cảm giữa hai người này nàng cũng chưa từng hoài nghi, nhưng hôm nay, lúc Lưu Bạch Ngọc cùng Nặc Nhất Nhất có cùng một loại tư thái buông lỏng mà xuất hiện ở Nặc gia, trong lòng Hàn Nại đột nhiên có một tia ủy khuất cùng không cam lòng. Không phải là vì cái gì khác, chỉ là nàng muốn hỏi một chút Nặc Nhất Nhất, rốt cuộc trong lòng cô, nàng là một loại tồn tại như thế nào, vì sao mỗi thời điểm mấu chốt, sóng vai đứng bên cạnh cô vĩnh viễn là Lưu Bạch Ngọc? Vì sao phản ứng đầu tiên của cô vĩnh viễn không phải là nghĩ đến nàng? Sáng sớm lúc ở nhà, nàng muốn nói cho Nặc Nhất Nhất biết tình huống của nàng bên này, nhưng Nặc cảnh quan thấy nàng muốn nhúng tay vội vàng cắt đứt, hiện tại, Hàn Nại thật sự muốn hỏi một chút Nặc Nhất Nhất, hai chúng ta rốt cuộc là ai không biết biểu đạt, ân?
Đương nhiên, còn có một chút nguyên nhân Hàn Nại không nghĩ thừa nhận, cũng không muốn thừa nhận, khi thấy Nặc Nhất Nhất cùng Lưu Bạch Ngọc ân ái cười đùa ôm cùng một chỗ, nàng cảm giác lửa giận vẫn dằn xuống đáy lòng cũng nữa áp chế không được nữa, chợt hướng trêи đầu mà xông thẳng lên.
Nặc Nhất Nhất cũng không đoán được nguyên nhân Hàn Nại tức giận, cô cũng bởi vậy mà không dám nhiều lời, hai người trầm mặc lái xe về nhà, bầu không khí có chút quái dị khô cứng. Hàn Nại lại trầm mặc vào phòng tắm, Nặc cảnh quan cục xúc đứng một hồi, vừa định đi tắm, bất thình lình điện thoại gọi đến.
“Nhất Nhất.” Là giọng nói của ba Nặc, ngữ điệu mang theo cảm giác như trút được gánh nặng, không cần phải nói cũng có thể nghe ra bên kia chắc là tiến triển không sai, tối thiểu thái độ của Nặc mụ mụ khẳng định không phải tiêu cực. Nặc cảnh quan vừa nghe, vội vã lên tinh thần: “Ba, mẹ, con, mẹ khá hơn chút nào không? Thân thể không khó chịu không?”
“Ít vỗ ʍôиɠ ngựa cho ba, nếu như thật sự lo lắng thế nào còn không sớm gọi điện thoại hỏi?” Ba Nặc giọng nói mang theo một tia nhẹ nhõm, mặc dù không có chính diện trả lời vấn đề của Nặc Nhất Nhất, nhưng thái độ đã nói rõ tất cả.
Giọng nói của Nặc cảnh quan cũng là u sầu trải rộng: “Không phải là do vấn đề bên con còn chưa giải quyết xong sao, aiz, buồn chết con.”
Ba Nặc vừa nghe Nặc Nhất Nhất nói như vậy liền nở nụ cười, con gái của mình hắn hiểu rõ nhất, khẳng định lại là trong miệng Hàn Nại hỏi không được gì rồi, trái lại muốn dùng biện pháp từ chỗ ông ta moi ra. Nhưng ba Nặc từ nhỏ đã thương yêu con gái, ông ta cũng biết chuyện này giấu ở trong lòng con gái ngày qua ngày sẽ mang đến bao nhiêu áp lực, cuối cùng là con gái mình, yêu thương là đương nhiên, ba Nặc cũng không vòng vo: “Được rồi, hảo hảo cùng Tiểu Nại, cô ta thật không dễ dàng, cũng sắp cuối năm rồi, mẹ con muốn tức giận cũng không biết phát ở chỗ nào? Con trước chuyên tâm dỗ dành vị kia của nhà con đi, sau này cũng dễ nói chuyện, mẹ của con concòn không hiểu là dạng gì sao?”
Nghe ba nói như vậy, Nặc cảnh quan ít nhiều cũng có chút thả lỏng: “Ba, ba vất vả, con đây rất có lỗi với ba và mẹ.”
Điện thoại bên kia trầm mặc một hồi, giọng nói của ba Nặc trầm thấp khàn khàn: “Vừa mới bắt đầu ba cũng không thể chấp nhận, nếu như không phải Tiểu Nại một lần lại một lần bái phỏng, ba cũng sẽ không cứ như vậy mà đồng ý. Ân, cô ta đáng giá phó thác, không hề thua kém nam nhân. Chỉ nhìn cô ta hạ thấp bản thân khuynh tâm vì con, ba cũng không thể ngăn cản nữa.”
Giọng nói của Ba Nặc tương đối kiên định, phần này kiên định là trong khoảng thời gian này quan sát cho ra kết luận, mang theo một phần tín nhiệm, dùng người không nghi, nghi người không dùng. Nặc cảnh quan nghe được trong lòng nóng lên: “Chị ấy luôn là như vậy, làm nhiều như vậy, nhưng cái gì cũng không chịu nói cho con biết, con biết chị ấy rất không dễ dàng.”
“A, ba biết, cô ta còn cố ý căn dặn ba đừng nói cho con biết, nói con bận rộn công việc, ngày thường tinh thần và thể lực đều mệt mỏi, lại có thể đối mặt nguy hiểm bất cứ lúc nào, không muốn con bởi vì chuyện này mà phân tâm. Hôm nay cô ta tới tìm ba cũng là nói cho ba biết, con quyết định đối mặt đây hết thảy, sợ mẹ con không qua được, làm khó dễ con chúng ta mới đến, chỉ bằng phần này dụng tâm của cô ta thì không phải là người bình thường có thể làm được.”
“Ân.” Tiếng nói của Nặc Nhất Nhất khô khốc, viền mắt cũng bị nước mắt thấm đẫm, cô là kiếp trước đã làm chuyện tốt gì, lại có một nữ nhân yêu cô bao dung cô bằng lòng vì cô mà nỗ lực tất cả như vậy, đời này, cô tuyệt đối không thể cô phụ Hàn Nại. Bất động thanh sắc, rồi lại đem toàn bộ ẩn nhẫn chống được, phần này kiên định khiến Nặc Nhất Nhất xấu hổ, đã từng bao nhiêu lần vừa nhắc tới xuất quỹ cô liền kinh hồn táng đảm, muốn đến nhà ba mẹ, cô cũng sẽ có một loại cảm giác một ngày như một năm. Nhưng Hàn Nại cứ như vậy yên lặng chống đỡ tất cả, phần này dũng khí, là Nặc Nhất Nhất vĩnh viễn không cách nào so nổi.
“Được rồi, chúng ta bây giờ đừng nhắc nữ nhân nào cả, nữ nhân sao, ba con đều hiểu, dỗ ngọt, dỗ ngọt là được rồi, con đi an ủi tiểu nữ nhân nhàcon, ba đi an ủi lão bà của ba, phân công nhau đánh du kϊƈɦ, đến lúc đó cùng nhau tăng thêm vui mừng về nhà ăn tết, ai cũng đừng rơi hố a.”
“Được.” Cúp điện thoại Nặc Nhất Nhất tâm tình vẫn không cách nào bình phục, cô hít một hơi thật sâu, vì mình lấy dũng khí.
Kéo rèm cửa sổ, từng cái từng cái cởi quần áo trêи người, thẳng đến không còn mảnh vải, Nặc Nhất Nhất vặn cửa phòng tắm mà vào. Đến lúc này, nếu như cô còn do dự, lại nói những lời qua loa tắc trách cô thật quá có lỗi với Hàn Nại, có lẽ, cô không có phần năng lực nghịch thiên như Hàn Nại, nhưng cô biết dùng phương thức của mình hảo hảo yêu Hàn Nại, không để nàng thương tâm khổ sở nữa.
Trong phòng, một mảnh hơi nước ʍôиɠ lung, nghe được tiếng cửa phòng mở phản ứng đầu tiên của Hàn Nại là dùng tay che ngực cấp tốc nhìn ra bên ngoài, khi thấy Nặc Nhất Nhất, hai má của nàng nhiễm một tia phấn hồng, nhưng vẫn như cũ không nói gì, cứng rắn quay đầu đi. Mái tóc ẩm ướt đỗ trêи vai, da thịt trắng đến hầu như trong suốt, hai chân thon dài xấu hổ khép lại, trước ngực một đoàn mềm mại, những giọt nước chảy bên trêи dường như cũng không dám nhìn thẳng, xấu hổ tránh né, hương thơm trong phòng khiến nhân tâm rối loạn…
Nếu như là Nặc cảnh quan lúc bình thường, thấy Hàn tổng dáng vẻ tránh né này sĩ khí khẳng định sẽ bị đả kϊƈɦ lớn, nhưng đã trải qua dằn vặt cả ngày hôm nay, khi cô lần nữa tận mắt nhìn thấy, tự mình cảm thụ được Hàn Nại vì cô làm tất cả, cảm động trong lòng cô căn bản không cách nào diễn tả bằng ngôn từ, cô bây giờ tin tưởng, trêи đời này ngoại trừ ba mẹ, sẽ không còn ai không giữ lại chút gì toàn tâm toàn ý mà yêu cô.
Lúc nụ hôn nóng rực đến trước mặt, Hàn Nại kinh ngạc mở to hai mắt, ngày thường Nặc cảnh quan tuy rằng bướng bỉnh, nhưng trong chuyện tình sự, tuyệt đối không có lá gan lớn như vậy, không cho nàng suy nghĩ nhiều, tay của Nặc cảnh quan đã vuốt ve da thịt mềm mại trơn trượt mang theo hương sữa tắm, nhẹ nhàng trêu chọc một chút thì chính là vô hạn khiêu khích, đối với thân thể Hàn Nại Nặc Nhất Nhất đã nắm rõ, đêm nay, cô muốn Hàn Nại nỡ rộ dưới đầu ngón tay của cô,
“Em…..”
Hàn Nại còn chưa nói xong toàn bộ đã bị nụ hôn nóng bỏng của Nặc Nhất Nhất chặn lại, đột ngọt bị nụ hôn nóng rực chiếm giữ làm cho cả người nàng như nhũn ra, nàng ngâm khẽ một tiếng bám lấy vai Nặc Nhất Nhất chống đỡ cho sức lực đang mất dần dưới chân. Giờ khắc này, đều là nhiều hơn nữa đều là dư thừa, Nặc Nhất Nhất hai mắt đỏ ngầu, không nháy một cái nhìn Hàn Nại, không hề che giấu nói ra lời trong lòng: “Em muốn chị.”
Ngay sau đó, hai tay càn rỡ chuyển xuống đùi của Hàn Nại, Nặc Nhất Nhất chợt dùng sức, giữa tiếng kinh hô của Hàn Nại, đem nàng bế lên trêи bàn đá lạnh băng. Cô dùng ngôn ngữ thân thể thay thế cho những lời ngượng ngùng buồn nôn không thể nói ra miệng, cô muốn nói cho Hàn Nại biết, Nặc Nhất Nhất kiếp này không có nàng là không được.
Kế tiếp tất cả….
Cũng chỉ có thể dùng hai chữ ngỗn ngang để hình dung….
Hàn tổng luôn cao cao tại thượng nắm trong tay hết thảy dưới đầu ngón tay thâm tình của Nặc Nhất Nhất hóa thành một bãi ôn nhu thủy, mái tóc dài của nàng mất trật tự, khóe miệng tràn ra tiếng than nhẹ hỗn loạn, thân thể cũng hỗn loạn bất kham, nàng có thể làm chỉ có ôm chặt lấy Nặc Nhất Nhất tiếp nhận cảm giác vui thích như cuồn phong này.
Nếu như nói trước kia mỗi một lần đều có thể lên đến đỉnh núi, như vậy lúc này đây chính là hai người lên đỉnh sau đó lại một lần nữa đột phá, đến cuối cùng Hàn Nại thân thể co rút đã hoàn toàn xụi lơ trong lòng Nặc Nhất Nhất, một chút khí lực cũng không có, mí mắt đều không mở ra được, trầm trầm ngủ thϊế͙p͙ đi, thậm chí không biết Nặc Nhất Nhất làm thế nào mang nàng ra khỏi phòng tắm., làm thế nào thổi tóc cho nàng, mà Nặc cảnh quan vẫn nhìn chăm chú nhìn Hàn Nại thật lâu trắng đêm không ngủ, nụ hôn triền miên rơi trêи trán nàng, trêи tóc nàng, thậm chí toàn thân.