Đọc truyện Ôm Đầu, Ngồi Xuống! – Chương 38
“Độn đồ vào?”
Tay của Nặc Nhất Nhất trực giác vươn ra bóp ngực Hoàng Phượng, quả nhiên, mềm nhũn, hàng giả.
Hoàng Phượng: “……”
“Tóc cũng là giả?”
Nặc cảnh quan tò mò sờ sờ tóc Hoàng Phượng: “Rất mềm mại a, làm từ cái gì a.” Thân thể Hoàng Phượng cứng ngắc, nội tâm điên cuồng gào thét, WTF, nàng khó có được lúc làm nữ nhân một lần, tiện nghi thế nào đều để Nặc Nhất Nhất chiếm hết.
“Còn ʍôиɠ thì sao?” Nặc cảnh quan có tinh thần thăm dò cường đại, cô nhéo nhéo ʍôиɠ Hoàng Phượng, kinh ngạc nhìn nàng: “Là thật?”
“…… Em cùng Bạch Ngọc là một phe đi.”
Hoàng Phượng muốn bạo phát, Hàn Nại đứng bên cạnh nén cười kéo cô lại: “Được rồi, đi thôi, đừng để cô ấy chờ lâu.”
“Thiên vị cũng có chừng mực thôi chứ.” Hoàng Phượng trắng mắt nhìn Hàn Nại, bảo bối nhà nàng ấy chiếm tiện nghi của nàng, nàng ở bên cạnh giả như không nhìn thấy, nàng vừa muốn động thì cô đã bị nàng kéo lại? Người này thực sự là bao che khuyết điểm.
Lên xe, Hàn Nại ngồi ở vị trí phó lái nhìn Hoàng Phượng mang giày cao gót, mí mắt giật một cái: “Chị sẽ không cần mang giày cao gót lái xe đi?”
“Tôi đây là công nương lần đầu tiên lên kiệu hoa, không có kinh nghiệm.” Vừa nói. Hoàng Phượng vừa cởi giày cao gót ra, trong lúc thay giày, nàng khom người cau mày bóp chân, Nặc cảnh quan ngồi ở ghế sau thiện ý nhắc nhở: “Tỷ tỷ, chị đi chân trần sao.”
……
“Nặc Nhất Nhất!”
Hoàng Phượng không thể nhịn được nữa, nàng thế nào không nhìn ra Nặc Nhất Nhất là một kẻ phẩn trư ăn lão hổ như vậy, đây không phải là quang lỏa, trả thù chuyện nàng gọi video call cáo trạng với Hàn Nại sao? Nặc Nhất Nhất nhún vai, phóng xuất vương bài: “Tỷ tỷ, em cùng Bạch Ngọc quan hệ rất tốt nga.”
Một câu nói so với mọi ngôn ngữ uy hϊế͙p͙ đều hữu dụng, Hoàng Phượng lập tức kinh sợ, không chấp nhặt với cô, chân trần lái xe.
Nặc Nhất Nhất nhìn dáng vẻ của nàng tâm tình thật tốt, ngâm nga theo bài hát trong xe, qua năm phút lúc tất cả mọi người đã chuyện vừa rồi quên mất, Hàn Nại ngồi ở ghế phụ vẫn không lên tiếng lại đột nhiên lạnh lùng lên tiếng: “Quan hệ tốt?”
…..
Hoàng Phượng nhịn không được khẽ cong môi, thông qua kính chiếu hậu đắc ý nhìn Nặc Nhất Nhất, cái này gọi là gì? Cái này gọi là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, ác nhân tự có ác nhân trị?
Nặc cảnh quan bày ra khuôn mặt tươi cười, nhìn Hàn Nại: “Không phải em chỉ đùa giỡn cùng tỷ tỷ thôi sao?”
Hàn Nại nhìn cô, cười như không cười gật đầu: “Đùa giỡn? Tốt, sau khi về nhà viết một kế hoạch cùng phương án đùa giỡn cho tôi, ba nghìn chữ là được.”
Nặc Nhất Nhất: “……”
Hoàng Phượng: “^ 0 ^.”
Đến chỗ, Hoàng Phượng dẫn hai người vào quán ăn, cũng may, Lưu Bạch Ngọc quả thực chiếu cố hình tượng của Hàn Nại, thật sự chọn một nơi có phân cách, tổng cộng hai lò nướng, tự mình chọn món để nướng, bên cạnh là các loại hương liệu, mà một két bia ướp lạnh cũng đặt ở một bên.
“Thế nào chậm như vậy? Mau tới đây, xiên nướng.”
Lưu Bạch Ngọc hướng Hoàng Phượng phất phất tay, Hoàng Phượng bởi vì mang giày cao gót nên đi đứng cứ như đạp phải ống quần, nàng thảm hề hề nhìn Lưu Bạch Ngọc: “Cô không biết xấu hổ bắt người ta nướng sao? Xiên nướng này không phải là cô làm sao?”
Nặc Nhất Nhất: “……”
Hàn Nại: “:::::.”
Nặc cảnh quan đơn giản là sợ ngây người, ai có thể nói cho cô biết trong một thời gian ngắn ngủi rốt cuộc đã chuyện gì xảy ra khiến hai người có biến hóa lớn như vậy?
Lưu Bạch Ngọc trắng mắt liếc Hoàng Phượng, không nhịn được nói: “Mau, mở bia đi, giả vờ cái gì, không có người ngoài.”
Hoàng Phượng hất tóc dài, kiều mị cười: “Ai nha, ghét ghê, cho người ta chút mặt mũi đi.”
Tay của Hàn Nại theo bản năng đỡ lấy Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất vội vàng nắm được nàng: “Không có việc gì a, thanh niên đều như vậy.”
Lưu Bạch Ngọc hướng Nặc Nhất Nhất phất phất tay: “Em cũng đừng giả mềm yếu, nhanh, nướng thịt, gọi em đến là để làm việc này, em tưởng mình là lão phật gia sao? Hàn Nại nuông chiều em đến không ra người.”
Nặc Nhất Nhất bĩu môi: “Tôi nhớ kỳ kinh nguyệt của chị chính là những ngày này, chị nhất định phải uống đồ lạnh sao? Đến lúc đó đau bụng không ai bồi chị.”
Hàn Nại nghe xong lời này nhíu mày, buông tay Nặc Nhất Nhất ra, Nặc Nhất Nhất còn không biết tự giác, Hoàng Phượng đê tiện bâu lại: “Tôi cùng cô, sưởi ấm lòng người, cô cứ tùy ý nướng.”
Lưu Bạch Ngọc nheo mắt nhìn nàng: “Cô có thể sửa sang một chút tóc giả của cô trước không? Đội lệch rồi.”
“Nga…..”
Hoàng Phượng buồn bực đem tóc giả đội lại, Lưu Bạch Ngọc nhìn nàng một cái, đưa một ly nước lạnh đến: “Uống đi, nếu nóng quá thì tháo xuống, đừng để nổi sảy.”
“Không được, tôi nói được làm được, không phải cô đã nói rồi sao? Chỉ cần tôi kiên trì làm thụ, cô liền đáp ứng cùng với tôi.”
Nặc Nhất Nhất: “……”
Hàn Nại: “……”
Hoàng Phượng trái lại thẳng thắn, Lưu Bạch Ngọc trừng mắt nhìn nàng, nhìn một chút Nặc Nhất Nhất cùng Hàn Nại, Hoàng Phượng nhướng mày: “Không phải cô nói không có người ngoài sao?”
“Cô thật là có đủ đê tiện.”
Lưu Bạch Ngọc đánh giá Hoàng Phượng hoàn tất, các nàng bắt đầu vào chủ đề chính, Nặc cảnh quan chỉ được điểm này, có thiên phú trêи phương diện ẩm thực, cô có thể đem nấm cùng ngô mà Hàn Nại thích ăn nướng đến hương thơm bay bốn phía, còn có thể chiếu cố Lưu Bạch Ngọc rót bia cho nàng.
Ngược lại, Hoàng Phượng bởi vì tóc giả làm trễ nãi phát huy, mùa hè vốn đã nóng, hơn nữa còn xiên nướng, mồ hôi của nàng một tầng một tầng chảy xuống, đến cuối cùng Lưu Bạch Ngọc uống say chuếnh choáng nhìn không được nữa, một cái kéo tóc giả của nàng xuống.
Cảm giác mát lạnh khiến Hoàng Phượng kinh hô một tiếng, dùng tay sờ đầu mình, ủy khuất nhìn Lưu Bạch Ngọc. Lưu Bạch Ngọc nhìn nàng: “Đừng dùng vẻ mặt như bị tốc vày này nhìn tôi.”
“Người ta ngược lại muốn như vậy?”
Hoàng Phượng thật đúng là có thiên phú làm thụ, Nặc cảnh quan nhìn mê mẩn, cô cảm thấy Hoàng Phượng tuyệt đối không phải người bình thường, nếu không có một nội tâm cường đại làm sao có thể trong thời gian thật ngắn từ trụ chống trời biến thành cô gái xinh đẹp? Sức mạnh của tình yêu quả nhiên không thể khinh thường.
Nghĩ vậy Nặc Nhất Nhất quay đầu nhìn Hàn Nại, vừa định nói vài câu ngon ngọt, Hàn Nại nhìn cô nói: “Khóe miệng có ớt.”
…..
Nặc cảnh quan bị tổn thương nho nhỏ, chưa cho cô thời gian hối hận, xiên thị đầu tiên đã nướng xong, Nặc Nhất Nhất cười híp mắt vừa định đi lấy, lại bị hai bàn tay khác giành trước một bước, Hoàng Phượng cười híp mắt đem xiên nướng cầm đi hết, đưa cho Lưu Bạch Ngọc: “Thân ái, mau ăn đi.”
Nặc Nhất Nhất đáng thương nhìn Lưu Bạch Ngọc, muốn dùng ánh mắt đáng thương xin nàng bố thí cho nàng vài xiên, nhưng Lưu Bạch Ngọc lại giống như không phát hiện, thống kɧօáϊ bắt đầu ăn, một xiên tiếp một xiên hung thần ác sát mà ăn, giống như là thủy thủ Papai ăn rau chân vịt, hận không thể một ngụm nuốt vào. Nặc cảnh quan nhìn đến ngây người, Hàn Nại một mực bên cạnh bất động thanh sắc múc cho cô một chén canh, ở bên tai cô nhẹ giọng nói: “Mau uống đi.”
“Tôi muốn ăn đồ nướng.” Nặc cảnh quan bất mãn nhìn Lưu Bạch Ngọc, Hàn Nại khẽ cong khóe môi: “Nếu không ăn, một hồi bị đổ đi đến cặn cũng không còn.”
Giọng nói của Hàn Nại mềm nhẹ, mang theo một tia hương khí, thổi đến lỗ tai Nặc cảnh quan có chút nhột nhạt, dùng cọ lỗ tai vào vai mình, quay đầu sắc mặt ửng đỏ nhìn.. Hàn Nại nhìn cô quay lại không nói hai lời, cầm lấy chén canh trực tiếp đổ vào trong miệng cô.
“….. Hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì a?” Nặc cảnh quan nhai miếng sủi cảo, nhìn Lưu Bạch Ngọc liều mạng ăn xiên nướng cùng Hoàng Phượng cúi đầu hận không thể đem mặt mình chôn trong chén canh, cùng với Hàn Nại một bên lấy tư thái ưu nhã tốc độ sấm sét mà ăn nấm: “Các người có thể từ tốn một chút không? Bình thường đi làm đã đủ mệt mỏi, thế nào ăn một bữa cơm còn giống như đánh trận? Yên tâm, tôi ăn không nhiều lắm, hơn nữa, thiếu thì lại gọi thêm, gấp gáp như vậy làm gì? Khoa học chứng minh, ăn quá nhanh đối với tuần hoàn máu không có lợi, còn có thể béo phì, các người —”
“Đừng kéo.”
Lưu Bạch Ngọc cắt đứt lời nói của Nặc Nhất Nhất, đứng dậy đi đến bên cạnh két bia, lấy ra bốn chai bia, dáng vẻ soái ca mở từng chai đặt trêи bàn.
Nặc Nhất Nhất quay đầu nhìn Hàn Nại, Hàn Nại đã mặt mang mỉm cười nhìn Lưu Bạch Ngọc, Hoàng Phượng vẫn như lâm đại địch nhìn chằm chằm Lưu Bạch Ngọc mở bia.
Mở xong bốn chai, lại thêm bốn chai, tuần tự bốn chai.
Mãi cho đến trêи bàn toàn bộ đầy bia, Lưu Bạch Ngọc lúc này mới hài lòng ngồi về trêи ghế, hướng Hàn Nại nhướng mày: “Thân ái, chúng ta đã thật lâu không uống như vậy.”
Hàn Nại nhìn nàng cười nhạt gật đầu, hai người đồng thời hiểu ý nhìn Nặc Nhất Nhất đang choáng váng, thân ái? Hai người bình thường không phải nhìn nhau không vừa mắt sao? Hôm nay là thế nào? Thế nào lại hài hòa như vậy?
Trái lại Hoàng Phượng cười hì hì bu lại: “Cái gì, hôm nay là một ngày tốt như vậy, chúng ta tụ hội rất tốt a.”
“Cô cút ngay.”
Lưu Bạch Ngọc đẩy khuôn mặt Hoàng Phượng ra, ánh mắt vẫn rơi vào trêи người Hàn Nại, Hàn Nại nhìn nàng: “Cô không trách tôi?”
“Trách cô?” Lưu Bạch Ngọc cầm lấy một chai bia, rót hết vào ly: “Cô nói tôi có thể không trách cô sao? Lúc trước Hi Nhi cứ như vậy mà đi, chúng ta ai cũng không dễ chịu, Hoan Thần lại giống như phát điên, mỗi ngày không ngừng khóc lóc, cô thì tốt rồi, âm thầm xuất ngoại? Lúc trước chúng ta đã nói cái gì? Làm bạn tốt cả đời? Ân?”
Giọng nói của Lưu Bạch Ngọc có chút khàn, viền mắt của Hàn Nại cũng ứa nước mắt, Nặc cảnh quan dần dần cúi đầu. Kỳ thực không cần Hàn Nại nói với cô, chỉ là từ đối thoại của các nàng, cô liền có thể cảm giác được thời niên thiếu quan hệ giữa các nàng là cỡ não thân thiết, không cần phải nói đến chuyện khác, nhìn Lưu Bạch Ngọc cùng Mẫn Văn cho dù thương tổn sâu như vậy nhưng vẫn dây dưa dằn vặt không chịu buông tay. Như vậy, Hàn Nại cùng Hoan Hi thì sao? Lại là cảm tình bao sâu.
“Chai này, tôi uống cạn trước.”
Hàn Nại cũng thay đổi lạnh lùng ngày xưa, một chai bia ba ly uống sạch. Nặc cảnh quan nhìn đến kinh hãi, cô hiện tại cuối cùng cũng rõ ràng trong điện thoại Lưu Bạch Ngọc nói — Hàn Nại sau khi uống say sẽ rất khác, rốt cuộc là có ý gì rồi.
“Em cũng vậy, trừng mắt nhìn chằm chằm người ta làm gì? Uống.”
Lưu Bạch Ngọc ôm chầm cổ của Nặc Nhất Nhất, rót cho cô một ly,: “Hàn Nại, nói thật lòng, tôi thật sự thích Nhất Nhất.”
Ôm trong lòng thân thể mềm mại, Lưu Bạch Ngọc uống thống kɧօáϊ nhìn Hàn Nại, Hàn Nại nhìn nàng, đạm đạm nhất tiếu: “Tôi biết.”
“Tôi không đồng ý.”
Hoàng Phượng còn đang xiên nướng bật dậy, Lưu Bạch Ngọc nhìn cũng không nhìn nàng một cái, kéo Nặc Nhất Nhất đang bị nàng ấn vào trong ngực ra xa một chút, nàng nhìn Nặc Nhất Nhất cười quyến rũ, trong mắt lệ quang rung động: “Nhất Nhất, sau này có thể tôi thật sự muốn cùng với em.”
“Đây là thế nào? Thế nào uống nhiều rồi lại nói những chuyện này làm gì?”
Nặc Nhất Nhất nhìn nàng như vậy cũng đau lòng, cô dùng ánh mắt liếc nhìn Hoàng Phượng, Hoàng Phượng cúi đầu cau mày, kỳ thực nàng hiểu rõ, lời của nàng sáng nay đã kϊƈɦ thích Lưu Bạch Ngọc, một câu kia — Mẫn Văn tháng sau kết hôn là nguyên nhân khiến tâm tình nàng tích tụ.
“Qua hôm nay, tôi sẽ không bao giờ thuộc về bất luận kẻ nào nữa.”
Lưu Bạch Ngọc nâng chai bia, thì thào nói nhỏ. “Độc thân cũng rất tốt, có phải hay không Nhất Nhất? Không có chuyện còn có thể quấy rầy em một chút?”
Nặc Nhất Nhất vội vàng gắp một chút thức ăn cho nàng: “Khó mà làm được, người ta nói nữ nhân phải tư nhuận trong tình yêu, trêи lý thuyết độc thân sẽ làm hormone mất cân đối. Chị chỉ nổi một hạt đậu đã nóng nảy thành như vậy, đến lúc đó mọc thêm mấy cái nữa chị sẽ buồn phiền đến chết.”
Lưu Bạch Ngọc: “…..”
Hoàng Phượng ở bên cạnh mỉm cười, nàng đột nhiên phát hiện có thể từ phương thức ở chung của Lưu Bạch Ngọc cùng Nặc Nhất Nhất hấp thụ kinh nghiệm, Bạch Ngọc vẫn là thích Nặc cảnh quan, mọi việc đều dùng dụ dỗ, nhưng cái miệng nhỏ nhắn này tuyệt đối là sắc bén, cho em không lời nào để nói.
“Nhiều năm như vậy rồi, cô cũng nên buông xuống.”
Hàn Nại xuyên qua ly bia nhìn Lưu Bạch Ngọc, Nặc Nhất Nhất qua lại nhìn nàng, trong nháy mắt đã uống hết hai chai.
“Em nhìn tôi làm gì?” Hàn Nại đối mặt ánh mắt của Nặc Nhất Nhất, mi tâm xinh đẹp nhíu lại một chỗ: “Em ngồi chỗ nào?”
Đến đây! Uống quá nhanh nhất định say rồi, Nặc Nhất Nhất vội vàng đem cái ghế dời đến bên cạnh Hàn Nại, rót cho nàng một chén trà: “Giải rượu, uống gấp như vậy làm gì?”
“Uống nhiều bụng khó chịu sao?”
Hàn Nại nhíu mày. Nặc Nhất Nhất vội vàng gặp thức ăn cho nàng: “Vậy ăn một chút đi.”
“Xem ra cô thật sự đã buông xuống.”
Lưu Bạch Ngọc nhìn hai người vô cùng thân thiết mà cảm khái, Hàn Nại như trước nhìn nàng, không nói gì, hành động đã trả lời tất cả.
Hoàng Phượng yên lặng ngồi xuống bên cạnh Lưu Bạch Ngọc, đem xâu thịt mới vừa nướng xong toàn bộ lấy xuống bỏ vào trêи đĩa đưa cho nàng, lập tức Hoàng Phượng đem một nửa kia đưa cho Nặc Nhất Nhất, nhìn cô hướng Hàn Nại chép miệng.
“Đôi khi tôi suy nghĩ, vì sao tôi luôn quên không được cô ấy, cô ấy rốt cuộc có chỗ nào tốt.”
Lưu Bạch Ngọc giơ ly bia lên lắc lư, ánh mắt đã mơ hồ: “Tôi thậm chí đang suy nghĩ, còn không bằng lúc trước người ra đi là tôi, như vậy sẽ không cần phiền não.”
“Nghìn vạn lần đừng nghĩ như vậy, nữ thí chủ, nhân sinh còn có rất nhiều thứ tốt đẹp đáng cho chị thể nghiệm.”
Nặc Nhất Nhất vỗ cánh tay Lưu Bạch Ngọc, bị Hàn Nại trừng mặt cái liền rụt lại.
“Ha ha.” Lưu Bạch Ngọc nhìn Nặc Nhất Nhất dáng vẻ sợ hãi, nhịn không được cười: “Giá như, trong chúng ta có một người luôn biết thỏa hiệp như Nhất Nhất, cũng không đến mức như ngày hôm nay.”
Hàn Nại uống một ngụm bia, nhìn nàng nói: “Chuyện như vậy không ai có thể khuyên nhủ được, phải tự mình nghĩ thông suốt.”
…..
Nặc cảnh quan tích tụ nhìn Hàn Nại, nữ nhân nhà cô thế nào uống nhiều rồi nhưng vẫn lý tính như vậy, thật không thể không khen ngợi.
Lắc đầu, Lưu Bạch Ngọc một hơi uống cạn ly: “Nhân sinh a, đôi khi giống như là con lừa, người gặp người ngại không nói, hết lần này tới lần khác kéo người kia theo còn không chịu thừa nhận bản thân là con lừa chết giẫm không biết xấu hổ, cho cô không chỗ nào nương tựa, không chỗ nào bám víu, ha ah.”
Hoàng Phượng có chút đau lòng Lưu Bạch Ngọc, muốn nói điều gì, rồi lại không nói ra miệng.
Hàn Nại cúi thấp đầu, một luồng tóc dài rơi xuống bên tai, Nặc Nhất Nhất choàng qua vai nàng, đem đầu của nàng đặt trêи vai mình: “Nghỉ một lát, choáng váng sao?”
Hàn Nại lắc đầu, dựa vào Nặc Nhất Nhất an tâm nhắm mắt lại.
Nặc Nhất Nhất cầm lấy một ly bia, hướng Lưu Bạch Ngọc nâng ly: “Bạch Bạch, đến, tôi uống cùng chị.”
“Em uống cùng tôi?” Lưu Bạch Ngọc khinh bỉ trêи dưới quét mắt nhìn Nặc Nhất Nhất: “Chỉ bằng tửu lượng này của em?”
“Tửu lượng của tôi làm sao vậy?” Nặc Nhất Nhất ưỡn ngực, Lưu Bạch Ngọc liếc cô một cái: “Tôi cũng không muốn thấy trang bìa tin tức ngày mai là một nữ cảnh sát sau khi say rượu khỏa thân đi trêи đường, mặt mũi thật không biết ném đi đâu.”
“….Nghe chị nói kìa, uống trước rồi hãy nói , hai ta vừa uống vừa trò chuyện, chị mới vừa nói đến chỗ nào rồi?”
Nặc cảnh quan hướng Hoàng Phượng nháy mắt, Hoàng Phượng vội vàng nói: “Chuyện xưa bi thảm của một con lừa.”
Lưu Bạch Ngọc: “…..”
Hàn Nại: “……”
Nặc Nhất Nhất gật đầu: “Đúng đúng, vẫn là tỷ tỷ trí nhớ tốt, chuyện xưa của một con lừa. Bạch Bạch, kỳ thực nhân sinh không có gì không tốt, nói cho cùng chị đã nhận thức được mình là một con lừa, cũng không cần quá bi quan, chị có thể rời khỏi đường lớn, tìm kiếm một mảnh đất màu mỡ, đem thể xác và tinh thần chôn vùi dưới đó, mười tám năm sau lại làm một đống đất, hòa tan bản thân, còn bổ dưỡng người khác, là một việc thiện.”
Hàn Nại tựa vào vai Nặc Nhất Nhất nhịn không được cười si ngốc, Lưu Bạch Ngọc nhe răng: “Tôi kháo, Nặc Nhất Nhất, có người sắc tình như em vậy sao?”
“Sắc tình? Tôi sắc tình chỗ nào?”
Nặc cảnh quan nghiêm trang nhìn Lưu Bạch Ngọc, Lưu Bạch Ngọc híp mắt cười.” Vậy phải hỏi Hàn Nại mới biết được đáp án.”
Khuôn mặt Nặc Nhất Nhất thoáng cái đỏ bừng, không thể không nói, gừng càng già càng cay, so lưu manh với Lưu Bạch Ngọc cô đơn giản là muốn chết.
Mà Hàn Nại luôn luôn bình tĩnh rất ít đùa giỡn ngồi dậy, nàng tượng mô tượng dạng quan sát Nặc Nhất Nhất một phen, nhéo má cô: “Muốn kiểm hàng.”
Nặc Nhất Nhất đã triệt để điên rồi, hôm nay cô thực sự là thấy được một mặt khác của Hàn Nại.
Lưu Bạch Ngọc cười không có hảo ý, nàng vươn tay đến lấy bao thuốc lá, Hoàng Phượng sớm đã chuẩn bị xong, đem một điếu thuốc cho nàng, còn nịnh nọt châm thuốc cho nàng.
“Tỷ tỷ, chị thật sự là một người hợp với vai người vợ nhỏ.”
Nặc Nhất Nhất nhịn không được ca ngợi, nhìn lâu như vậy cô nhiều ít cũng nhìn thấu môn đạo. Hoàng Phượng hướng cô ngại ngùng cười: “Cũng khá, tôi xưng đệ nhị, không ai dám xưng đệ nhất.”
“Không khoác lác thì sẽ chết sao?”
Lưu Bạch Ngọc hướng nàng thổi khói, Hoàng Phượng bị sặc khói ho khan, nàng giống như làm nũng vỗ vai Lưu Bạch Ngọc, dịu dàng nói: “Đáng ghét a, sặc người ta, thật là khổ sở nga.”
Nặc Nhất Nhất mới vừa ăn gì đó thiếu chút nữa đều phun ra, cô dùng mắt thường cũng có thể thấy cánh tay Lưu Bạch Ngọc nổi lên một tầng da gà, mà Hàn Nại ở bên cạnh cũng run lên, nhịn cuời rất vất vả.
Các nàng lại đùa một hồi, Hàn Nại nâng ly nhìn Lưu Bạch Ngọc: “Quá khứ thì cho nó qua đi, nếu thật sự không thuộc về cô thì giữ lại cho mình một chút tôn nghiêm cuối cùng đi, tình cảm cưỡng cầu cho dù chiếm được cũng đã vốn là tư vị vốn có.”
“Còn cô? Quyết định?”
Lưu Bạch Ngọc nhìn Nặc Nhất Nhất, Hàn Nại khẽ cười gật đầu: “Ân, quyết định.”
Lời nói của Hàn Nại khiến Lưu Bạch Ngọc rơi vào trầm mặc, Lưu Bạch Ngọc cạn một ly lẳng lặng hút thuốc, Nặc cảnh quan nhìn Hàn Nại, nhịn không được hai mắt nổi hoa đào. Thế nào cũng là lời an ủi nhưng từ miệng nữ nhân nhà cô nói ra lại xuôi tai đến thế, nhưng miệng cô nói ra lại trống rỗng như vậy? Còn có, quyết định cái gì? Hai người rốt cuộc giấu cô bao nhiêu bí mật? Thật là, cứ như vậy Hàn Nại còn ăn dấm chua của cô và Lưu Bạch Ngọc? Rõ ràng là cô nên ghen mới phải?
Hàn Nại ngồi xuống đôi mày xinh đẹp nhíu chặt, giống như có chút khó chịu, Nặc Nhất Nhất nhích đến, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Có phải dạ dày lại khó chịu hay không? Uống nhiều rồi đi.”
“Không có.”
Hàn Nại lắc đầu, cắn môi nhìn Nặc Nhất Nhất, cư nhiên khó được lộ ra một tia xấu hổ của nữ nhân: “Tôi muốn đi toilet, em đi cùng tôi.”
Đi toilet? Cùng đi…
Không biết là do uống nhiều bia hay là do mùi xiên nướng làm đầu óc mê muội, giờ khắc này hai mắt Nặc cảnh quan lấp lánh ánh sáng, bắt đầu suy diễn trong đầu: “Đi, em dẫn chị đi, nga, không phải, là cùng đi….đi thôi.”