Ôm Chặt Bắp Đùi Nhân Vật Phản Diện

Chương 77Căn Cứ Kinh Đô


Đọc truyện Ôm Chặt Bắp Đùi Nhân Vật Phản Diện – Chương 77: Căn Cứ Kinh Đô

Đi gần hai tháng trắc trở, nhóm Đường Thiên Dật cuối cùng đã tới căn cứ kinh đô, chuyến đi này có thể nói là vạn phần mạo hiểm, có nhiều lần cho dù là Đường Thiên Dật cũng là cửu tử nhất sinh, thậm chí còn hy sinh 5 đội viên chiến đấu, nên biết những đội viên này đều là Đường Thiên Dật chọn kỹ lựa khéo các loại tinh anh, bất kỳ một người nào ở mạt thế cũng có thể một mình đảm đương nhiều trọng trách.

Bất quá không phải là không có thu hoạch, bởi vì đi theo Đường Thiên Dật, rất nhiều tinh hạch cấp thấp hắn đều không cần mà đều đưa cho đội viên thủ hạ, do đó mọi người đều có tinh hạch để nâng cấp dị năng, hiện thời người người tinh khí sung mãn, giống như một phen xuất khiếu bảo kiếm!

Đoạn người bọn họ bây giờ đã đến bên ngoài căn cứ kinh đô, Lâm Hiểu nhìn tường thành nguy nga trước mắt, bên ngoài con đường rộng lớn sạch sẽ, nữ chủ Hứa Nhan vì an toàn đã thành lập căn cứ ở cố cung, sơ kỳ dựa vào tường thành kiên cố của cố cung ngăn cản được thây ma vây thành, về sau lại chậm rãi khuếch trương căn cứ ra bên ngoài, dựa vào từng vòng tường thành vững chắc mà mở rộng ra.

Toàn bộ căn cứ kinh đô có quyền lực nhất, người dị năng cao cường đều ở trong nội cung, ra một tầng bên ngoài là quan viên, phú hào cùng người có dị năng, suy đoán ra, vậy phía ngoài cùng là những người già yếu, bất quá bọn nữ chủ chế định chế độ tích lũy, nếu có cống hiến đủ lớn, người bình thường cũng có thể dựa vào tích lũy mà di chuyển vào vòng trong.

Những thứ này đều được mô tả trong sách, nhưng thật sự đứng trước cơ sở này mới cảm thấy không hổ là nữ chủ, số mệnh lớn nhất ở thế giới này, cũng chỉ có cô ta mới có vốn liếng kiến thiết căn cứ xa hoa như vậy.


Lâm Hiểu bọn họ chờ ở bên ngoài, binh sĩ ở tường thành đi vào thông báo.

Vài phút sau, Lâm Hiểu liền gặp được nữ chủ chói lọi, giống như thiên sứ nhân gian, Hứa Nhan, cô mang theo Thiệu Nhạc Tề vội vã chạy đến, “Hoan nghênh thủ lĩnh căn cứ Thần Hi từ xa đã đến, thật sự là đã lâu không gặp!”

Hứa Nhan đầu tiên bị hấp dẫn ánh mắt bởi Đường Thiên Dật một thân y phục chiến đấu màu đen đứng giữa đám người, so với cái người trước kia ngồi xe lăn tinh thần sa sút ít nói, hiện thời Đường Thiên Dật là lãnh khốc, tràn ngập sát khí, trên người lại phảng phất khí thế coi thường, dường như cả thế gian vạn vật cũng không thể làm hắn dao động chút nào, cùng với khí tràng cường đại thuộc về kẻ biết mình là mạnh mẽ, nhìn lâu một hồi làm cho tinh thần cô có một loại cảm giác bị áp chế.

Lúc này Hứa Nhan mới đưa ánh mắt dời đi khỏi người đàn ông lạnh lùng trước mắt, quan sát đến những người khác, đội ngũ trước mắt này trình độ mạnh mẽ vượt qua dự đoán của cô, từ khí thế của những người này có thể rõ ràng họ có thể so sánh với đội ngũ chiến đấu mạnh mẽ nhất của căn cứ mình, trong lòng cô càng không ngừng cân nhắc thực lực của những người này. Đột nhiên cô nhìn thấy Lâm Hiểu đứng phía sau đám người, ánh mắt trở nên sáng ngời, mặt đầy kinh ngạc, che miệng, “Lâm Hiểu! Là cô sao?”

Trên mặt Lâm Hiểu cũng hiện ra dáng tươi cười, dự định đi tới chào hỏi, nhưng cô không nghĩ tới là Hứa Nhan đột nhiên chạy tới, vẻ mặt cao hứng mà ôm lấy mình, tràn đầy mừng rỡ cùng vui sướng, “Gặp lại cô thật sự là quá tốt!”


Nói thật, Lâm Hiểu có chút thụ sủng nhược kinh, cô chính mình cũng không biết từ khi nào Hứa Nhan cùng mình có quan hệ tốt như vậy! Bất quá đối với vị nữ chủ đã rất lâu không gặp này, Lâm Hiểu coi như không có nhiều tình cảm cũng phải giả vờ giả vịt. Bởi vì vậy cô cũng ôm trở lại, “Đã lâu không gặp.”

Sau khi hàn huyên, Hứa Nhan dẫn bọn Lâm Hiểu tiến đến chỗ tiếp đón, ở trong một tòa cung điện, bên trong đây là chỗ cô dùng để chiêu đãi thủ lĩnh các căn cứ. Lúc bọn họ đến, căn cứ Hoài Nam cùng căn cứ Trung Nam hai căn cứ khá xa kia đã đến, bất quá nhân số cũng chỉ có mười mấy người, phỏng đoán cũng là trải qua khá nhiều mạo hiểm mới tới đây.

Hứa Nhan chờ đợi một chút rồi đi, lúc gần đi dặn Lâm Hiểu đến chỗ cô ở để thăm thú, làm một thủ lĩnh căn cứ, Hứa Nhan vẫn là rất bận rộn.

Hứa Nhan vừa đi, những thủ lĩnh căn cứ khác ở không xa lắm đã lập tức đi tới, “Xin chào, lần đầu gặp mặt, tôi là thủ lĩnh căn cứ Hoài Nam Chu Thụy.” Đây là một vị hơn ba mươi tuổi con người rắn rỏi, đầu đinh, mặc quân trang rằn ri, giơ tay nhấc chân đều đậm đặc khí tức quân nhân, tiếp theo giới thiệu một vị trung niên đứng bên cạnh, bụng to mặt mũi bóng loáng: “Vị này là căn cứ Trung Nam Chu Kiến Lâm.”


Đường Thiên Dật bắt tay cùng hai vị thủ lĩnh, “Xin chào, tôi là Thần Hi căn cứ Đường Thiên Dật.”

Chu Thụy cùng Chu Kiến Lâm đều là lập tức cười lên, “Nguyên lai đây chính là Đường thủ lĩnh, thật sự là hậu sinh khả úy.”

“Nào có, nào có, hai vị thủ lĩnh mới là tiền bối của tôi.”

Mấy người hàn huyên một chút, sau đó tiến vào bên trong, rõ ràng là có chuyện cần nói, bất quá bọn họ cũng phải trao đổi một ít tin tình báo trên tay, cũng phải tiếp xúc một cái xem đối phương tính cách như thế nào, tài năng ra sao, mới có khái niệm sơ bộ mà tính xem kế tiếp sẽ là hợp tác hay đối địch.

Đường Thiên Dật đi nói chuyện với bọn họ, Lâm Hiểu cũng không phải không có chuyện gì làm, cả căn cứ Hoài Nam và căn cứ Trung Nam đều dẫn theo nữ quyến, có thể là suy tính đến thủ lĩnh căn cứ kinh đô là phụ nữ, bọn họ đều mang theo nữ quyến để tạo quan hệ tốt với Hứa Nhan.

Căn cứ Hoài Nam có thủ lĩnh phu nhân là Tào Tử Lâm, căn cứ Trung Nam có thủ lĩnh phu nhân Thi Mẫn cùng Vương Thục Mai, Tào Tử Lâm cùng Thi Mẫn đều là người có dị năng, hai người bọn họ có phải vợ chính thức hay không Lâm Hiểu cũng không biết, còn như Vương Thục Mai hẳn là tình nhân của Chu Kiến Lâm, bởi vì cô cũng chỉ là người bình thường, nhưng thập phần xinh đẹp, dáng người cũng xuất sắc, không khác minh tinh điện ảnh lắm. Trong bốn người, Vương Thục Mai là xinh đẹp nhất, lúc bốn người đứng chung một chỗ, tầm mắt mọi người đều bị cô hấp dẫn.


Mà Vương Thục Mai hiển nhiên là một người vô cùng chừng mực, lúc Lâm Hiểu cùng Tào Tử Lâm, Thi Mẫn nói chuyện, cô vĩnh viễn như một người vô hình đứng sau lưng Thi Mẫn, chỉ có hỏi đến, cô mới trả lời, một bộ dáng nhu thuận nghe lời.

Tào Tử Lâm là một cái người tính cách ngay thẳng, “Lâm phu nhân và quý thủ lĩnh tình cảm thật tốt, lão Chu nhà chúng tôi đối với tôi coi như cũng tốt, tình nhân cũng chỉ có ba người, so với cô tôi thật hâm mộ.”

Thi Mẫn cũng là một bộ dáng đồng cảm, “Bất quá những người kia cũng chỉ là đồ chơi mà thôi, chọc ta không vui chính là trực tiếp ném vào đống xác chết.” Nói xong còn đặc biệt lạnh lùng nhìn Vương Thục Mai sau lưng mình. Vương Thục Mai cảm giác được ánh mắt lạng băng của Thi Mẫn, thân thể như cứng đờ, “Sợ là sợ những người có dị năng, giống như ruồi bọ bu lại, nếu không phải nhà mẹ đẻ ta còn chút thế lực, tự mình bản lĩnh cũng không tồi, nếu không vị trí thủ lĩnh phu nhân ngồi đã không được vững.” Nói như thế, nhưng rõ ràng cảm giác được Thi Mẫn rất kiêu ngạo với thế lực phía sau mình.

Xem hai phu nhân kia chĩa họng pháo vào mình, Lâm Hiểu cũng xấu hổ, bất quá cách đối xử của Đường Thiên Dật, vừa có tiền có quyền có thế trong thời mạt thế xác thật là có một không hai, “Không cần chỉ nói chuyện của tôi, chúng ta nói một chút đến thủ lĩnh căn cứ kinh đô đi.”

Nếu nói Lâm Hiểu là đối tượng hâm mộ của tất cả phụ nữ thời mạt thế, như vậy Hứa Nhan chính là tấm gương để tất cả nữ nhân nhìn lên để tồn tại, trở thành đại danh từ Nữ Quyền trong lòng tất cả, một phụ nữ có được nhiều người đàn ông, mà những người đàn ông này đều tôn thờ cô, đây tuyệt đối là nghe đến rợn cả người. Cho nên rất nhiều người thuộc nữ quyền đều sẽ tự động gia nhập căn cứ kinh đô, ở căn cứ kinh đô những nữ nhân cường đại cũng giống Hứa Nhan có được nhiều đàn ông, chuyện này cũng không kỳ lạ quý hiếm gì.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.