Ôm Chặt Bắp Đùi Nhân Vật Phản Diện

Chương 19Trúng Thuốc


Đọc truyện Ôm Chặt Bắp Đùi Nhân Vật Phản Diện – Chương 19: Trúng Thuốc

Lâm Hiểu chưa từng nghĩ đến có một ngày mình chứng kiến Đường Thiên Dật dạng như thế này.

Lúc này toàn thân Đường Thiên Dật nằm trên mặt đất, trên người đầy kín các loại vết roi, rất nhiều máu tươi văng khắp nơi trên người. Nơi nào đó thẳng tắp ngạo nghễ ưỡn lên, do bị người dùng một sợi tơ hồng kết cái nơi con bướm thắt lại, bởi vì sung huyết nghiêm trọng đã biến thành màu đỏ tím. Lâm Hiểu lập tức mặt đỏ tim đập dồn dập dời ánh mắt đi, trời ạ, ở đây đã xảy ra chuyện gì?

Lại nhìn đến tay boss đã bị rách da, máu tươi đỏ sậm, trên cổ tay còn nhiều mảnh vải màu đỏ, rõ ràng bị cột lại. Cách boss không xa nằm một người đàn ông to lớn, đầu rõ ràng bị vật gì đó đánh vào, cách đó không xa có một cái đèn bàn còn nhuốm máu.

Lâm Hiểu trong nháy mắt sững sờ, cô hoàn toàn không biết mình mở cửa sẽ nhìn thấy cảnh tượng hương diễm này. May mắn người đàn ông to con kia còn quần áo đầy đủ, bụng hắn rõ ràng có lỗ máu, Lâm Hiểu dự đoán khi boss thoát trói buộc ra đã giết chết hắn.

Xem boss bộ dáng hẳn là trúng thuốc, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Ý nghĩ chợt lóe qua trong đầu Lâm Hiểu, hiện tại chính mình cuối cùng biết rõ nguyên nhân vì sao boss về sau trở thành biến thái, không biết mình chứng kiến hình ảnh này, có bị boss diệt khẩu không?

Lâm Hiểu lầy từ trong tủ ra cái khăn tắm, quay sang bao bọc thân thể boss lại, đem bộ vị trọng yếu che kín lại. Trước mắt phải tìm giải dược cho boss, đương nhiên cô không có tinh thần hiến thân, cho nên đành phải ủy khuất boss.

Lâm Hiểu kéo Đường Thiên Dật tới phòng tắm, đã mệt đến mức thở hồng hộc. Cô đem hắn vào bồn, xả nước lạnh vào người hắn, thời tiết đã lạnh còn phải dùng tới nước lạnh, bản thân Lâm Hiểu nghĩ đến là đã muốn nổi da gà.


Không qua mấy giây, Lâm Hiểu nghe được tiếng ho khan của Đường Thiên Dật, hắn cuối cùng cũng tỉnh lại. Chỉ là ánh mắt của hắn dại ra, đôi mắt vốn là đen bóng có thần, hiện giờ không thấy đến một tia sáng.

“Dật ca ca? Dật ca ca anh không sao chứ? Anh cảm giác như thế nào?”

Đột nhiên Lâm Hiểu nghe được Đường Thiên Dật rầm rì một tiếng, sắc mặt không lộ vẻ gì lập tức trở nên tím xanh, “Ra ngoài!”

Lâm Hiểu lúc này mới phản ứng, “Được, được, em lập tức rời đi.”

Lâm Hiểu đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đứng chờ bên ngoài.

Lại nghe một tiếng “ầm” rất lớn trong phòng tắm, tiếp theo tiếng nước chảy rất mạnh.

Lâm Hiểu nhẹ nhàng hỏi, “Có cần em giúp gì không?”

Giọng Đường Thiên Dật không hề nóng nảy mà tràn ngập từ tính, “Em vào giúp anh lấy cái này trong cơ thể ra.”

Lâm Hiểu khi đó liền run rẩy, cái gì trong cơ thể?

“Muốn em nhắm mắt lại sao?”

Đường Thiên Dật không nói gì, Lâm Hiểu đã hiểu rõ, cô nhắm mắt lại, chậm rãi mò đi đến.

Nhắm mắt lại đi cũng không dễ, hơn nữa nghĩ tới chuyện mình sắp phải làm, Lâm Hiểu có chút kinh hoàng khiếp sợ, cô đi chậm rì rì đến.

“Nhanh lên!”

Lâm Hiểu càng thêm sợ hãi, nhưng không dám không nghe lời hắn, cuối cùng mũi chân cô cũng đụng phải bồn tắm.


Lâm Hiểu chậm rãi ngồi xổm xuống, trên tay đột nhiên đụng phải một mảnh mềm mịn, còn có một cái gì nho nhỏ nổi lên, Lâm Hiểu ban đầu còn sờ sờ, đợi đến cô ý thức được chính mình sờ đến là cái gì, mặt Lâm Hiểu lập tức nóng hổi, lắp bắp xin lỗi, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi. Em không phải cố ý.”

Lâm Hiểu không nghe thấy boss đáp lời, chỉ là tiếng thở dốc trở nên càng thêm nặng, Lâm Hiểu chỉ có thể theo lồng ngực hắn chậm rãi mò xuống dưới, đợi đến khi Lâm Hiểu đến mục tiêu. Cô lại nghe boss hừ một tiếng, Lâm Hiểu run rẩy, “Em đi vào?” Hừ hừ, sao lúc này lời nói lại có nghĩa khác.

Đường Thiên Dật cắn răng dùng lý trí còn sót lại, nghẹn ra mấy chữ, “Đừng nói nhảm!” Nếu không phải hiện tại mình toàn thân tới khí lực nâng tay lên cũng không có, hắn không bao giờ muốn Lâm Hiểu chứng kiến mình trong dạng này.

Ta đây không phải là sợ ngươi sau này tính sổ ta sao? Lâm Hiểu vừa suy nghĩ vừa đưa ngón tay vào trong hoa cúc của boss.

Lâm Hiểu cố giữ bình tĩnh, cứ nghĩ đến mình là lợn chết thì không còn sợ nước sôi, cô bắt đầu hành động, thuận lợi tìm được thứ gì đó trong cơ thể boss, lấy nó ra.

Lúc cầm vật đó đi ra, Lâm Hiểu hết sức nhạy cảm cảm giác được gần đó có chỗ ngọ nguậy. Cô biết rõ bởi vì hắn trúng thuốc, mặc dù lý trí không cần suy nghĩ lung tung, nhưng trong lòng đã yy tới vẻ mặt mê người của boss lúc này. Nhưng cô cố mà đè tâm tình xuống, không dám biểu lộ ra ngoài.

Đường Thiên Dật gân xanh nổi lên, trước mắt là cô gái mình thích, hắn giờ phút này là thời điểm mẫn cảm nhất, hắn rất muốn khống chế thân thể mình, nhưng hiện giờ ý chí hắn đã mơ hồ, đứng nói chi tới khống chế phản ứng thân thể. Hắn đối với bản thân mình cảm thấy vô cùng xấu hổ, hận ý với Đường Thiên Tuấn cùng Đường Phong Thành càng thêm sâu.

Lâm Hiểu lại mò tới nơi nào đó mở cái nơ con bướm ra, sau đó vội vã xoay người như chạy trốn ra khỏi phòng tắm, thiếu điều còn muốn nhanh hơn khi gặp thây ma. Nói thật, khí tràng của boss, Lâm Hiểu chống đỡ không nổi, cô chạy bay ngay đi sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

Lâm Hiểu đi ra bên ngoài phòng tắm rửa tay, cầm món đồ tình thú trong tay vứt vào thùng rác. Xong cô nhìn sắc mặt mình đỏ như trái táo trong gương, trái tim trong lồng ngực còn đang nhảy kịch liệt, “Lâm Hiểu, ngươi xong rồi. Ngươi thế mà lại thích nhân vật boss phản diện, còn chứng kiến mặt thê thảm nhất của hắn, ngươi tuyệt đối sẽ bị diệt khẩu.”

Lâm Hiểu bụm mặt, ngồi chồm hổm trên mặt đất.


Sau nửa giờ, Lâm Hiểu bình phục tâm tình, lại một lần nữa đến trước cửa phòng tắm, “Dật ca ca, anh không sao chứ?”

Bên trong thanh âm gì cũng không có, Lâm Hiểu không khỏi lo lắng, “Dật ca ca, em vào nha?”

Lâm Hiểu chờ một hồi, cũng không có âm thanh nào, hắn sẽ không phải tư tưởng không thông mà tự tìm đường chết sao?

Lâm Hiểu đẩy cửa ra, phát hiện đầu Đường Thiên Dật nghiêng qua một bên, mắt nhắm lại, thân thể vẫn nằm trong nước. Lâm Hiểu sợ, tay chậm rãi đưa đến dưới mũi hắn phát hiện vẫn còn hô hấp, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô đưa tay muốn lay Đường Thiên Dật, nhưng vừa đụng vào da thịt hắn, trong nội tâm Lâm Hiểu nhảy lộp bộp lên, “Sao lại nóng đến như vậy?”

Lâm Hiểu vỗ đầu mình một cái, “Thật là ngốc, hắn nằm trên mặt đất đã lâu như vậy, sau đó lại ngâm người trong nước, người làm bằng sắt cũng phải nóng lên!”

Lâm Hiểu lập tức cầm khăn tắm lại đem đắp lên người hắn, sau đó xốc hắn lên, kéo hắn ra khỏi phòng tắm. Dùng khăn đơn giản lau người, sau đó chuyển hắn lên trên giường, sau đó dùng chăn mềm bọc hắn lại thật chặt. Cô tìm trong những phòng khác thêm chăn mền phủ lên, sau đó sờ sờ đầu hắn, cảm giác tay như muốn bị thiêu cháy.

Lâm Hiểu tìm khắp nơi được một hòm thuốc, đọc theo hướng dẫn cho hắn thuốc giảm sốt, còn tốt Đường Thiên Dật còn có thể nuốt, nếu không cô thật không biết làm như thế nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.