Đọc truyện Ôm Bánh Bao Về Làm Ruộng – Chương 7
Thời điểm bán heo, Kỳ Tiểu Nguyên cùng thương lái thu mua heo cò kè mặc cả nửa ngày, cuối cùng mới quyết định lấy giá 11.8 đồng cho mỗi cân lợn sống bán ra.
Trang trại chăn nuôi của Kỳ Tiểu Nguyên nay cũng đã đổi tên thành trang trại sạch Kỳ Tử, bởi heo mà cậu nuôi đều được ăn những lương thực tinh khiết, nào là rau dại cùng ngũ cốc hoa màu các loại, có đôi khi chúng còn được thả ra ngoài để đi dạo tiêu thực. Nhờ vậy heo nhà cậu nuôi gầy nhiều béo ít. Các lò mổ heo rất thích mua heo nhà cậu, cho nên giá cả có đôi khi sẽ hơi cao một tí.
Mười đầu heo, bán ra được hai ba vạn, trừ đi hai phần ba phí tổn, lợi nhuận ròng không sai biệt lắm chạm mốc một vạn đồng.
Bận việc hết bốn năm ngày, coi như đã có chút thu hoạch. Sau khi bán xong heo, Kỳ Tiểu Nguyên vào thị trấn đem tiền mua heo và ngũ cốc còn thiếu thanh toán hết, lợi nhuận dư lại vừa vặn đem đến ngân hàng bỏ vào tài khoản tiết kiệm.
Trong tay cậu có vài ngàn đồng để dùng cho bất cứ tình huống nào, số tiền còn lại được gửi tiết kiệm có kỳ hạn năm năm. Cậu tính đến khi tiểu Tử Tử bắt đầu đi học, là có thể lấy ra dùng.
Kỳ Tiểu Nguyên là một người có khả năng giữ tiền của. Cậu không giống như những người trẻ tuổi khác kiếm bao nhiêu xài bấy nhiêu, có lẽ vì đã có con trai nên cậu mới hiểu rõ hơn về lẽ sống. Kỳ thật cậu còn có một ý niệm nho nhỏ trong lòng, chính là chờ Cao Thừa Tử trở về. Vì vậy, cậu càng cần phải gây dựng sự nghiệp, đến lúc đó nếu hắn còn độc thân, cậu nhất định sẽ nói cho hắn biết Tử Tử là con của hắn. Nếu có thể, cậu hy vọng Cao Thừa Tử có thể cùng mình sống qua ngày tại nơi này.
Kỳ Tiểu Nguyên cứ như vậy ngồi xe ba bánh chuyên dụng để chở hàng dạo qua một vòng thị trấn, trên lưng còn cõng theo bé Tử Tử. Thỉnh thoảng có người sẽ ghé mắt đến xem bọn họ, có người nói người trẻ tuổi kia cõng đứa nhỏ thật đáng yêu, cũng có người lo lắng đứa bé đang ngủ trên lựng cậu như vậy không sợ bị cảm lạnh sao? Kỳ Tiểu Nguyên thật ra cũng lo lắng, tuy rằng bây giờ là cuối xuân, thời tiết không quá nóng cũng không quá lạnh, nhưng cậu vẫn lo Tử Tử đang ngủ say sẽ cảm mất.
Sau khi đến ngân hàng gửi tiền xong, Kỳ Tiểu Nguyên lại cõng Tử Tử đi một chuyến đến siêu thị. Cậu mua cho bé sữa bột dành riêng cho trẻ nhỏ, rồi mua thêm một con ngựa gỗ nhỏ, còn mua thêm thảm nhỏ. Nhìn vầng thái dương to lớn trên đầu, cảm nhận chung quanh cũng không có gió, nên cậu nghĩ không cần bọc nhóc lại quá kín.
Có lẽ do một ngày bôn ba ở bên ngoài rồi cảm lạnh, sau khi hai cha con Kỳ Tiểu Nguyên về đến nhà, Tử Tử đã bắt đầu ho khan. Kỳ Tiểu Nguyên cho rằng bé con đã thật sự bị nhiễm lạnh từ lúc sáng, nên vội vội vàng vàng ôm bé đến trạm y tế trong thôn, lấy thuốc hạ sốt cho trẻ em pha nước uống. Nhưng Tử Tử sau khi uống xong thuốc cũng không thấy chuyển biến tốt đẹp lên. Thật vất vả dỗ cho bé ngủ, tới nữa đêm lại ho đến tỉnh giấc. Kỳ Tiểu Nguyên nóng nảy, vừa mở đèn lên liền thấy khắp khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Tử xuất hiện rất nhiều nốt ban.
Lúc này Kỳ Tiểu Nguyên đã không thể ngồi yên, lập tức ôm lấy Tử Tử vỗ vang cửa phòng Lôi Quân ở cách vách. Từ khi Lôi Quân cùng Kỳ Tiểu Nguyên hợp tác mở quán ăn tới nay, Lôi Quân liền dọn đến sân nhà Kỳ Tiểu Nguyên ở cùng bọn họ. Cha Kỳ sống ở phòng phía đông, Lôi Quân ngụ trong căn phòng phía tây, Kỳ Tiểu Nguyên cùng Tử Tử thì ở trong căn phòng lớn nhất bên cạnh nhà chính. Căn phòng kia thông khí rất tốt, thích hợp cho trẻ nhỏ sinh hoạt.
Lôi Quân nghe được có người gõ cửa, mơ mơ màng màng đi ra, vừa thấy Kỳ Tiểu Nguyên ôm hài tử, lập tức hỏi: “Làm sao vậy? Hơn nửa đêm còn giày vò đứa nhỏ nữa.”
Kỳ Tiểu Nguyên vội chui người vào trong phòng Lôi Quân: “Quân Nhi, cậu mau nhìn xem mấy nốt trên mặt Tử Tử là sao vậy? Hôm nay từ lúc trở về bé vẫn luôn ho khan, hai ngày trước cũng đã có chút triệu chứng ho khan nhưng tớ lại không quá quan tâm đến. Nhưng hôm nay tớ có dẫn bé đi ra ngoài một chuyến, vừa trở về đã ho nặng hơn. Tớ nghĩ Tử Tử bị cảm nên đã cho bé uống thuốc hạ sốt cho trẻ con, tới nửa đêm vẫn không thấy đỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cục cưng lại nghẹn đến tím tái.”
Lôi Quân thăm dò nốt ban trên mặt Tử Tử, lập tức nói: “Không tốt, phải nhanh chóng đưa cháu đi bệnh viện.”
Kỳ Tiểu Nguyên sợ tới hết hồn, lập tức mặc quần áo suốt đêm đưa con trai tới bệnh viện cấp cứu truyền nước biển. Kỳ Tiểu Nguyên đứng chờ bên ngoài phòng cấp cứu, trong lòng vừa bất ổn vừa chẳng được an bình. Cậu lôi kéo Lôi Quân, hỏi: “Tử Tử rốt cuộc bị bệnh gì? Cậu mau nói thật cho tớ biết đi, để tớ còn chuẩn bị tâm lý.”
Lôi Quân chống hai má thở dài: “Còn phải xem tình huống đã.”
Kỳ Tiểu Nguyên vừa nghe vậy càng lo lắng hơn: “Xem tình huống là sao? Tử Tử không phải đã mắc phải bệnh… không trị được chứ?”
Lôi Quân cũng không thèm gạt Kỳ Tiểu Nguyên: “Tình huống của Tử Tử được gọi là chứng xanh tím, bệnh trạng giống như thế này đều có liên quan đến tim mạch. Tớ nghi Tử Tử có khả năng bị bệnh tim bẩm sinh. Lúc trước khi Tử Tử sinh ra, chúng ta nên để cho bác sĩ giúp bé làm kiểm tra toàn diện một chút. Nhưng lúc ấy cậu mới vừa làm phẫu thuật xong. Sau khi hậu phẫu thân thể cũng không tốt mấy, Tử Tử nhìn cũng rất khỏe mạnh, nên mới không nghĩ đến chuyện này. Lúc ấy tớ cũng đã giản lược khám qua cho Tử Tử, hẳn là không có vấn đề gì lớn. Cậu cứ an tâm, cái này phải đợi kết quả chẩn đoán của bác sĩ rồi mới xác định được.”
Vừa nãy, Kỳ Tiểu Nguyên vừa ôm Tử Tử đến hắn liền đã nhìn ra, bệnh trạng này của bé rất có thể là do khiếm khuyết tim bẩm sinh (kiếm khuyết vách nhĩ thất – AVSD). Có thể do Tiểu Nguyên hôm nay dẫn bé đến nhiều nơi, con nít lại hay tò mò, chốc lát nhìn xem nơi này chốc lát nhìn xem nơi kia, thể năng giảm sút, trái tim chịu không nổi, nên cứ như vậy phát bệnh. Nếu chỉ là khiếm khuyết vách nhĩ nhất, thì cũng dễ nói. Loại bệnh này ở các bệnh viện lớn trong quốc nội đều có thể trị. Bệnh viện ở thị trấn thì không được, bọn họ phải đến thành phố Z.
Nhưng nếu như là dị tật tim bẩm sinh ít thấy, như vậy tình huống sẽ rất khó khăn. Không nói trước có thể trị được hay không, cho dù trị được, phí dụng chữa trị cũng rất đắt đỏ, không phải chỉ dùng một trang trại chăn nuôi của Kỳ Tiểu Nguyên là có thể gánh vác được. Người bình thường mà gặp phải loại bệnh này, cũng chỉ có nước chờ chết.
Tâm tư của Kỳ Tiểu Nguyên lập tức như rơi vào băng tuyết. Tử Tử hiện giờ đối với cậu cũng giống như chính sinh mạng bản thân. Cậu còn nhớ rõ lúc Tử Tử mới vừa sinh ra, khi cậu vừa trông thấy ánh mắt đầu tiên của Tử Tử đã cảm thấy cả đời mình hình như đã bị bé con đáng yêu này nắm giữ. Không chỉ vì bé có đến bảy phần giống với Cao Thừa Tử, càng nhiều hơn là vì bé chính là thân sinh cốt nhục mà cậu đã hoài thai mười tháng mới sinh hạ đươc, mà tình thân ruột thịt bất cứ ai cũng đều có trong mình.
Nếu Tử Tử được chẩn đoán là bệnh tim bẩm sinh, vậy cậu biết phải làm gì đây? Nếu không có Tử Tử, sự ký thác duy nhất trên đời của cậu sẽ không còn nữa. Cậu liều mạng kiếm tiền, tất cả cũng chỉ vì muốn cho Tử Tử có được một hoàn cảnh trưởng thành tương đối thoải mái hơn một chút. Không có Tử Tử, những cố gắng của cậu là cho ai đây?
Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu bật mở, y tá đẩy Tử Tử đi ra. Bàn tay nhỏ bé của Tử Tử đang được cắm dây truyền nước biển, khuôn mặt nhỏ nhắn nay đã không còn khó coi như ban nãy. Kỳ Tiểu Nguyên vội vàng chạy tới, giữ chặt tay bác sĩ, hỏi: “Bác sĩ, con tôi thế nào rồi? Bé rốt cục là mắc bệnh gì?”
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, đem ống nghe giao cho y tá: “Trước đừng lo lắng, làkhiếm khuyết vách liên thất bẩm sinh. Đây là bệnh rất thường gặp ở trẻ nhỏ, không cần quá mức lo lắng. Có vài đứa nhỏ có thể tự lành trước năm tuổi, nhưng nhìn tình trạng hiện nay, đứa nhỏ này cần phải trải qua một đợt phẫu thuật và trị liệu, hơn nữa phải làm càng nhanh càng tốt.”
Kỳ Tiểu Nguyên lập tức gật đầu: “Được được, vậy khi nào thì có thể chuẩn bị phẫu thuật? Có phải sau khi phẫu thuật, con tôi sẽ không có gì khác biệt với những đứa trẻ khác không?”
Bác sĩgật gật đầu: “Không sai, bất quá điều kiện chữa bệnh tại huyện chúng ta còn chưa có khả năng thực hiện cuộc phẫu thuật như vậy. Cậu cần phải đưa bé đến bệnh viện lớn ở thành phố Z để tiến hành trị liệu. Tôi đề nghị cậu nên chuyển viện ngay sáng sớm ngày mai. Vừa nãy tôi đã dùng thuốc kiểm soát bệnh tình của bé, mấy ngày nay sẽ không có gì đáng ngại. Trái tim của đứa nhỏ tương đối yếu ớt, việc nhanh chóng chữa trị đối với bé hay với người lớn đều là chuyện tốt.”
Kỳ Tiểu Nguyên lặp lại: “Thành phố Z?” Bác sĩ cũng đã nói rõ ràng như vậy, cậu chỉ biết lập tức làm theo. Kỳ Tiểu Nguyên nhìn theo bóng lưng của bác sĩ, rồi đi đến bên người Tử Tử ngồi xổm xuống, ánh mắt vừa chua xót lại toan sáp.
Tử Tử lại hướng về phía hắn cười cười, tay nhỏ bé mở rộng ra, nói rằng: “Ba ba, ôm một cái!”