Đọc truyện Ôm Bánh Bao Về Làm Ruộng – Chương 59
Quý Hoành ngồi xếp bằng trên nền đất, tận lực để cho bản thân kề sát bùn đất, chân để trần, mái tóc dài mặc sức bồng bềnh phất phơ giữa làn gió nhẹ. Ấn đường của hắn mơ hồ nhíu lại, cứ như vậy ngồi tròn cả một đêm, những người khác cũng theo hắn nhịn cả một đêm.
Kỳ lão gia tử ở trước mặt hắn đốt ba cây nhang. Thời điểm nhang cháy hết, Quý Hoành đột nhiên mở to mắt, rồi vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng, rất nhanh đã vẽ ra một tấm bản đồ giản lược.
Sau khi vẽ xong, Cao Thừa Tử lập tức nhận lấy bản đồ. Nhìn kỹ vòng tròn mà Quý Hoành khoanh lại, hắn kinh ngạc thốt lên: “Linh Sơn?”
Thẩm Lăng Hiên cũng tiếp nhận bản đồ quan sát: “Đây không phải là ngoại ô thành phố Z sao? Bọn họ chạy một vòng lớn, lại quay trở về?”
Diệp Diệp tiếp lời: “Bọn họ đương nhiên cũng biết điều này. Chỗ nguy hiểm nhất cũng chính là chỗ an toàn nhất. Linh Sơn có không ít du khách, ai lại nghĩ đến một phần tử phạm tội sẽ làm ổ trong khu du lịch cảnh điểm cấp 4A của quốc gia? Ha hả, quả nhiên đủ cao minh.”
Cao Thừa Tử lắc lắc đầu: “Không, điểm cao minh ở đây nằm ở khu vực phía sau núi. Nơi này có địa thế rất hiểm trở, không có du khách ghé đến. Hợp với rừng phòng hộ, hảo lui hảo thủ, tuyệt đối là một nơi đáng để lựa chọn.”
Thẩm Lăng Hiên nóng ruột hỏi: “Chúng ta phải làm thế nào đây?”
Cao Thừa Tử đáp: “Chuyện này không chỉ là chuyện trong nhà chúng ta. Cháu phải đem tình huống hồi báo cho Đầu Lang, sẽ có phi cơ trực thăng đến đây tiếp ứng chúng ta. Cháu sẽ cự tuyệt trợ giúp vũ lực, chỉ để Dạ Lang cùng Tuyết Lang bắn yểm hộ, che dấu cho cháu lẻn vào trong.”
Trong lúc mọi người đang bàn bạc, Thẩm Lăng Vân cùng Thẩm Lăng Vũ cũng đạp sương sớm đi đến. Đôi song bào thai một trước một sau, bắt đầu chào hỏi: “Ông ngoại, anh, cậu…”
Quý Hoành nhìn hai người bọn họ liếc mắt một cái, không cần hỏi cũng đã biết bọn họ là tới làm gì. Quả nhiên, song bào thai liền show ra hai chiếc roi sáng bóng của mình. Thẩm Lăng Vân mở lời: “Huynh đệ đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim,(Hai người mà cùng một lòng thì sẽ có sức mạnh bẻ gãy được kim loại. Câu gốc: Nhị nhân đồng tâm, kì lợi đoạn kim!!). Rốt cục đã có cơ hội giãn gân giãn cốt. Hai đứa cháu nhỏ đáng yêu của chú Chú sẽ không để cho tụi cháu bị thương tổn dù chỉ một vết trầy.”
Thẩm Lăng Vũ vừa giơ roi vừa tiếp lời: “Đến khi nào mới có thể triệt để tiêu diệt cái tổ chức ngốc X kia? Lần trước bị giáo huấn còn chưa đủ, thế nhưng còn có cơ hội trở mình? Lần này dù nói gì cũng không thể để cho bọn họ nhân cơ hội từ tro tàn lại bùng cháy trở lại, không thì thanh danh Song Sát của chúng ta coi như bị hủy mất rồi?”
Quý Hoành nhíu mày, hai tên Hỗn Thế Ma Vương này cũng muốn đi vô giúp vui sao? Cũng tốt, có bọn họ coi như lại có thêm hai tay giúp đỡ. Hai tên nhóc này tuychỉ số thông minh hơi gặp vấn đề một chút, nhưng giá trị vũ lực của chúng ngược lại rất đáng kinh ngạc.
Lập tức, Cao Bác cũng từ ngoài cửa đi đến, phía sau còn có Thẩm Kính Khiêm đi theo. Quý Hoành nhìn ánh mắt hồng hồng của Cao Bác, hai tay vịn bờ vai của hắn, vẻ mặt ôn nhu hỏi: “Khóc sao?”
“… Không có.” Cao Bác rũ mắt, mạnh miệng chối cãi. Đây là cháu đích tôn của dòng họ, cũng là cháu ruột của trưởng tử nhà họ Thẩm. Cho dù, nhóc kế thừa được bộ gene hoàn mỹ của người nhà họ Quý, lại mang đích danh họ Quý, nhưng vẫn như cũ không thể thay đổi được chuyện nhóc là con cháu của nhà họ Thẩm. Thời điểm hắn mới vừa biết được Diệp Diệp mang thai quả thật đã vui vẻ tới điên mất, tuy rằng bọn họ mới hai mươi tuổi đầu đã sinh tới đứa thứ hai quả thật hơi sớm, nhưng đứa nhỏ lại là mục đích mà tất cả đám người lớn bọn họ trông mong. Lúc Quý Dân sinh ra vốn không gây nhiều động tĩnh như bữa tiệc mừng Tiểu Sơn đầy tháng. Tuy nhiên nhà họ Thẩm, nhà họ Quý, Diệp gia, nhà họ Cao, tất cả mọi người trong bốn đại gia tộc đều đến xem tiểu nhóc con. Chuyện này còn gạt cả bà Cao, bởi vì bà đã lớn tuổi, không có người nào dám đi kích thích bà.
“Con nha! Chỉ biết mạnh miệng. Đừng khổ sở, hai hài tử cũng chưa gặp chuyện, bọn họ rất an toàn.” Nói xong Quý Hoành lại xoa xoa khóe mắt của Cao Bác, còn thấp giọng bảo: “Hãy thư giãn tâm tình, đây chỉ là một khảo nghiệm nhỏ mà thôi.” Cao Bác gật gật đầu, Thẩm Kính Khiêm ôm chầm lấy eo của hắn, kéo hắn đến một cái ghế ngồi xuống.
Theo sát sau là Cao Cường cùng Hình Tử Thao. Vào những thời điểm như thế này, Hình Tử Thao ngược lại rất trấn định. Hắn trước đi tới giường nhìn nhìn Kỳ Tiểu Nguyên. Tiểu Nguyên bởi vì thân thể quá hư yếu, còn nôn ói nhiều lần, vừa té xỉu rồi lại khóc lóc, nên hiện tại đã muốn hư thoát vô lực nằm ở trên giường. Thời điểm mang thai gặp phải loại sự tình này, tối không thể chịu nổi đả kích. Hắn nắm lấy tay của Kỳ Tiểu Nguyên, cho cậu ăn một viên thuốc an thần: “Trong nhà chúng ta có tới hai bộ đội đặc chủng, con còn sợ không tìm được hài tử sao? An tâm dưỡng thai, đợi tới sáng mai ba liền ôm Tử Tử nguyên vẹn như hôm trước trở về cho con, được không?”
Lo lắng qua một phen, cậu cũng coi như trấn định phần nào. Kỳ Tiểu Nguyên ngồi dậy, đáp: “Con muốn đi cùng mọi người. Con đã làm mất Tử Tử, con muốn tự mình đem con tìm về.”
Mẫu hậu nương nương lại khuyên can: “Tử Tử không phải do con làm mất. Số mệnh của cháu đã định trước phải gặp kiếp nạn này. Thân thể của con không tốt, chớ phô trương, trong nhà nhiều tay lao động như vậy, không có khả năng để cho một dựng phu như con hành động đâu.”
Để Diệp Diệp cùng đi qua đó đã tăng thêm một tầng mạo hiểm, nếu không vì trên người hắn có một nửa huyết thống nhà họ Quý có thể chịu đựng được hoàn cảnh ác liệt, thì Diệp Diệp cũng phải chờ ở nhà như cậu. Chỉ là thái độ của Kỳ Tiểu Nguyên thật sự rất kiên quyết: “Không, con muốn đi đến đó. Tử Tử rất nhát, bình thường cũng không dám cùng người xa lạ nói chuyện. Con của con nhất định sợ hãi lắm…”
Mẫu hậu nương nương nghĩ nghĩ, rồi bảo: “Được, con tạm thời nghỉ ngơi trước, đến lúc đó ba sẽ lại đây gọi con.” Nói xong hắn thay Kỳ Tiểu Nguyên dịch dịch góc chăn, đem cánh tay của cậu bỏ vào trong. Hắn hiểu được loại tình huống này tuyệt đối không thể để cho Tiểu Nguyên đi theo, vốn thai tâm đã xém không xong, hơn nữa cảm xúc của cậu không ổn định, vô cùng có khả năng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng mà Kỳ Tiểu Nguyên cũng có lý do nhất định để mình phải đi theo. Cậu cứ luôn cảm thấy lần Tử Tử bị bắt cóc này có khả năng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Làm một người phụ thân, trực giác cho cậu biết Tử Tử có lẽ sẽ xảy ra nguy hiểm. Loại bất an này cùng lo âu trong lòng đã trực tiếp ảnh hưởng tới tâm tình của cậu. Cho dù đã cố gắng khắc chế chính mình, cậu lại phát hiện có vài thứ trong thân thể cậu hoàn toàn không thể khống chế được. Điểm này lại càng khiến cho Kỳ Tiểu Nguyên thêm lo âu. Cậu cứ không biết thân thể mình đã gặp vấn đề ở đâu?
Quy lại phòng họp, Mẫu hậu nương nương tìm một cái ghế ngồi xuống, tiếp lời: “Cha đã đại khái hiểu được tình huống. Cha sẽ điều tất cả trực thăng có thể sử dụng từ Hoa Thân đến đây. Linh Sơn nằm ở vùng ngoại thành xa xôi. Nơi đó gần với rừng phòng hộ, mà cánh rừng kia còn kéo dài mấy trăm km, nếu còn đi về hướng bắc sẽ chạm đến vùng biên cảnh. Chúng ta có thể bắt đầu dò tìm từ khu vực rừng phòng hộ qua, rồi dừng lại trong khu rừng, lặng lẽ lẻn vào. Cường ca, có bao nhiêu súng đạn có thể dùng?”
Cao Cường lạnh nhạt đáp: “Đủ, còn có vài thanh Uzi nữa.”
Cao Thừa Tử nhíu nhíu mày, chuyện lão ba tư tàng súng ống không phải là một ngày hai ngày, thế nhưng còn cất giấu cả đại gia hỏa này! Bất quá vào thời điểm thế này, hắn cũng lười so đo với ba mình. Nói không chừng chờ khi hắn xuất ngũ, hắn cũng sẽ tự mình tư tàng một đám súng ống yêu thích.
Mẫu hậu nương nương lại lên tiếng: “Thật tốt. Con trai, con tiên phong, thừa dịp bọn họ còn chưa đề cao cảnh giác mà giết chúng trở tay không kịp luôn.”
Cao Thừa Tử há miệng thở dốc, bảo: “Ba, chuyện này giao cho con được không? Ba dù sao cũng là người quản lý xí nghiệp, chuyện lãnh binh đánh giặc này vẫn là giao cho người tham gia quân ngũ là con đi! …” Tới đây, Cao Thừa Tử không dám nói thêm nữa, bởi vì hắn đã thấy được sát khí dày đặc trên mặt Mẫu hậu nương nương.
Cao Thừa Tử làm cái thủ thế mời, ý bảo Mẫu hậu nương nương tiếp tục. Hình Tử Thao mới nói tiếp: “Hai người một tổ hành động, đội tiên phong phụ trách tra xét thế lực quân địch. Tận lực dùng mưu trí, một khi nổ súng tất nhiên sẽ có thương vong, tôi không hy vọng bên phe chúng ta có bất cứ người nào bị thương.” Đều là thân nhân của mình, cho dù người nào bị thương thì ai trong bọn họ cũng không thể đành lòng đứng nhìn được.