Đọc truyện Ôm Bánh Bao Về Làm Ruộng – Chương 13
Kỳ Tiểu Nguyên nuốt nửa giọt nước mắt còn lại ngược vào trong, dù muốn lăn cũng không cho rớt xuống.
Nãy giờ, cậu chỉ bận một chiếc áo thun cổ thấp, đã vậy còn nghênh ngang qua lại trong bệnh viện cả một vòng lớn. Trên cổ, sau lỗ tai, xương quai xanh, tất cả đều tràn ngập dấu hôn. Không cần phải nói, nãy giờ khẳng định đều đã bị người ta nhìn thấy hết.
Kỳ Tiểu Nguyên ấp a ấp úng trả lời: “… Hả… Là, là bị muỗi cắn. Tử Tử còn chưa ăn hết cháo hả? Mau uống hết đi con.”
Đừng tưởng bở qua mặt Tử Tử, nhóc không phải là một đứa nhỏ dễ gạt đâu. Có thể nói ưu điểm của nhóc con này chính là thông minh, mà khuyết điểm cũng là quá thông minh.
Thế là nhóc con lại bày ra biểu tình nghiêm túc trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nói với Kỳ Tiểu Nguyên: “Ba nói dối, cái dấu trên cổ ba rõ ràng không phải là bị muỗi cắn! Ba mau nói cho Tử Tử biết, ba đã gặp phải quỷ hút máu đúng chứ? Hồng hồng sưng sưng, rất đáng sợ đó…” Cái miệng nhỏ nhắn của Tử Tử hết mếu rồi lại mếu, nhìn qua cực kỳ ủy khuất.
Bé con này bình thường luônche chở cho ba mình. Chỉ sợ ba của bé mới bị chút thương tích liền đau lòng muốn khóc. Kỳ Tiểu Nguyên rất thỏa mãn, không nhịn được yêu thương nhóc con một hồi.
Bất quá Kỳ Tiểu Nguyên thật không biết nên giải thích như thế nào với con trai. Hết cách cậu đành ngẩng đầu nhìn Cao Thừa Tử, không nghĩ tới Cao Thừa Tử lại trưng vẻ mặt không thèm giúp đỡ, mà con đang bận nắm cắm, quan sátTử Tử.
Cao Thừa Tử đột nhiên cảm thấy đứa nhỏ này rất thú vị, lại vừa cảm thấy đứa nhỏ này dường như nhìn có chút quen mắt. Cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn mới nhớ ra tiểu biểu tình của nhóc con quả thực chẳng mấy khác biệt với Mẫu hậu nương nương lúc nghiêm túc giáo huấn hắn.
Tuy rằng hắn lớn lên còn khác khá xa Mẫu hậu nương nương nhà mình, nhưng biểu tình khi bị người giáo huấn, hắn cả đời đều không thể quên. Rõ ràng là một bộ dáng lôi cuốn yếu ớt của tiểu thụ, nhưng lại cố tình bày ra vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn, kết quả mỗi khi Mẫu hậu nương nương giáo huấn hắn như vậy, hắn đều nhịn không được cười to một tràng. Mấy chuyện khiến Mẫu hậu giáo huấn hắn đơn giản chỉ là việc đem cái chân thối đặt lên trên bàn, hay vào ngày nghỉ không được xem TV vượt qua chín giờ, lên mạng không được quá mười giờ,nếu dám vi phạm thì sẽ cắt mạng trong một tuần! Cao Thừa Tử hiện tại nhớ tới mấy chuyện đó, trong lòng vẫn còn sợ hãi, bất quá cũng may trên đời này vẫn còn người tốt tồn tại. Tỉ như mỗi lần hắn bị Mẫu hậu nương nương cắt mạng, tiểu Sơn và tiểu Diệp đều sẽ lôi kéo hắn đến nhà tiểu Sơn suốt đêm chơi game. Hắn còn nhớ rõ có một lần bị bác Cao Bác – ba của tiểu Sơn phát hiện, kết quả cả đám bị phạt quỳ hơn nửa đêm!
Haizz, chuyện cũ thời thơ ấu nghĩ lại mà kinh.
Kỳ Tiểu Nguyên thấy Cao Thừa Tử đang ngẩn người nơi đó, nhịn không được đẩy hắn: “Anh Thừa Tử, anh đang suy nghĩ gì vậy?”
Cao Thừa Tử đối với biểu tình thất thần của mình có điểm ngại ngùng, bènnhân tiện nói: “Không có gì không có gì, chỉ nhớ lại mấy chuyện khi còn bé… Đi thôi! Em mau đi làm thủ tục xuất viện cho Tử Tử, anh sẽ đi liên lạc với bác sĩ.”
“Cái gì? Xuất viện? Không phải vị bác sĩ Chu kia đã nói ngày mốt là có thể an bài Tử Tử phẫu thuật sao? Bệnh viện nhân dân thành phố Z chẳng phải là bệnh viện tốt nhất tại thành phố này sao? Em không muốn đưa Tử Tử tới những bệnh viện nhỏ khác làm phẫu thuật, em sợ…”
“Ai nói cho em biết bệnh viện nhân dân thành phố Z là bệnh viện tốt nhất nơi này? Chỉ với tên bác sĩ cặn bã vừa nãy, mà em vẫn còn nghĩ bệnh viện này là bệnh viện tốt nhất sao? Chúng ta không cần loại bác sĩ chỉ biết lầy tiền đút lót của bệnh nhân, mà cầnmột bác sĩ lương y thực thụ, không màng đến tiền tài. Bác sĩ tốt nhất thành phố Z không có ở nơi này, anh sẽ mang em đi tìm chú ấy.”
Kỳ Tiểu Nguyên trầm mặc. Cậu ở thành phố Z không có lấy một người bạn, chỉ quen biết mỗi tên Hậu Dũng đã xém hại cậu dính vào bọn xã hội đen. Bất quá cậu vẫn phải cảm tạ Hậu Dũng, nếu không vì Hậu Dũng, cậu cũng không có khả năng gặp mặt Cao Thừa Tử, nhưng mà…
Thanh âm nho nhỏ của Tử Tử lúc này lại truyền đến: “Ba ba, chú này là ai vậy?”
Cha Kỳ cũng hỏi: “Đúng vậy Tiểu Nguyên, người thanh niên này là ai?” Cha Kỳ là một người nông dân trung thực, nhìn bộ dáng Cao Thừa Tử nói năng thận trọng nên không dám lên tiếng. Bất quá sau lại nghe hắn nói muốn dẫn Tiểu Nguyên đi tìm bác sĩ tốt nhất ở thành phố Z cho Tử Tử, nên ông nghĩ đây chắc là bạn bè của Tiểu Nguyên.
Kỳ Tiểu Nguyên lập tức giới thiệu: “Cha xem cái đầu lẩn thẩn của con này, cứ lo nói chuyện cùng Tử Tử mà quên mất giới thiệu. Vị này… Vị này…” Kỳ Tiểu Nguyên trong lúc nhất thời không biết nên giới thiệu thế nào. Nếu như nói hắn là chiến hữu lúc trước của mình, có thể sẽ làm bại lộ thân phận của Cao Thừa Tử hay không? Chẳng lẽ phải nói đây là người mà cậu thầm mến? Kỳ Tiểu Nguyên ở trong lòng cười gượng hai tiếng, làm như vậy sẽ hù chết cha Kỳ mất, cũng sẽ đem bản thân đẩy vào chỗ chết.
Cao Thừa Tử lại thoải mái vươn tay: “Cháu là bạn của Tiểu Nguyên. Chúng con hồi trước là chiến hữu, con ở đội lục chiến, cậu ấy ở bộ hậu cần. Cậu ấy hồi trước rất hay làm đồ ăn ngon cho con, thường xuyên qua lại nên dần quen thân.” Kỳ Tiểu Nguyên lúc này mới nhớ tới, thân phận hiện tại của Cao Thừa Tử cũng là lính xuất ngũ.
Cha Kỳ cũng vươn tay ra cùng Cao Thừa Tử bắt tay, còn khen: “Tiểu tử cậu nhìn qua rất khỏe mạnh à, khó trách Tiểu Nguyên nhà bác chỉ có thể làm tiểu binh nấu cơm. Nó đời này cũng chả khiêng nổi cây súng đâu. Ha hả ha hả…”
Mặt mày Kỳ Tiểu Nguyên đỏ bừng, không nhịn được phản bác: “Ba! Con… con vào bộ phận nhà bếp là vì thượng cấp an bài, hơn nữa con chỗ nào không cường tráng chứ…”
Kỳ Tiểu Nguyên quay đầu lại nhìn thoáng qua Cao Thừa Tử, thập phần mất hình tượng câm miệng.
Cao Thừa Tử giống với người cha Cao Cường của hắn, bộ dạng tới một thước tám, cơ bắp trên người hai cha con lại luyện cùng nơi cùng chỗ, nhưng nhìn qua không khoa trương giống với những kẻ cơ bắp trong phim ảnh, mà lại rắn chắc hữu lực vừa có sức bật phá.
Đây cũng là một phần nguyên nhân khiến cho Kỳ Tiểu Nguyên thích hắn. Phải nói cả đời này cậu cũng đừng mong luyện được cơ bắp giống như Cao Thừa Tử. Kỳ thật bản thân cậu cũng có trộm luyện qua, cuối cùng đều lấy thất bại mà chấm dứt. Ngày hôm sau, toàn thân cậu đau đến mức không xuống giường được, cuối cùng phải nhờ đội trưởng xoa bóp mấy cái mới có thể lấy lại chút sức lực.
“Tốt lắm, đừng chậm trễ nữa, hiện tại đi làm thủ tụcxuất viện đi! Anh sẽ đi liên hệ với bác sĩ Diệp. Làm phiền cha Kỳ giúp bé thu dọnmột chút đồ đạc!” Nói xong Cao Thừa Tử liền ra khỏi phòng bệnh, lấy điện thoại cầm tay gọi đến dãy số của Quý Hoành.
Quý Hoành là bạn đời của Diệp Thần, cũng chính là đương gia của tập đoàn Hải Lam. Diệp Thần sở dĩ còn tọa chẩn tại phòng khám, kỳ thật là do có chút tâm tư nho nhỏ. Một mặt là vì thỏa mãn tâm lý cân bằng của bản thân, mặt khác cũng để không bị người ta gọi là tên ăn bám.Đây chính là điểm không tốt khi cưới một bà xã quá mạnh mẽ, nơi nơi chốn chốn đều phải nghĩ xem có phải đang bị so sánh hay không?
Tuy rằng Diệp Thần cùng Quý Hoành không thể đặt ở vị thế ngang bằng mà so sánh, bởi vì một người chính là nhân tài toàn năng với chỉ số thông minh vượt xa những kẻ có kiến thức nông cạn, còn một người lại là kẻ cực kỳ có vai vế, luôn được người trong giới y học chú mục đến.
Làm một người thầy thuốc, Diệp Thần am hiểu rất sâu về đạo dưỡng sinh. Thời gian ăn bữa tối đều cố định y xì vào khoảng sáu giờ tối. Mà chuyện này đối với một người dù làm việc hay nghỉ ngơi đều không có bất luận quy luật như Quý Hoành mà nói, quả thực là ác mộng.
Bởi vì vào khoảng chạng vạng sáu giờ, hắn gần như lúc nào cũng ngủ. Cho nên khi bị lôi dậy ăn cơm, hắn thường thường sẽ mang theo sắc mặt nghiêm trọng khi mới rời giường!
Diệp Thần vốn nổi danh tốt tính, càng nổi tiếng về khoảng thương vợ, cho nên dù đối mặt với sự cáu gắt của Quý Hoành lúc rời giường, hắn vĩnh viễn luôn có biện pháp trấn an.
Hiện tại là sáu giờ, đúng vào thời điểm Quý Hoành cau có vì phải rời giường.
Lúc này, trên cầu thang cómột người đàn ông đang đứng nom có vẻ rất buồn ngủ, mái tóc dài xõa tung trên vai. Chiếc cằm hoàn mỹ hơi hơi vung lên đầy cao ngạo, phối với ngũ quan hoàn mỹ lại càng tăng thêm vẻ xinh đẹp cho dung mạo của chủ nhân nó. Làn da của người nọ lại càng tinh mỹ trơn bóng, nếp hằn thản nhiên ở hai bên môi lại càng khiến cho hắn trông giống hoàng thất quý tộc luôn bễ nghễ với chúng sinh. Thế nhưng các bạn trẻ à, những điều này đều là giả tạo cả thôi!
Bởi vì khi Quý Hoành vừa mở miệng, khí chất cao quý trên người hắn liền bay mất không còn một mống: “Ăn ăn ăn ăn! Suốt ngày chỉ có biết ăn thôi! Còn để cho người ta ngủ hay không!? Anh có biết cái gì là quan trọng nhất trong nhân sinh không? Tôi thật vất vả đem hai đứa con trai nuôi lớn, chẳng lẽ ngay cả việc ngủ một bữa ngon giấc cũng không được sao?” Trọng điểm là, thời điểm hắn nói những lời này trong sự biếng nhác còn mang theo nhàn nhã, tựa như mấy nhân vật tiếng tăm đang cùng bạn bè nhàn thoại việc nhà sau giờ cơm trưa! Tuy rằng biểu tình trên mặt hắn đều đã bày ra đủ sự bất mãn vì bị phá vỡ mộng đẹp, nhưng thái độ của Quý Hoành sẽ vĩnh viễn dạycho người khác biết được cái gì mới gọi là tu dưỡng đích thực.
Bất quá lần này Diệp Thần còn chưa kịp hống, điện thoại của Quý Hoành liền vang lên. Cao Thừa Tử biến mất gần tới nửa năm rốt cục đã liên lạc với hắn.
Nhiệm vụ của Cao Thừa Tử lần này trừ bỏ Quý Hoành thì không hề nói cho bất luận kẻ nào biết nữa. Nguyên nhân hắn nói cho Quý Hoành đơn giản chỉ vì toàn bộ bộ hạ của nhà họ Thẩm đều đã được nhét vào phạm vi quản hạt của Quý Hoành.
Hiện tại, thân phận của Cao Thừa Tử chính là người đứng đầu đám bộ hạ của nhà họ Thẩm, trợ thủ độc nhất vô nhị của Quý Hoành. Mà điều hắn hiện tại phải làm chính là triệt để bắt được tên thủ lĩnh mới của tổ chức X. Hai mươi năm trước, Quý Hoành đã khiến cho tổ chức X bị đả thương một vố nặng nề. Đến hai mươi năm sau, tổ chức X gây dựng lại, thế lực càng cuộn trào mãnh liệt.
Quý Hoành tiếp điện thoại, giọng mũi rất nặng, tư thái rõ ràng là còn chưa tỉnh ngủ.
“A lô! Quả cam nhỏ, con rốt cuộc đã nhớ gọi điện đến cho chú rồi sao? Ngày hôm qua, tiểu Sơn cùng Diệp Diệp còn nhắc tới con, nói con sợ bọn họ sẽ lại nhắc đến chuyện lấy vợ của bây khi gặp mặt. Bọn nó nói về sau sẽ tuyệt đối không bao giờ show ân ái trước mặt con nữa, cũng sẽ không lơ đãngmà tắm trong hạnh phúc này này nọ nọ. Tụi nó bảo con không cần có gánh nặng tâm lý. Làm người độc thân, kỳ thật cũng không tồi. À đúng rồi, A Dân mấy ngày nay đã lớn lên không ít, tiểu tử này bộ dạng càng ngày càng giống chú, không biết tại sao lại đáng yêu như vậy nữa, ha hả!” Cái con người Quý Hoành này, rõ ràng đã đem sự bực bội khi bị lôi khỏi giường tát lên trên người Cao Thừa Tử.
Cao Thừa Tử đầu đầy hắc tuyến, trong lúc nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào, sửng sốt vài giây đồng hồ sau mới lên tiếng: “Ông Quý, concó chút việc tìm ngài.”
Trong nháy mắt, Quý Hoành có chút xúc động muốn cúp máy. Bối phận của hắn cao hơn, tuổi cũng lớn hơn, nhưng hắn chỗ nào nhìn qua giống ‘ông’ chứ? Trên mặt hắn có nếp nhăn hay tàn nhang? Ông! Ông cái bác người! Ách… Không, bác của hắn chẳng phải là con trai Cao Bác của mình sao? Cuối cùng, ai kia đành phải thu hồi câu nói vừa nãy vào bụng!
Quý Hoành thầm hít một hơi: “Nói đi! Chuyện gì? Chả phải chú đã đem thế lực ngầm của Hải Lam toàn quyền giao cho con rồi sao? Con cứ buông tay đi làm, những thứ khác không cần suy xét. Hậu quả, chú sẽ thu thập.”
“Không phải chuyện này đâu ông, con… có một người bạn có con trai bị bệnh, là khiếm khuyết vách liên thất bẩm sinh. Hôm nay ở bệnh viện, còn bị bác sĩ qua mặt. Cái tên bác sĩ đó dám lấy tiền hối lộ của người nhà bệnh nhân, rồi dời ngày phẫu thuật của con em ấy lại. Bệnh của đứa nhỏ rất nghiêm trọng, con nghĩ chú Diệp là chuyên gia ở phương diện này, nên con định nhờ chú Diệp thực hiện cuộc phẫu thuật này. Dù sao, trang thiết bị y tế tạiHải Lam so với bệnh viện nhân dân thành phố Z còn tốt hơn mấy lần. Con không tiện ra mặt cho lắm, ông cũng biết thân phận hiện tại của con đấy, cho nên còn nhờ ông Quý…”
“Không thành vấn đề.” Quý Hoành không hề nghĩ ngợi, bất quá mặt sau lại bỏ thêm một câu: “Nhưng có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Cao Thừa Tử lập tức nghiêm mặt như đang chờ nghe lãnh đạo phân phó.
“Có thể đừng gọi chú là ông không? Chúnhìn chỗ nào giống ông chứ?”
Cao Thừa Tử đáp: “Không giống! Chính là… Chính là ngài là ông ngoại của tiểu Sơn tử, con không gọi là ông thì gọi là gì?”
Quý Hoành gào thét: “Ta còn là ba ba của Diệp Diệp đó!”
“Nhưng Diệp Diệp đã gả ra ngoài! Con hẳn là nên kêu theo tiểu Sơn tử!” Ở điểm này Cao Thừa Tử rất giống Cao Cường, chuyện gì đã thừa nhận thì rất khó thay đổi.
“Vậy đi tìm người khác làm phẫu thuật đi!”
“Chú Quý!” Cao Thừa Tử thầm mắng mình không tiết tháo.
Quý Hoành lập tức mặt mày hớn hở: “Ngoan, chú đây sẽ để cho Diệp Thần đi chuẩn bị, mấy đứa mau đi đến phòng y tế của Hải Lam chờ đi! Bên chú khoảng nửa giờ nữa sẽ chạy tới.”