Đọc truyện Oan Ức Của Mỗ Tà – Chương 3: Túy lâu
Sự thật về Hỏa Liệt Bối Y
Kinh thành xa hoa,dân chúng đông đúc,bình thường hay tụ tập nhưng lần này nhóm người tụ tập trước cổng Lý phủ có hơi kì dị một chút.
Kì dị là do ở đây đa số tụ tập các cô nương tiểu thư tư sắc như đàn hồ diệp đông đúc chen lấn nhau vậy.
“A? Lão thẩm,tới đưa gạo sao?”
Một tên nô tì trong Lý phủ ló đầu ra ngoài nhìn thấy lão thẩm thường tới đưa gạo cho phủ nhà mình liền nhanh nhảu chạy ra nhận lấy gánh xe.
“Tiểu Dĩ,lão hỏi ngươi vì sao đông cô nương tụ tập trước phủ của Lý gia vậy?”
Lão thẩm nhận tiền trong tay,vừa cất vừa tranh thủ hỏi thăm một tí chuyện. Tiểu Dĩ nghe thấy vậy liền thân thiện mở miệng kể liên hoàng.
“Ta nói lão thẫm này,các cô nương này tụ tập đều do một người.”
Lão thẫm nhìn tiểu Dĩ thần thần bí bí nói. Lòng tò mò ngứa ngáy,nhịn không nổi khẽ quát nhẹ một tiếng. Tiểu Dĩ thấy vậy cười hề hề,vỗ ngực tự hào nói:
“Đó chính là vì Tà thần y a!”
“Ai cơ?” Lão thẫm mơ màng nhíu mày,lão sống cũng gần nửa thế kỉ rồi còn chưa nghe thấy danh tiếng ai như vậy. Tiểu Dĩ nhìn lão thẫm,cái đầu ngó tới ngó lui,đảm bảo không có ai liền nhanh tay kéo lão thẩm vào trong cửa. Ngón tay liền chỉ về phía xa bên hồ cá chép.
“Lão thẫm,cái vị phục trang đỏ rực bên kia hồ chính là Tà thần y! Hắn bệnh nào cũng có thể trị,độc chỉ cần hắn nhìn qua một cái liền có thể đoán ra! Ta nói lão thẫm nghe,tiểu thư nhà ta bị bệnh mấy năm nay không ai trị dứt,nhưng Tà thần y chỉ chế thuốc chăm sóc tiểu thư ba ngày! Ba ngày sau nàng liền khởi tử hoài sinh,sinh long hoạt hổ!”
Lão thẫm nghe tiểu Dĩ nói vậy,không khỏi tò mò nhìn sang. Nhìn một cái liền ngơ ngẩn mất hồn.
Bên kia hồ cá chép hiện hữu bóng dáng đứng thẳng như tùng,khí phách ngạo nghễ như ẩn như hiện. Diện mạo khuynh thành mĩ đến không thể mĩ hơn. Khí tức lạnh nhạt,ánh mắt thông minh sắc bén ẩn ẩn hiện. Môi hồng nhuận như cánh sen. Hàng vạn tóc đen bay tán loạn tự do theo gió. Như vậy hút hồn. Như vậy khuynh thành.
“Lão thẫm! Lão thẫm tỉnh!”
Lão thẫm bị người bên cạnh vỗ nhẹ vào mặt vài cái mới hoàn hồn. Ánh mắt kính nể run rẩy nhìn bóng dáng đỏ rực như lửa đứng yên bên kia. Tâm không khỏi chấn động,không thèm chào hỏi tiểu Dĩ đã ba chân bốn cẳng chạy đi. Nhất định phải đem chuyện này kể cho đám bạn lão! Nhất định kể! Không thôi đêm nay hắn sẽ nằm mộng a!
Tình hình bên dân chúng là như vậy nhưng bên mỗ Tà có vẻ không tốt chút nào.
Chỉ thấy mỗ Tà gương mặt lạnh như nhiễm một tầng sương nhưng bên trong gấp đến lòng đều loạn!
Mỗ Tà chính là đang sợ hãi đến vỡ mật!
“Tà Băng.”
Âm thanh lạnh như tuyết bão cấp mười ồ ạt cuốn lấy sống lưng lạnh toát của mỗ Tà. Mỗ Tà điên cuồng nuốt nước miếng,mắt đẹp run rẩy nhìn cái vị yêu hồ nhàn nhạ thả mình trôi trong hồ cá chép nay không còn dù là một con….
Cái bụng hồng hồng hơi phồng to lên,tứ chi buông thả tự do trôi trên mặt nước. Bộ lông trắng tuyết khẽ chuyển động. Đôi con ngươi hổ phách khẽ mở ra,yêu diễm kinh hồn liếc qua thân người cứng ngắc trên kia.
“Bối Bối Bối Bối Y Y..”
Mỗ Tà âm thanh run điên cuồng,đáng thương nhìn vị yêu hồ bên kia.
Nhìn thấy nàng đáng thương oai oán nhìn qua,lòng yêu hồ nào đó không khỏi nhộn lên một cái,chỉ là biến hóa rất nhỏ liền bị Hỏa Liệt Bối Y bỏ qua. Mắt đẹp lạnh lẽo nhìn qua mỗ Tà,mũi khẽ hừ lạnh,sát khí phóng ra nhè nhẹ.
Toàn thân mỗ Tà sợ đến người đều run.
“Tà Băng.”
Âm thanh lạnh nhạt lại vang lên lần nữa.
“Có.. có..”
“Trong lúc bổn hồ không để ý,ngươi thế nhưng làm loạn hồ nháo như thế nào nhỉ?”
Mỗ Tà oai oán khẽ cắn đôi môi hồng như cánh sen. Một màn này vào trong mắt Hỏa Liệt Bối Y liền khiến y tối sầm mặt.
“Hửm?”
“Hu hu ta chỉ là vô tình cứu được Hàn nhi khỏi vuốt ngựa,lấy được một cái ân tình từ tên mặt nạ sắt kia,giải độc cho Lý tiểu thư nhận được tiền thưởng trăm lượng bạc thôi hu hu ta chính là làm việc tốt thiện lương hu hu vì cái quần gì ngươi giận ta hu hu còn phóng sát khí với ta nữa hu hu á á á đó đó ngươi lại phóng!”
Mỗ Tà tức giận mắt đỏ hồng chỉ vào con hồ ly chết tiệt kia chửi.
Hỏa Liệt Bối Y đen mặt nhìn nha đầu động kinh trước mắt. Mới vừa rồi còn khóc lóc van xin y bây giờ liền lật mặt chửi bổn hồ?!
Lật mặt cũng quá nhanh đi?
“Hừ. Thiên Dật Chiêu,ngươi có biết thân phận của hắn hay không mà cũng dám để hắn nợ ân tình của ngươi?”
Hỏa Liệt Bối Y híp mắt lạnh lẽo,chợt nhớ đến cảnh tượng khi vừa mở mắt ra đập vào mắt là hình ảnh Thiên Dật Chiêu tay lôi kéo tay của Tà nha đầu!
Đáy mắt Hỏa Liệt Bối Y âm trầm tia sáng lạnh lẽo như sương.
“Phì. Hắn cũng chỉ là tên mặt nạ sắt thôi. Bối Y ngươi để hắn vào mắt sao?”
Mỗ Tà nhíu nhíu mày đẹp nhìn con hồ ly trôi trên nước,chả lẽ Bối Y nhìn trúng tên mặt nạ sắt?
Nghĩ tới đây,tim liền ẩn ẩn khó chịu.
Mỗ Tà nhíu chặt lông mày.
“Hừ. Bổn Hồ sao để cái tên nhân loại đó vào mắt?”
Hỏa Liệt Bối Y khinh thường nhắm mắt.
Mỗ Tà vì cảm giác khó chịu trong ngực nên tâm tình xấu đi không phanh. Hậm hực khoanh tay quay đầu không nhìn cái hồ ly chết tiệt trước mắt.
Hỏa Liệt Bối Y thấy nàng khi không giận dỗi liền nhíu mi khó hiểu. Nha đầu này lại lên cơn sao?
“Thiên Dật Chiêu,cung chủ ám dạ.”
Hồ ly khe khẽ nhàn nhạt nói ra bảy chữ này. Nếu Thiên Dật Chiêu ở đây nhất định sửng sốt mà sợ hãi! Thân phận của hắn đó giờ không một ai biết! Ngay cả ám vệ thân cận làm việc cho hắn cũng không thể nào biết..
Mỗ Tà tai khẽ nhúc nhích.
Cung chủ?
Như vậy là tên mặt nạ sắt có rất nhiều bạc!
Mỗ Tà hai mắt hưng phấn phát sáng,lọt vào đôi mắt hổ phách kia liền trở nên chói mắt.
Hỏa Liệt Bối Y không suy nghĩ liền nói.
“Bổn Hồ có nhiều bạc hơn hắn gấp ngàn lần!”
Dứt lời Hỏa Liệt Bối Y liền sững sờ.
Vừa nãy tại sao bổn hồ phải nói như vậy?
Suy nghĩ mông lung,không tìm được đáp án liền khiến Hỏa hồ ly nhíu mày không vui.
“Phi! Ngươi dám khoe tiền tài với ta?! Phi phi! Con hồ ly thối,bổn Tà ta nhất định đạp bẹp cái kinh tế nhỏ bé của ngươi! Hừ hừ bình thường là công dân thế kỉ hai mươi mốt còn đấu không lại con hồ ly thối này?!”
Hỏa hồ ly còn đang mơ hồ nghe nàng mắng mình là hồ ly thối,tâm trạng mơ hồ gì đó liền mất tích ngay lập tức! Mặt đen như đít nồi,khí lạnh phóng tới mỗ Tà,làm nàng lạnh đến im miệng.
“Chỉ giỏi mồm thối!”
Hỏa Liệt Bối Y hừ lạnh khinh thường nhìn mỗ Tà. Liền phóng người lên bờ,khẽ lắc đầu một cái,nước trên người liền bốc hơi mất. Chín cái đuôi ngạo nghễ ngoe nguẩy như hỏa diễm rực rỡ.
Bên cạnh là mỗ Tà mặt dính đầy nước,mặt lạnh như nhiễm sương…
“Con bà nó! Ta muốn lật bàn! Lật lật lật! Hồ ly thối ngươi đứng lại!”
Mỗ Tà một bụng hỏa giận dữ chạy đuổi theo hồ ly trắng như tuyết đang nhàn nhã mang thêm vài ý vị lười biếng tản bộ.
“Băng huynh.”
Mỗ Tà vừa mới ôm chầm lấy Hỏa Liệt Bối Y dự đính ném con hồ ly này vào hồ nước lần nữa chợt trước mặt xuất hiện bóng dáng cao to vận trang phục màu tím lạnh nhạt. Cái mặt nạ chói mắt đập vào hai mắt mỗ Tà.
Chậc chậc quá chói.
“Mặt nạ sắt?”
Mỗ Tà nhíu mày mở miệng tùy tiện quăng ra ba chữ xem như có chào hỏi.
Thiên Dật Chiêu khẽ nhướng mày kiếm sau mặt nạ sắt. Liền bỏ qua vô lễ của mỗ Tà,hoàn toàn không thèm để ý nàng ngỗ nghịch vô lễ. Gặp người khác có lẽ đầu đã rơi xa ba thước rồi.
“Băng huynh,có muốn cùng ta đi Túy lâu ăn tối không?”
Thiên Dật Chiêu không lạnh không nóng tùy tiện mở miệng.
Túy lâu?
Là tửu lâu đồ ăn ngon mĩ vị nhưng mắc đến mức một dĩa rau cũng là mấy chục lượng bạc?
Mỗ Tà khẽ híp mắt nhìn cái tên mặt nạ sắt trước mắt.
“Ngươi không phải muốn trả ân tình bằng đồ ăn ở Túy lâu chứ?”
Thiên Dật Chiêu nghe nàng nói như vậy khẽ giật mình bất ngờ,lúc sau liền giương cao khóe môi cười ra tiếng!
Tiếng cười như chuông bạc dễ nghe. Mỗ Tà mém bị hút hồn,chợt tay nhói lên một cái cúi xuống thấy con hồ ly nào đó đang lười biếng nằm trong tay nàng,móng tay khẽ cào nàng một cái,tuy không chảy máu nhưng chính là rất đau a!
Mỗ Tà trừng mắt nhìn con hồ ly hai mắt híp lại lười biếng trong lòng nàng. Vật thể tròn tròn trên trán phát ra ánh sáng mị hoặc.
Tê…
Mỗ Tà chảy nước miếng..
Đối tượng lại là con hồ ly thối?
Mỗ Tà hoảng hốt thiếu điều ném hồ ly đi luôn..
Thiên Dật Chiêu liền mở miệng chặt đứt dòng suy nghĩ của mỗ Tà.
“Băng huynh,bữa tối là ta mời.”
Nghe đến đây mỗ Tà liền gật gù. Đồng ý liên tục như sợ tên mặt nạ sắt sẽ đổi ý.
Thiên Dật Chiêu ánh mắt phía sau mặt nạ sắt nhìn thẳng bóng dáng đỏ rực khuynh thành phía trước. Chỉ thấy hắn tuy cơ mặt như một màn sương lạnh nhưng đôi mắt lấp lánh ánh sáng linh hoạt ẩn hiện sự thông minh giảo hoạt. Quả thật khuynh thành khiến người ta yêu thích không thôi.
Chợt vật thể nho nhỏ trắng như bông tuyết nằm trong ngực mỗ Tà thu hút ánh mắt của Thiên Dật Chiêu. Càng nhìn càng khiến hắn bất ngờ.
Tiểu bông trắng này cư nhiên là hồ ly!
Chín cái đuôi trắng như tuyết mơ hồ nhiễm chút đỏ ngoe nguẩy như hỏa diễm. Thân người trắng như tuyết mang chút ý vị lười biếng nhưng ngạo nghễ lạnh lùng như bậc đế tôn!
Hai mắt híp híp,tai vểnh,vật thể tròn giữa hai mắt ánh lên sắc lạnh đỏ như máu. Câu hồn đoạt phách nhưng khiến người khác không dám chạm vào. Toàn thân hồ ly tỏa ra khí lạnh nhàn nhạt bao trọn thân người Thiên Dật Chiêu.
Thiên Dật Chiêu trong lòng khẽ run rẩy. Ẩn ẩn nỗi sợ hãi hoang mang lan khắp lòng ngực.
Lần đầu tiên cung chủ ám dạ,Thiên Dật Chiêu cẩm thấy lo lắng sợ hãi đến như vậy!
Đối tượng lại là một tiểu hồ ly?!
Thật hoang đường!
Mỗ Tà sau khi thỏa sức tưởng tượng bản thân được tàn quét mĩ thực trong Túy lâu liền hào hứng muốn chết,khóe miệng có vệt nước nhỏ khó nhận thấy.
Mỗ Tà lòng nôn nóng,dự định kêu tên mặt nạ sắt đi ngay bây giờ vừa ngẩng đầu lên mỗ Tà liền thấy cái tên mặt nạ sắt nhìn chằm chằm vào con hồ ly thối trong ngực nàng. Tâm không hiểu vì sao len lói chút lửa giận.
Mỗ Tà chau hai mày liễu,cơ mặt lạnh như sương,u ám mở miệng.
“Ngươi nhìn cái gì? Con tiểu hồ thối này là sủng vật của ta! Còn nhìn nữa ta liền đánh cho ngươi đau đến cúc hoa đều nở!”
Hừ hừ!
Dù gì con hồ ly thối này cũng kí cái hợp đồng chung thân với nàng thì nó là của nàng. Cái tên thối này chắc hẳn nghĩ muốn lấy hồ ly này đem cướp?!
Mỗ Tà thân là công dân thế kỉ hai mươi mốt ghét nhất những ai trộm cắp.
Cho nên nàng mới giận như vậy!
Đúng đúng nhất định là như vậy!
Chậc chậc,mặc dù con hồ ly thối này có làm nàng tức chết nhưng dù gì cũng xem như con cẩu nhỏ nàng đang nuôi đi?
Có trời chứng giám nếu Hỏa Liệt Bối Y biết được suy nghĩ của nàng,dám đem y ra biến cấp xuống thành cẩu nhỏ,không nói hai lời mỗ Tà nhất định bị y trói lại treo ngược trên cây suốt ba ngày!
Thiên Dật Chiêu khóe miệng co rút hắc tuyết treo đầy đầu. Đánh bạo hoa cúc của hắn…
Khụ.
Người này cũng độc mồm quá đi..
Có thể khiến tên mặt nạ sắt sửng sốt thì mỗ Tà cũng có thể làm như vậy với Hỏa Liệt Bối Y. Có điều là hiệu quả khác đi một chút,Hỏa Liệt Bối Y đích thị bị bất ngờ đến giận điên lên!
Sủng vật?!
Gan nha đầu này có hay không to quá rồi?!
Mỗ Tà bị khí lạnh quét qua lưng,rùng mình một cái.
Bạo hoa cúc của thối nam nhân kia?
Hồ đồ!
Mỗ Tà cảm thấy trời đất quay cuồng..
A a a cái tên hồ ly chết tiệt này lại phóng sát khí?!
Tại sao chứ?!
Mỗ Tà vô tội hu hu !
“Khụ,Băng huynh cũng sắp tới chiều rồi hay chúng ta đi ngay bây giờ đi?”
Mỗ Tà cảm thấy từ khi sinh ra đến giờ đây là câu nói giải cứu hay nhất! Cảm động nhất! Hữu dụng nhất! Đúng thời cơ nhất!
Không suy nghĩ nhiều liền gật đầu như gà mổ thóc.
Đi đi đi!
Không đi ở lại bị con hồ ly thối này treo ngược thân lên cây sao?!
Nhưng hành động gật đầu lia lịa,quăng hồ ly ra phía sau,bước chân nhanh chóng lẽo đẽo chạy theo Thiên Dật Chiêu,một màn này vào mắt hồ ly trở nên chói mắt vô cùng!
Mỗ Tà chỉ hoảng sợ quá độ mới dám quăng hồ ly rồi chạy theo tên mặt nạ sắt. Khi nàng quay đầu lại chỉ thấy ở đằng kia,Hỏa Liệt Bối Y lạnh nhạt đứng giữa sân nắng,ánh sáng chiếu lên bộ lông trắng tuyết liền khiến bóng dáng hồ ly trở nên mờ mờ ảo ảo.
Mỗ Tà cứng ngắc nhìn Hỏa Liệt Bối Y lạnh lùng nhìn nàng,sau đó chỉ thấy y quay người dứt khoác lạnh nhạt cao ngạo bước đi.
Bóng dáng cao ngạo yêu dã câu hồn lạnh lùng đó không hiểu vì sao trong mắt Mỗ Tà lại thấy sự cô độc nhiều đến nỗi mỗ Tà thấy hô hấp cũng trở nên khó đi?
“Băng huynh?”
“A? Ha ha tới đây..”
Mỗ Tà giật mình,gượng cười khôi phục lại bộ mặt lạnh lẽo vô sỉ cười đùa bước đi bình thường,nhưng bàn tay giấu trong tay áo lại run rẩy đến đáng ngờ.
… …… …… …… …… …… …… …….
Túy lâu.
Túy lâu được xưng là đệ nhất lâu của kinh thành,khánh đến và đi từng tốp từng tốp không ngừng cứ như vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại.
Cô nương ở túy lâu tư sắc hơn người,mĩ thực ngon miệng,rượu ngon khó cầu. Cũng vì thế Túy lâu được xem là chốn ăn chơi xa hoa nhất phú quí vô cùng.
Lầu ba Túy lâu.
Mỗ Tà nhìn một bàn mĩ thực nhiều đến nỗi ăn ba ngày cũng không hết. Nếu là bình thường nàng nhất định nhào tới liều mạng ăn nhưng bây giờ khẩu vị của mỗ Tà đột ngột kém đi,ăn gì cũng thấy nhạt,dù có đưa nàng ly nước muối nàng uống hết có khi khen muối ngọt nữa không chừng…
“Băng ca ca ăn thử cá chép chua Tây Hồ đi.”
Thiên Dật Hàn bộ dạng nhỏ nhắn,gương mặt phấn nộn đáng yêu nhanh nhảu gắp thức ăn vào chén nhỏ trước mặt mỗ Tà.
Mỗ Tà vừa uống cạn ly rượu,tâm trạng cũng khá lên một chút,gắp miếng cá đưa vào miệng ăn chóp chép.
Chậc chậc cá ở đây mềm mọng nước ngon mê hồn.
Hồ ly chắc thích ăn cá đi?
Mỗ Tà cả người cứng ngắc,mặt đen đi không ít.
Vì sao bản thân khi không nghĩ tới hồ ly chết tiệt kia?
Mỗ Tà không vui,khó chịu cầm ly rượu đầy uống cạn.
Khà!
Rượu ở đây quả thật sảng khoái!
Mỗ Tà dần dần lộ ra bản thân là một con ma men,uống một ly lại uống tiếp một ly.
Tâm trạng khó chịu cũng khá đi một chút.
Mỗ Tà khẽ gật gù.
Chợt bàn tay cầm ly rượu bị một bàn tay khác chặn lại. Ý vị không cho nàng hồ nháo uống nữa.
Hừm..
Ta nói bàn tay này cũng quá đẹp đi?
Từng ngón tay thon dài như ngọc đẹp như điêu khắc.
Chợt trong đầu mỗ Tà xuất hiện cái móng vuốt sắt của con hồ ly rồi cái chi mềm mềm của ai kia.
Lòng liền nhộn nhạo.
Thật muốn sờ móng hồ ly….
Phi?
Mỗ Tà hai mắt mở to,hoảng hốt!
Ta ta ta ta vừa nghĩ tới cái gì?!
Xong xong xong!
Ta nhất định là điên rồi mới nhớ tới con hồ ly chết tiệt kia!
Không được!
Phải uống tiếp,mỗ Tà không muốn nghĩ nữa a!
“Băng huynh. Đừng uống nữa.”
Giọng nói khan khan trôi vào tai mỗ Tà. Mỗ Tà ngơ ngác nhìn mặt nạ sắt gần nàng.
Cái mặt nạ này đem bán chắc cũng được vài trăm bạc đi?
Thiên Dật Chiêu có lẽ thấy được suy nghĩ của nàng nên khóe mắt khẽ giựt điên cuồng…
“Ca ca không cần lo cho Băng ca ca. Băng ca ca đến đến tiểu đệ muốn đấu rượu với ca!”
Thiên Dật Hàn thân nhỏ bé,hào hứng cầm ly rượu muốn to hơn tay hắn,ý vị thách thức mỗ Tà.
Hắn nãy giờ thấy mỗ Tà đã muốn uống cạn ba vò nữ nhi hồng nên lòng không khỏi bội phục!
Mỗ Tà trêu tức cười hề hề nhìn tiểu oa nhi dám đối rượu với nàng,mở miệng cười nhạo.
“Tiểu đệ còn nhỏ không nên tự phụ nha nha. Ai iu ta nói tới đây ăn thịt đi này. Ngoan ngoan.”
Thiên Dật Hàn thấy người trước mắt không thèm đếm xỉa tới lời thách đấu của hắn,gương mặt liền hồng lên giận dỗi.
“Băng ca! Ca chớ coi thường đệ! Đệ chính là từ nhỏ đã sống trong rượu! Đệ không phải không biết uống!”
Ôi chao ôi chao?
Mỗ Tà bất ngờ nhìn tên tiểu tử đứng còn chưa tới hông nàng oai oán la hét.
Hai mắt đẹp chớp chớp nhìn qua tên mặt nạ sắt. Ý vị rõ ràng: Này này ngươi còn không quản đệ đệ ngươi? Coi hắn nổ muốn banh nóc nhà rồi này!
Thiên Dật Chiêu nhướng cao mày khẽ cười. Rất từ tốn nhấp cạn ly rượu trong tay. Không lạnh không nóng nói một câu chấn động tâm hồn mỗ Tà.
“Hàn nhi quả thật từ nhỏ sống với rượu. Lão gia nhà tại hạ có tình yêu với rượu lại cưng nhất Hàn nhi. Hắn lên hai đã được uống thử tiếu hồng. Lên ba đã có thể uống tuyết nhĩ. Lên tư uống cạn năm vò nữ nhi hồng. Băng huynh,huynh không cần lo lắng cho bào đệ của ta.”
Mỗ Tà cảm thấy gió mùa đông thổi vèo vèo qua lưng nàng…
Quá hoang đường!
Hừ hừ bọn hắn nghĩ nàng sẽ tin sao?
Phi phi!
Ta mới là không dễ bị gạt như vậy!
Nhưng mỗ Tà liếc mắt qua thấy tên tiểu tử hai mũi hừ lạnh mặt vểnh cao ngông cuồng thiếu điều vỗ ngực đạp chân lên bàn thét to: Ta chính là đại gia gia!
Mỗ Tà hắc tuyến treo đầy đầu.
Dám lên mặt với nàng?
Được!
Đồng ý uống với tên nhóc chết tiệt này! Cho hắn say đến không thấy sao!
Tâm trạng bổn tiểu thư vốn xấu nay có chuyện phát tiết có ngu mới không tận dụng!
“Người đâu! Đem lên đây tám vò nữ nhi hồng!”
Mỗ Tà chân đạp ghế,lưu manh thét to. Mắt đẹp híp híp thách thức nhìn cái người nhỏ nhắn trước mắt.
“Hảo! Băng ca! Hôm nay chúng ta liền chơi!”
Thiên Dật Hàn chính là tâm nở hoa vui vẻ thích thú hoa tay múa chân nói to.
Thiên Dật Chiêu ngồi bên cạnh khóe mắt khẽ híp lại. Hắc tuyến đầy đầu nhìn hai người hết nốc hết vò này đến vò kia. Thân người không khỏi lui về sau một chút….
Mỗ Tà trợn to mắt uống cạn vò rượu. Xong liền quăng vò rượu trống không xuống đất,ngón tay cái bật lên liền quay xuống đất. Mặt cười hề hề trêu tức nhìn qua quả thật vô sỉ cùng cực!
Thiên Dật Hàn vốn không hiểu hành động đưa ngón cái quay xuống đất là ý gì nhưng khi thấy ánh nhìn vô sỉ của mỗ nữ liền hiểu ý nàng trêu tức mình. Cả người liền bốc hỏa uống cạn vò rượu rồi làm động tác nhái theo mỗ Tà,thấy một màn này mỗ Tà hai mắt trợn ngược tức đến tóc cũng muốn dựng!
Nhóc con! Hôm nay cô nãi nãi ngươi chơi cho đến khi ngươi khóc xin thua!
… …… …… ……
“Tiểu nhị thêm mười vò nữ nhi hồng!”
Tiếng thét lạnh lùng từ căn phòng thứ nhất dãy ba dọa đến tiểu nhị bên ngoài khiến hắn sợ đến chạy ù đi lấy thêm rượu.
“Đại gia mười vò..”
Tiểu nhị chưa kịp nói hết liền thấy mười vò rượu trong tay liền vụt một cái biến mất. Ngước mắt lên liền ngơ ngác nhìn bóng dáng đỏ như hỏa diễm. Khuynh thành yêu mị. Tiểu nhị có cảm giác mũi mình hơi nóng lên thì phải…
“Còn không cút đi?” Mỗ Tà hai mắt lạnh liếc qua tiểu nhị,khiến hắn sợ tới nỗi hai chân đều run rẩy chạy ù ra ngoài.
“Khụ Băng huynh… hay là đừng uống nữa..”
Mỗ Tà mắt khẽ liếc qua Thiên Dật Chiêu,chau hai mày không vui hỏi.
“Sao ngươi lại nói vậy?”
Thiên Dật Chiêu xấu hổ ho khan,ngón tay run rẩy xách thân người nho nhỏ đậm mùi rượu lên. Tuyệt nhiên người kia say đến nổi ngủ đến ngon lành.
Uy uy uy?
Gục rồi?
Hắc hắc ta nói tên tiểu quỷ này dám chơi với ta hắc hắc hức hừ hừ chuốc cho ngươi say đến không thấy sao!
Thiên Dật Chiêu mặt đen nhìn người trước mắt đã muốn bảy phần say. Cười hề hề ra vẻ thắng cuộc. Lại nhìn sàn nhà hỗn độn chục vò rượu cạn,không khỏi lắc đầu một cái.
Hồ nháo đến mức này..
Ài ài.
Ánh mắt nhìn mỗ Tà vẫn uống cạn thêm hai vò rượu nữa không khỏi mềm đi.
Mỗ Tà giờ tâm trí hỗn độn,mơ mơ màng màng nhìn xung quanh. Nhìn ra ngoài trời đã muốn tối đen.
Hức ừm hức khuya rồi…
Về trễ hức sẽ bị bị lão mẹ mắng..
Hức..
“Về hức về thôi hức..”
Thiên Dật Chiêu nhìn cái vị say đến đi cũng loạng choạng muốn ngã. Lo lắng bước tới bên cạnh,tay khẽ đỡ người,mùi rượu sộc lên mũi xen lẫn một chút hương thơm nhàn nhạt của hoa sen.. người Thiên Dật Chiêu bí ẩn nóng lên hừng hực..
“Băng huynh ta đưa ngươi về.”
Giọng nói khàn khàn đi,tay run rẩy đỡ thân người mỗ Tà.
Chỉ thấy mỗ Tà khịt khịt mũi hai cái,mắt mơ màng nhìn lên.
Một màn này vào mắt Thiên Dật Chiêu liền khiến người hắn cứng ngắc.
Mỗ Tà tâm trí trống rỗng,mơ màng thấy trước mặt mình là mặt nạ bạc khẽ ánh lên. Nhăn nhăn mặt đẹp,cái miệng ai oán la lên.
“Bối Y a!!!”
Thân người trước mắt khẽ cứng ngắc.
“Hức ta hức ta nói ngươi hức hức thay mặt nạ hức thay thay giống tên kia hức làm gì hức..”
Thiên Dật Chiêu cả người cứng ngắc âm trầm. Nhìn người trong lòng say đến nói loạn tùm lum.
“Bối Y,là ai?”
Giọng nói không khỏi lạnh đi.
“Hức hức Bối Y hắc hắc Bối Y là là hắc con..”
Mỗ Tà mơ màng say,chân đứng không vững loạng choạng ngã về sau. Thiên Dật Chiêu hốt hoảng giơ tay muốn kéo nàng lại nhưng đột ngột thân người bị một cuồng phong mạnh mẽ kinh người đẩy hắn ra xa.
Thiên Dật Chiêu kinh hoàng dùng nội lực cản lại. Nội lực mạnh như hắn chính là đứng đầu võ lâm! Thế nhưng lại chật vật cản cuồng phong lại!
Khi hắn có thể đứng vũng,cả người liền thấy loạng choạng âm ỉ đau,ngước mắt lên nhìn liền hốt hoảng.
Chỉ thấy cái người say đến mơ màng Tà Băng giờ nằm gọn trong lòng bóng dáng vận đồ đỏ còn muốn đỏ hơn cả máu,tà áo yêu dã bay phần phật. Tóc trắng tự do như có thần nhảy tự do theo gió,câu hồn đoạt phách. Mặt nạ bạc ánh lên thứ ánh sáng sắc lạnh lẽo âm ti. Tuy không thấy rõ mặt nhưng lại hút hồn yêu mĩ vô cùng. Toàn thân tản khí phách lạnh lùng ngạo nghễ của bậc đế tôn.
Chỉ thấy y nhẹ nhàng ôm mỗ Tà vào lòng. Mặt nạ bạc xen lẫn hoa văn kì dị khẽ phát ra tia sáng lạnh về phía Thiên Dật Chiêu.
Gió khẽ thổi qua,bóng dáng đỏ rực yêu diễm đó liền cùng Tà Băng biến mất. Tốc độ nhanh hơn cả sét!
Thiên Dật Chiêu nắm tay run rẩy. Im lặng nhìn về phía cửa sổ bên ngoài.
… …… …… …… ……..
Mỗ Tà say đến không biết gì,chỉ thấy xung quanh thật lạnh,cả người liền nhúc vào nơi ấm áp phía sau.
“Bối Y là ai?”
Giọng nói nhàn nhạt tựa chuông bạc lạnh lẽo truyền vào tai mỗ Tà. Mỗ Tà mơ màng đầu óc trống rỗng,cả người đầy rượu cười hề hề trả lời.
“Hức hắc hắc Bối hức Y hắc hắc hồ ly thối hắc…”
“Ừm hắc hồ ly thối hức thối thối…”
“Hức hức hồ hức thối đi đi… hức hức..”
“Không thích hắc.. hức.. hắn đi hức.. hừ hừ..”
Mỗ Tà say đầu óc trống rỗng,nấc cụt oai oán la hét,còn không ngoan ngoãn hoa tay múa chân. Nhưng nàng lại không thấy được khóe miệng mê hồn sau mặt nạ kia khẽ nhếch cao độ cong rất nhỏ…
Phịch.
Mỗ Tà bị ném lên giường mềm. Đầu khẽ va chạm nên ong ong,mười phần say liền tỉnh đi hai phần. Tức giận ngước mắt lên muốn chửi ẩm chỉ thấy trước mặt nàng thân người cao,trang phục đỏ yêu dã hờ hững khoác lên,tóc dài trắng xỏa tự do,mặt nạ bạc ánh lên sắc lạnh,hoa văn đan xen. Da trắng yêu mị câu hồn. Toàn thân lạnh lùng cao ngạo.
Khuynh thế khuynh thành.
Mỗ Tà mơ hồ nhìn bóng dáng trước mắt.
Đầu ong ong ẩn ẩn đau. Hai mắt trợn to hoảng sợ,tay run rẩy vươn lên chạm vào phần da thịt lộ ra trước ngực.
Cứng…
Bằng phẳng…
Ôi chao ôi chao??
Mỗ Tà do say rượu nên lá gan cũng to lên,nhào lên hai tay mạnh mẽ sờ lại sờ!
Bằng phẳng!
A?
A?
“Hồ nháo đủ chưa?”
Giọng nói lạnh lùng nhưng giờ đây khàn đi mang theo âm vị quyến rũ chết người.
“Bối… Bối.. Y…”
Mỗ Tà run run nhìn người trước mắt. Sau đó liền thét lên một tiếng tức giận chỉ vào bóng dáng trước mắt quát to:
“Ngươi là ai?! Dám giả mạo Bối Y?! Mau mau nhận tội được khoan hồng! Không bổn Tà nhất định lột da ngươi! Xẻ thịt ngươi! Bạo hoa cúc ngươi! Dám giả mạo Bối Y?! Ngươi nghĩ ta ngu sao?! Hừ hừ Bối Y chính là nữ tử thuần khiết sao có thể là nam nhân?! Ta nói ngươi thật ngu! Không tìm hiểu kĩ càng bla bla….”
Nhiệt độ càng lúc càng thấp,mọi vật xung quanh như muốn đóng băng luôn rồi.. duy mỗi mỗ Tà là vẫn hoạt động cái miệng hết công suất mắng người liên hồi.
“Câm miệng!”
Mỗ Tà bị quát đến giật mình cộng thêm khí lạnh ùa tới liền hai mắt trắng dã đổ rập ngất đi…
Điển hình cho cảnh bị dọa đến ngất..
Thân ảnh đỏ yêu mị cứng ngắc nhìn ai kia hoa hoa lệ lệ ngất đi,hắc tuyến treo đầy đầu,tức giận khẽ gầm.
“Ngươi mới là nữ tử! Dám nói bổn hồ nữ tử?! Muốn chết sao?!”
Tức giận mắng tiếp.
“Hóa thành nữ tử chẳng phải do phước ngươi ban sao?! Chết tiệt!”
Lại tiếp tục giận mắng.
“Hừ hừ! Hôm nay trăng tròn bổn Hồ mới được khôi phục hình dáng,không kịp ăn mừng lại bị ngươi nói cho tức chết!”
“Hừ! Để coi ta có đem ngươi treo lên cây ba ngày ba đêm hay không?!”
Hỏa Liệt Bối Y tức giận,khí lạnh phóng điên cuồng,tay nhấc thân người mỗ Tà lên tính treo nàng lên cây nhưng khi nghe thấy tiếng ngáy nhỏ đều đều từ miệng nàng,nhìn ai kia nhu thuận ngủ ngoan trong tay hắn,lửa giận đều bay sạch sẽ.
Thở dài một tiếng,Hỏa Liệt Bối Y liền ôm nàng vào lòng nằm xuống giường ngủ,động tác vì nàng kéo chăn ngay cả hắn cũng không để ý là như thế nào ôn nhu như thế nào dịu dàng.
Mỗ Tà ngủ cảm thấy nơi nàng nằm ấm áp thoải mái vô cùng,mày nhăn cũng từ từ dãn ra an tâm ngủ đi.
Khung cảnh sau màng liền như vậy hài hòa ôn nhu.
… …… …… …… …… ….