Bạn đang đọc Oan Trái: Chương 46
Chương 46
Lúc này tại tập đoàn Lôi Vũ.
Huyền Tú ngã người ra ghế sô pha ngáp dài, anh than thở nói:
“Em mệt quá, nhớ bảo bối quá anh trai ạ, mấy đêm nay em không được ôm bảo bối ngủ rồi.”
Huyền Thiên chỉ nhìn người em sinh đôi với mình nhưng không đáp, anh biết nói gì đây, bởi vì anh cũng nhớ cô đến xót cả ruột gan, nhưng hiện tại đang vào giai đọan khẩn cấp, phiá đầu tư bên Mỹ anh không thể lơ là dù chỉ một phút, cộng thêm thị trường chứng khoán của anh ở phố Wall. Nếu buông tay lúc này, chỉ e mọi công sức mấy hôm nay của mấy anh em sẽ đổ song đổ biển.
Bất chợt như nhớ ra một chuyện, anh thầm cười mình ngu ngốc, anh không thể về nhà, nhưng sao không kêu bé con đến đây, dù chỉ nhìn thấy mặt cô, ôm cô ngủ 1, 2 giờ thì chắc không sao đâu nhỉ. Vừa nghĩ xong anh lại thầm mắng mình quá ngu ngốc, chuyện thế mà cũng không nghĩ ra sớm.
Anh cất tiếng nói với Tú đang khép hờ mắt trên sô pha:
“Tú, em bảo tài xế đến trường đưa bảo bối về đây.”
Nghe vậy, Huyền Tú mở bừng mắt, gương mặt sáng rực rỡ, nhưng bất chợt xìu xuống, anh không thể đi đón bé con bởi anh không thể bỏ lại anh trai một mình.
Thôi vậy, ráng nín nhịn thêm chút nữa vậy.
Anh bước vội ra cửa, định đi tìm tài xế Trương, nhưng bất chợt, Huyền Thiên gọi giật anh lại, ngần ngừ một lúc lâu rồi nói.
Câu nói của anh, làm Huyền Thiên choáng váng cả người, anh không nhịn được, quay sang trừng mắt nhìn anh mình.
Hôm nay, Huyền Ngọc ra khỏi trường chỉ có một mình, bởi Tuyết Cần bị anh trai bắt ở nhà không cho đến trường, vì mỗi ngày, cô đều có âm hồn bất tán bám theo đuôi không ngừng, là anh chàng mặt dày Sơn Bản Triệt Nhất.
Và y như thế, khi vừa bước ra khỏi cổng trường, anh ta đã đứng sẵn ở trước cổng đón chờ cô.
Thấy cô anh ta mừng rỡ tiến lên, nghiêng người chào rất lịch thiệp.
“Cát Ưu, dùng trà với anh nhé.”
Cô không biết nên nói gì với anh ta mới đúng đây, từ chối? Cô đã từ chối không biết bao nhiêu lần nhưng anh chàng này cứ như không hề để tâm đến cô nói cái gì, cứ lẳng lặng làm theo ý của anh ta, và cái tên Cát Ưu, cô cũng đã bảo với anh ta rất nhiều lần đó không phải là tên cô, nhưng anh ta vẫn cứ nghe vào tai này rồi lọt qua tai kia, lát sau vẫn gọi như vậy, làm cô vừa buồn vừa tức.
Cô định từ chối thẳng, hôm nay Tú nói có tài xế đến đón cô, cô mấy hôm nay không gặp các anh, lòng cũng rất nôn nóng muốn gặp hai anh, đồng thời muốn hỏi thử xem chuyện kia có thực như vậy không.
Nhưng nhớ đến tình hình hiện tại có liên quan đến người trước mắt này cô liền không do dự nữa mà dứt khoát đi theo anh ta, cô dặn anh tài xế đi theo mình và đừng nói gì khi về công ty.
Khi ngồi trước hai chén trà nghi ngút khói do tự tay anh ta pha chế, Huyền Ngọc vào thẳng vấn đề.
Không phải cô không còn e dè nữa nhưng không biết tại sao khi đối diện với người đàn ông này dường như sự tự tin của cô dâng cao hơn. Có lẽ là do vẻ ngoài vô hại và sự chìu chuộng của anh ta, nhưng cũng có lẽ là do cô có thể cảm nhận được anh ta hoàn toàn không hề có ý gì muốn làm hại cô. Bản năng này từ lúc còn sống ở Hắc Huyền gia cô đã tôi luyện ra được.
Một gia tộc với đàn con cháu đông đúc đương nhiên cũng có người tốt và cũng có những kẻ ghen ăn tức ở.
Dù địa vị cô ở Hắc Huyền gia chẳng là gì nếu không nói đến là bị ghét, cô lúc nào cũng chui rúc tự ẩn mình để khỏi bị chú ý, ở nơi đó, nếu không có khả năng càng bị chú ý thì càng khó sống.
Không phải Huyền Ngọc chưa từng nghe các anh cảnh báo về người đàn ông này, các anh cô thường nói anh ta là hổ dữ đội lốt cừu, trong giới kinh doanh anh ta nổi tiếng là người nham hiểm máu lạnh, và có đôi khi vì để đạt được mục đích nhưng thủ đoạn ti tiện dơ bẩn anh ta cũng chưa bao giờ từ chối. Chỉ là hai anh không bao giờ nói rõ ra những thủ đoạn đó là gì, có lẽ vì cô không nên hiểu và không hiểu thì tốt hơn.
Cô hắng giọng:
“Tôi nghe nói dạo này anh thường đối đầu với các anh trai tôi, tại sao thế?”
Triệt Nhất bình thản cười cười:
“Em cũng đã biết nguyên nhân rồi mà, với anh, ai bảo bọc cho em, ngăn cản đường đi của anh, anh đều tiêu diệt hết.”
Anh nói một cách nhẹ nhàng, mang theo nụ cười cợt nhả quen thuộc, nhưng tia sáng lạnh lẽo sắc bén trong mắt anh ta làm cho Huyền Ngọc rùng mình, cô biết anh ta nói thật sự. Cô nói:
“Tôi có là người của gia đình anh hay không tôi nghĩ đó cũng là chuyện trước kia, hiện tại nơi đây tôi cũng đã có nhà của mình tôi cũng không muốn thay đổi thói quen sống của mình. Tôi mong anh hiểu dù gì thì tôi không thể về cùng với anh được.”
Nụ cười anh ta chợt tắt, anh ta chồm người tới trước giọng nói lạnh lẽo đầy mùi nguy hiểm:
“Đã không còn là việc mà em có thể chọn lựa được nữa, bởi đơn giản chính là: Em, Thuộc, Về Anh. Em đồng ý cũng được, không đồng ý cũng không sao, dù bằng cách nào anh cũng nhất định đưa em về Nhật Bản, em không có con đường lựa chọn, trừ khi em muốn hai tên kia chết. Nhưng dù hai tên kia có chết, em cũng vẫn phải theo anh.”
Gương mặt anh ta toát lên vẻ nguy hiểm đáng sợ khác hẳn với sự cợt nhã ngày thường, nét nghiêm túc trong giọng nói anh ta làm Huyền Ngọc hoảng sợ. Không phải mình chỉ là em gái thôi sao? Sao cách nói này của anh ta tựa như mình là người yêu, độ chiếm hữu mãnh liệt làm cô hoảng hốt, cô nhìn anh ta trân trối không nói lời nào, cô không tin anh ta có thể làm gì được hai anh cô, tuy không thể nói hai anh cô là vạn năng nhưng nhiều sóng to gió lớn trước đây hai anh cô gần như một tay che trời. Lần này co tin rằng cũng thế, nhưng…. Nếu lần này không vượt qua được thì sao? Thoáng dao động, nghe nói mình còn một người ông, và anh theo lệnh của ông tìm mình.
Nếu như…. Mình gặp ông có thể thay đổi gì không?
Thấy sắc mặt cô xanh mét ngẩn ngơ cả buổi không nói lời nào, anh ta cũng biết mình đã dọa Huyền Ngọc sợ, anh ta vội vã thu hồi biểu tình, trở về vẻ bình thản trước kia, cười cười.
“Anh nghe nói tháng này ông sẽ qua đây để gặp em, anh nghĩ đến lúc đó em gặp ông xong rồi hẳng tính.”
Đúng vậy, không nên dọa Cát Ưu của anh sợ, mọi chuyện vẫn còn đó, đều đã nằm trong kế hoạch của anh, hai anh em Thiên và Tú đều đã là cá nằm trên thớt, chúng nó muốn dựa vào thị trường ở phố Wall để khởi tử hồi sinh. Nghĩ rằng anh chỉ chiếm được thị trường Châu Á, thị trường Chây Mỹ anh không thể nhúng tay vào được thì lầm rồi.
Nghĩ thế thôi chứ anh không nói ra, anh cũng chỉ hy vọng con bài này, dù có ti tiện nhưng nó sẽ mang Cát Ưu về cho anh. Cát Ưu là của anh không ai có thể giành với anh được.
Huyền Ngọc không nói thêm gì, khẽ nghiêng người chào anh ta rồi theo bác tài xế đi ra bên ngoài.
Trên đường đi đến công ty, trong tai cô không ngừng vang lên tiếng nói âm trầm của Triệt Nhất ‘Đã không còn là việc mà em có thể chọn lựa được nữa, bởi đơn giản chính là: Em, Thuộc, Về Anh. Em đồng ý cũng được, không đồng ý cũng không sao, dù bằng cách nào anh cũng nhất định đưa em về Nhật Bản, em không có con đường lựa chọn, trừ khi em muốn hai tên kia chết. Nhưng dù hai tên kia có chết, em cũng vẫn phải theo anh”
Phần không hiểu cách nói của anh ta, phần lo lắng cho sự an nguy của hai anh, lại không biết khi người mà anh ta nói là người mà cô gọi là ông khi đến đây thì sẽ như thế nào?
Mãi suy tư cô đã đến trước cửa công ty, đứng nôn nóng sốt ruột không thôi là Huyền Tú, anh vừa nghe đến cô đến đã xuống đây đợi sẵn.
Thấy Huyền Ngọc bước xuống xe, anh bước vội đến ôm cô vào lòng, tham lam ngửi lấy mùi hương quyến rũ trên tóc cô, vai cô….
Anh thầm thì:
“Sao lâu thế? Anh và Thiên đợi nãy giờ.”
Huyền Ngọc ấp úng:
“Em có hẹn với bạn.”
Nói xong cô không dám nói gì thêm, Tú cũng không hỏi tiếp, anh biết hôm nay tên Nhật Bản khốn kiếp kia lại mời cô ra ngoài, mấy hôm trước bé con đều chối từ thẳng thừng, nhưng hôm nay không hiểu sao lại thế.
Theo những thám tử báo cáo có lẽ tên kia đã uy hiếp gì đó với bé con nên sắc mặt cô hôm nay rất mệt mỏi.
Chỉ biết hắn thật sự muốn lôi kéo bé con về với hắn một cách đàn ông chứ không dùng những thủ đoạn bẩn thỉu, tuy về thủ đoạn chưa chắc ai đã thua ai, nhưng thật sự mà nói người bị thiệt giữa những cuộc đấu đá không theo quy tắc này, người chịu thiệt chắc có lẽ là bảo bối của mình. Sơn Bản Triệt Nhất có lẽ cũng đã nghĩ đến những điều như thế.
Chỉ là, không hiểu sao, anh luôn có cảm giác như Huyền Ngọc sắp sửa rời xa các anh, nên các anh cố sức bảo vệ cho cô, luôn quý trọng từng giây từng phút bên cạnh cô. Chỉ cần có cô ở cạnh bên, các anh cho dù mất hết tất cả các anh cũng không thèm để tâm đến.
Thêm vào câu nói ban nãy của Huyền Thiên đã làm hai anh em cãi nhau một trận lớn từ trước nay chưa từng có, Huyền Thiên bảo muốn cưới Huyền Ngọc, anh tức tối nhìn ông anh trai có gương mặt không khác gì mình tức tối hỏi vặn lại:
“Tại sao là anh cưới mà không phải là em?”
Huyền Thiên thoáng do dự rồi nói:
“Nếu anh cưới, ít ra cô bé sẽ ít bị săm soi hơn, em biết đó, cánh truyện thông đưa tin rất khó nghe, dạo gần đây có nhiều chuyện cũng không được hay cho lắm, nên anh nghĩ anh cưới thì tốt hơn.”
Đúng vậy, đồng thời là hai anh em, nhưng uy tín của Huyền Thiên trên thương trường cứng rắn quyết đoán mạnh hơn anh rất nhiều, nếu Huyền Thiên cưới Huyền Ngọc, giới nhà báo có muốn soi mói đời tư của Huyenf Ngọc cũng không dám.
Trước kia hai anh có thể một tay che trời lấp hết các tin tức, nhưng bây giờ có tên kì đà là tên Sơn Bản đó, không biết hắn sẽ lwoij dụng tin này gâ ra bất lợi gì.
Nếu Huyền Thiên cưới Huyền Ngọc sẽ cắt đứt hy vọng cướp người của tên kia, dù hắn ta chứng minh được Huyền Ngọc là em gái của hắn thì sao, Huyền Ngọc đã trưởng thành, đồng thời cũng đã lập gia đình, muốn cướp cô đi là chuyện không tưởng.
Anh rất đồng ý với cách làm này của Huyền Thiên nhưng vẫn tức tối vì người cưới Ngọc nhi không phải là mình. Bao nhiêu năm nay, và đã bao nhiêu lần, với cá tính nhân nhượng hiền lành của anh, anh đều đứng sau lưng anh trai mình, lặng lẽ thu dọn giải quyết những rắc rối. Thậm chí nhường nhịn tất cả mọi chuyện về Huyền Ngọc, nhưng lần này…
Lần dầu tiên trong cuộc đời mình, anh muốn vùng lên, anh muốn đứng ra hét vào mặt anh trai mình rằng ‘Anh muốn làm chú rể’
Nhưng, nghĩ cũng chỉ là nghĩ mà thôi, anh biết anh không thể làm được, vì Huyền Ngọc và vì hạnh phúc của các anh, anh biết anh không thể nào làm gì vào giờ phút này, bởi vì hai anh còn phải chung tay đấu lại một kẻ đáng ghét đang muốn cướp bảo bối ra khỏi vòng tay của các anh.
Bước vào trong thang máy, hơi thở thơm mát của bé con làm anh không thể nào kiềm chế nổi, anh ghì chặt hai cô vào vách thang máy, ôm chăt lấy cô, hôn nồng nhiệt. Lưỡi tách miệng cô ra, đưa vào bên trong, quấn quýt không rời.
Nụ hôn này ngoài sự nhớ nhung khắc khoải của mấy ngày qua, còn là nỏi tuyệt vọng đau lòng vì cô bé anh yêu sắp lấy chồng. Dù mọi chuyện vẫn như thế không có gì đổi khác, dù danh phận không là gì giữa hai anh, nhưng anh vẫn buồn, vẫn đau đớn.