Bạn đang đọc Oan Trái: Chương 43
Chương 43
Rất nhanh, anh đã trấn tĩnh ngay lại, anh mỉm cười nhìn Sơn Bản Triệt nhất đang dựa ngửa người vào chiếc ghế sô pha, dáng vẻ thong thả thoải mái.
“Ngài Sơn Bản nhiệt tình quá nhỉ? Nghĩ rằng chỉ mời tôi thôi chứ?”
Sơn Bản Triệt Nhất mị mắt mỉm cười nhẹ: “Cần có chuyện gặp Thiên Tổng và Tú phó Tổng, nên phải nhờ người mời hai người sang đây.”
Huyền Thiên cười nhẹ: “ Có lẽ ngài Sơn Bản chưa biết, trước nay mọi chuyện ở công ty do tôi xử lí, Tú phó tổng chỉ phụ trách sổ sách mà thôi, vả lại Mai tiểu thư đã mệt, tôi nghĩ nên để Tú phó tổng hộ tống Mai tiểu thư về nhà nghỉ ngơi trước nhỉ?”
Triệt Nhất cười bí hiểm: “Chuyện hôm nay, theo thiển ý(*) của tôi, Mai Huyền Ngọc tiểu thư đây mới chính là nhân vật chính, hay tôi có thể gọi cô ấy là Sơn Bản Cát Ưu….”
(Ý ngốc, nhưng LL thấy để thế hay hơn là dịch trắng ra)
Anh ra huơ phất tay ra hiệu, lập tức một luật sư mang theo công văn đến trước mặt Huyền Thiên và Huyền Tú, cung kính dâng hai tay, Huyền Tú không thèm liếc qua, chỉ mỉm cười bình thản: “Ngài Sơn Bản hôm nay đùa vui quá, đây là em gái họ của tôi từ Malaysia mới qua đây du học.”
Triệt Nhất nhướng mày, “Vậy à, nếu thế có lẽ các ngài vẫn chưa biết được danh tính thực sự của Mai tiểu thư đây, cô ấy chính là Sơn Bản Cát Ưu, là em họ của tôi thất lạc mười mấy năm nay ở Malaysia. Chỉ có điều là…. Tôi nghĩ Thiên Tổng và Tú phó tổng có lẽ cũng không muốn công khai chuyện này trước báo chí đâu nhỉ, nên tôi mới nhờ người mang các ngài đến đây.”
Nãy giờ ngồi im trong một góc, Huyền Ngọc im thin thít ngỡ ngàng, nói thực ra cô không tin những lời tên người Nhật này ba hoa khoác lác, len lén đưa mắt liếc nhìn hai anh, thấy Huyền Thiên giận tái mặt, còn Huyền Tú vẫn bình thản như không.
Cô nhẹ giật lấy tay áo của Huyền Thiên, đáp lại cô là một bàn tay vỗ nhè nhẹ lên mái tóc của cô, ra hiệu cô hãy yên tâm.
Triệt Nhất vẫn bình thản bồi thêm một câu, “Hay là Thiên Tổng xem qua tư liệu này trước đi rồi hẳng nói.”
Nhướng mày ra hiệu cho nhân viên mang theo phần văn kiện đến trước mặt của anh, Huyền Thiên lướt sơ qua, anh tái mặt, bên trong ngoài những chứng cứ chứng minh thân thế của Huyền Ngọc, ngay cả giấy giám định AND cũng đã có, và còn…. Một số chứng cớ phạm tội của hai anh.
Anh đưa mắt nhìn Huyền Tú, nhưng dường như Huyền Tú đã biết trước chuyện này, trông anh vẫn thản nhiên,:: “Ngài Sơn Bản định dọa chúng tôi sao? Đã là người trong thế giới kinh doanh này, tay ai mà không nhuốm chút bẩn thỉu chứ? Ý tôi muốn hỏi rằng Sơn Bản ngài muốn gì?”
Sơn Bản Triết Nhất hờ hững khoác tay, “Chim có tổ, vật cũng nên quy về cố chủ, Huyền Ngọc không thuộc về người ở đây, gia gia tôi đang mỏi mòn trông tin cô bé.”
Huyền Thiên lạnh giọng: ‘Chỉ bằng chút chứng cớ cỏn con này ư?”
Triệt Nhất cười nhẹ: “Có cỏn con hay không, bản thân của Thiên Tổng và Tú Phó Tổng phải biết hơn ai hết chứ? Vả lại, chút ‘cỏn con’ này của tôi cũng đủ để hai người khuynh gia bại sản, còn có thể ngồi tù.”
Huyền Ngọc ngỡ ngàng nghe đáp án từ phía tên người Nhật mà ban đầu cô vốn có một chút cảm tình này, tán gia bại sản? Ở Tù???? Cô bang hoàng sợ hãi đưa mắt nhìn hai anh trai, Huyền Tú vẫn bình thản như không, khẽ mỉm cười,: “Mục đích của Ngài Sơn Bản đã đưa ra, còn lại là phần quyết định của chúng tôi, như vậy có phải ngài nên để tôi đưa tiểu thư đây về nhà nghỉ ngơi trước chứ?”
Nói xong, anh đứng dậy khẽ cúi người chào với Sơn Bản Triệt Nhất, sau đó xoay người rời đi, chỉ nghe Sơn Bản nhàn nhạt nói với theo một câu: “Không tiễn, nhưng nhẫn nại của tôi chỉ giới hạn ở ba ngày.”
Huyền Thiên lúc này chỉ hừ lạnh một tiếng bước theo hai anh em ra ngoài. Ra đến xe, một trận trầm mặc đáng sợ diễn ra bên trong xe, Huyền Tú không lái xe mà để tài xế lái, hai anh em bước vào ghế sau đều choàng tay ôm Huyền Ngọc thật chặt, lúc này Huyền Tú mới lên tiếng: “Thực ra,mấy chứng cứ đó chẳng ảnh hưởng chút nào đến tụi anh, anh chỉ lo mấy cái chứng nhận kia thôi, bởi vì lệnh của đại ca nên tụi anh không thể công khai thân phận của em, nhưng…”
Đột nhiên Huyền Tú ngập ngừng, Huyền Ngọc tiếp lời: “Theo ý của anh là, mấy cái giám định đó là thật, còn sự thật gì mà em chưa biết nữa, các anh hãy nói luôn, đừng giấu em nữa.”
Giọng Huyền Ngọc thật kiên quyết, nghiêm túc, làm Huyền Thiên và Tú đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc Thiên gật đầu đồng ý, thế là hai anh kể lại câu chuyện xưa mà mới gần đây các anh mới biết được bao gồm cả thân thế cô.
Thật lạ lùng, Huyền Ngọc tiếp nhận câu chuyện một cách thật nhẹ nhàng, cô hỏi: “Như thế, Sơn Bản Triệt Nhất là anh trai khác mẹ với em à?”
Huyền Thiên và Tú gật đầu, Huyền Thiên nói giọng cương quyết, “Em yên tâm, anh nhất định không để cho tên Nhật đó mang em đi đâu, dù có khuynh gia bại sản, cùng lắm thì tụi anh tốn thêm vài năm xây dựng lại cái mới, chưa kể thế lực của Hắc Huyền gia cũng đâu thua kém ai.”
Ngọc nhi, trầm mặc không nói, trong đầu cô có suy tính, mẹ cô và cậu của cô loạn luân, ra nghiệt chủng là cô, nên gia tộc Hắc Huyền mới không chấp nhận đứa cháu lạc loài như cô, gia gia mà cô chưa từng biết mặt cũng không hề chấp nhận sự tồn tại của cô, hôm nay đột ngột từ đâu toát ra ông anh trai kì lạ như thế này? Đầu cô càng nghĩ càng rối, càng nghĩ càng bế tắc, điều quan trọng nhất là cái chữ ‘ngồi tù’ mà tên người Nhật đó nói cứ vang mãi bên tai cô.
Cô không ngây thơ đến mức tất cả những câu chuyện các anh làm cô hoàn toàn không hề hay biết, cô biết tay của các anh đã nhuốm không ít máu, nhưng xin lỗi, thật ra đó cũng là chuyện bình thường tại chốn thương trường khốc liệt này, mạnh được yếu thua, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân của mình. Vì thế, cô không ngốc nghếch đến mức đi xót thương cho những kẻ đã chết, nhưng…. Chứng cứ lại nằm trong tay của tên người Nhật nham hiểm đó, dù có là anh trai của cô hay không, nhưng bất cứ ai có ý đồ làm hại hai anh của cô tuyệt đối không được.
Nhưng, vấn đề chính là phải làm cách nào để đối phó với tên ấy đây? Xem ra cô nên gọi điện thoại cho Tuyết Cần mới được.
Nghĩ như thế, cô vươn tay lẳng lặng ôm lấy hai anh, cô không tham lam, nhưng trên cuộc đời này, người được diễm phúc như cô, được hai anh thương, che chở như thế này, thì có được mấy người?
Cả ba lẳng lặng ôm nhau trong sự trầm mặc, mỗi người một tâm tư, nhưng điều có một điểm chung đó là cùng chung tay bảo vệ hạnh phúc của cả ba đang có.
Đêm nay, hai anh thật sự nồng nhiệt, gần như trút hết tấm lòng của mình vào cuộc mây mưa, mà Huyền Ngọc cũng thế, cô cũng trải tất cả tấm lòng mình với hai anh, qua đêm nay, cô đã biết hai anh cô quan trọng đến mức nào với cô, cho nên cô không hề e dè hay giữ lại chút gì của riêng mình, mà tận tình hào phóng cho tất cả, buông thả thân thể theo đam mê. Thiên và Tú rất ngạc nhiên đồng thời cũng rất mừng rỡ trước sự đáp ứng nòng niệt của cô. Hai anh quấn quýt lấy cô, tận tình triền miên đến gần sang mới mệt mỏi đi vào giấc ngủ, vẫn tư thế ngủ đó. Cả ba ôm nhau cùng đi vào giấc mộng.
Ở trường, sau khi thuật lại hết nội dung buổi tiệc đêm qua cho Tuyết Cần nghe, cô bé trầm ngâm không nói, sau một lúc lâu suy nghĩ cô mới lên tiếng: “Ý cậu thế nào? Có muốn về gặp lại gia gia chưa từng quen biết đó không?”
Huyền Ngọc cương quyết lắc đầu: “ Không muốn, dù sao nơi đây cũng là nhà của mình, không phải nơi đất nước xa xôi kia, dù sao mình cũng đã mười tám, cũng đã có quyền tự do quyết định cuộc sống của mình.”
Tuyết Cần thở dài: “Lúc trước cậu luôn tìm mọi cách để trốn đi, hôm nay có cơ hội sau cậu lại không muốn?”
Huyền Ngọc bình thản hỏi: “Vậy cậu chưa từng trốn anh trai cậu à? Nếu đổi lại là cậu cậu có đi không?
Tuyết Cần đáp: “Đương nhiên là không, vì tớ hâm mộ sùng bái anh trai tớ, và… Tớ yêu anh ấy, còm cậu thì sao?”
Huyền Ngọc lắc đầu, “Tớ cũng không biết đây có thể gọi là yêu không, nhưng thực sự tớ không thể rời xa bọn họ.”
Bất chợt Tuyết Cần vỗ tay reo lên: “Hay chúng mình đến tìm tên người Nhật đó đi, theo tớ thấy tên ấy cũng rất có tình cảm với cậu nha.”
Huyền Ngọc e dè, cô thực sự cũng có nghĩ đến vấn đề này, nhưng vấn đề là cô không có dũng khí bởi đơn giản cô hiểu đạo lí dê dâng vào miệng cọp dễ gì được thả ra. Nhưng nếu không đến đó tìm hiểu thực lực của đối phương mà chỉ ngồi ở đây chờ đợi thụ động thì chẳng khác gì đưa hai tay chờ bị trói.
Nghĩ tới nghĩ lui, đi không được mà không đi cũng không xong, cho nên cô cứ do dự, Tuyết Cần hiểu rõ sự sợ hãi của cô, cho nên lên tiếng trấn an. “Hay mình hẹn anh ta ra ngoài, lựa chỗ đông người một tý, tớ không tin ở bên ngoài anh ta có thể làm gì được cậu.”
Huyền Ngọc sáng mắt, ừ nhỉ, có thế mà cô không nghĩ ra. Cô nhấc tay lấy danh thiếp từ trong túi xách ra, nhấn nút gọi, đầu dây bên kia truyền đến thanh âm trầm ấm,mừng rỡ, dường như đã đoán được cô sẽ gọi điện thoại đến:
“Hello! Cát Ưu à?”
Huyền Ngọc đưa máy ra xa, nhìn chằm chằm vào nó, mất một lúc mới biết được rằng anh ta đang gọi tên của mình, hừ, tên này cũng mặt dày quá nhỉ, có ai nhận là Cát Ưu của anh ta đâu.
Nghĩ thế, nên cô hừ lạnh bắt bẻ: “Tên của tôi là là Huyền Ngọc.”
Bên kia khẽ cười, sau đó giọng nói ngọt ngào lại vang lên. “Vậy tạm thời anh gọi em là Ưu nhi nhé,”
Tên dày như da trâu nhỉ, nhưng thôi đôi co mãi với cái tên cũng chẳng được ít lợi gì, chi bằng trực tiếp nhảy thẳng vào vấn đề luôn.
“Tôi muốn gặp mặt anh một chút…”
Chưa kịp nói xong bên kia đã mừng rỡ nhảy cẫng lên, “Được được, anh sẽ cho tài xế đến đó đón em.”
Cô ngơ ngác, anh ta biết cô ở đâu sao? Hiện tại hai cô đã không còn ở trong trường học mà đang ở trong một quán kem gần đó. Như hiểu được băn khoăn của cô, anh khẽ cười nhẹ: “Anh luôn biết mọi chuyện về em, từ rất lâu rồi.”
Nháy mắt lại cho thanh tỉnh, cô cương quyết, “Tôi muốn hẹn anh đến quán X, ở đường Y.”
Tiếng cười khẽ lại vang lên một lần nữa: “Em sợ anh bắt cóc em à, hay sợ rằng em không cản nổi mị lực của anh mà đi theo anh.”
Nghe những lời càn rỡ ấy mà Huyền Ngọc tức giận đến mức tái mặt, anh ta nói gì thế, anh ta dù sao cũng là anh ruột cùng cha với cô nha, cho dù nói đùa cũng không được huống chi cô và anh ta chưa thân đến mức nói đùa như thế.
Nghĩ vậy, Huyền Ngọc lạnh giọng đáp: “Đó không quan trọng, bởi vì tôi không thân đến mức phải tin anh, hẹn ở đó, nếu anh không đến cũng không sao.”
Con nhím con bắt đầu xù lông ra rồi, aiiii, xem ra kế hoạch tiếp cận cô không phải dễ dàng. Trận chiến này anh chưa chắc thắng, bởi vì hai anh em nhà kia không dễ dàng đánh bại như anh vẫn nghĩ cho nên theo ý anh, nên tấn công từ phía cô có vẻ chắc hơn. Vả lại, theo nguồn tin anh nhận được, cô đã đơn độc suốt quảng thời thơ ấu, suýt nữa đã bị đưa vào cô nhi viện, nên theo anh nghĩ, cô rất cần một gia đình, và hai người kia, anh nghĩ đã dungfcacsh hù dọa lẫn ép buộc mới có được cô, cho nên, hiện tại có lẽ cô đang rất cần một gia đình.