Oan Trái

Chương 41


Bạn đang đọc Oan Trái: Chương 41


Chương 41
Trong một gian phòng rộng rãi xa hoa của một tòa đại lâu, người thanh niên mặc u phục đen cúi người cung kính bẩm báo với người đang nằm dài trên ghế:
“Ngài Sơn Bản, mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ ngài quyết định.”
Người đang mặc bộ kimono xanh đậm nhướng mắt uể oải, anh ta khẽ cười: “Tốt, vậy báo với bọn họ làm ngay đi.”
Người thanh niên cúi đầu vâng dạ, sau đó bước lui ra ngoài còn cung kính đóng lại cửa phòng.
Bên trong phòng, Sơn Bản Triệt Nhất mở màn hình lên, bên trên màn hình là hình ảnh của cô bé nhỏ xinh xắn khoảng ba tuổi, gương mặt trắng mịn như thiên sứ, nở nụ cười với hàm răng sún hết một chiếc, anh yêu thương khẽ vuốt ve lên trên màn hình, thì thầm: “Cát Ưu…. Em đã lớn đến thế rồi.”
Đã mười lăm năm qua, không lúc nào anh rời khỏi bức ảnh duy nhất còn sót lại này, cô cô đã bỏ nhà đi, mang theo đứa em gái của anh. Ba anh bị ép buộc lấy mẹ anh, nhưng tận trong thâm tâm của ba anh chưa bao giờ nguôi thương nhớ đứa em gái ruột thịt của mình, trớ trêu thay, cô gái ấy cũng yêu anh. Mẹ anh trong một lần phát hiện ra bí mật động trời này, đã liều lĩnh bỏ chạy ngang đường khi nhìn thấy hình ảnh hai anh em ruột trần trụi quấn lấy nhau trên giường.
Gia gia anh biết tất cả, thậm chí biết cả những tình cảm trái với luân thường này đã lâu, ông đã dùng đủ mọi cách, từ bắt buộc đến hăm dọa, thậm chí đã đưa cô cô đến Anh quốc để du học để ngăn cách hai người.

Trong đoạn thời gian này, ông đã cưới vợ cho đứa con trai, nhưng con trai ông hoàn toàn không hề ngó ngàng vì đến cô dâu mới cưới, suốt đêm chỉ lo chuẩn bị bay đến Anh quốc để gặp người yêu.
Tình thế bắt buộc, ông đã bỏ xuân dược để hai người động phòng, những tưởng chỉ cần làm như thế con trai ông sẽ có trách nhiệm với vợ mình.
Khi tỉnh lại, con trai ông gào thét, hoàn toàn không để tâm đến ông, ông tức giận khôn cùng, nhưng bọn họ đều là bảo bối của ông, ông không thể làm gì khác hơn.
Nắm cả một tập đoàn lớn, chỉ huy cả một bang hắc đạo, nhưng đứng trước nghịch cảnh do con mình gây ra, ông thực sự không biết làm sao để giải quyết. May mắn, cô con dâu của ông đã mang thai, dù con trai ông không ngó ngàng đến nhưng đó cũng là nguồn an ủi cho ông.
Triệt Nhất được sinh ra trong sự yêu chiều của ông nội, đến năm anh bảy tuổi, mẹ anh bị tai nạn xe qua đời, sau này khi lớn lên anh mới hiểu rõ vì sao mẹ anh năm ấy đột nhiên phát điên, vừa khóc vừa cười chạy ngang đường.
Khi ấy, ba anh không hề ngó ngàng gì đến anh và mẹ anh, chỉ quan tâm duy nhất đó là cô em gái bảo bối của ông ta, khi ấy anh hận, anh rất hận ba anh. Thậm chí còn thầm nghĩ sau này khi anh lớn lên, anh sẽ trả thù thay ẹ.
Người đàn bà ấy bỏ đi, không ai biết nguyên do vì sao bà ta bỏ đi, chỉ có anh và ông anh biết. Bởi vì, ông không thể chấp nhận nổi sự sỉ nhục này, ông đã thuê chuyên gia thôi miên của Mỹ đến để thôi miên đứa con gái ruột của ông, làm cho nó quên đi đoạn kí ức và tình cảm trái đạo đức này. Ông cũng định làm thế với con trai ông, nhưng đáng tiếc, lực kháng cự của nó quá mạnh đến nổi gần như phản phệ, suýt phát điên.
Ông nghĩ, nếu con gái ông rời đi và quên hết những chuyện trước đây, thì có lẽ con trai ông sẽ dần dần quên lãng.

Quả thật, cô đã bỏ đi, đi đến một đất nước xa xôi khác, lấy chồng sinh con. Con trai ông đã phát cuồng, ngày đêm vùi đầu vào rượu, không ngừng dung tất cả các thế lực của mình tìm kiếm cô.
Một lần nọ, ông ta bắt được tin tức cô đang ở Malaysia, lập tức không quản ngày đêm mang theo anh đến đó, lúc đó là lần đầu tiên anh gặp mặt cô bé, đôi mắt ngây thơ trong sang của cô như hút mất hồn anh.
Mặc ba ba đứng đó, ngơ ngẩn nhìn hai người bên trong gian nhà tay trong tay ôm ấp đứa con gái nhỏ của họ.
Ông gần như phát cuồng, xông vào ôm lấy cô cô, vừa khóc vừa kể, cô cô ngơ ngác không nhận ra ông, nhưng trong đôi mắt cô cô, anh thấy rõ rang hiện lên nét đau lòng.
Người đàn ông kia cũng không vừa,vung nắm đấm đuổi ông đi, hai người ẩu đả nhau.
Anh bảy tuổi, và cô bé con mới ba tuổi ngồi thu lu trong một góc nắm lấy tay nhau, sợ hãi, cô bé con thơm mát rúc vào trong lòng anh, thỉnh thoảng thút thít vài tiếng.
Trận chiến chấm dứt, cả hai người đàn ông đều thương tích đầy mình tách nhau ra trong tiếng khóc thét khan cả cổ của cô cô.
Sau đó, ba ba lôi anh về khách sạn, thế là mỗi ngày, họ đều đến nhìn cảnh ba người sống hạnh phúc vui vẻ, người đàn ông kia đi vắng, ba ba mang theo anh vào nhà thuyết phục cô cô quay về.

Anh còn nhớ rất rõ, cô cô đôi mắt trống rỗng, nhìn thẳng vào ba ba nói: “Tôi không hề quen biết anh, anh về đi.” Không biết anh có quá nhạy cảm hay không, nhưng anh nhìn thấy trong đôi mắt to của cô cô, thoáng vẻ khổ não khó kiềm chế.
Ba ba không bỏ cuộc, khi hai người ngồi nói chuyện, anh mang theo Cát Ưu ra ngòai chơi, cô bé rất dễ thương trong sang như một thiên thần từ trong cổ tích, đôi mắt to đen, môi đỏ hồng chúm chím, da trắng như tuyết, nhìn vào cô bé, anh như thấy toàn bộ thế giới này đều nằm dưới chân của cô.
Một ngày nọ, gia gia đến cưỡng ép ba ba quay về, ông kháng cự không ngừng, bắt buộc gia gia phải dùng vũ lực thuê vệ sĩ đánh ngất ông, đến khi ông tỉnh dậy máy bay đang bay, ông điên cuồng gào thét giành tay lái với phi công. Phi cơ chao đảo, ròi đâm sầm vào một gian nhà hoang trên cánh đồng, ba ba rơi ra khỏi phi cơ, chết không nhắm mắt, anh và gia gia bị thương nhẹ chuyển vào bệnh viện.
Ba ba chết, gia gia gần như phát cuồng, quy hết mọi tội lỗi lên đầu của cô cô. Ngăn cấm tất cả mọi người liên lạc với cô cô, còn anh bị kiềm giữ nghiêm ngặt vì ông sợ anh sẽ giống như con trai ông, phạm vào tình yêu tội lỗi. Bởi vì gia tộc của ông đã bị một lời nguyền rằng thế hệ sau sẽ lần lượt xuất hiện tình cảm loạn luân, trái luân thường đạo lí.
Ông muốn ngăn cản, nên theo dõi anh gắt gao không phút nào buông lơi, nhưng ông không biết rằng tất cả đều đã quá muộn.
Trong lòng anh chưa có giây phút nào nguôi nhớ đến hình ảnh cô bé mập mạp có chiếc răng sún luôn luôn mỉm cười mỗi khi anh đến, luôn luôn hôn lên má anh mỗi khi anh tặng kẹo cho cô bé, luôn rưng rưng nước mắt mỗi khi anh và ba ba phải về nhà.
Lúc ấy, anh từng hỏi ba tại sao không bắt cóc cô cô đem về nhà mình mà phải lén lén lút lút như thế, ba ba trả lời, thế lực của ông không đủ. Thế lực của người kia mạnh hơn ông, bởi vì gia gia đã gần như tước hết quyền từ trong tay ông nên ông không có điều kiện mang cô cô đi.
Sau này khi gia gia, già yêu, anh trở nên nắm quyền tập đoàn tập đoàn KÌnh Thiên, nắm bang hội Đế Vương trong tay, anh âm thầm truy xét tung tích của mẹ con cô, nhưng ở bên Malaysia thì nhận được tin rằng người đàn ông kia bị bệnh chết, hai mẹ con lưu lạc về Đài Loan, rằng thế lực sau lưng người đàn ông kia không nhỏ.
Anh truy tìm đến Đài Loan thì mất dấu, không phát hiện được thêm điều gì nữa.

Gần đây, gia tộc Hắc Huyền, hai anh em song sinh của tập đoàn Lôi Vũ có việc cần nhờ đến Đế Vương giúp một tay, anh hờ hững không muốn giúp, nhưng bất chợt có một nguồn tin làm anh chấn động, cách đây mười ba năm, nhà họ Hắc Huyền dường như cũng ở Malaysia, sau này mới chuyển về Đài Loan, mà thế lực của gia tộc Hắc Huyền cũng không tầm thường, có khi nào….?
Anh xâu chuỗi sự kiện lại với nhau, và âm thâm theo dõi, anh phát hiện một sự thật kinh người. Người bảo bọc Cô cô và Cát Ưu năm đó không ai khác hơn chính là Hắc Huyền Tam Gia, đứa con thứ ba của dòng họ, năm ấy Cô cô không yêu ông, nhưng tình yêu của ông đối với cô cô quá mãnh liệt, theo đuổi và bảo vệ hai mẹ con, đến khi ba ba xuất hiện cô cô gần như đã thoáng nhớ ra, nhưng lực thôi mien quá mạnh và tận trong tiềm thức của cô cô, vẫn nhớ rằng đó là đoạn tình cảm Oan trái nên nhất quyết lấy ông ra làm bức bình phong.
Sau đó, hai người đã kết hôn, nhưng không bao lâu, ông đã bị bệnh nặng qua đời, mẹ cô vì không được sự chấp thuận của nhà họ Hắc Huyền nên mang theo con lưu lạc về Đài Loan, đến trước ki chết, bà không muốn con mình phải chịu khổ sở nên mới đến nhờ cậy Hắc Huyền Tứ Gia, người luôn luôn thương yêu Tam gia hết mực, nhờ gửi gắm con mình.
Những tưởng rằng cuộc đời của cô bé con bà sẽ được thoải mái hơn một chút, nhưng bà không biết,chủ nhân của họ Hắc Huyền không phải người đơn giản, theo lí, có lẽ đã đuổi cô ra khỏi nhà từ lâu, nhưng không hiểu sao vẫn thu lưu cô bé, việc này đế bây giờ vẫn còn là một bí mật.
Anh tận lực giúp hai anh em họ tiêu diệt thế lực của Trịnh gia, thậm chí khi họ Trịnh lên máy bay định rốn thoát, chính ta anh đã dùng súng kết liễu đời của ông ta.
Hừ! Ai bảo thằng con dơ bẫn của ông ta dám chạm tay vào Cát Ưu, tên khốn kiếp ấy chết vẫn chưa đủ đền tội của nó. May mà anh em Tú và Thiên đã ra tay trước, nếu không thằng khốn ấy không dễ dàng chét như thế đâu, anh sẽ dùng hình phạt tàn khốc nhất, để thằng khốn ấy từ từ hưởng thụ triệt để.
Và bây giờ, một khi anh đã tìm được cô, anh nhất quyết không để cho cô thoát khỏi lòng bàn tay của anh. Cho dù chống đối với cả thế giới, nah cũng nhất quyết đem cô mang về bên anh.
Dứt ra khỏi dòng suy nghĩ, Triệt Nhất nhấn nút gọi điện thoại thầm thì lẩm bẩm gì đó bằng tiếng nhật một lúc lâu, sau đó anh ta nở nụ cười thõa mãn. Cát Ưu, em là của anh!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.