Oan Trái

Chương 28


Bạn đang đọc Oan Trái: Chương 28


Chương 28
Cô còn quá trẻ quá non nớt, chưa lăn lộn trong đời sống của xã hội thượng lưu nhiều nên hoàn toàn không biết. Nguy hiểm, không chỉ đến từ phía cô, mà bắt đầu từ nhiều nguồn khác nhau.
“Anh nói không là không.”
Mắt thấy hai người đang bùng nổ, Huyền Tú vội vàng can ngăn. “Thật ra, anh sẽ để vệ sĩ đi theo phía sau em xa xa một chút nhé.”
Huyền Thiên trừng mắt nhìn cô,cô cũng không chịu thua nhìn đáp trả, nghe Huyền Tú nói như thế, cô mừng rỡ ôm lấy cánh tay của anh reo lên: “Vậy cũng được ạ. ’
Huyền Thiên trừng mắt: “Xong rồi, ngồi xuống ăn cơm đi.”
Huyền Ngoc le lưỡi làm cái mặt quỷ với anh, không thèm quan tâm đến anh.
Nghĩ cũng lạ, khi cô đi ngủ, thấy rõ rang ngủ trên sô pha, khi thức dậy vẫn nằm trên sô pha. Nhưng những giấc mộng xuân nửa đêm vẫn luôn luôn tiếp diễn, không lẽ dạo này đầu óc của mình hỏng thật rồi. Bị hai anh em họ dạy dỗ đâm ra nghiện nên mơ mộng lung tung?

Từ trong phòng tắm bước ra, nhìn ngắm tiểu bảo bối đang ngủ say sưa trên sô pha to đùng mới thay, Huyền Thiên hỏi:
“Tú, nếu để Ngọc nhi một mình như thế quá nguy hiểm, mục đích của tên họ Trịnh kia quá rõ ràng, chỉ có điều chưa thể chạm tay vào anh được.”
Huyền Tú trầm ngâm, “Thiên à, Ngọc nhi là cô bé mới lớn, bảo vệ chặt chẽ quá như thế tội lắm, em đã chuẩn bị thêm người bảo vệ bé con từ xa rồi, có lẽ không sao đâu.”
Huyền Thiên trầm ngâm: “Em tự tin quá.”
Tú cười cười không đáp, đưa mắt nhìn về cô bé con đang nằm trên sô pha, hỏi: “Định để bé con ngủ trên ấy đến bao giờ?”
Huyền Thiên không đáp,anh lặng lẽ ôm lấy Ngọc nhi, đặt lên trên giường.
Anh lặng lẽ không tiếng động cởi chiếc áo ngủ của cô ra, gió đêm thổi phất lên thân thể trần trụi trắng noãn mê người của cô, làm Huyền Ngọc co rúm người lại, theo bản năng cô rút sát vào người của Huyền Thiên.
Huyền Tú cười cười, “ Chỉ khi ngủ, cô ấy lúc nào cũng bám lấy anh, như thế anh vẫn không hài lòng sao Thiên?”
Đúng vậy, lúc cô thức, cô không bao giờ đến gần Huyền Thiên, nhưng mỗi khi ngủ, người cô lăn vào lòng luôn luôn là anh, có lẽ tận đâu đó bên trong tiềm thức của cô, đã chấp nhận anh, mà cô không biết.

Huyền Thiên không trả lời, anh bận rộn hôn lên đôi môi đỏ mọng càng ngày càng ương bướng kia. Lần lần lướt đầu lưỡi ấm nóng xuống vùng ngực căng tròn của cô, trải qua sự dạy dỗ tận tình mỗi đêm của hai anh, Huyền Ngọc trở nên mẫn cảm lạ lùng.
Chỉ chạm nhẹ vào cô, thì đầu nhủ tiêm đã sớm dựng đứng như mời mọc, bàn tay của Huyền Tú cũng đâu chịu yên phận, lúc này cũng làm càn sờ xuống phần ẩm ướt bên dưới.
Huyền Ngọc ngủ say, nhưng ý thức mơ hồ lại cong người vặn vẹo theo nhịp điệu nguyên thủy, dưới sự nhào nặn điêu luyện của hai anh.
Huyền Tú thở dài hỏi: “Thiên à, có thể ăn hay không?”
Huyền Thiên do dự một lúc, sau đó lắc đầu:
“Để cô bé tự nguyện đi Tú, anh đã sai lầm rồi. Cô bé còn quá nhỏ, anh không muốn làm bé buồn.”
Đúng vậy, họ bảo vệ cô, nên không dám ăn công khai, chỉ lẳng lặng mỗi đêm đợi đến khi cô ngủ say, vụng trộm thầm lén ăn vụng mà thôi.
Huyền Thiên chuyển chỗ, anh lướt đầu lưỡi xuống đóa hoa ướt át kia, nhẹ lướt một vòng, Huyền Ngọc nức nở cong người lên theo bản năng.
Huyền Tú nhè nhẹ gặm cắn xương quai xanh non mịn của cô, anh yêu nhất chiếc gáy trắng cùng với xương quai xanh tuyệt đẹp này của cô. Nhìn thật đáng yêu, muốn ăn.
Hai anh em vần vũ quay cuồng cô suốt cả một đêm, đến gần sang mới tâm không cam tình không muốn ôm lấy cô đi đến bên ghế sô pha chết tiệt kia.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.