Oan Trái

Chương 2


Bạn đang đọc Oan Trái: Chương 2


Chương 2: Dạy kèm
Một căn nhà cổ xưa với đầy đủ nét kiến trúc kiểu cổ nguy nga tráng lệ, căn nhà thật sự vô cùng rộng lớn, kiến trúc cổ xưa, nhìn từ bên ngoài thì như thế, nhưng bước vào bên trong, cách bày trí cực kì hiện đại tối tân. Một cô gái từ bên ngoài đi vào, vội vã bước trở về phòng, thầm nghĩ, sắp đến giờ cơm trưa nên nhanh chóng tắm rửa trước. Lão thái gia là người mắc bệnh cuồng sạch người từ bên ngoài trở về đừng mong đến gần ông dù chỉ một bước. Tắm rửa xong, vừa đang định ngồi vào bàn tự học, thì trong loa nội bộ đã vang lên giọng nói: “Mời mọi người đến phòng ăn dùng cơm.” Căn nhà này rất rộng, từ phòng của cô đi đến phòng ăn mất gần mười phút đồng hồ. Huyền Ngọc đang đi, bất chợt phía trước xuất hiện một bóng người. Là tam ca, Hắc Huyền Nhân. Cô mừng rỡ chạy vội đến nũng nịu: “Tam ca.” Đang định nói thêm, thì thấy bên cạnh hắn xuất hiện thêm một người, cô e dè nhìn, lo sợ núp sau lưng Tam ca, đó là một thiếu niên tuấn mỹ, gương mặt ôn hòa, trong đôi mắt đen trong suốt kia lúc nào cũng như mang tràn đầy ý cười, hắn cao khoảng 1m 7, nhưng bị thân thể cao to 1m8 của Tam ca gần như che khuất. Cô nhìn hắn trong lòng hơi e sợ, biết hắn chính là anh họ của mình, nhưng vẫn ngại không dám bước tới tiếp xúc.
“Ngọc nhi, gần đây muội học như thế nào?” Tam ca quan tâm hỏi
Cô khẽ cắn răng, nhìn nam nhân tuấn mỹ kia, khẽ gật nhẹ đầu: “Bát ca.”
Bát ca nhìn nàng cười nhẹ, cô nũng nịu quay sang Tam ca: “Bài tập nhiều quá, lại rất khó, Tam ca có rảnh đến dạy Ngọc nhi đi.”
Tam ca nghe xong, mày rậm vừa nhíu, có chút khó xử nói:“Gần đây công ty bề bộn nhiều việc…… Đại ca chuẩn bị tiếp nhận quyền lực của gia gia, anh không rảnh……”
Cô nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời suy sụp, con ngươi đen ảm đạm xuống.
Bát ca Hắc Huyền Tú đột nhiên nói:“Vậy để cho em tới dạy Ngọc nhi nhé.”
“Ôi chao?! Không, không cần……”

Cô nghe xong là người đầu tiên phản ứng là ngẩng đầu kích động cự tuyệt, như thế nào có thể phiền toái Bát ca chứ.
“A. Nói cũng đúng a! Ngọc nhi, em hãy để cho bát ca dạy em. Hắn cũng là một học sinh giỏi đấy.”
“Nhưng là……”
Cô muốn cự tuyệt, đáng tiếc nói không nên lời.
Bát ca Hắc Huyền Tú nhẹ nhàng liếc cô liếc mắt một cái, hỏi:“Nếu sơ trung mà em cũng chưa thuận lợi tốt nghiệp, gia gia sẽ mắng chửi người đó.”
“Cứ quyết định như vậy đi, đợi lát nữa dùng xong cơm chiều, em sẽ đến dạy Ngọc nhi học.”
Cô đành miễn cưỡng gật đâu. Lủi thủi đến phòng ăn với tâm trạng ngổn ngang ngồi vào ghế, đến khi ngẩng lên thì đã ngồi vào bên cạnh một thiếu niên khác, hàn khí từ người này toát ra lạnh như băng, đôi môi mím chặt trên gương mặt tuấn mỹ vô trù kia làm cho người ta kinh diễm không thôi. Cô luống cuống, nhận ra mình đã ngồi sai chỗ đây là Thất ca, anh em sinh đôi với Bát ca, vội vã định đứng dậy, nhưng Thất ca nắm lấy tay cô ấn ngồi xuống ghế, lòng bàn tay ấm áp. “Mọi người đã ổn định, đứng dậy làm gì?”
Huyền Ngọc ấp úng: “Nhưng, đây là chỗ của Bát ca?’’ Huyền Tú từ phía sau thêm vào: “Không sao, em ngồi đó đi, anh ngồi cạnh bên đây là được.” Mọi người đều trừng mắt nhìn cô làm cô không dám hó hé, lẳng lặng ăn cơm.
Đây là Thất ca, năm nay mới tròn mười tám tuổi, cá tính kiêu ngạo lạnh như băng, nhưng là một nhân tài xuất chúng, cùng với bát ca và đại ca, là ba người mà Lão Thái gia yêu thương nhất.
Đột ngột, lão thái gia lên tiếng: “Nhà trường báo về kết quả chỉ đạt loại khá, thế là sao?”
Không đầu không đuôi, nhưng ai cũng biết là nói Huyền Ngọc vì trong nhà này toàn là nhân tài xuất chúng, học từ loại giỏi trở lên. Huyền Ngọc lẳng lặng cúi đầu không dám nói gì. Bất chợt nghe giọng nói lạnh như băng vang lên. “Gia gia yên tâm, con và Tú sẽ giúp Thập Tam muội học.”
“Sao?”
“Hắc Huyền gia chúng ta toàn nhân tài, không thể để cho chuyện học của Thập Tam muội làm ảnh hưởng được, gia gia yên tâm, chúng con sẽ bảo vệ danh dự cho gia gia.”
“Hừm, chỉ tiểu tử nhà ngươi biết nói ngọt thôi.”
Huyền Ngọc ngơ ngác, sao Thất ca lại lên tiếng hộ cô? Thất ca thuộc dạng người ít nói nhất trong nhà, ngoài Bát ca ra anh ấy không hề nói chuyện với ai.
Bữa ăn tối lẳng lặng trôi qua, Huyền Ngọc lẳng lặng về phòng. Huyền Tú đi theo ở phía sau, chưa bước ra khỏi cửa phòng, nghe lão thái gia gọi. “Thiên, Tú lát nữa đến phòng ông nhé.”

Huyền Tú lơ đãng gật đầu. Nghe giọng nói ỏng ẹo của Lục tỷ vang lên từ phía sau. “Tú, không được thì đừng có cố gắng quá, óc bình dân thì chỉ chứa được bấy nhiêu, có cố cũng chẳng được đâu.”
Tính tình của Huyền Tú rất tốt, không thèm so đo, khóe miệng giơ lên một chút tươi cười:“Đa tạ Lục tỷ quan tâm, trên đời này không có đệ tử ngu dốt.”
Đương nhiên hắn rất có tự tin với Huyền Ngọc.
***
Hành lang cổ kính với ánh đèn sáng rực rõ, những ngọn đèn cảm ứng theo những bước chân của họ mà tắt theo.
Huyền Ngọc trầm mặc cúi đầu, bên người là Bát ca bước đi không vội không chậm.
Không biết nên mở miệng như thế nào để đánh vỡ bầu không khí trầm mặc này, cho nên bước chân có vẻ có chút dồn dập.
“Tiểu Ngọc nhi, đi nhanh như vậy để làm chi? Vừa dùng cơm chiều, cũng nên tản bộ một chút.”
Hắn rất nhanh chóng kéo cô vào lòng .
Bị hắn nói như vậy, mặt mũi đỏ ửng, ngượng ngùng dừng lại cước bộ, ngẩng đầu sợ hãi nhìn hắn.
“Thực xin lỗi……”
Cô nhìn hắn giải thích.

Hắn tươi cười mang theo vài phần trêu ghẹo,“Em nha, ngay cả huynh đệ nhà mình cũng sợ, về sau làm sao ra xã hội?”
Cô trầm mặc.
Tuy rằng chỉ có mười lăm tuổi, nhưng cô đã hiểu rất rõ chuyện của mình.
Nhưng vô lực thay đổi, cô cũng sợ hãi thay đổi.
“Chuyện về sau…… Về sau nói sau……”
Cô ngượng ngùng phản bác .
Tương lai là cái xa xôi khoảng cách.
Bất chợt, vẫn thấy mình đang ở trong lòng Bát ca, cô vội vã tránh ra, làm Bát ca cười khẽ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.