Oan Trái - Cấm Luyến

Chương 56


Đọc truyện Oan Trái – Cấm Luyến – Chương 56

Bởi là vì Huyền Thiên, vì Huyền Thiên nên anh mới nhường nhịn, nếu là một ai đó khác, ngay giây phút này, anh sẽ bắt cóc cô, đưa cô đến một nơi thật xa, không ai có thể tìm thấy được.

Tiền và danh vọng với các anh, các anh không hiếm lạ, bởi vì với đầu óc thiên tài này, các anh tự tin dù các anh có đi đến bất cứ nơi đâu, cũng vẫn sẽ mang đến cho bảo bối cuộc sống đầy đủ như một cô công chúa.

Tình yêu của các anh không phải chỉ mới ngày một ngày hai, các anh tin mọi thứ đều có thứ gọi là duyên phận. Bởi vì, ngày mà mẹ cô mang cô đến nhờ ba anh đưa cô về Hắc Huyền gia. Huyền Thiên vừa nhìn thấy cô, gần như phải nói là bị thần ái tình bắn trúng mũi tên định mệnh.

Anh tuy bề ngoài cười cười, nhưng thực ra anh là người vô tâm nhất, không quan tâm gì đến mọi vật chung quanh, dù khi ấy trong nhà anh xuất hiện thêm hai người lạ mặt, vẫn luôn giữ nụ cười cố hữu trên môi, nhưng mắt anh không hề nhìn về hai người, đến khi Huyền Thiên kéo cô vào một góc, hất hàm về phía cô,bảo với anh rằng: Anh thích cô bé này. Anh còn nhớ rất rõ, cô chỉ mới mười ba tuổi, đôi mắt to tròn lúng liếng, nhưng không có vẻ vui tươi, còn mẹ cô. Người phụ nữ xinh xắn mảnh mai với sắc mặt tái nhợt, khi vào phòng với ba anh, bà quỳ xuống cầu xin, nhờ ba anh cứu giùm con bé.

Ba anh biết cô không phải con ruột của em ông, nhưng bà cứ quỳ và khóc mãi, nói rằng nếu cô về Nhật Bản, chắc chắn sẽ bước vào vết xe đổ của bà trước kia.

Những ngày cuối cùng của cuộc đời, bà đã nhớ lại tất cả, nhớ từng chút một, dần dần trí nhớ cuộn trào như sóng biển ập tới, bà nhớ cả về cuộc tình oan trái của bà và anh trai. Và cũng biết anh trai mình có một đứa con trai.

Gia tộc Sơn Bản do nghiệp chướng quá nặng nên đã mắc một lời nguyền rủa, đó chính là mỗi thế hệ của dòng họ này đều phải có anh em yêu thương nhau.


Với cá tánh cha bà, để diệt trừ mối họa này, nói không chừng sẽ giết luôn cả Huyền Ngọc nếu cô xuất hiện trước mắt ông. Với chồng tuy không thương nhưng ở một ngày cũng là tình nghĩa. Với con, bà phải bảo vệ nó đến hơi thở cuối cùng.

Sau khi bà đưa cô đến. Không bao lâu sau bà cũng qua đời.

Đưa Huyền Ngọc đến tầng cao nhất của tòa cao ốc, Huyền Thiên lúc này cũng đã đứng sẵn ở cửa, vừa thấy hai người bước vào, anh ôm chặt lấy bảo bối hôn nồng nhiệt.

Mấy ngày qua rồi, anh nhớ bảo bối đến mức như phát điên lên. Nhưng trận chiến này hai anh không thể thua được. Không chỉ là vì danh dự, mà các anh biết nếu các anh thua, Huyền Ngọc sẽ rơi vào tay của Sơn Bản Triệt Nhất, mà các anh không thể nào có cơ hội bắt cô trở về.

Nói về thực lực, có lẽ anh không bằng Kình Thiên, nhưng nếu nói về kinh nghiệm thì hai anh có kinh nghiệm trên giới thị trường chứng khoán hơn anh ta được một bậc.

Ôm cô vào đặt lên ghế sô pha, anh hỏi:

“Em đã ăn gì chưa?”

Ngọc nhi nhìn anh đáng thương lắc đầu, thực ra ban nãy tên Triệt Nhất đó có mời cô ăn cơm trưa nhưng cô nhất quyết chối từ. Hừ, ai lại muốn ăn gì với cái tên đang gây bất lợi cho hai anh cô chứ.

Anh xót xa, gương mặt ngày thường lạnh lẽo ánh lên vẻ trách móc.

“Bác Trương không nhắc em ăn cơm sao? Lát anh sẽ mắng ông ấy.”

Ngọc nhi le lưỡi lắc đầu:

“Người ta nhớ hai anh ăn không vô.”


Chỉ một câu nói thôi, làm chấn động hai anh em đang bận rộn.

Huyền Tú vội vã nhắc điện thoại lên, gọi nhà hàng mang đến món ăn mà cô thích ăn nhất, sau đó, bảo bác quản gia chuẩn bị quần áo đến đây cho Huyền Ngọc. Huyền Thiên nói:

“Đêm nay em ngủ ở đây nhé.”

Dựa vào bờ vai vững chãi của anh, hưởng thụ sự thoải mái từ chân do Huyền Tú xoa bóp đều đặn, cô ậm ừ.

Từ giờ đến lúc thức ăn mang lên còn đến hai mươi phút nữa, hai anh đưa mắt nhìn nhau, bế bé con lên đi vào gian phòng ngủ.

Thực ra, hai anh trước kia thường làm việc và ngủ qua đêm lại đây là chuyện bình thường, gian phòng nghỉ chỉ độc mỗi chiếc giường to cho hai anh có thể nghỉ ngơi. Nhưng từ khi Huyền Ngọc thường hay đến hai anh đã cho sửa lại nơi này biến thành gian phòng sang trọng nhất, để cô có thể thoải mái.

Hai anh đã quyết định, đắng cay hay khổ cực gì thì các anh và Huyền Ngọc cũng sẽ ở bên nhau.

Huyền Ngọc hôm nay dịu ngoan lạ thường, cô để mặc Huyền Thiên ôm cô, không vặn vẹo khi đôi tay sói của anh không ngừng xoa nắn ăn vụng đậu hũ của cô.

Anh hôm nay cũng cuồng nhiệt một cách kì lạ, có lẽ là do tiểu biệt thắng tân hôn.


Vừa vào phòng, anh đặt cô lên nệm, chỉ hai ba cái đã thành công khiến cho cô trần trụi, Huyền Tú đứng ở một bên cũng lặng lẽ cởi áo ra.

Mọi khi, hai anh ít khi tấn công Huyền Ngọc một lượt, thông thường Tú trước, bôi trơn rồi mới đến Huyền Thiên, không phải vì kĩ thuật Huyền Thiên không tốt, mà là vì anh quá nôn nóng, mỗi khi chạm vào Ngọc nhi, anh gần như không thể kiềm chế thú tính của mình, làm cô đau nhiều hơn sung sướng.

Tuy Huyền Ngọc không nói, nhưng hai anh ai cũng ngầm hiểu chuyện này nên tự động tự giác nhường cho nhau.

Để cô nằm trên nệm, đôi mắt cô mơ màng, đưa mắt nhìn hai anh đang lần lượt cởi y phục mình ra. Dáng người Huyền Tú trắng trẻo, cao to, nhưng đường nét rắn rỏi lại khác hẳn với vẻ mạnh mẽ nam tính của Huyền Thiên.

Không hiểu sao hôm nay cô thấy hai anh đẹp một cách lạ thường, đặc biệt là Huyền Thiên, anh nam tính rắn rỏi với nước da màu ô liu, dáng vóc hoàn mỹ đến gần như không thể tin được, trái hẳn với vẻ thư sinh của Huyền Tú

Huyền Tú thì dáng dấp công tử nho nhã giống như các chàng trai trong thế giới ngôn tình, tuy hai gương mặt thật giống nhau những tính cách khác hẳn nhau ngay cả màu da cũng thế, Huyền Tú thấy Ngọc nhi cứ nhìn mãi vào Huyền Thiên trong lòng bất chợt dâng lên nổi ghen tị.

Tuy rằng hai anh em đã ngầm hứa với nhau rằng sẽ không ai tranh đoạt ai. Với họ Ngọc nhi quá quan trọng. Quan trọng đến mức họ không thể nào có thể duy tính theo lẽ thường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.