Oan Trái - Cấm Luyến

Chương 53


Đọc truyện Oan Trái – Cấm Luyến – Chương 53

Vừa nói, vừa khẽ đung đưa hông, chọc cho ai kia gần như mất kiềm chế, bây giờ nếu có đánh nhau với Huyền Thiên anh cũng đánh chứ đừng nói chi đến việc bị phát hay không, anh cúi đầu cắn nhẹ lên chiếc cổ non mềm còn dấu hôn nhàn nhạt do trận hoan ái chiều qua, vừa cắn vừa đưa tay tháo lớp chiếc áo ngủ mỏng manh, để lộ ra bầu ngực căng tròn, nằm kiêu hãnh dưới ánh sang rực rỡ của những chiếc đèn.

Huyền Ngọc đỏ bừng mặt, hơi thở hổn hển, gần như không xong…..

Hai cánh tay trắng nõn như ngó sen vòng lên ôm lấy cổ anh, ưỡn ngực lên để đưa bộ ngực sữa thơm ngát lúc này đã căng mọng, không còn nhỏ nhắn như thuở ban đầu đến gần miệng anh hơn,

Huyền Tú hôn, mút, gặm cắn lần dài xuống tới rốn, môi anh lướt đến đâu, để lại những dấu ô mai trên làn da trắng mịn kia, đến vùng tam giác đen mềm mượt, anh thở ra một hơi, rồi đưa lưỡi lướt dần xuống, Huyền Ngọc hoảng hốt, ngồi bật dậy, ôm lấy đầu anh giằng ra.

Đây không phải là lần đầu tiên mà các anh hôn mút nơi đó của cô, nhưng cô vẫn chưa quen, hay nói đúng hơn, mỗi lần đều do cô mới tắm xong bước ra, bây giờ, ngủ mới thức dậy, cô không đủ tự tin.

Ánh mắt Huyền Tú đã đỏ đậm màu tình dục, anh nhìn cô, rồi kéo tay cô ra, thể lực nam nữ khác biệt, anh dễ dàng đè cô xuống, rồi gục đầu vào nơi mất hồn đó.

Cảm giác ấm nóng, ươn ướt lướt qua vùng cấm làm cô muốn rùng mình, tê dại cả người, khi anh đưa lưỡi lướt sâu hơn, cơn sốc cảm giác tràn dâng đến làm cô ghì chặt lấy anh, ưỡn người lên thật cao rồi nổ tung trong cơn sướng khoái không thôi.

Huyền Tú thấy bé yêu hai mắt lờ đờ vì vừa trải qua cơn đạt đỉnh, anh từ từ, đặt vật nam tính của mình trước lối vào mật động, nhè nhẹ đi vào.

Khác hẳn với Huyền Thiên, Huyền Tú bao giờ cũng chậm rãi, nhẹ nhàng, vô cùng có kiên nhẫn chọc cho cô muốn phát điên, dù mới vừa qua cơn đạt đỉnh mất hồn, hoa huy*t trống rỗng, nên khi bị anh lấp đầy một cách nhẹ nhàng từ tốn, cô chịu không nổi rướn người, ấn hông mạnh về phía anh, làm vật nam tính kia, dưới tác dụng ẩm ướt của chất lỏng, đã thông vào mật đạo một cách dễ dàng.

Huyền Tú khẽ cười xấu xa, anh luôn như thế, anh biết bảo bối của anh là một lò lửa của đam mê và khát vọng.


Với Huyền Thiên, anh luôn là người chủ động, với Huyền Tú, anh luôn nhường phần chủ động lại cho cô.

Anh biết moojtkhi không được như ý cô sẽ đòi hỏi theo ý của riêng mình và anh, đương nhiên vô cùng sung sướng nhận lãnh phần bị cô chà đạp đó.

Anh ưỡn người, cho cô năm bên trên anh, cho cô nắm lấy quyền chủ động mở to mắt nhìn cô nhấp nhô trên cơ thể của mình rên rỉ không thôi.

Bầu ngực sữa đong đưa, theo mỗi nhịp điệu của cô, anh đưa tay nâng lấy eo cô phụ giúp cô hòa nhịp sâu hơn vào anh. Nhận thấy cô rùng mình run rẩy, anh biết cô sắp đến cao trào anh không còn kiềm giữ mình làm chi nữa, anh ưỡn người bắn thẳng mầm móng nóng ấm nhất của mình vào cô

Cả hai hòa tan nhau theo nhịp điệu nguyên thủy của loài người, rồi hạ xuống khi đã thõa mãn no nê dần tiến vào giấc ngủ……

*********************

Tổng công ty Kình Thiên

Nam nhân mặc bộ Âu phục đen cung kính cúi người:

“Ngài Sơn Bản, mọi chuyện đã theo như ý của ngài.”

Nam nhân mặc bộ Kimono đen đang nhàn nhã lau thanh kiếm gia truyền của dòng họ, anh ta nhướng mày hỏi:


“Biệt thự chuẩn bị cho Cát Ưu bên ấy đã làm xong chưa?”

Nam nhân cung kính,

“Thưa ngài, đã xong…..”

Anh ta chưa kịp nói xong, bất thình lình, Triệt Nhất y như con mãnh thú, cầm kiếm lao thẳng đến anh ta, mũi kiếm thình lình chỉ ngay vào cổ họng của anh ta:

“Cậu đã theo tôi bao lâu rồi, Tả Đằng Lam Tử?”

Người nam nhân mặt không đổi sắc, mặc dù mũi kiếm kia đã cứa nhẹ một đường trên cổ của anh ta, làm rỉ những giọt máu xuống mũi kiếm sáng loáng:

“Mười tám năm.”

Đúng vậy, anh theo Triệt Nhất từ năm anh mới tám tuổi, anh gần như cùng sinh cùng tử với triệt Nhất, nếu nói người có thể hiểu Triệt Nhất nhất không ai ngoài anh.

Triệt Nhất thu mũi kiếm lại ha hả cười, giọng cười lành lạnh đáng sợ:

“Mười tám năm, thế mà anh lại không hiểu ý của tôi sao?”


Khom người thật sát, anh ta vẫn giữ vẻ bình thản,

“Ngài không thể giấu được chủ tịch bất cứ chuyện gì, huống chi lật đổ công ty Lôi Vũ thuộc gia tộc Hắc Huyền không phải là chuyện nhỏ, dù thuộc hạ cương quyết không nói, nhưng không có nghĩa là ngài Chủ Tịch không biết chuyện.”

Triệt Nhất nhướng mày nhìn anh ta:

“Thế cho nên anh bán đứng luôn cả sự an nguy của Cát Ưu?”

“Tôi không dám….”

Triệt Nhất đưa tay khẽ vuốt lưỡi kiếm sắc bén rồi bình thản nói:

“Nếu đã như vậy, thì an nguy của Cát Ưu lần này tôi giao hết cho anh, nhưng anh hãy nhớ kĩ, nếu Cát Ưu thiếu một sợi tóc, thì tôi sẽ tính món nợ này trên đầu gia đính anh.”

Giọng nói anh ta bình thản không chút gợn sóng, nhưng không khí bỗng dưng lạnh lẽo dị thường, tất cả những người có mặt ở đây đều biết anh ta không hề nói đùa.

Với Sơn Bản Triệt Nhất, để đạt được thứ mà anh ta muốn, anh ta chưa bao giờ từ bất cứ thủ đoạn nào. Bao gồm cả việc dùng những thủ đoạn đê tiện nhất. Đằng sau gương mặt thiên than là trái tim tàn nhẫn độc ác. Lam Tử vội cúi người gật đầu rồi lui ra, theo anh ta bao nhiêu năm nay, câu nói này có nghĩa sinh mạng già trẻ lớn bé của dòng họ Tả Đằng đều nằm trong tay anh và tiểu thư Cát Ưu.

Mọi người đã đi hết, chỉ còn lại một mình Triệt Nhất đứng đó, anh lẳng lặng vuốt ve mũi kiếm sáng loáng, vươn lưỡi khẽ liếm chút máu sót lại trên mũi kiếm, anh ta khẽ lẩm bẩm:

“Cát Ưu, anh sẽ làm mọi cách để em quay về bên anh, anh sẽ không bao giờ để cho ai chia cắt chúng ta cho dù đó là ông. Anh không mềm yếu giống cha anh và mẹ em. Anh sẽ làm tất cả để có được em, cho dù phải hủy diệt tất cả mọi thứ.”


Đúng vậy, anh sẽ hủy diệt tất cả, bao gồm cả… Ông. Ông có lẽ đã quên, anh không phải là thằng nhóc năm xưa, anh cũng không phải là người con hèn yếu nhu nhược của ông ngay cả người yêu của mình cũng không bảo vệ nổi. Và có lẽ ông đã quên mất một điều vô cùng quan trọng đó là: Ông đã quá già, và quyền lực trong tay ông đâu bằng anh……

Ngửa mặt cười dài, sau đó nhìn ra màn mưa phùn lất phất ngoài cửa sổ, anh như nhìn thấy tương lai của mình và Cát Ưu cùng nắm tay và cùng hạnh phúc bên nhau, anh tn tưởng ngày đó đã không còn xa nữa.

Lúc này ở ngôi biệt thự thanh nhã lưng chừng núi.

Huyền Ngọc buồn bã ngồi trước vi tính một mình, đã mấy đêm nay các anh không về, trên ti vi lại đưa ra tin tức vô cùng đáng sợ nói về thị trường tài chính đang xáo trộn nghiêm trọng, cổ phiếu lúc lên lúc xuống không nắm giá được, nhất là cổ phiếu của tập đoàn Lôi Vũ, đồng thời theo một nguồn tin đáng tin cậy cho biết đó là tập đoàn Kình Thiên của Nhật Bản đang có ý muốn thâu tóm tập đoàn Lôi Vũ của Đài Loan, tuy hai vị tổng tài trẻ này chưa chính thức thông báo điều gì nhưng dư luận đang rất xôn xao.

Huyền Ngọc rất lo lắng theo Tuyết Cần cho biết, Kình Thiên đang đối đầu với tập đoàn Lôi Vũ rất quyết liệt, dường như cố ý muốn dồn Lôi Vũ vào đường cùng, tuy bên kia rất có thực lực nhưng các anh trai cô cũng không phải tay vừa, chỉ có điều là về vấn đề tiền tệ và kinh doanh dường như bên Kình Thiên hơi có lợi thế hơn.

Và tổng giám đốc tập đoàn Kình Thiên là Sơn Bản Triệt Nhất không ngừng theo đuôi hai cô như hình với bóng đến nỗi anh trai của Tuyết Cần sợ quá nghiêm cấm không cho cô đến trường học luôn.

Mà cũng lạ lắm, ngoài đám bảo vệ theo đuôi cô sát sao, dạo gần đây cô thấy có thêm đám người nữa cũng kề cận bên cô không hề rời. Ban đầu những người bảo vệ cho cô rất sợ hãi tưởng có người muốn bắt cóc cô, nhưng theo tình hình cho thấy những người này hoàn toàn không có ác ý một lòng muốn bảo vệ cho Cát Ưu thì bọn họ cũng an tâm hơn ít nhiều.

Chuyện này đương nhiên bọn họ cũng đã thông báo với tổng tài của mình, và Huyền Thiên điều tra biết được đó chính là người của Triệt Nhất, dường như muốn bảo vệ cô chứ không có ý mưu hại anh cũng an tâm được chút ít.

Thân phận của Huyền Ngọc bây giờ không còn đơn giản nữa, bất luận với vị trí là bạn gái của các anh hay em gái của gia tộc Sơn Bản đều có rất nhiều người thèm muốn ngấp nghé, các anh chỉ sợ Sơn Bản Triệt Nhất bất thình lình bắt lấy cô mà thôi, nhưng nếu anh ta không nguy hại gì cho cô bọn họ cũng đã yên tâm phần nào.

Ít ra trước muĩ bọn anh muốn bắt cóc cô đó cũng là chuyện không tưởng, hiện tại anh đang hết lòng tập trung vào trận chiến này.

Lần này Triệt Nhất khá công bằng khi bọn họ đấu nhau trên chiến trường kinh doanh chứ không đấu nhau bằng pháp luật. Nếu thế thì hy vọng thắng của các anh có hy vọng hơn.

Chỉ là nếu thắng cũng chưa chắc gì bên phía Kình Thiên sẽ bỏ qua chuyện này…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.