Đọc truyện Oan Nghiệt – Chương 37: Thế Thân
Không ngoài dự đoán của Nghiêm Thành, chỉ khoảng một tiếng sau, đã có điện thoại từ nhà.
Giọng ba vang lên, rõ ràng, rành mạch. Đã bao nhiêu lâu không nghe giọng ông rồi:
-Về nhà ngay.
Nghiêm Thành ngưng lại một chút, rồi khẽ lên tiếng:
-Tối nay con có tổ chức một buổi tiệc ở biệt thự riêng. Ba và dì nói với nội, sau tiệc…con sẽ về nhà….
-Con…
Sau chuyện đêm nay, có lẽ nội sẽ nói: “Đủ lông đủ cánh, đứa nào cũng muốn bay.”
Nếu có một nơi làm tổ ấm thì có con chim nào muốn bay khỏi đó đâu.
-Anh….
Diệp Tâm mang theo ly trà nóng lên cho anh. Thái độ vừa ngạc nhiên lại vừa dò xét của bà Trương gián tiếp báo cho cô biết, sắp tới sẽ có sóng gió. Bà ấy thế nào cũng đem chuyện hỏi bà Nghiêm. Bà ấy lại….
-Không sao đâu. -Nghiêm Thành lại cười nhẹ, dịu dàng- Rồi sẽ qua thôi.
Khi anh mười tuổi, ba đã nói với anh câu đó khi đưa Nghiêm Thành về Nghiêm gia….Nỗi nhớ, kỉ niệm….Mọi thứ rồi sẽ qua thôi. Một khi mẹ đã chấp nhận kí vào hiệp ước, duyên phận mẹ con giữa hai người đã kết thúc. Bà không đủ sức giữ lại Nghiêm Thành, đành phải để anh đi.
Ba Nghiêm Thành sống như một cái bóng trong nhà họ Nghiêm. Anh còn được coi trọng hơn ông ấy. Dù thực tế, chỉ Nghiêm Thành mới hiểu- ông ấy xem anh chỉ xem như vật thế thân, thay cho vị trí của mình ở nhà lớn. Nghiêm Thành càng thành công, ba anh càng không phải bận tâm về vai trò con trưởng, dễ dàng thực hiện hoài bão của mình.
Sinh ra là vật hi sinh cho giấc mơ của người khác, đó chính là số phận của những người trong nhà họ Nghiêm sao?
-Anh đừng làm…đừng làm bà tức giận- Diệp Tâm ngập ngừng- Bà ấy….
-Nội tôi tàn nhẫn, nhiều thủ đoạn. Em sợ phải không?
-Không….-Diệp Tâm đáp nhỏ -Tôi không sợ….Chỉ là….
-Không sao đâu -Nghiêm Thành bất thình lình đứng dây- Nội tôi đáng sợ, nhưng nội cũng chỉ là một người phụ nữ không có gì để lưu luyến ngoài danh vọng và tiền bạc. Những thứ ấy dễ làm mê muội người ta lắm. Em đừng lo….
Diệp Tâm không thể nói…Cô không lo sợ gì cho mình cả. Bà ấy không biết cô còn sống, cứ ngỡ là một cô gái nào đó quyến rũ cháu bà. Ba mẹ cô sẽ không bị hại. Đào Đào còn là đứa trẻ, dù nhẫn tâm thế nào bà ấy cũng không đến nỗi hại một đứa bé. Nhà họ Nghiêm đang im lặng chờ cơ hội Nghiêm Thành trở mặt cùng bà ấy, cũng sẽ không có hành động bất lợi với cô.
Nhưng Nghiêm Thành thì khác. Nếu bà nội lấy tư cách trưởng bối, người đứng đầu Nghiêm thị rút lại mọi quyền hành của anh thì…Anh có đủ sức chống lại sao?
-Tôi…tôi và Đào Đào đáng giá vậy sao? Anh thực sự làm vậy vì chúng tôi sao?
Diệp Tâm hỏi. Nghiêm Thành nhíu chặt đôi mày:
-Tôi vì chính mình. Sống với hai mẹ con em, tôi cảm thấy hạnh phúc. Và tôi muốn sống hạnh phúc, chỉ đơn giản vậy thôi.
Diệp Tâm nhìn bóng lưng người trước mặt. Cao lớn, vững chãi…. Cô chưa yêu Nghiêm Thành, đó là điều chắc chắn. Song anh lại làm cho Diệp Tâm tin tưởng. Có một người cha xứng đáng với tình thương của con cái, Đào Đào sẽ rất tự hào….
-Chuyện đăng ký kết hôn đó….
Cô bỏ dở cậu nói. Nhưng Nghiêm Thành rõ ràng đã quyết định. Cô nhớ tới khuôn mặt rạng ngời của con gái. Không ai yêu thương nó bằng ba ruột. Đào Đào lại thương ba như vậy, con bé cũng không muốn sống xa mẹ của mình.
-Chuyện đăng ký kết hôn đó….khi nào thực hiện? Tôi….
Thủ tục kết hôn cũng đơn giản. Nghiêm Thành nhìn cô cúi gằm mặt, thoáng mỉm cười:
-Tối nay có thể nội tôi hoặc nhiều người sẽ đến dự tiệc. Chúng ta cũng nên xác định thân phận của mình. Chi bằng…-Giọng anh trở nên trầm thấp- Chiều nay, không….ngay bây giờ chúng ta cùng đi làm thủ tục luôn đi.
Diệp Tâm vẫn còn cứng người khi vòng tay Nghiêm Thành vòng qua người mình. Nhưng cô không muốn phân vân nữa….Đào Đào không thể xa ba của cô nhóc. Cô cố vịn vào lý do ấy để mình thụ động song vẫn cam tâm tình nguyện bước ra xe theo Nghiêm Thành đến văn phòng công chứng, chính thức làm giấy kết hôn.
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Thành mở tiệc ở biệt thự nhà mình. Trong thời gian chỉ có một buổi gửi lời mời mà khách gần như không ai vắng mặt, đủ thấy vị trí của Nghiêm Thành trong giới kinh doanh không chỉ phụ thuộc vào Nghiêm thị mà đã trở nên vững chắc như câu bà nội anh thường cảm thán “Đã mọc đủ lông đủ cánh” rồi.
Thiệp mời là “tân gia”. Khách dự tiệc đều thấy bên cạnh Nghiêm Thành có một cô gái trẻ. Cô không thật xinh đẹp song dịu dàng, thanh tú. Có người thắc mắc, Nghiêm Thành đều cười nhẹ:” Đây là vợ tôi”.
Bé gái xinh xắn có đôi mắt màu nâu nhạt, gặp ai cũng lễ phép chào hỏi, được Nghiêm Thành bồng lên âu yếm, còn ngọt ngào gọi anh là “ba”, gọi cô gái kia là “mẹ”. Ánh mắt ba người nhìn nhau đầy ấm áp khiến không ít người bất ngờ.
-Chúc mừng cháu….
Ba của Mạnh Bằng bước lên chúc mừng bằng một cái vỗ vai đứa cháu chưa bao giờ thân thiết. Mạnh Bằng nhếch miệng, không giấu được nụ cười có vẻ mỉa mai.
-Anh…..
Cô nhóc Đào Đào nhìn thấy Mạnh Bằng thì vui sướng gọi lớn, chạy đến ôm chân anh. Đôi mắt trong trẻo lấp lánh sự vui vẻ không thể che giấu. Mạnh Bằng cũng cúi xuống, vuốt tóc cô bé con:
-Tiểu Đào Đào….
-Không thể gọi là anh được- Ông Nghiêm lên tiếng nhắc nhở -Phải gọi là chú Hai, biết không Đào Đào. Còn ta là ông chú….
Đào Đào còn nhỏ, chưa phân biệt rõ ràng thế nào là “vai vế”. Cô bé thích gọi Mạnh Bằng bằng anh hơn.
-Anh ơi, Đào Đào gọi là anh không được sao? Đào Đào nhớ anh lắm. Nhớ anh Mạnh Quan nữa….
-Anh cũng nhớ Đào Đào….
Thật lòng có nhớ không?
Mạnh Bằng như soi mình trong đôi mắt trong veo đó. Cô bé nhớ đến các anh bằng tình cảm chân thật. Mạnh Quan cũng dành sự quan tâm thật lòng cho con nhóc. Chỉ có Mạnh Bằng- ban đầu chỉ để ý tới Đào Đào vì “anh họ” thích cô nhóc, quan tâm nhiều đến nó mà thôi.
Bây giờ….
-Anh ơi, ba Đào Đào nè….
Đào Đào chạy đến ôm lấy Nghiêm Thành. Anh họ nhìn con bé bằng đôi mắt đầy ấm áp. Không như ba….Mạnh Bằng nhìn sang cha ruột. Ông ấy đã bao giờ nhìn mình thế này chưa?
-Tiểu Bằng đem Đào Đào đi chơi giùm tôi nhé….-Nghiêm Thành quay sang phía ba Mạnh Bằng, lễ phép -Cháu mời chú….
Mạnh Bằng gật đầu, nắm lấy tay Đào Đào.
-Đi thôi em. Có đói bụng không, “anh” dẫn đi kiếm gì đó ăn nhé?
-Anh ơi, anh Mạnh Quan đâu? Anh Mạnh Quan không có đến sao anh?
-Anh ấy bận….- Mạnh Bằng bồng cô bé lên, dịu dàng- Anh Mạnh Quan bận rồi….
Thằng nhóc đó, sau khi Đào Đào đi mất thì đôi lúc ngẩn ngơ ngồi một chỗ. Nó trở nên cộc tính hơn, cũng không thường xuyên nói chuyện với Mạnh Bằng như trước. Hôm nay nghe được tin con bé ở chỗ Nghiêm Thành, có phải sẽ vui hơn?…
-Đào Đào nói chuyện với anh Mạnh Quan không?
-Có ạ….
Mạnh Bẳng trao điện thoại cho cô bé. Phía bên kia, giọng Mạnh Quan cáu gắt vang lên:
-Cái gì?
-Anh ơi….
Một tiếng “anh ơi” ngọt như rót mật. Mạnh Quan nhận ra ngay:
-Là mày à?
-Em đang ở chỗ anh Bằng. Em nhớ anh lắm…Anh ơi….
Trong một góc tối của khu vườn , Lạc Lạc nhìn cô nhóc đang hân hoan trò chuyện. Thế giới của Đào Đào toàn là điều tốt đẹp.Khác với Lạc Lạc…. Trước khi bé con hiểu chuyện, cũng nên rời khỏi, dù sao để lại ấn tượng tốt đẹp về một anh Lạc Lạc luôn thương yêu cô nhóc vẫn hơn làm một kẻ lừa đảo. lợi dụng sự ngây thơ nhằm thực hiện một hợp đồng….
Có một bóng dáng chợt vụt qua trong tầm mắt. Tiệc đông người nên không ai chú ý. Nhưng Lạc Lạc chỉ thoáng nhìn đã nhận ra đó là ai.
-Anh buông ra…
-Tụng Ân….
-Buông ra…
Lạc Lạc chạy theo mà hai người kia dường như không để ý. Tới một góc tối khác của khu vườn rộng, Nhiếp Ân đang giằng co với ai mà giọng có vẻ kích động. Lạc Lạc định thần nhìn kỹ. Đó là một người đàn ông hơn 30 tuổi, vóc dáng cường tráng, khuôn mặt tuấn tú thoáng vẻ mệt mỏi. Cậu nhớ tới ngay tấm hình mà Nhiếp Ân từng đem đốt…Người đàn ông ôm cô gái mặc áo cưới. Thời gian dường như đã nhuộm lên vẻ mặt lạnh giá đó thêm sự mỏi mệt bằng hai bọng mắt khá dày.
-Em nghe anh nói…Anh….
-Mẹ ơi….
Lạc Lạc từ trong bóng tối chạy ra, ôm lấy Nhiếp Ân…Cậu đang diễn vai một đứa con hạnh phúc. Đôi mắt trong veo lấp lánh ánh cười:
-Mẹ ơi, ba bảo con đi tìm mẹ kìa- Lạc Lạc nũng nịu rồi nhìn sang người đàn ông đối diện- Chú này là ai vậy mẹ?
-Ân Ân….Đây là….
Lạc Lạc còn nhớ….Sư phụ từng nói Nhiếp Ân có một quá khứ đáng thương. Giao cậu cho cô cũng như một biện pháp xoa dịu tâm lý. Nhiếp Ân đã mất đi đứa trẻ của cô ấy. Sự có mặt của Lạc Lạc như là một phương án thế thân đúng lúc. Nhờ đó Nhiếp Ân lấy lại phẩn nào tinh thần, càng ngày càng trở nên kiên cường hơn.
So độ tuổi, hình như đứa trẻ của chị Nhiếp cũng cỡ tuổi Lạc Lạc….Không, nhỏ hơn vài tuổi thì phải. Nhưng thời đại này trẻ con lớn hơn tuổi là chuyện bình thường. Huống gì, khả năng nhập vai của Lạc Lạc là siêu hạng. Lừa một người cũng không phải chuyện khó khăn gì.
-Chú ơi, đây là mẹ cháu…Chú là ai?
Anh ta nhìn sững vào Lạc Lạc, có vẻ rất xúc động, bàn tay cứ run run….
-Ba ơi….
Có phải trùng hợp vậy không nhỉ? Lạc Lạc nhìn thấy dáng Khang Kỳ Bách thấp thoáng sau mấy bụi cây thưa, vội lên tiếng gọi…. Anh ta có hơi chần chừ nhưng cũng bước đến ngay.
-Ba ơi, chú này quen với mẹ này…
Cả hai người đàn ông đều có vẻ sững sờ khi nhìn thấy nhau. Nhưng Khang Kỳ Bách lấy lại bình tĩnh nhanh hơn, anh chìa tay ra, lịch sự:
-Chào anh…
-Chào anh…
Người đàn ông cũng đã trấn tĩnh, nhìn ba người trước mắt, vẻ lạnh lùng trở lại trong mắt anh ta.
-Nếu tôi nhớ không lầm thì lần gặp mặt trước, anh….à không – Phải gọi là đội trưởng Trương chứ….. Anh vẫn chưa có gia đình. Sao hôm nay lại cùng vợ cũ của tôi có quan hệ vợ chồng được? Hay là tôi đã nhận nhầm? Anh không phải là Trương Vỹ Hàm – đội trưởng đội cảnh sát hình sự số 6 sao?