Đọc truyện OAN HỒN TÂN NƯƠNG – Chương 24
Tôi giật mình tỉnh dậy, mơ hồ nhìn xung quanh căn phòng, mới vừa rồi vẫn còn cảm nhận được có ngày kéo chân của mình khá mạnh, đển khi tỉnh dậy nhìn lại thì không hề thấy ai.
Bỗng người tôi run lên vì lạnh, quay đầu nhìn về phía cửa sổ và thấy cánh cửa đã mở ra từ bao giờ. Tôi đặt chân xuống giường, hít một hơi thật sâu, tiến đến gần khung cửa sổ rồi đưa tay đóng cánh cửa lại, lần này tôi cẩn trọng hơn, kiểm tra chốt cửa một cách tỉ mỉ xong mới có thể an tâm được phần nào.
Bỗng bên tai vang vẳng tiếng nước chảy róc rách, đều đó đã thu hút sự chú ý của tôi, khi vừa chốt cánh cửa sổ lại, tôi liền đi đến phòng tắm, tiện tay mở công tắc đèn lên kiểm tra.
Nước từ vòi hoa sen chảy ra làm ướt đẫm sàn phòng tắm, tôi khẩn trương khoá vòi nước lại, trong đầu chợt hiện lên một câu hỏi. Làm sao vòi hoa sen có thể tự mở trong khi không có người chạm đến?
Thắc mắc là vậy, nhưng tôi vẫn không tìm ra câu trả lời thoả đáng cho câu hỏi đó, đành coi như chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Chăm chú nhìn vòi hoa sen một lát, không thấy có điều kỳ lạ gì sảy ra, tôi liền nhanh chóng bước ra bên ngoài.
Nhanh chân trèo lên chiếc giường êm ái của mình, sức lực dường như đã cạn kiệt sau một ngày đầy biến cố, ngay lúc này đây tôi chỉ muốn ngủ một mạch đến sáng mà không bị bất cứ điều gì làm cản trở.
Năm quay lưng về phía cửa phòng, đôi mắt khẽ nhắm lại, tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Đột nhiên cánh cửa phòng ngủ từ từ hé mở, âm thanh của cánh cửa làm tôi một lần nữa thức giấc, nhưng tuyệt nhiên thân thể trở nên cứng đơ, không thể xoay người lại nhìn.
Tôi chỉ có thể nằm bất động một chỗ và cảm nhân được có người đang tiến gần đến giường của mình. 1 giây, 2 giây, 3 giây trôi qua, tôi nín thở chờ đợi xem chuyện gì sẽ sảy ra tiếp theo.
Một bàn tay nhỏ bé khẽ đặt lên vai tôi, lúc này tim tôi đã nhảy dựng lên vì sợ, mồ hôi lạnh bắt đầu xuất hiện lấm tấm trên trán, nhưng rồi ngay sau đó giọng nói quen thuộc cất lên khiến tôi dần lấy lại được bình tĩnh.
“ Chị, em không ngủ được!”
Tôi vội quay người lại thì thấy Thiên An đang đứng ở ngay bên cạnh, trên tay còn cầm con búp bê vải được làm thủ công.
Tôi mang nỗi bất an nhìn chằm chằm vài con búp bê vải, rồi lại di chuyển tầm mắt về phía Thiên An hỏi:
“ Tại sao em lại không ngủ được?”
Thiên An cúi đầu cố ý tránh né câu hỏi của tôi, thấy thái độ im lặng của con bé tôi có chút khó hiểu, nhưng cũng không muốn gặng hỏi gì thêm, vì con bé đã không muốn nói ra, tôi nên tôn trọng điều đó.
“ Vậy em có muốn ngủ cùng chị không?”
Có lẽ câu hỏi này của tôi là điều mà Thiên An muốn nghe nhất, con bé vội gật đầu rồi leo lên giường của tôi nằm, miệng tủm tỉm cười như được cho kẹo.
Tôi lắc đầu cười khổ, đặt lưng nằm cạnh Thiên An, cũng đã từ rất lâu rồi cả hai chúng tôi chưa có cơ hội ngủ chung với nhau như vậy.
“ Khi nào chúng ta mới có thể quay trở về nhà?” Không gian đang yên tĩnh, bỗng Thiên An lên tiếng hỏi tôi. Câu hỏi tuy đơn giản nhưng lại có sát thương cực lớn đối với tôi.
Chầm ngâm mất vài giây, suy nghĩ xem bản thân nên trả lời như thế nào. Không thấy lời hồi đáp từ tôi, Thiên An tiếp tục lặp lại câu hỏi một cách gay gắt hơn:
“ Em không muốn ở đây nữa đâu, em muốn về nhà. Bao giờ chúng ta mới có thể về nhà?”
“ Khi chị đã có công việc ổn định, chúng ta sẽ trở về nhà!” Giọng của tôi nghẹn lại nơi cổ họng, cố ngăn bản thân không được khóc.
Quay về nhà ư? Con bé đâu biết được rằng chúng tôi đã không còn bất kỳ nơi nào để về. Để có tiền trị bệnh cho mẹ tôi đã vay nợ rất nhiều nơi nhưng vẫn không đủ để chữa trị, đến bước đường cũng tôi đành phải cầm cố căn nhà cho ngân hàng. Sợ mẹ sẽ lo lắng mà bệnh càng thêm bệnh, tôi đã dấu kín chuyện này, ngay cả Thiên An cũng không hay biết.
Bây giờ mẹ đã mất, nhưng những món nợ vẫn còn đó, ngân hàng cũng đã tịch thu nhà và toàn bộ tài sản. Nếu rời khỏi nơi này, chúng tôi cũng chẳng biết mình phải đi đâu, về đâu. Với tình cảnh hiện tại thì có thể nói chúng tôi là những kẻ tứ cố vô thân, không còn nhà để về.
Điều duy nhất mà tôi có thể làm, chính là cố gắng tìm một công việc ổn định để sớm có tiền lấy lại căn nhà mà tôi đã gắn bó từ lúc vừa mới sinh ra, nơi đó là nơi chất chứa rất nhiều ký ức đẹp về gia đình, tôi thật không nhẫn tâm đứng nhìn nó bị bán cho người khác.
Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò mà rồi rơi xuống gối, trong những lúc yếu đuối như thế này tôi đều phải tự động viên bản thân không thể gục ngã, bởi vì nếu như tôi chùn bước thì Thiên An sẽ không còn bất kỳ chỗ dựa nào khác.
Đôi mắt nặng trĩu dần khép lại, gạt bỏ lại phía sau bao nhiêu lo âu, muộn phiền. Mong sao ngày mai sẽ là một ngày mới đầy hy vọng.
——————
Tuấn Anh mơ màng đến một nơi hoàn toàn xa lạ, mọi thứ đều mờ ảo, không thể hình dung được khung cảnh xung quanh.
Đột nhiên anh nghe thấy vang vẳng đâu đó tiếng khóc đầy ai oán, tiếng khóc của một người con gái lòng mang đầy oán hận. Tuấn Anh đi lên phía trước vài bước, bất chợt anh trông thấy từ đằng xa xuất hiện một người con gái mặc giá ý đỏ, mái tóc dài nhẹ tung bay trong gió đang ngồi khóc trên thành miệng giếng.
Anh khẽ nuốt ngụm nước miếng, cố gắng lấy can đảm rồi thận trọng tiến đến gần cô gái kia, thật hoang đường khi anh lại có ý định đến gần và bắt chuyện với cô ta như đã quen biết từ lâu.
Cô là ai?
Tiếng khóc bỗng dưng ngừng lại, cô gái không chịu quay đầu nhìn anh, trước sau vẫn giữ tư thế ngồi trên miệng giếng đầy nguy hiểm.
Cô có thể bước xuống được không? Ngồi như vậy nguy hiểm lắm.
Chàng không còn nhớ ta nữa hay sao? Cô gái đột ngột lên tiếng, nhưng câu nói của cô ta khiến Tuấn Anh phải đứng hình mất vài giây. Rốt cuộc là anh hoang tưởng hay cô ta đích thị là đang ám chỉ đến anh.
Tôi…có quen cô sao?
Ta đã chờ đợi chàng trong cô độc suốt 80 năm, vậy mà giờ chàng lại muốn ruồng bỏ ta sao A Thạch? Sau câu nói là tiếng khóc buồn thê lương, thanh âm lạnh lẽo như vọng lại từ một thế giới khác.
Nghe cô gái này khóc Tuấn Anh cũng bất giác rùng mình, cái cảm giác buốt lạnh đến tận xương tuỷ quả thật anh chưa từng trải qua.
Cô gái à, chắc là có sự hiểu lầm gì ở đây rồi. Tôi không phải A Thạch mà cô quen biết.
Tiếng khóc một lần nữa bị ngắt quãng, không khí xung quanh dần yên tĩnh trở lại. Anh lạc quan nghĩ rằng cô gái kia đã hiểu ra mọi chuyện, nhưng tất cả chỉ đơn giản là suy nghĩ của anh, còn thực tế thì lại khác.
Cô gái bắt đầu cời khanh khách như người bị mất trí, lần này tiếng cười còn rùng rợn hơn cả tiếng khóc lúc ban đầu.
Đám nam nhân các người đều đáng chết, tất cả các ngươi đều không có gì tốt đẹp hết, đều là dối trá, lời thề năm nào cuối cùng cũng chỉ là dối trá. Cô ta thốt ra những từ ngữ đầy oán giận, cơ thể nhẹ nhàng bay lơ lửng trên miệng giếng.
Biết bản thân đã gặp quỷ, Tuẩn Anh vội vàng quay người lại tính bỏ chạy, bỗng cô gái kia bất thình lình đứng phía sau lưng mà anh không hề hay biết, đến khi xoay người lại thì đã mặt chạm mặt với cô ta.
Lúc này cô ta vẫn cúi đầu, để cho mái tóc đen dài của mình che đi hết phần gương mặt, khiến anh không thể nào nhìn rõ dung mạo.
Chợt cô ta dơ hai cánh tay ra phía trước và mau chóng túm lấy cổ của anh xiết mạnh, lúc này cô ta mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt của anh.
Tuấn Anh gần như bị doạ chết khiếp khi trông thấy bộ mặt kinh dị của cô ta, hai con mắt và miệng đều bị mai lại bằng chỉ khâu, thật đau đớn nhưng cũng gây cho anh nỗi ám ảnh đến suốt phần đời còn lại.
Hãy mau chết đi, chỉ có như vậy hai ta mới có thễ bên nhau, mãi không xa rời!
Vừa nói hai tay vừa xiết chặt lấy cổ của anh, trong tình huống nguy hiểm mà anh lại không thể phản kháng, nói đúng hơn là cơ thể không chịu cử động theo ý của anh, chỉ biết đắng yên một chỗ.
Đây là mơ sao? Không đúng, nếu như thật là giấc mơ thì tại sao cái cảm giác bị xiết cổ đến mức khó thở lại chân thật như vậy?
Tuấn Anh hít thở từng đợt khó nhọc, tường chừng sắp không trụ nổi nữa thì bỗng nhiên anh tỉnh dậy sau cơn ác mộng. Hoang mang nhìn xung quanh, thấy mình vẫn đang nằm ngủ ở phòng khách thì mới bình tĩnh trở lại. Bên ngoài trời cũng đã sáng, từng tia nắng ấm áp bao phủ lên đám lá vàng trong khuôn viên căn biệt thự.
Thì ra mọi chuyện đúng như anh đã suy nghĩ, tất cả chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng tại sao nó lại giống thật đến như vậy? Nhẹ đặt tay lên cổ của mình, cái cảm giác bị xiết cổ vẫn đeo bám lấy tâm trí của anh.
Không riêng gì tôi, bây giờ đến Tuấn Anh cũng nhận thấy căn biệt thự này có vấn đề, nhưng là tốt hay xấu thì không thể nói trước được điều gì.
——————
Sáng sớm, từng tia nắng len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu lên giương mặt mơ màng, làn da trắng hồng của tôi nổi bật giữa ánh nắng.
Chợt mi tâm có chút dao động, dôi mắt dần hé mở do bị ánh sáng của mặt trời làm phiền. Tôi uể oải ngồi dậy, nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ tự nhủ với lòng rằng một ngày mới nữa lại bắt đầu.
Mệt mỏi bước xuống lầu, điều đầu tiên mà tôi làm chính là đi tới phòng khách tìm Tuấn Anh. Nhưng khi vừa ra đến nơi thì đã không thấy anh đâu, chiếc mền đã được gấp lại gọn gàng và đặt ngay ngắn trên ghế sofa, trên bàn còn để lại một mẩu giấy nhỏ với vài dòng ghi chú:
“ Cũng đã đến lúc tôi phải về rồi, cậu hãy bảo trọng. Nếu như có dịp, tôi sẽ quay trở lại thăm cậu!”
Đọc xong vài dòng ngắn ngủi, trong lòng bắt đầu cảm thấy trống rỗng. Không lẽ những đều mà cậu ta muốn nhắn với tôi chỉ đơn giản có như vậy thôi sao?
Bỗng tôi phát hiện ra mặt đằng sau mặt tờ ghi chú còn ghi thêm gì đó, nhưng dòng chữ đã bị gạch xoá đi, tôi chỉ đọc được vỏn vẹn năm từ: “ Hãy rời khỏi nơi này.”