Bạn đang đọc Oan Hồn Không Tan – Chương 4
“Chị không tình vào sao?” Vì quá tò mò nên Tiểu Vy đã là người chủ động lên tiếng trước, cô vẫn vô tư cho rằng việc hỏi thăm người khác là điều hết sức bình thường, nhưng không hề hay biết rằng bản thân đang sắp gặp phải một rắc rối lớn.Thái độ của cô gái đó vô cùng quỷ dị, từ đầu đến cuối cô ta chỉ giữ nguyên một tư thế và hoàn toạn bị động trước câu hỏi của cô.Đôi lông mày lá liễu chợt nhăn lại, Tiểu Vy thật không hiểu nổi tại sao trên đời này lại có người hành sử theo cách kỳ lạ như vậy.Cuối cùng sau một hồi chờ đợi và không có kết quả, Tiểu Vy mang vẻ mặt khó chịu buông tay để cho cánh cửa thang máy tự động khép lại, trước khi cánh cửa đóng hẳn, cô chợt nghe thấy tiếng khóc âm ỉ từ người con gái kia.
Mặc dù không tận mắt nhìn thấy cô ta khóc, nhưng ở đây chỉ có cô và cô ta, vì vậy tiếng khóc đó chỉ có thể là của cô gái đó mà thôi.Tiếc là cửa thang máy đã đóng lại tạo ra khoảng cách giữa hai người, nên Tiểu Vy không có cơ hội hỏi thăm cô gái đó.Chiếc thang máy bắt đầu chậm dãi di chuyển, từ tầng một chẳng mấy chốc đã lên đến tầng chín và cũng là tầng cao nhất ở đây.“Ting” âm thanh quen thuộc của chiếc thang máy vang lên thông báo rằng đã đến nơi cần đến, cánh cửa tự động mở, Tiểu Vy sách balo bước ra ngoài, đôi mắt linh hoạt liếc nhìn xung quanh, ở đây cũng không có nhiều phòng như cô nghĩ, trên mỗi cánh cửa phòng đều có gắn các con số khác nhau, điều bất ngờ là những con số đó không hề theo bất kỳ một trình tự nào cả.Từ vị trí của chiếc thang máy, Tiểu Vy bắt đầu đi tìm phòng của mình, cô quyết định tìm phía bên tay phải đầu tiên.
Thật may mắn khi cô không phải tiêu tốn quá nhiều thời gian cho việc tìm phòng, căn phòng 506 đã nằm ngay trước mặt.Tiểu Vy hớn hở chạy về phía căn phòng, do căn phòng 506 nằm cuối dãy, vì vậy nếu muốn tới đó phải đi qua một căn phòng khác nằm ngay sát bên phòng của cô.Lúc ban đầu Tiều Vy cũng chẳng mấy bận tâm đến những căn phòng xung quanh, nhưng khi vừa đi ngang qua căn phòng kế bên phòng 506 thì đột nhiên cô cảm thấy toàn thân nổi đầy gai ốc, sự bất an dần bao trùm lấy tâm trạng của cô, dù không biết lý do tại sao bản thân lại có phản ứng tiêu cực như vậy.Tiểu Vy dừng chân trước căn phòng mà cô cảm thấy vô cùng lo lắng, đó là phòng 313.
Dẫu biết tất cả con sổ được gắn trên cánh cửa của mỗi phòng đều không theo một thứ tự nào, nhưng số phòng ở đây đều có điểm chung là bắt đầu từ con số 5, còn riêng căn phòng mà cô đang đứng đối diện lại bắt đầu từ số 3, đó không phải là điều quá kỳ lạ sao?Trong lúc bản thân như đang bị hớp hồn bởi căn phòng số 313, đột nhiên từ đâu bỗng xuất hiện một con quạ toàn thân màu đen mất phương hướng lao về phía cô.Tiểu Vy hoảng sợ vội lùi ra phía sau, đến khi định thần trở lại thì phát hiện con quạ đen đó đang nằm thoi thóp trên nền đất, có lẽ nó chẳng thể sống được bao lâu nữa.Loài quạ đen là biểu tượng của sự xui xẻo và chết chóc, cho nên khi nhìn vào nó,nỗi bất an trong lòng cô càng tăng thêm gấp bội.Tiểu Vy khẩn trương dùng chìa khoá mở cánh cửa căn phòng 506, ngay khi cánh cửa vừa mở, cô liền nhanh chóng đi vào trong rồi đóng sầm cánh cửa lại.Vẫn chưa hết bất ngờ này lại đến bất ngờ khác, cảnh tượng bên trong căn phòng càng làm cho cô thêm phần ngỡ ngàng, đến mức không thể nói lên lời.Cứ nghĩ rằng nơi ở của mọi cô gái sẽ đều gọn gàng và sạch sẽ, nhưng trước viễn cảnh này thì có lẽ không phải cô gái nào cũng giống như nhau.Quần áo, giày dép đều xuất hiện vương vãi trên nền nhà, hộp mì ăn liền và đồ ăn nhanh đều chất đống lên nhau, tạo thành một núi rác, chưa kể đến có cả một bầy gián thi nhau bò lúc nhúc ở mọi ngóc ngách trong căn hộ.Gương mắt Tiểu Vy chợt tối sầm lại, cô bắt đầu đem lòng hoài nghi “Đây chính là nơi ở của con người hay sao?” Với bản tính chu đáo, cô không thể chấp nhận gò ép bản thân ở một nơi không giống như dành cho người ở như vậy được.Tiểu Vy cất gọn chiếc balo duy nhất của mình vào một chỗ, xong không để cho bản thân được nghỉ ngơi sau chặng đường dài, cô bắt đầu dọn dẹp lại mọi thứ, đặt chúng về đúng vị trí của mình.Từ quần áo, giày dép, đến những món đồ nội y màu sắc rực rỡ đều được cô xếp lại một cách vô cùng bài bản.
Tiểu Vy thuận tay mở cửa căn phòng ngủ đầu tiên, chắc hẳn đây là phòng riêng của chị Tuệ Mẫn, tình trạng cũng không khá hơn ở ngoài là mấy.Vốn hiểu chuyện, Tiểu Vy không nề hà trước bất kỳ chuyện khó khăn nào, dù sao chị Tuệ Mẫn cũng là người đồng ý cho cô ở nhờ, là người mang ơn đối với cô, so với mấy công việc dọn dẹp cỏn con này đâu có đáng gì.Tiểu Vy tiến đến gần cửa sổ, cô dùng tay mở toang tấm rèm cửa ra, thoáng chốc cả căn phòng đều ngập tràn trong ánh nắng của buổi chiều hoàng hồn.Tiểu Vy tiếp tục công việc của mình, cô nhang nhẹn sắp xếp gọn gàng lại bàn trang điểm, trong quá trình dọn dẹp, không may cô chạm vào hũ phấn bột được đặt tại đó, làm cho hũ phẫn rơi xuống nền và vỡ tan thành từng mảnh, những hạt phấn li ti theo không khí vương vãi khắp nơi.Tiểu Vy vô cùng tự trách bản thân đã quá hậu đậu, cô vội vàng ra bên ngoài tìm thứ gì đó có thể dọn dẹp hậu quả do mình gây ra.Sau khi rời khỏi phòng, cô không hề hay biết rằng đúng lúc mình vừa đi khỏi, trên sàn nhà bỗng xuất hiện một dấu chân vô danh, dấu chân đó in trên đúng vị trí mã hũ phấn trắng vừa rồi rơi xuống.Khi cô vừa quay lại, thì phát hiện ra dấu chân kỳ lạ nổi bật giữ những hạt phấn trắng, cô tiến đến gần hơn một chút để có thể nhìn rõ hơn, hai hàng lông mày không tự chủ liền nhíu lai.Tại sao lại có dấu chân ở đây? Không lẽ vừa rồi cô đã vô tình đạp chúng chỗ phấn mà bản thân không hề hay biết sao?Tiểu Vy rụt rè so sánh kích thước chân của mình với dấu chân kia, quả nhiên đúng là có sự tương đồng.
Cô thở dài đầy nhẹ nhõm, vội vàng kết luận dấu chân đó chính là của mình, là do bản thân nóng vội, không chú ý trước sau nên đã tạo thành dấu chân này.Dẫu đã đưa ra được đáp án chắc chắn, nhưng trong thâm tâm cô vẫn biết được sự bất thường nằm ở đâu, chỉ là cô đang tự đánh lừa suy nghĩ của chính mình mà thôi.———————Chẳng mấy chốc mặt trời đã lặn hoàn toàn, trả vị trí lại cho mặt trăng, hôm nay cũng là ngày rằm tháng bảy nên mặt trăng tròn và toả sáng hơn mọi ngày.Tiểu Vy vui vẻ nhìn ngắm thành quả của mình, sau vài tiếng dọn dẹp, cuối cùng nơi này cũng được coi như sạch sẽ, gọn gàng hơn trước.Ngồi tàu điện cả ngày trời, chưa nói đến việc phải dọn dẹp lại mọi thứ, hiện tại toàn thân cô đã bốc mùi mồ hôi, và cái cảm giác này không hề dễ chịu một chút nào.Tiểu Vy mở chiếc balo, tìm cho mình một bộ đồ thoải mái và rồi bắt đầu đi vào phòng tắm.
Mở vòi hoa sen lên, chỉnh độ ấm của nước sao cho vừa phải, cô bắt đầu chút bỏ toàn bộ đồ mình đang mặc trên người xuống, sau một ngày dài mệt mỏi, không có gì thoải mái bằng việc được tắm dưới vòi nước nóng, nó giúp cô gạt bỏ đi bao nhiêu là sự phiện muộn.Nhưng sự tiện nghi đó chưa kéo dài được lâu thì sự việc kỳ lạ lại bắt đầu xảy ra, đầu tiên là cánh cửa phòng tắm đang đóng đột nhiên hé mở dù không hề có bất cứ lực tác động trực tiếp nào, kế đó còn xuất hiện bóng dáng của một người phụ nữ thoát ẩn thoát hiện sau lớp gương mờ, và tuyệt nhiên cô không hề hay biết gì những sự đó.Sau khi tắm xong, Tiểu Vy mặc lên người bộ đồ mà mình đã chuẩn bị sẵn trước đó, cô vừa dùng khăn lau tóc, vừa thuận mắt nhìn bản thân bên trong tấm gương, do hơi nước nóng nên tấm gương đã bị bao phủ bởi một làn sương mờ ảo.Tiểu Vy dùng tay lau đi lớp sương còn đọng lại trên tấm gương, khi tấm gương đã được lau chùi cẩn thận, Tiểu Vy ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của mình, xác định mọi chuyện đều ổn, cô liền tắt đền rồi rời đi.Từng giọt nước còn đọng lại trên vòi hoa sen khẽ rơi tí tách xuống nền, nhưng một giây sau đó thứ rơi xuống nền phòng tắm không còn là giọt nước trong suốt nữa mà lại chính là máu, từng giọt máu đỏ thi nhau rơi xuống nền tạo thành một vũng máu loang.———————Tiểu Vy vẫn không hay biết chuyện đang diễn ra, cô bước ra bên ngoài phòng khách, thoải mái ngồi xuống ghế sofa rồi tuỳ tiện mở vài kênh truyền hình để coi, cô chuyển từ kênh này đến kênh khác.Bỗng cơn buồn ngủ kéo ập đến, cô không tự chủ được liền nhắm mắt lại, không ngờ rằng bản thân đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ ngay sau đó.Kênh tuyền hình mà cô đang xem vẫn bình thường cho đến khi có hiện tượng bị nhiễu sóng, âm thanh truyền ra cũng vô cùng kỳ dị, nếu tập chung lắng nghe thì chắc chắn sẽ nghe thấy ba chữ “Hãy…..chạy…..đi” được lặp lại khá nhiều lần..