Bạn đang đọc Oan Hồn Không Tan – Chương 25
Vị thanh tra nhíu mày nghi hoặc nhìn Tiểu Vy, cuối cùng người đàn ông với nhiều năm kinh nghiệm thẩm vấn tội phạm, đã đặt ra một câu hỏi khó với mục đích là dồn cô vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, không có cơ hội lên tiếng biện bạch.Tiểu Vy liên tục giữ im lặng, hai tay đan chặt vào nhau, bờ vai bất giác run nhẹ.
Căn bản cô không biết nên bắt đầu từ đâu, sau khi tỉnh lại thì đã thấy ba dượng chết trong phòng tắm, còn trên người cô là vô số vết máu không phải của mình.
Nếu nói bản thân không có giết người, liệu bọn họ sẽ tin ư?Tiểu Vy thật sự rất muốn biết, trong khoảng thời gian mình ngất đi, đã xảy ra những chuyện gì, nhưng cô dám khẳng định rằng bản thân không hề có mối liên quan nào đến nguyên nhân cái chết của gã ba dượng.Vị thanh tra ngả người ra phía sau, tựa lưng vào ghế, ngón tay gõ từng nhịp đều đặn lên mặt bàn, ông ta bày ra bộ dạng vô cùng nhàn nhã, chờ đợi lời thú tội từ Tiểu Vy.Căn phòng thẩm vấn vốn yên lặng, nay còn áp lực hơn, mỗi một nhịp thở cũng khiến con người ta cảm thấy vô cùng nặng nề, khó lòng có thể thích nghi.Cùng lúc đó, cánh cửa sát kiên cố đột nhiên mở ra, thanh âm két lạnh lẽo kéo dài khuấy động toàn bộ không gian yên tĩnh.
Một viên cảnh sát trẻ tuổi bước vào, trên tay còn cầm theo tập hồ sơ tương đối dày.“Đây là những gì chúng tôi tìm được về vụ án của nạn nhân Lâm Quốc Phong.” Viên cảnh sát liền đưa sấp hồ sơ ra trước mặt vị thanh tra.
Ông ta không nhanh, không chậm đưa tay nhận lấy, sở dĩ thái độ bình thản như vậy là vì ông ta tin tưởng rằng một khi nắm được bằng chứng trong tay thì coi như đã nắm chắc chín mươi phần trăm cơ hội buộc tội Tiểu Vy.“Nguyên nhân dẫn đến cái chết là gì?” Vị thanh tra tay đều đặt lật từng trang giấy được đánh máy cẩn thân, nhưng bản thân lại rất muốn nghe chính miệng viên cảnh sát báo cáo vào phần trọng điểm.“Theo như nhân viên pháp y tường thuật lại thì nạn nhân Lâm Quốc Phong bị một vật nhọn đâm nhiều nhát vào vùng bụng, nhưng vết thương chí mạng dẫn đến tử vong lại là vết thương ở động mạch cổ.”“Đã tìm ra hung khí gây án chưa?” Vị thanh tra gấp tập hồ sơ lại, nâng tầm mắt nhìn viên cảnh sát.“Theo như kích cỡ vết thương của nạn nhân, bên pháp y suy đoan đó là một vật nhọn giống như mảnh thuỷ tinh.”“Suy đoán?” Vị thanh tra nhíu mày tỏ ý không hài lòng với câu trả lời của viên cảnh sát.
Từ trước tới giờ cảnh sát làm việc đều dựa trên bằng chứng và đưa ra kết luật chắc chắn, chứ không thể nào chỉ dựa vào sự “Suy đoán”.“Thật ra suy đoán của bên pháp y cũng không hoàn toàn là vô căn cứ, bởi vì khi khám nghiệm hiện trường chúng tôi còn phát hiện ra trên sàn nhà có vài mảnh thuy tinh vỡ.”“Và các cậu đã tìm thấy hung khí ở trong số đó?” Vị thanh tra nhướng mày dò hỏi.“Chuyện này….” Viên cảnh sát phút chốc trở nên lúng túng, bởi vì cho đến tận bây giờ họ vẫn chưa tìm ra hung khí hay những chứng cứ đại loại như vậy để kết tội kẻ bị tình nghi là Tiểu Vy.Tuy không nói ra, nhưng nhìn thái độ lấp lửng của viên cảnh sát trẻ, vị thanh tra cao ngạo cũng đã sớm đoán được phần nào câu trả lời.Ông ta nhìn lướt qua Tiểu Vy, chợt phát hiện bên trong lòng bàn tay cô có một vết thương với đường kính khá dài, nhưng lại không quá sâu.
Hai hàng lông mày bất chấp nhíu lại, trái với suy nghĩ của nhiều người, ông ta không hề có ý định tra hỏi cô về nguồn gốc của vết thương, nhanh chóng chuyển hướng nhìn qua viên cảnh sát.“Mau đưa cô gái này vào phòng tạm giam.” Vừa nói xong, chưa kịp đợi viên cảnh sát phản ứng lại, vị thanh tra liền âm thầm rời đi.
Có thật là ông ta dễ đang từ bỏ và không truy sét đến vết thương kia? Hay trong đầu ông ta còn đang toan tính điều gì?Ngay sau đó, Tiểu Vy được đưa đến một căn phòng giam biệt lập với các phòng giam khác.
Khi cánh cửa vừa được mở, cô đứng từ ngoài dõi mắt nhìn vào bên trong, nhận thấy rõ không gian lạnh lẽo của nơi đây, thái độ phút chốc trở nên do dự.Nhưng thời điểm này, cô chính là kẻ bị tình nghi là hung thủ giết người, vì vậy bản thân không hề có sự lựa chọn nào khác.Vẫn chưa kịp chuẩn bị sẵn tâm lý, Tiểu Vy bất ngờ bị nữ quản giam thô bạo đẩy vào bên trong phòng, đến khi vừa quay người thì cánh cửa sắt trước mặt đã lạnh lùng đóng lại.Mình cô đứng trơ trọi giữa phòng giam đầy ảm đạm, thứ duy nhất có ở đây chỉ là một chiếc giường đã cũ.Cô từ từ di chuyển đến bên chiếc giường, nhẹ nhàng đặt mình ngồi xuống, từ từ cuộn tròn cơ thể vào một góc.
Đôi mắt đượm buồn ngước nhìn tia nắng hiếm hoi vô tình len lỏi qua ô song sắt nhỏ, trong lòng hiện hưu vô vàn điều bất an, nếu như phía cảnh sát họ vẫn kiên quyết mặc định bản thân cô là tội phạm giết người, không lẽ suốt phần đời còn lại cô sẽ phải ở một nơi như vậy hay sao?Mới nghĩ đến đây, nét mặt liền tỏ ra không cam tâm, bản thân vốn chẳng làm điều gì sai trái, tại sao vô duyên, vô cớ phải gánh chịu tội danh kẻ giết người và cả những lời đàm tiếu ác ý từ đám người xa lạ xung quanh?Tiểu Vy mệt mọi gục đầu xuống, dự định chỉ chợp mắt trong giây lát, không ngờ được rằng một cái nhắm mắt đã kéo dài đến tận lúc trời nhả nhem tối.Tiểu Vy mơ màng tỉnh dậy khi nghe thấy bên ngoài có tiếng động, theo phản xạ cô vội ngẩng đầu lên và vô tình phát hiện cánh cửa sắt đang dần đóng lại, trên nền đất còn xuất hiện thêm một khay thức ăn với vài món đạm bạc cho bữa tối.Nhìn sơ qua những món ăn không phải dành cho con “người” kia mà bản thân không tránh khỏi sự chán ghét.
Dù cho có đang bị cơn đói bụng dày vò, tuyệt nhiên không hề đụng đến những món ăn đó.Thời gian thấm thoát trôi qua, ở một nơi với bốn bề đều được vây kín bởi bức tường bê tông kiên cố, vốn dĩ không thể nào xác định được thời gian cụ thể, cô chỉ biết rằng giờ này đã rất khuya, còn mình thì đang rất đói bụng.Nhìn khay thức ăn đã nguội lạnh, tạm dẹp bỏ lòng tự tôn của bản thân qua một bên, nếu như không ăn thì sớm muộn cô cũng sẽ chết vì đói.Chậm dãi đặt chân xuống nền đất lạnh ngắt, từ tốn đi đến khay thức ăn được đặt cạnh cửa ra vào.
Nhẹ nhàng khom lưng lấy một ít thức ăn đưa lên miệng và cảm nhận hương vị.
Vài giây sau Tiểu Vy vội đưa tay bụm miệng, suýt chút nữa là không kiềm chế được mà ói ra toàn bộ những thứ mình vừa ăn, quả thật mùi vị rất khó nuốt.Cô ngồi bệt xuống nền đất, tấm lưng mảnh mai nhẹ nhàng ngả ra, tựa vào bức tường phía sau.Ánh mắt vô hồn chăm chú nhìn vào khoảng trống trước mặt, phòng tạm giam là nơi không có lấy một ánh đèn điện, thứ duy nhất thắp sáng được chính là vầng trăng mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện chiếu qua ô song sắt nhỏ, điều kiện sống phải nói là vô cùng tệ hại.Không gian xung quanh thì yên lặng đến mức có thể dễ dàng nghe thấy nhịp thở đều đặn của bản thân, đột nhiên Tiểu Vy nghe ngóng được bên ngoài có động tĩnh.Ban đầu cũng chẳng mấy để tâm đến, nhưng trí tò mò vẫn cứ không ngừng thôi thúc, vậy là cô đành nhẹ nhàng di chuyển đến gần cánh cửa phòng giam, ở đó cũng có một ô nhỏ, để tiện cho việc quản giam giám sát tội phạm từ bên ngoài.Tiểu Vy lén lút nhìn ra ngoài dãy hành lang qua chiếc ô nhỏ, do vị trí được đặt ở nơi khá thấp nên cô phải miễn cưỡng cúi người, đưa mắt nhìn vào khoảng trống.Dãy hành lang vắng lặng không một bóng người, cứ cách vài mét mới có một bóng đèn điện, ánh sáng yếu ớt càng làm tăng thêm bầu không khí kỳ dị.Tiểu Vy đảo mắt ráo riết nhìn quanh, rõ ràng vừa rồi còn nghe thấy có tiếng động, vậy mà giờ xung quanh lại chẳng có ai.Trong lúc vẫn còn đang hoài nghi bản thân có phải là đã nghe lầm rồi không? Thì bỗng nhiên từ xa chợt vọng lại hàng loạt âm thanh kỳ lạ, giống như tiếng xiềng xích ma sát mạnh dưới nền đất, nghe vô cùng rùng rợn.Càng lắng nghe Tiểu Vy càng cảm thấy hoang mang, cơ hồ toàn thân sợ đến phát run, sống lưng bỗng chốc lạnh buốt.Âm thanh kỳ dị ngày một rõ ràng hơn, khẳng định thứ mà Tiểu Vy lo sợ đang chầm chậm di chuyển đến gần phòng giam của cô.Quả nhiên trong nháy mắt, từ đâu bỗng xuất hiện bóng người bí ẩn với đôi chân trần, do vì vị trí mà cô đứng khá bất tiện nên chỉ có thể nhìn thấy nửa thân dưới của người bí ẩn kia.Người đó đi bằng chân trần, đôi chân trắng toát với nhiều vết thương trồng tréo lên nhau, điều làm cô chú ý hơn cả chính là phần cổ chân của người bí ẩn còn được quấn quanh bởi một sợi dây xích dài trông khá nặng nề, có lẽ vì vậy nên dáng đi cũng có đôi chút khó khăn.Nhưng tại sao lại có người cổ quái như vậy ở đây? Đó là câu hỏi hiện hữu ở trong đầu cô ngay lúc này.Người bí ẩn chậm chạp đi ngang qua nơi mà Tiêu Vy đang bị giam, ban đầu cảm thấy vô cùng hồi hộp, nhưng khi thấy người đó không có ý định nhắm vào mình thì cô mới bắt đầu thở hắt ra như chút được gánh nặng.Dẫu vậy, niềm vui chưa thể kéo dài được lâu, người bí ẩn kia bất ngờ quay trở lại, một lần nữa đi ngang qua phòng giam của cô, tiếng dây xích liên tục ma sát dưới đất khiên trong lòng không tránh khỏi sự sợ hãi xen lẫn bất an.Người bí ẩn cứ đi qua, đi lại trước cửa phòng giam, chẳng một ai biết được ý định của hắn ta là gì.Vài phút trôi qua, sau một hồi chịu sự dày vò về mặt tinh thân, cuối cùng người bí ấn kia cũng đã hoàn toàn biến mất, Tiểu Vy chẳng còn nghe thấy bất kỳ âm thanh gì từ bên ngoài chuyền lại, tất cả mọi thứ đều trở về sự tĩnh lặng vốn có.Lần này cô mới thật sự gỡ bỏ được gánh nặng trong lòng, liền thở hắt ra một tiếng.
Nhưng mọi chuyện đâu có dễ dàng được giải quyết như vậy, đột nhiên phía sau lưng Tiểu Vy vang lên loạt tiếng động nhỏ, thu hút sự chú ý từ cô.Toàn thân phút chốc trở nên cứng đơ, đồng tử mở to đầy kinh hãi, Tiểu Vy không dám quay đầu nhìn lại, bởi tiếng động vừa rồi chính là tiếng xiềng xích ma sát dưới đất..