Bạn đang đọc Oan Hồn Không Tan – Chương 23
Tiếng chuông cửa kêu liền hồi, có vẻ người đứng bên ngoài đang vô cùng sốt ruột, Tiểu Vy khẩn trương chạy lại xem thử đó là ai.Đứng nép mình đằng sau cánh cửa, cô đưa mắt nhìn ra bên ngoài qua ô mắt mèo, sở dĩ phải đề phòng như vậy là vì ở nơi xa lạ này cô không hề có người quen hay bạn bè thân thiết, thậm trí đến hàng xóm cũng chưa từng tiếp xúc qua lại, vậy nên cô càng có lòng đề cao sự cảnh giác hơn.Chỉ đến khi trông thấy người bên kia cánh cửa không ai khác ngoài Thanh Tùng, cô mới thả lỏng được tâm trạng, rũ bỏ đi lớp phòng bị của bản thân, với tay mở chốt khoá an toàn.
Lúc này anh đứng đợi bên ngoài nghe thấy bên trong có động tĩnh liền lập tức đứng ngay ngắn, còn thuận tiện chỉnh lại bó hoa hồng trắng cầm trên tay, đây cũng là món quà nho nhỏ mà anh muốn rành tặng riêng cho Tiểu Vy.Cánh cửa vừa hé mở, đập vào mắt cô là một bó hoa hồng trắng tinh khiết, hương hoa thơm thoang thoảng cùng những giọt sương sớm còn đọng lại trên cánh hoa mềm mại, tất cả tạo cho cô một cảm xúc thật khác lạ.“Chúc mừng sinh nhật!” Trong lúc vẫn chưa hiểu chuyện gì, Thanh Tùng đã nhanh miệng nói câu chúc mừng, làm cô có đôi chút bất ngờ.Ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng Tiểu Vy cũng nhớ ra hôm nay chính là sinh nhật của mình.
Thật nực cười khi đến ngay cả ngày sinh bản thân cũng không thể nhớ nổi, nhưng chuyện này chẳng thể nào trách cô, bởi từ sau khi mẹ mất, không còn một ai bên cạnh cùng thổi nến và hát bài hát chúc mừng sinh nhật, nên bản thân cô cũng dần lãng quên đi ngày này, cố chấp ôm lấy hồi ức đã qua chỉ càng khiến bản thân thêm đau lòngNhưng điều mà Tiểu Vy không ngờ tới là Thanh Tùng vẫn còn nhớ sinh nhật của mình, làm cô nhất thời xúc động không biết nói gì hơn ngoài việc đứng mắt tròn, mắt dẹt nhìn anh.“Sao hả? Cảm động không nói thành lời chứ gì?” Thấy cô không có bất kỳ biểu hiện gì, anh liền lên tiếng trêu chọc.“Làm gì có, ai nói tôi cảm động chứ, thôi mau vào nhà đi, cậu thích đứng ngoài này lắm hả?” Ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình thường, nhưng vì bị anh đoán trúng tâm ý nên thái độ vẫn có đôi phần lúng túng.Thanh Tùng theo chân cô bước vào nhà, anh đặt bó hoa lên mặt bàn xong tuỳ tiện đi dạo quanh một vòng.“Cậu ở một mình trong căn hộ như vậy không cảm thấy sợ sao? Hàng xóm không làm phiền đến cậu chứ?” Anh nắm lấy mảnh rép cửa kéo sang một bên, ánh nắng ấm áp chiếu rọi vào trong phòng khách, xua tan đi bầu không khỉ ảm đạm thường ngày.“Hàng xóm…? Sao họ có thể làm phiền tôi chứ?” Tiểu Vy đang cắm những bông hoa hồng trắng còn tươi mới vào một chiếc bình bằng sứ, khi nghe anh nhắc đến hai chữ “hàng xóm” động tác bỗng chậm lại một nhịp, trong đầu không tự chủ được liền nhớ đến tiếng động từ bên kia vách tường, tình trạng đã kéo dài sang đêm thứ hai, suy cho cùng, cô cũng cảm thấy bất an khi có người hàng xóm lập dị như vậy ở sát bên, chỉ cách một vách tường.Thanh Tùng đứng hướng mắt nhìn ra ngoài ban công, tuy chính miệng Tiểu Vy đã khẳng định như vậy, nhưng sau khi gặp người phụ nữ kỳ lạ kia trong thang máy vào ngày hôm qua, cả đêm sau đó anh đều thức trắng và suy nghĩ rất nhiều, linh tính mách bảo dường như những ngày sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì đó vô cùng nghiêm trọng.“Hôm nay cậu không phải đến giảng đường sao?” Nhận thấy bầu không khí im lặng đến mức khiến con người ta ngột ngạt, vì thế Tiểu Vy đã là người chủ động lên tiếng bắt chuyện, dù trước đây cô chưa từng hành động như vậy.“Không có cậu thì làm sao tôi có thể tìm được hứng thú trong việc học!” Thanh Tùng nửa đùa, nửa thật tiến đến gần vị trí của cô.Lúc này anh bất ngờ phát hiện ra sợi dây chuyền mà cô hay mang bên mình đã không còn, đều này tưởng chừng chẳng có gì đáng bàn tới, nhưng Thanh Tùng là người hiểu rất rõ, sợ dây chuyền chính là vật bất li thân của Tiểu Vy, anh chưa từng thấy cô rời khỏi nó dù chỉ nửa bước.“Dây chuyền của cậu đâu rồi?”Câu hỏi ngẫu nhiên của anh khiến cô chợt nhớ ra bản thân còn có một việc vô cùng quan trọng chưa làm xong, liền khẩn trương đứng dậy chạy vào bên trong phòng ngủ lấy lại sợ dây chuyền.Nhìn bộ dạng hấp tấp của cô, phút chốc anh cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, liền nhanh chân đi theo ngay phía sau, thấy Tiểu Vy chật vật nằm úp dưới sàn, hình như đang cố gắng lấy thứ ra đó từ trong gầm giường.“Cậu làm gì vậy?” Anh đứng tựa lưng vào cánh cửa, thong dong đút hai tay vào túi quần xong nghiêng đầu dò hỏi.“Sợi dây chuyền của tôi không hiểu vì sao lại rơi ở đây!” Tiểu Vy bặm chặt môi, trong đầu luôn tâm niệm “chỉ còn một chút nữa thôi” nhưng thực chất là cánh tay của cô chẳng thể nào với tới.“Cậu đứng dậy đi, để tôi giúp một tay!” Quả nhiên không ngoài dự đoán, anh vốn không thể nào đứng trơ mắt nhìn cô một mình giải quyết khó khăn, vậy là chẳng cẩn Tiểu Vy mở lời, anh vẫn tình nguyện sắn ống tay áo lên giúp cô lấy lại sợi dây chuyền.Tiểu Vy không một câu phản đối, nhanh chóng đứng dậy nhường vị trí cho anh.
Đúng là kích thước cơ thể đã làm lên kỳ tích, sau khi nằm rạp xuống sàn, chưa đến ba giây, anh đã thuận lợi nắm chắc sợi dây chuyền trong tay.Thanh Tùng bất giác mỉm cười khi nhìn vào sợi dây chuyền, anh vội đứng lên phủi qua loa bộ quần áo, rồi quay lại đưa sợi dây cho cô.Tiểu Vy nhìn thấy sợ dây liền vui mừng ra mặt, nhanh tay nhận lấy, miệng còn mỉm cười không ngớt, đây cũng là lần hiếm hoi anh được chiêm ngưỡng nụ cười hạnh phúc từ cô.“Cảm ơn cậu!” Tuy sự chú ý đều đổ dồn vào sợi dây chuyền trên tay, nhưng cô vẫn không quên nói lời cảm ơn đối với người vừa giúp mình.“Không cần phải nói cảm ơn, nghe xa lạ lắm!” Thanh Tùng đi lướt qua Tiểu Vy, anh tuỳ ý kiểm tra căn bếp, từ tủ lạnh cho đến ngăn tủ đều trống trải, không có bất kỳ thực phẩm nào là có thể ăn được.“Nhà cậu không có thực phẩm dự trữ sao?”“Tôi mới dọn đến chưa lâu, nên….!” Nói đến đây Tiểu Vy chợt khựng lại, từ sau cái ngày ba dượng có ý định dìm cô xuống nước, cô cảm tưởng lúc đó bản thân đã chết đi, nhưng rồi đến khi tỉnh dậy, đầu óc chợt cảm thấy mọi thứ thật mơ hồ, hoàn toàn không thể nhớ chuyện gì đã xảy ra, xung quanh là một mớ hỗn độn, trên sàn đột nhiên xuất hiện một vệt máu kéo dài hướng đến phòng tắm.Lúc đó cô vô cùng hoang mang và sợ hãi, nhưng trí tò mò vẫn cứ thôi thúc cô tiến lại gần phòng tắm để kiểm tra, do dự một hồi lâu, cuối cùng cô cũng quyết định mở cánh cửa phòng tắm.Cánh cửa vừa được hé mở, đôi mắt vô tình liếc nhìn sàn phòng tắm, nước từ bồn tắm tràn ra ngoài lênh láng, hoà quện cùng một chút màu đỏ của máu tươi.
Nhưng cảnh tượng này vẫn chưa đủ khiến Tiểu Vy ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề, cô vẫn cố trấn an bản thân, rụt rè tiến lên phía trước vài bước, xong dùng tay dứt khoát kéo mạnh tấm rèm đang che chắn bồn tắm qua một bên.Lần nữa mọi thứ trước mắt cô dường như tối sầm lại, gã ba dượng mà bản thân ghét cay, ghét đắng nay đã chết bên trong bồn tắm, và nguyên nhân dẫn đến cái chết thật khó có thể một lời miêu tả hết, tất cả chỉ có thể gói gọn trong hai chữ “thê thảm”.“Tiểu Vy? Tiểu Vy?” Đang mải chìm đắm trong phần ký ức xưa cũ, chợt tiếng gọi của anh làm cho cô bừng tỉnh, nhờ vậy bản thân mới có thể quay trở về thực tại.“Hả? Có chuyện gì?”“Tôi tính ra ngoài mua chút đồ, hôm nay sẽ trổ tài nấu ăn chiêu đãi cậu, có muốn đi chung không?” Vừa rồi anh đã đi kiểm tra một lượt, quả nhiên gian bếp lạnh ngắt, đến mì gói cũng chẳng hề có.
Vì vậy nhân lúc Tiểu Vy vừa mới khỏi bệnh, anh muốn tự tay nấu cho cô một vài món ăn để lấy lại khẩu vị.“Không cần phiền phức vậy đâu, tôi không thấy đói!” Chẳng cần phải suy nghĩ quá lâu, Tiểu Vy liền trực tiếp lên tiếng từ chối.Còn lý do mà Tiểu Vy từ chối, tất cả cũng là vì anh đã dành quá nhiều tình cảm lẫn sự quan tâm cho cô, cô sợ nếu cứ như vậy, bản thân sẽ không thể kiềm chế được tình cảm của mình.Nếu như không yêu, xin đừng quá để tâm đến cô, đừng cho cô thêm hy vọng, và rồi nhẫn tâm đạp đổ nó.“Có thể không đói sao, nhìn cậu ốm yếu vậy mà! Ở nhà đi, tôi sẽ ra siêu thị mua một ít đồ!” Bỏ ngoài tai lời từ chối của Tiểu Vy, anh vẫn kiên định quay người rời đi.Cô đứng trôn chân tại chỗ nhìn bóng lưng cao lớn khuất dần sau cánh cửa, khi cửa chính vừa khép lại, căn hộ giây trước còn náo nhiệt, giây sau bỗng yên tĩnh đến đáng sợ.Tiểu Vy vô thức ngoảnh đầu nhìn về phía những bông hồng trắng, đôi mắt phẳng lăng như mặt hồ bỗng có chút gợn sóng, trong lòng là một mớ cảm xúc hỗn loạn.Một thân, một mình ở nơi yên tĩnh, cô bắt đầu có hội chứng nhạy cảm với mọi âm thanh xung quanh, chuông cửa đột ngột vang lên cũng khiến cho cô được phen giật mình.”Không phải chứ? Cậu ấy quay về nhanh vậy sao?” Sau khi định thần lại, tiếng chuông thứ hai lại reo lên, chứng minh rằng cô không hề nghe lầm.Lúc này Tiểu Vy vẫn nghĩ người đang bấm chuông là Thanh Tùng, nhưng khi vừa tiến đến gần và định đưa tay mở cửa, bỗng nhiên dự cảm có chuyện chẳng lành nên thay vì mở cửa, Tiểu Vy liền khẩn trương cài lại chốt an toàn.Tiếng chuông cửa ngày càng gấp gáp và không có ý định dừng lại, dường như người ngoài kia hận không thể phá hư luôn chiếc chuông vô tội.Cô mang theo tâm trạng bất an lùi ra sau vài bước, đôi mắt chứa đầy sự sợ hãi không dám chuyển tầm nhìn ra khỏi cánh cửa kiên cố trước mặt.Vài phút sau, tiếng chuông cửa bỗng trở nên im bặt, người bên ngoài hình như đã chịu bỏ cuộc và rời đi.
Tiểu Vy rè chừng bước lại gần cánh cửa, đắn đo một lúc rồi vươn người, nheo mắt nhìn ra ngoài qua ô mắt mèo quen thuộc.Vừa hay trông thấy cánh cửa căn hộ 313 mở ra xong liền đóng vào ngay tức khắc.
Nếu suy đoán của cô là đúng, không lẽ người vừa bấm chuông căn hộ của cô chính là người ở căn 313, do không thấy ai ra mở cửa nên đã quay trở về mà không để lại lời nhắn nào..