Đọc truyện Oan Gia Tương Phùng – Chương 22
Cô cắn lên môi Chân Lãng, trong lòng chỉ hận không thể cắn rời luôn cánh môi hấp dẫn của hắn ta.
Dám coi thường cô sao?
Cô mút môi anh một cách vụng về, học theo các động tác của anh vừa nãy, bắt đầu cạy hai hàm răng anh ra, đưa lưỡi vào trong.
Cổ họng Chân Lãng phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ, ngón tay vuốt ve gáy cô, rồi vòng tay ôm cô thật chặt.
Hai người dán vào nhau, nụ hôn càng lúc càng trở nên nóng bỏng, hơi thở nặng nề của Chân Lãng không ngừng phả lên khuôn mặt cô.
Anh không hề phản kháng, chỉ nhắm hờ mắt, cảm nhận cảm giác mà đôi môi vụng dại của cô đem lại, yết hầu liên tục nhấp nhô lên xuống.
Cho đến khi không khí trong phổi đã cạn kiệt, Giả Thược mới chịu dừng động tác, đưa tay lên gạt nhẹ mái tóc ngắn, nhìn Chân Lãng hỏi: “Còn muốn đấu nữa không?”
Chân Lãng khẽ liếm môi, đột nhiên nhìn thấy đôi môi của Giả Thược đã sưng tấy, đỏ ửng, anh khẽ mỉm cười: “Tôi thua rồi, không đấu nữa.”
Giả Thược chống tay lên ngực anh, bò xuống, lại lắc lắc cái đầu vẫn còn hơi choáng váng của mình, tung tăng nhảy chân sáo vào phòng, không biết sau lưng có một anh chàng đang xoa môi khẽ cười, trong ánh mắt tràn ngập vẻ đắc chí và… dịu dàng.
Giả Thược nằm trên giường mà đầu óc cứ mơ mơ màng màng, người thì mềm nhũn, vừa mới nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện ra bờ môi của Chân Lãng, nụ cười của Chân Lãng, còn cả cảm giác khi bàn tay Chân Lãng đặt trên người mình.
Cô túm lấy cái chăn rồi vò thật mạnh. Chân Lãng chết tiệt, không ngờ lại nghĩ ra trò này để đấu với cô, thực là quá khốn kiếp!
Vừa nãy hình như là nụ hôn đầu của cô…
Không đúng, nụ hôn đầu phải tặng cho đàn ông thì mới là nụ hôn đầu. Chân Lãng có tính là đàn ông không nhỉ? Trong mắt cô, hắn ta có lẽ thuộc loại không rõ giới tính.
Thôi bỏ đi, càng nghĩ lại càng rối, dù sao hắn ta cũng nhận thua rồi, ván này nên tính là mình thắng chứ nhỉ?
Lúc này đầu óc Giả Thược rối như tơ vò, hoàn toàn không biết bản thân đang nghĩ gì cả, rồi cô lại đưa tay lên sờ cái miệng sưng tấy, chẳng bao lâu sau đã đắm mình vào giấc mộng đẹp.
***
Ngày hôm sau, ngay từ sáng sớm, Giả Thược đã xách va li hành lý đến Hướng Dương Vàng. Phương Thanh Quỳ vừa nhìn thấy cô liền lập tức mở to mắt, kinh ngạc kêu lên: “Oa, miệng cậu làm sao vậy?”
Giả Thược thản nhiên đưa tay lên sờ miệng, hơi chun mũi: “Một cuộc chiến đấu mới mà thôi.”
Phương Thanh Quỳ như bị trúng phép định thân, ngẩn người ra đó: “Chân Lãng rốt cuộc đã ra tay rồi sao?”
“Không hề…” Giả Thược hoàn toàn không hiểu ý của cô. “Bọn tớ chỉ dùng miệng, không động chân động tay.”
“Ặc…” Trong mắt Phương Thanh Quỳ đầy vẻ tò mò. “Cảm giác thế nào?”
Giả Thược đi tới chỗ chiếc xe chuyên dụng của tiệm chụp hình lúc này đang đậu bên ngoài cửa, vứt va li lên trên đó: “Hắn ta kém lắm, cắn không lại tớ, nhận thua rồi.”
“Cắn…” Phương Thanh Quỳ thiếu chút nữa đã làm gãy chiếc giày cao gót cao hơn mười lăm phân, nhìn vẻ thản nhiên của Giả Thược mà há hốc miệng: “Chắc cậu không định nói với tớ là cậu không hiểu gì đấy chứ?”
“Hiểu cái gì cơ?” Giả Thược đưa tay lên dụi mắt, sáng nay ngủ dậy quá sớm nên đến bây giờ cô vẫn chưa tỉnh hẳn: “Tớ với hắn cắn nhau từ nhỏ đến lớn, chẳng qua là mấy năm nay không cắn nhau nữa mà thôi.”
Phương Thanh Quỳ lắc đầu, thở dài hỏi: “Chân Lãng không nói gì sao?”
“Nói cái gì?” Giả Thược nhìn ngó xung quanh tìm chỗ ăn sáng. “Khi tớ ra ngoài hắn còn chưa dậy nữa kìa, không biết hắn có muốn nói gì không nữa.”
Phương Thanh Quỳ rốt cuộc cũng hiểu ra phần nào: “Ý của cậu là hôm qua bọn cậu đã cắn nhau, rồi hôm nay vừa mới sáng sớm cậu đã mang hành lý chạy mất?”
“Tớ không chạy!” Giả Thược chạy đi mua một bịch sữa đậu nành về, cắm ống hút, uống một ngụm thật lớn. “Tớ phải ra ngoài chụp hình, đây là đơn đặt hàng chết tiệt mà cậu nhận, địa điểm là cảnh sông ở thành phố F, cậu quên rồi à?”
Phương Thanh Quỳ tất nhiên biết điều này, có điều…
Chân Lãng chắc chắn không biết.
Cô nở một nụ cười nhã nhặn, lại cầm một chiếc ống hút khác lên, cắm vào bịch sữa đậu nành, cùng uống với Giả Thược.
Giả Thược vừa nhai đồ ăn sáng vừa lẩm bẩm nói bằng giọng không rõ ràng: “Đừng có quên đấy, sau khi làm xong vụ này, tớ sẽ nghỉ dài ngày! Tớ phải về nhà nghỉ ngơi một tháng, tất cả đơn đặt hàng cứ để đó, giải quyết sau!”
Phương Thanh Quỳ cười tươi nói: “Biết rồi, biết rồi.”
Giả Thược đã ăn no uống đủ, tất cả thiết bị đều được chuẩn bị xong xuôi. Sau khi các nhân viên đều có mặt, chiếc xe liền chuyển bánh, đưa bọn họ đến thành phố F.
Đang lúc Phương Thanh Quỳ dõi mắt nhìn theo chiếc xe dần biến mất ở phía cuối con đường, một chiếc xe khác chợt dừng lại ngay trước cửa Hướng Dương Vàng, tiếng phanh hết sức chói tai.
Phương Thanh Quỳ nhìn về phía chiếc xe đó, thấy anh chàng vừa vội vàng nhảy xuống trong mắt tràn ngập nét cười.
Áo sơ mi hơi nhàu, dường như quên chưa thay.
Ống tay áo xắn đến tận khuỷu tay, không được gọn gàng như thường ngày.
Áo vét còn chưa mặc, hình như là không kịp.
Mái tóc hơi rối, có thể là chưa chải.
Sau khi quan sát xong xuôi, cô mới ngẩng đầu lên, nở một nụ cười ngọt ngào: “Anh Lãng, bây giờ mới bảy giờ sáng, hình như còn chưa đến giờ đi làm, anh đến mời em đi uống trà buổi sáng hay sao?”
Tuy cô gọi Chân Lãng là anh Lãng, nhưng thực ra bọn họ cùng tuổi và học cùng khóa, chỉ là Chân Lãng từ trước tới giờ luôn tỏ ra chín chắn, điềm tĩnh, mọi người đều quen gọi anh như vậy. Có điều, lúc này nghe giọng của cô, rõ ràng là có ý trêu chọc.
Chân Lãng không nói một lời thừa thãi, nhìn thẳng vào bên trong cửa lớn của tiệm chụp hình phía sau cô, rồi lại ngó qua phía cô một chút, nhấc chân chuẩn bị đi vào.
Ánh mắt đó khiến trái tim Phương Thanh Quỳ không kìm được, hơi run lên một chút.
Hê hê, Chân Lãng mà cũng có lúc không kiềm chế được bản thân, quả đúng là chuyện lạ ngàn năm có một, cũng đáng lắm!
“Anh đừng nhìn nữa, cô ấy không có ở đây đâu.” Phương Thanh Quỳ tươi cười đẩy cửa ra, không hề có ý ngăn cản. “Anh Lãng muốn ăn gì, em mời.”
“Cô ấy đi đâu rồi?” Chân Lãng trầm giọng hỏi, vẻ căng thẳng lộ rõ trên khuôn mặt.
Phương Thanh Quỳ khẽ nhún vai, tỏ vẻ vô can: “Em không biết, khi em tới đã không nhìn thấy cô ấy đâu rồi.”
Chân Lãng khẽ hít vào một hơi, trong ánh mắt dường như có mấy phần bực bội.
Hôm qua, rõ ràng là Giả Thược rất bình thường, thậm chí khí đi ngủ còn mấy phần đắc chí, nhưng vừa mới sáng sớm đã biến mất rồi. Anh còn ngạc nhiên khi phát hiện va li hành lý của cô cũng đã biến mất, quần áo mà cô thường mặc trong tủ cũng chỉ còn lại gần một nửa, ngay đến bàn chải, kem đánh răng và khăn mặt của cô cũng đã bốc hơi mất tăm.
Một Giả Thược như vậy quả thực hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh, thậm chí đây là lần đầu tiên anh thấy luống cuống.
Chân Lãng hít thở mấy hơi để lấy lại bình tĩnh, rồi ngẩng lên nhìn tấm biển hiệu treo bên ngoài cửa tiệm chụp hình: “Cửa chính của các cô đã ba năm chưa sửa sang gì rồi đúng không? Gọi người đến đi, hóa đơn đưa cho tôi!”
Phương Thanh Quỳ lập tức nở một nụ cười tươi rạng rỡ: “Vậy thì thật cảm ơn anh Lãng quá, hôm nay tâm trạng cô ấy không tốt, em đã để cô ấy theo xe chuyên dụng của cửa tiệm tới thành phố F ở tạm một thời gian rồi. Có điều cô ấy đã xin em cho nghỉ một tháng, cụ thể sẽ đi đâu, em quả thực không biết.”
Khóe miệng Chân Lãng hơi nhếch lên để lộ một nụ cười nhạt, trong mắt có một tia sáng lóe lên: “Cô còn muốn sửa sang chỗ nào nữa?”
“Là thế này…” Phương Thanh Quỳ chỉ tay qua phía bên cạnh. “Gần đây Hướng Dương Vàng của bọn em làm ăn không tệ, em muốn mua cửa tiệm sát vách để mở rộng quy mô, có điều, nghe nói chỗ đó đã bị tập đoàn Vân Lãng mua rồi. Anh Lãng xem có thể nghĩ cách giúp em không?”
Chân Lãng khẽ gật đầu, rồi đưa tay ra trước mặt cô: “Đưa địa chỉ của bọn họ cho tôi!”
Phương Thanh Quỳ lấy bút, hí hoáy viết địa chỉ, không quên nói thêm một câu: “Anh Lãng yên tâm, em đảm bảo sẽ không để bất cứ ai biết đâu.”
Chân Lãng lên xe, nhanh chóng bỏ đi mất hút. Phương Thanh Quỳ ngẩng đầu lên nhìn tấm biển hiệu của Hướng Dương Vàng, nụ cười còn rực rỡ hơn cả tấm biển mạ vàng đó.
***
Tại thành phố F, Giả Thược của chúng ta lúc này đang hết lòng tập trung vào công việc, ở bên bờ sông điều chỉnh góc độ và tiêu cự của máy ảnh, còn cô chuyên gia trang điểm bên cạnh thì đang căng thẳng trang điểm cho nhân vật chính của buổi chụp hình lần này.
Hôm nay phải chụp hình cổ trang, bọn cô đã bao trọn cả khu vực này, ngoài ra còn thuê thêm một chiếc thuyền, phong cảnh được bố trí theo phong cách cổ đại. Khi cô bé vừa được trang điểm xong kia trầm trồ lên vì vẻ đẹp của chiếc thuyền và chạy về phía trước, Giả Thược đã lặng lẽ ấn nút chụp hình.
Đội ngũ rầm rộ của bọn cô lần này có quy mô lớn hơn hẳn những tiệm chụp hình bình thường, khiến không ít người xem đều thầm đoán bọn họ là người mẫu và nhiếp ảnh gia của một tòa soạn nào đó. Lúc này đã có không ít người dừng chân lại từ phía xa để ngắm nhìn, chẳng bao lâu sau đã quây thành một vòng tròn lớn.
Cô bé ban đầu còn có chút ngượng ngập, nhìn Giả Thược vẻ lúng túng, thấy cô đang vừa chụp vừa liên tục đưa tay ra hiệu với mình:
“Không tệ!”
“Tốt lắm!”
“Đúng rồi, chính là vẻ mặt này đấy…”
Cô bé dần thả lỏng cơ thể, động tác cũng càng lúc càng tự nhiên, chiếc quạt lụa trong tay đưa lên, che đi một nửa khuôn mặt xinh xắn, đáng yêu. Nhìn nụ cười khen ngợi của Giả Thược, cô bé e dè cất tiếng hỏi, ánh mắt long lanh: “Em… có thể lên thuyền chơi không?”
Giả Thược ngẩng đầu nhìn trời, lúc này đang là giữa trưa, ánh nắng rất chói, màu sắc trong khung hình sẽ trở nên rực rỡ và có nhiều biến hóa, chính là cơ hội tốt để chụp hình.
Có điều, chiếc thuyền này quá nhỏ, thêm vào đó cô bé lại mặc đồ cổ trang, nếu có nhiều người lên thuyền, sẽ không thể chụp hình được nữa.
Cô khẽ gật đầu: “Hai chị em mình lên đó, em nhớ phải cẩn thận đấy!”
Giả Thược đi lên thuyền trước, xoay người lại, chuẩn bị dắt tay cô bé kia thì chiếc thuyền nhỏ đột nhiên hơi tròng trành.
Một bóng người cao lớn, điển trai bất ngờ lọt vào tầm mắt cô, cô không kìm được mở to mắt: “Sao… sao anh lại ở đây?”
“Trùng hợp thôi, đang đi đường thì nhìn thấy cô.” Chân Lãng trả lời với giọng trầm thấp, bên khóe miệng là nụ cười mỉm, nhưng trong ánh mắt lại có những tia sáng sắc lẹm thoáng qua.
“Trùng hợp cái đầu anh ấy!” Giả Thược khẽ kêu lên vẻ đầy giận dữ. Cái gã sao Chổi chết tiệt này, cô đã đi xa cả trăm cây số rồi, vậy mà còn gặp phải hắn, có quỷ mới tin đây là trùng hợp.
“Mau xuống đi!” Trời ạ, ánh nắng giữa trưa của cô sắp qua đi mất rồi!
Cánh tay anh chợt đưa tới, vòng qua eo cô, kéo cô vào lòng: “Tốt xấu gì chúng ta cũng ở cùng một nhà, tối hôm qua còn vừa thân mật với nhau, sao lại hung dữ như vậy làm gì?”
Những người vây quanh đứng xem lập tức cười vang sôi nổi, những tiếng bàn luận rì rầm không ngừng vang lên.
Giả Thược lúc này đã hoàn toàn tin rằng Chân Lãng đến đây là để gây rắc rối cho mình.
“Nếu anh còn không chịu xuống, tôi sẽ đánh cho anh phải xuống đấy.” Cô nắm chặt tay thành nắm đấm, cất tiếng đe dọa.
“Phải tu mười năm mới được ngồi cùng thuyền, chúng ta đã quen nhau hơn hai mươi năm như vậy, ngồi cùng thuyền một chút thì có vấn đề gì sao?” Anh vẫn ôm chặt lấy cô không buông. “Chụp ảnh xong, chúng ta cùng về nhà nhé?”
Bắt đầu từ lúc nhìn thấy cô cầm chiếc máy ảnh trên tay, anh đã đoán được mình đã bị Phương Thanh Quỳ lừa, nhưng đồng thời cũng đưa ra một quyết định…
“Chúng ta làm một đôi luôn được không?”
“Nếu tôi tu mười năm để rồi phải ngồi cùng thuyền với anh, tôi thà nhảy xuống sông làm bạn với tôm cá!”
Giọng nói của anh đã bị một tiếng gào lớn đầy giận dữ át đi, Giả Thược không nghe rõ Chân Lãng vừa nói gì, lúc này cô chỉ muốn đuổi Chân Lãng xuống thật nhanh, để tiến độ công việc không bị ảnh hưởng.
Khi cô đang xô đẩy anh, chiếc thuyền nhỏ chợt tròng trành khiến chân cô đứng không vững, loạng choạng ngã về phía sau.
Chân Lãng thấy vậy, vội đưa tay tới định đỡ lấy eo cô, nhưng cô lại giận dữ gạt mạnh tay anh ra, vì thế mà ngã xuống nhanh hơn.
Cô lùi về phía sau một bước, muốn lấy lại thăng bằng, nhưng lại giẫm vào không khí.
Chợt ngoảnh đầu lại, cô sợ hãi phát hiện mình sớm đã đứng ở mép thuyền, bước chân này đang đưa cô tới với dòng sông.
Dù hết sức linh hoạt nhưng cô không thể thay đổi được sự thực này, mặt nước và cô càng lúc càng gần nhau hơn, rồi bọt nước bắn lên tung tóe, Giả Thược đáng thương đã thực hiện tuyên ngôn vừa nãy của mình.
Sáng hôm sau, một tờ báo địa phương đã giật ngay một cái tít gây sốc ở trang bìa: “Một người đàn ông tỏ tình với một người đàn ông khác, đối phương từ chối, phẫn uất nhảy sông.”
“Anh là đồ sao Chổi!” Cô nàng vừa được vớt từ dưới sông lên, dùng giọng khàn khàn tức tối nói với người đang ôm mình, rồi lắc lắc đầu, làm nước bắn tung tóe.
Đúng thế, hắn ta chính là sao Chổi, chính là thần Xui, chắc chắn là như vậy!
“Tự tôi có thể lên được, anh nhiều chuyện làm gì?”
Vừa nãy ở dưới sông, khi anh đã ôm được cô, cô liền giãy giụa đòi tự lên bờ, kết quả là phải uống thêm hai ngụm nước sông chẳng lấy gì làm sạch sẽ.
“Đừng làm ồn nữa!” Chân Lãng hơi cau mày, người ướt sũng, “Lên xe đi!”
“Ông đây không thèm lên cái xe rách của anh!” Giả Thược giận dữ gào lên.
Trong cơn tức giận, cô nói mà chẳng lựa lời, và nếu cô biết hôm sau mình sẽ phải trả một cái giá vô cùng lớn lao cho hai chữ vừa nói ra trong cơn tức giận ấy, cô nhất định sẽ rất vui lòng tự bóp cổ mình.
Có rất nhiều người vây quanh, đủ các loại âm thanh hỗn tạp không ngừng vang lên…
“Hầy, tuổi còn trẻ, đừng nên suy nghĩ nông cạn như vậy, dù gì thì tính mạng cũng là quan trọng nhất.”
“Đúng thế, đúng thế, tính mạng mới là quan trọng nhất, đừng đem tính mạng ra làm trò đùa.”
“Anh bạn trẻ, sau này đừng như vậy nữa, đường đời còn dài lắm…”
Cả một đám người chạy tới, vây quanh, nhìn bề ngoài thì như là có lòng tốt khuyên giải, nhưng thực ra đã vây chặt lấy bọn họ rồi. Giả Thược muốn lên xe, nhưng vì bị người ta vây quanh như vậy, không thể tìm được chiếc xe chuyên dụng của tiệm chụp hình.
Gió từ bên bờ sông thổi tới, khiến cô rùng mình.
Chân Lãng cởi chiếc áo vét ướt sũng ra, khoác lên người cô. Giả Thược len lỏi trong đám đông, muốn thoát khỏi vòng vây: “Xin tránh ra một chút, tránh ra một chút…”
“Đừng đi tìm cái chết nữa!”
“Hãy quý trong tính mạng của mình!”
“Còn sống thì việc gì cũng có thể giải quyết, đừng nên suy nghĩ nông cạn…”
Những lời khuyên can cứ vang lên bên tai không dứt, nhưng lại chẳng có ai chịu tránh ra, để mặc cho Giả Thược đứng đó, tìm đường một cách khó khăn.
Chân Lãng đưa tay ra, ôm Giả Thược vào lòng, nhìn khắp đám người một lượt, lạnh lùng quát khẽ: “Tránh ra!”
“Xoạt xoạt…” Khu vực xung quanh bọn họ sau nháy đã trống hơn không ít, Giả Thược chạy nhanh đến trước chiếc xe của tiệm chụp hình.
Người lúc này đã ướt sũng nước, Giả Thược gạt cánh tay của Chân Lãng ra, trèo lên xe, nhìn anh bằng vẻ cảnh giác: “Đồ sao Chổi, tránh xa tôi ra một chút!”
Chân Lãng không tranh cãi với cô nữa, mở cửa xe của mình, ngồi vào trong đó, hai chiếc xe đồng thời khởi động, chạy về phía khách sạn.
Giả Thược chụp lấy một chiếc khăn quấn vào người, vừa mới thở phào một hơi, chiếc xe đột nhiên dừng lại, thiếu chút nữa đã hất bay cô ra khỏi ghế ngồi.
Những tiếng máy nổ liên tiếp vang lên, sau mấy lần cố gắng, bác tài xế ngoảnh đầu nhìn Giả Thược vẻ hết cách: “Hình như chết máy rồi, cô đợi tôi sửa xe hay là chuyển sang xe khác?”
Giả Thược đang đầy một bụng tức giận, chợt ngó thấy có một chiếc xe đang dừng lại bên cạnh xe của bọn cô, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, một nụ cười tươi tắn hiện ra, rồi một bàn tay hướng về phía cô mà vẫy vẫy.
Thời tiết tháng Năm tuy không lạnh nhưng bộ quần áo và cả đôi giày của cô lúc này đã sũng nước, cứ dính chặt vào người làm cô cảm thấy khó chịu vô cùng.
Mà lúc này bác tài xế ở bên cạnh lại lên tiếng: “Cô Giả, hình như động cơ có vấn đề rồi, tôi phải gọi người đến mang xe đi thôi. Cô nên quay về trước mà thay quần áo, kẻo lại bị ốm đấy, ngày mai chúng ta còn phải chụp hình nữa cơ mà.”
Giả Thược hậm hực xuống xe, rồi kéo cửa xe phía bên ghế phụ của Chân Lãng, ngồi phịch vào trong xe, chiếc ghế lập tức bị ướt một mảng lớn.
Chân Lãng nhấn ga, chiếc xe chạy nhanh về phía khách sạn. Ngồi lên xe, Giả Thược lúc thì vắt áo, lúc thì gõ gõ đôi giày, phát hiện những giọt nước nhỏ xuống từ trên người mình và Chân Lãng đã khiến chiếc xe rất bẩn, cơn giận trong lòng ít nhiều cũng đi đôi chút.
Về đến khách sạn, cô nghênh ngang bước vào tiền sảnh, mỗi bước đi đều để lại dấu chân đầy nước. Dưới ánh mắt chăm chú của rất nhiều người, cô hất nhẹ mái tóc ướt sũng, rồi đi tới chỗ quầy lễ tân, nhoài người lên đó: “Cho tôi cái thẻ phòng, phòng 501.”
Cô cố tỏ ra tự nhiên và phong độ nhất, vẻ mặt bình thản như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, ung dung ấn nút thang máy, sau đó một mình bước vào thang máy trong sự né tránh của tất cả mọi người.
Mà lúc này trong lòng cô sớm đã rủa xả cái gã nào đó kia bao nhiêu lần chẳng rõ.
Cô biết mà, cô không được ở quá gần hắn ta, không được có chút dây dưa vào với hắn ta, chỉ cần chạm phải hắn ta, chuyện kỳ lạ nào cũng đều có thể xảy ra cả.
Cô quẹt chiếc thẻ phòng lên cửa mấy lần, không hề có phản ứng, lại quẹt thêm lần nữa, vẫn không có chút phản ứng nào…
Giả Thược cảm thấy khó hiểu vô cùng, liền đưa chiếc thẻ phòng lên trước mắt quan sát, rồi không kìm được thở dài một tiếng vẻ bực bội: “Không phải chứ…”
Chiếc thẻ phòng trong tay cô rõ ràng là của phòng 510, chứ không phải là 501!
Giả Thược lê những bước chân nặng nề trở lại tiền sảnh, cố nén nhịn cảm giác giá lạnh, chờ nhân viên phục vụ đổi thẻ. Mà thật trùng hợp, cô lại gặp Chân Lãng vừa quay lại từ chỗ đỗ xe.
Thế rồi, với hai cơ thể sũng nước, cô và Chân Lãng đã phải nhận ánh mắt “quan tâm” gấp đôi từ những người xung quanh. Bọn họ dắt tay nhau đi vào thang máy, rồi lại lên cùng một tầng của khách sạn.
“Anh đi theo tôi làm gì chứ?” Giả Thược nói với giọng khiêu khích, trừng mắt nhìn người đang đứng bên cạnh cô. “Cho anh tắm nhờ trong phòng tôi cũng được, nhưng tôi phải tắm trước.”
Chân Lãng thản nhiên lấy ra một tấm thẻ phòng rồi mở cửa phòng số 503 ra ngay trước mặt cô, sau đó đóng lại.
Đồ oan hồn không tan!
Đồ ma xó hiện hình!
Trởi ạ, không ngờ hắn ta lại ở cùng một tầng với mình, lại còn ở phòng sát vách nữa!
Giả Thược nhìn cánh cửa phòng đóng chặt đó một lúc rất lâu, sau đó mới mở cửa phòng mình, đi vào như một kẻ mộng du.
Cô tiện tay bật điều hòa, chế độ sưởi ấm, rồi mang theo quần áo chạy vào phòng tắm, mở vòi nước.
Đợi, đợi, rồi lại đợi…
Vặn, vặn, rồi lại vặn…
Cuối cùng, sự kiên nhẫn của Giả Thược đã đi tới giới hạn, một tiếng hét đầy giận dữ vang vọng trong hành lang: “Nhân viên phục vụ đâu, vòi nước của các người hỏng rồi, chỉ có nước lạnh!”
Nhân viên phục vụ thì không thấy tới, nhưng một người khác xuất hiện, chính là cái gã sao Chổi kia.
Bàn tay anh đưa tới kéo lấy tay cô, rồi đôi mày anh nhíu chặt: “Sao còn chưa thay đồ thế?”
Người anh tỏa ra mùi hương thơm mát của sữa tắm, người cô vẫn còn thoang thoảng mùi tanh của nước sông. Trên người anh, mọi thứ đều sạch sẽ, trên người cô vẫn còn dính bùn. Quần áo anh mềm mại, phẳng phiu, quần áo cô thì nhàu nhĩ, ướt nhẹp.
“Vòi nước hỏng rồi.” Cô có chút nôn nóng, mái tóc bết dính vào khuôn mặt, cặp mắt tròn xoe, trông hết sức đáng thương.
Chân Lãng đẩy cô vào phòng tắm trong phòng mình: “Cô tắm ở đây trước đi, để tôi đi tìm người tới sửa!”