Đọc truyện Oan Gia Tương Phùng – Chương 10
Trong tiệm chụp hình Hướng Dương Vàng vốn nổi tiếng về thái độ phục vụ khách hàng, thỉnh thoảng lại có những tiếng kêu rên thảm thiết.
“Ối, đau quá, đừng kéo tóc tớ…”
“Úi chao, đừng kéo da mặt tớ…”
“Này, cậu bôi cái gì lên lông mày tớ vậy…”
Chân Lãng vẫn cúi đầu đọc sách, hoàn toàn không bị quấy nhiễu bởi thứ âm thanh đáng sợ ấy. Lúc này, người trong phòng đang nắm chặt chiếc bàn, vẻ mặt như thể đang hy sinh vì nghĩa lớn, lại như đang thoi thóp, chỉ còn chút hơi tàn: “Cậu đừng chải lông mi của tớ thành lông mi chân ruồi, cậu đừng làm mặt tớ thành mặt người chết, cậu đừng biến tớ thành yêu quái mắt đen…”
Sau những tiếng kêu gào rầm rĩ, nét mặt vốn đoan trang, thanh lịch của Phương Thanh Quỳ rốt cuộc đã trử nên dữ dằn. Cô càng nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Giả Thược: “Kỹ thuật của tớ kém như vậy hay sao hả? Cậu còn kêu lên tiếng nữa tớ sẽ biến cậu thành geisha Nhật Bản đấy!”
Giả Thược không dám kêu gào nữa, chỉ không ngừng rên rỉ thể hiện sự bất mãn, để mặc cho bông phấn thoa qua thoa lại trên mặt, toàn thân đều không thoải mái, nhưng lại không dám động đậy chút nào.
Cô là một thùng thuốc súng, Phương Thanh Quỳ thì nổi tiếng là người hiền lành, nhưng tất cả nhân viên trong Hướng Dương Vàng đều biết, nhiếp ảnh gia Giả Thược của bọn họ trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ mỗi bà chủ của cửa tiệm này. Nguyên nhân sâu xa thì cho đến nay vẫn chưa có ai làm rõ được.
Phương Thanh Quỳ vừa trang điểm cho Giả Thược vừa ngâm nga một bài hát có giai điệu nhẹ nhàng, còn cô nàng kia thì đang trưng vẻ mặt như thể anh dũng chịu đựng sự tra tấn của quân thù hung ác, thực ra là không dám nhìn mình trong gương.
Khuôn mặt Giả Thược bị những hạt phấn làm cho ngứa ngáy, lớp mascara bôi trên lông mi khiến cô cảm thấy mí mắt hết sức nặng nề. Cô rón rén bước về phía trước một bước, dừng lại hồi lâu rồi mới lại nhẹ nhàng thò bàn chân, còn cái đầu thì cứ ngẩng cao không dám ngọ nguậy.
“Cậu làm cái gì đấy?” Phương Thanh Quỳ đang lục lọi đống quần áo chợt ngoảnh đầu lại, nhìn thấy bộ dạng như kẻ trộm đồ của Giả Thược, cô liền trợn trừng mắt, bực bội quát lên.
Mặt vẫn hếch cao, Giả Thược trả lời rất khẽ: “Tôi sợ phấn bị rơi.”
Một chiếc váy được ném thẳng vào mặt cô: “Cậu nghĩ đó là bột mì à? Mau lên, thay chiếc váy này vào cho tớ!”
Cầm chiếc váy mỏng dính đó trong tay, Giả Thược hậm hực đi vào phòng thay đồ. Trên mặt Phương Thanh Quỳ thoáng nở một nụ cười quái dị, cầm lấy chiếc máy ảnh mà Giả Thược vừa tiện tay vứt một bên lên.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau trong phòng thay đồ đã vang lên một tiếng kêu tức tối. Rồi cửa phòng thay đô được mở ra, Giả Thược hai tay ôm ngực, hỏi: “Cái này phải mặc thế nào đây?”
Phương Thanh Quỳ thản nhiên trả lời: “Cởi hết ra rồi mặc nó vào?”
“Vậy à?!” Giả Thược ngây ngô nói.
Phương Thanh Quỳ thấy vậy liền xắn tay áo: “Để tớ giúp cậu!”
Không nghi ngờ gì cô bạn tốt, Giả Thược giống hệt như một con rối để mặc cho Phương Thanh Quỳ điều khiển, hoàn toàn không phát hiện chiếc máy ảnh được đặt trên bàn đang hoạt động không ngừng.
“Thế này liệu có ổn không?” Giả Thược đưa tay sờ cặp đùi mát rượi, nhìn về phía sau thấy vạt dưới của chiếc váy chỉ vừa đủ che kín cặp mông, đưa tay lên sờ thử thấy bờ vai mình hoàn toàn trống trải, phía sau lưng lại càng chẳng có gì. “Phía sau hở nhiều như vậy, nhỡ cái váy trượt xuống thì phải làm thế nào?”
“Cậu không đánh nhau thì nó sẽ không trượt xuống đâu.” Phương Thanh Quỳ vừa bực bội trả lời vừa chỉnh lại mái tóc giả bồng bềnh của Giả Thược một chút, rồi xách một đôi giày cao gót đế mảnh tới: “Đi vào!”
“Phải đi cái này á?” Đôi hàng mi dài hấp háy khiến cặp mắt to trong của Giả Thược trông càng long lanh hơn. Cô đưa tay đón lấy đôi giày cao gót, ấm ức nói: “Tớ chưa đi bao giờ?”
“Đi một lúc là sẽ quen ngay thôi.” Thái độ kiên quyết của Phương Thanh Quỳ khiến Giả Thược không dám nói nhiều, đành hậm hực xỏ giày rồi bước đi xiêu vẹo.
Cặp đùi thon thả, mịn màng như ngọc trai, đôi giày cao gót đế mảnh làm tôn lên những đường cong của cặp chân hoàn mỹ, chiếc váy bó sát người chỉ vừa đủ che đi bộ phận quan trọng, lại bao chặt lấy cặp mông cao vút, làm nổi bật vòng eo nhỏ xinh không đủ một vòng ôm, quả thực là vô cùng quyến rũ. Nhìn lên trên, những lọn tóc dài bồng bềnh buông trước ngực, che đi một vùng đồi núi phập phồng, phía trên nữa là cặp mắt mơ màng như thấp thoáng nét bất an cùng đôi bờ môi hồng hé mở, cho thấy sự căng thẳng của Giả Thược lúc này.
“Bingo!” Phương Thanh Quỳ hoan hô một tiếng. “Tớ đã nói là cậu rất xinh mà, cuối cùng tớ được nhìn thấy bộ dạng của cậu sau khi trang điểm, tuyệt quá đi…”
Cô nàng xinh đẹp ngẩng đầu, ưỡn ngực bước ra khỏi phòng, chậm rãi đi trên tấm thảm trải sàn dày và mềm mại, đôi chân run rẩy thoắt ẩn thoắt hiện sau hàng lan can, bàn tay nhẹ nhàng lướt dọc theo thanh vịn màu trắng, vừa tao nhã vừa đoan trang, khiến người ta nhìn mà mê mẩn. Nhưng anh chàng nào đó vẫn cúi đầu, lẳng lặng đọc sách, dường như chẳng nhìn thấy gì.
Cô nàng xinh đẹp hít sâu một hơi, rồi bước từng bước xuống cầu thang một cách hiên ngang, lẫm liệt, đi về phía anh chàng đẹp trai đang ngồi dưới ánh đèn vàng nhạt kia. Sau đó…
“Ối chao…”
Một tiếng kêu đau đớn vang lên, cô nàng xinh đẹp loạng choạng lao đi mấy bước, rồi ngã cắm đầu xuống cầu thang. May mà cô nàng còn có mấy phần bản lĩnh, chống ngay hai tay xuống đất, dễ dàng lộn một vòng trên không trung, tránh khỏi cảnh tiếp đất bằng mặt, rồi nhẹ nhàng hạ cánh.
Nhưng thật không may, dường như cô đã quên mất dưới chân mình không còn là đôi giày thể thao thường ngày nữa, mà là một đôi giày cao gót. Thế rồi bi kịch đã xảy ra, vừa tiếp đất, cô lại lao về phía trước thêm hai bước, hai tay vội vã đưa ra, nhưng rốt cuộc vẫn ngã bổ nhào xuống ngay bên dưới…chiếc quần tây của Chân Lãng.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, đến mức Phương Thanh Quỳ còn chưa kịp kêu lên thành tiếng, cánh tay của Chân Lãng còn chưa kịp đưa ra, cô nàng xinh đẹp đã ngã một cách anh dũng rồi.
Mà cũng vì mọi việc xảy ra quá nhanh nên không có ai phát hiện, bắt đầu từ khoảnh khắc Giả Thược xuất hiện ở cầu thang, cuốn sách trong tay anh chàng nào đó chưa được lật trang nào, người thì cứng đờ chứ tuyệt đối không ung dung như vẻ bề ngoài.
Ngay sát bên tay mình là chiếc quần của Chân Lãng, Giả Thược loáng thoáng cảm nhận được chất vải mềm mại cọ lên mu bàn tay. Cô đưa tay ôm ngực, đau đớn nằm bò trên mặt đất, chỉ có cái đầu là vẫn ngẩng cao: “Chết tiệt, lớn thế này rồi, đây là lần đầu tiên ngã đau như vậy!”
Chân Lãng lim dim mắt, giấu đi tất cả những nỗi hoảng hốt và sợ hãi, khi mở mắt ra thì đã thấy được vẻ ung dung, cái miệng cứ rộng ra, rộng ra mãi…
Anh cúi đầu nhìn chiếc giày cao gót được đính những viên pha lê nhân tạo sáng lấp lánh, đưa tay nhấc nó lên. Phần đế giày gần như đã đứt rời, chỉ còn dính hờ vào thân giày mà thôi. Sau khi anh lắc nhẹ mấy cái, cuối cùng nó cũng đứt ra hẳn.
“Mười phân!” Anh bật thốt, đưa chiếc giày hỏng đến trước mặt Giả Thược. “Cô đã cao 1m73 rồi, đi đôi giày mười phân này vào là thành 1m83, ăn mặc như vậy mà đi xem mặt, lỡ đối phương không cao bằng cô thì phải làm thế nào?”
Giả Thược cắn chặt môi, trừng mắt nhìn Chân Lãng vẻ hằn học.
Trên sàn có trải thảm, động tác của cô lại nhanh nhẹn nên không hề bị đau. Nhưng vấn đề là cú ngã này đã làm tổn thương đến lòng tự tôn của cô, bởi cô vừa ngã trước mặt Chân Lãng.
“Ái khanh không cần phải đa lễ như vậy, mau mau bình thân!” Chân Lãng vừa cất tiếng trêu đùa vừa đưa tay định đỡ. Giả Thược hậm hực gạt tay anh ra, ngọ nguậy cái mông bò dậy, không kịp chú ý tới ánh mắt đầy vẻ tán thưởng phía sau.
“Cẩn thận phía sau lưng cô đấy nhé!” Một câu nói hở hững vang lên, khiến Giả Thược đang định nghênh ngang đứng dậy không khỏi ngẩn người, sau đó hai tay kẹp chặt nách, ngây người không dám động đậy.
Giả Thược không nhìn nổi nữa, cũng chẳng để ý đến việc có “lộ hàng” hay không, có mất mặt hay không lập tức nhảy bật dậy, hai tay chống nạnh, chỉ thẳng vào mũi Chân Lãng: “Cái đồ sao Chổi này, anh câm miệng lại cho tôi!”
Nụ cười thấp thoáng hiện nơi khóe miệng, Chân Lãng khẽ gật đầu, quả nhiên không nói gì nữa.
Giả Thược túm lấy bộ tóc giả bị lệch, chỉnh lại một chút, đón lấy đôi giày đế cao mà Phương Thanh Quỳ đưa tới, nhanh chóng xỏ vào, sau đó đi thẳng ra cửa.
Mới bước đươc vài bước, một thứ gì đó mềm mại, mượt mà chợt xuất hiện trên vai. Giả Thược cúi đầu xuống nhìn, phát hiện có một chiếc khăn choàng làm bằng tơ thật vừa được khoác qua vai mình, che đi quá nửa cái lưng và bờ vai trần, rốt cuộc cũng khiến cô bớt căng thẳng hơn một chút.
Thầm thở phào một hơi, Giả Thược nghiêng đầu nhìn về phía Chân Lãng ở ngay bên cạnh, muốn nói gì đó, nhưng vừa mới mở miệng lại nuốt lời định nói, nhanh chóng rời đi. Dính dáng đến hắn ta chắc chắn sẽ xui xẻo, đây là tôn chỉ nhất quán của cô từ trước đến giờ.
Bóng dáng như gần như xa phía sau lưng đó mang tới cho cô một áp lực nặng nề. Cô giữ chặt chiếc khăn choàng, tư thế hiên ngang, bất khuất, không ngại hy sinh bước vào quán cà phê trước mặt.
Đang là thời gian bữa tối, trong quán cà phê có rất nhiều mùi hương hòa trộn, khiến cái bụng của Giả Thược kêu lên không ngớt. Cô đưa tay giữ bụng, nở một nụ cười giả lả, nhìn về phía chiếc bàn đã hẹn trước với đối phương.
Một anh chàng đã ngồi bên cạnh bàn, ngón tay gõ xuống mặt bàn liên tục, sắc mặt có vẻ khó chịu, thỉnh thoảng lại xem đồng hồ.
Đúng lúc anh ta đứng dậy, chuẩn bị bỏ đi, Giả Thược liền bước tới: “Xin hỏi anh là…”
Là cái gì ấy nhỉ? Anh ta họ gì thế hả trời? Chết tiệt, không ngờ cô lại quên mất điều này.
“Là tôi, là tôi!” Nhìn thấy vẻ đẹp của Giả Thược, trong mắt người đó thoáng qua nét ngạc nhiên và vui mừng tột độ, vội vàng gật đầu nói: “Chắc cô là cô Giả rồi.”
Giả Thược gật đầu khách sáo, nhanh chóng quan sát đối phương từ đầu đến chân một lượt.
Chiều cao, bình thường, không cao to bằng Chân Lãng.
Tướng mạo, bình thường, không đẹp trai bằng Chân Lãng.
Khí chất, bình thường, không thanh cao bằng Chân Lãng.
Cả con người đều bình thường đến mức không thể bình thường hơn, vứt vào đám đông là khó có thể nhận ra, căn bản không thể so với Chân Lãng.
Chết tiệt, cô so sánh người ta với gã sao Chổi kia làm gì chứ?
Thôi, ai bảo bao nhiêu năm nay trong số những người con trai mà cô từng gặp chỉ có mình hắn là để lại ấn tượng cho cô chứ? Kể ra so sánh cũng là lẽ bình thường. Vả lại, dù có chệnh lệch thế nào, chỉ cần không làm cô xui xẻo như cái gã sao Chổi kia, vậy là được rồi!
Cố kiềm chế bản thân, cười e thẹn, đi tới rồi ngồi xuống. Nhưng cô đột nhiên nhìn thấy một bóng đen cao lớn đang đi tới rồi ngồi xuống chiếc bàn ngay phía trên cô, cách một hàng.
Nụ cười trên mặt cô thiếu chút nữa đã biến thành tiếng hét giận giữ. Hắn ta thích đợi thì đợi, nhưng ở gần thế này làm gì chứ?
Giả Thược khẽ nháy mắt với đối phương, cố gắng vừa không để mất hình tượng lại vừa có thể cảnh báo cái gã đáng ghét đó tránh xa mình một chút. Tiếc rằng Chân Lãng đang cúi đầu xem cuốn thực đơn, chẳng cảm nhận được cơn giận dữ của cô lúc này.
“Cô Giả, chắc cô vẫn chưa ăn tối, cố cần gọi chút gì không?” Anh chàng ngồi phía đối diện tỏ ra hết sức niềm nở, liên tục đẩy cuốn thực đơn tới trước mặt cô.
Giả Thược nhìn cuốn thực đơn, trong đầu hiện ra vô số loại thức ăn ngon lành, chúng không ngừng lượn lờ trước mặt cô. Mỳ Ý, cơm hấp hải sản, bò bít tết tái, lại thêm một lồng bánh chẻo nhân tôm, chỉ vậy thôi đã là quá tuyệt vời rồi.
“Nhớ đấy! Cậu đi xem mặt chứ không phải đi ăn, không được để người ta biết hình tượng phàm ăn của cậu đáng sợ đến mức nào, cậu chỉ được uống nước, nhớ đấy, chỉ được uống nước thôi!”
Dáng vẻ cau mày chống nạnh dữ dằn của Phương Thanh Quỳ thoáng qua trong đầu, cặp mắt đang phấn chấn của Giả Thược dần cụp xuống, niềm vui sướng cũng chẳng còn sót lại chút nào.
“Tôi…uống nước.” Hai tiếng cuối cùng, cô nói mà đau muốn chết.
“Vậy sao được chứ?!” Anh chàng đó vừa nói vừa cầm cuốn thực đơn. “Cô không cần khách sáo, bữa này để tôi mời.”
Ánh mắt anh chàng xem lướt qua cuốn thực đơn, hết trang này tới trang khác, cho tới tận trang cuối cùng, sau đó lại lật từng trang một.
Ánh mắt Giả Thược lúc này lại một lần nữa chu du đi nơi khác, tên chiếc bàn của cái gã đáng ghét kia, từng làn hơi nóng nghi ngút bốc lên, tỏa ra hương thơm nức mũi, chính là những thứ vừa thoáng qua trong đầu cô.
Mỳ Ý, cơm hấp hải sản, bò bít tết.
Mà nhìn miếng bò bít tết kia, đảm bảo là tái đúng tiêu chuẩn.
Lại còn có hai lồng bánh chẻo nhân tôm nữa.
Trời ạ, một mình hắn mà gọi nhiều thế, có thể ăn hết được sao?
Hắn ta cố ý, rõ ràng là hắn ta cố ý làm như vậy!
Sát khí bốc lên ngùn ngụt từ sau lưng cô, rồi lao thẳng về phía kẻ đó.
Nhưng người nào đó vẫn điềm nhiên cầm con dao nhỏ lên, lướt nhẹ trên miếng bò bít tết, cắt một miếng nhỏ, chậm rãi đưa lên miệng.
Giả Thược nuốt nước miếng cái ực, tỏ vẻ chia buồn với miếng bò bít tết đáng thương, đang nhỏ đi từng chút một kia.
Bên tai cô cuối cùng cũng vang lên giọng nói đầy vẻ “hào phóng” của anh chàng ngồi đối diện: “Cho tôi một đĩa chuối khô, hai cốc nước đá! Tạm thời như vậy thôi.”
Cái gã đang chậm rãi ăn bò bít tết kia khẽ ho một tiếng, đặt dao dĩa xuống bàn, cầm cốc nước lên nhấp một ngụm.
Sao hắn ta không bị nghẹn chết luôn đi nhỉ?
Giả Thược lườm hắn ta một cái, rồi nhanh chóng thu ánh mắt như chẳng có chuyện gì xảy a, nở nụ cười đoan trang giả dối, nhìn anh chàng trước mặt.