Đọc truyện Oan gia tình nhân – Chương 33
Oan gia tình nhân
Chương hai (thượng)
Địch nhân đứng ở bên trái phía trước, cách hắn mười thước. Không muốn cùng y đi chung thang máy, hắn liền chuyển sang thang bộ, rồi chui tọt vào toilet công cộng ở lầu hai, đem tóc tai vò cho rối bù, ngay cả mắt cũng bị che đến gần như nhìn không thấy, hắn không muốn để địch nhân vô tình trông thấy lại nhận ra hắn trước kia tiêu xài bạc vạn Ngưu Tiểu Tiểu, hiện tại biến thành gã sai vặt, lúc đó quả thật mất mặt.
Hắn “sửa sang” tốt lắm rồi mới vào thang máy lên lầu, thuyền vụ tiểu thư (đại khái làm công việc vận chuyển gì đó, ta thấy nghe gọi tiểu thư vậy cũng hay hay nên để nguyên) đã muốn to nhỏ hô hoán: “Mau, trà, mau để đưa vào phòng họp.”
Cái gọi phòng họp bất quá là chỗ bày la liệt hàng mẫu, rộng chưa đầy hai mươi mét vuông, thuyền vụ tiểu thư cùng nghiệp vụ tiểu thư vội vã bám lấy hắn, trong lúc hắn bỏ trà vô chén, hai nàng đều lộ rõ ánh mắt khẩn trương, khiến hắn không khỏi thấy quái dị mà nói: “Các ngươi cũng muốn uống trà sao?”
Thuyền vụ tiểu thư cốc đầu hắn một cái, ai kêu hắn đầu tóc bù xù, mặt mày ngốc nghếch, nhìn thế nào cũng không lọt mắt nàng, nên nàng đối với hắn tất sẽ không nữ tính ôn nhu gì.
“Không muốn uống, mau đưa trà cho ta, ta đi bưng mời khách.”
Nghiệp vụ tiểu thư vội vã đoạt lấy kia một ly trà, thuận tiện còn đá hắn một cái, ý rằng nếu không mau đưa trà cho ta, ngươi đừng mong sống yên ổn.
“Tiểu Tiểu, đưa ta, ta đi bưng mời khách.”
Hết bị cốc đến đá khiến Ngưu Tiểu Tiểu khó nhẫn tới cực điểm, hai nữ nhân này luôn tác oai tác quái khi dễ hắn, hơn nữa ngày thường hai người thập phần không hòa hảo, còn muốn kéo hắn về phe mình, hắn không thèm để ý tới mấy trò nhàm chán của các nàng, chẳng về phe nào, thành ra cả hai đều nhìn hắn không vừa mắt.
Trước kia hai người là tuyệt không có bưng trà, hiện tại tranh nhau mang trà vào phòng họp, hừ, hắn không biết trong phòng có nhân vật to lớn cỡ nào, nhưng hắn không muốn các nàng toại nguyện như vậy, ai kêu các nàng trước kia luôn khi dễ hắn.
“Không cần, ta chính mình bưng thì tốt rồi.”
Hắn đem trà rót vô chén, bưng trà tiến vào phòng họp, hai người kia giận đến phát run, thật vất vả mới có dịp thấy một ông chủ trẻ tiêu chuẩn tốt như vậy, ít nhất bưng trà đi vào, xem có thể có chút cơ hội nào không, đều bị ngưu Tiểu Tiểu phá hỏng, này Ngưu Tiểu Tiểu đáng chế, mấy ngày tới đừng mong sống yên.
Hai người tuy rằng luôn bất hòa, nhưng lúc này khắc lập tức cùng chung mối thù.
Ngưu Tiểu Tiểu mở cửa phòng họp, vừa chỉnh được hai nữ nhân kia khiến hắn vui vẻ vô cùng, hắn khắp mặt mãn ý cười, khách nhân quay lưng về phía hắn, hắn đem trà cung kính đích dâng, thanh âm thập phần hớn hở: “Mời dùng trà.”
Khách nhân quay đầu nhìn hắn, trên mặt mang đầy tươi cười, “Cám ơn ngươi, tiểu đệ.”
Ngưu Tiểu Tiểu sắc mặt biến đen, khách của công ty, không thể tưởng được lại chính là kẻ địch mà hắn cả đời không muốn gặp phải nhất, hơn nữa địch nhân lúc này còn khiến hắn không khỏi cực kỳ hâm mộ.
Địch nhân một thân âu phục siêu hàng hiệu, hắn trông thấy, nước miếng thiếu chút nữa chảy xuống, hơn nữa bóp da y dùng chính là thứ hắn đã sớm mơ tưởng, khiến hắn nước miếng lại ồ ồ đầy miệng, ô ô, nếu không phải bị cha hắn ba cấp đuổi đi, hắn hiện tại hẳn đã sớm có cái bóp da kia.
“Ngươi đang nhìn thứ này sao? Tiểu đệ?”
Địch nhân cầm lấy bóp da trước mắt hắn khua đông khoắng tây, khua đi đâu mắt hắn dán theo đấy, thân thể cũng không tự chủ được mà với theo mục tiêu đang di động, thoạt nhìn thập phần khôi hài, giống như tiểu hài tử nhìn món đồ chơi yêu thích, mà người lớn lại cầm lấy món đồ kia đùa cợt.
“Tiểu Tiểu, ngươi đang làm cái gì?”
Lão bản thiếu chút nữa bật cười, vẻ mặt thèm rõ rãi của hắn đối với cái bóp da ai cũng nhìn ra, Tiểu Tiểu này không chút năng lực làm việc nhưng luôn có thể gây cười cho mọi người, hắn căn bản là cát tường vật (vật đem lại may mắn, tốt lành – so sánh duyên thật 0_0) của công ty.
“Ngươi cũng kêu Tiểu Tiểu a? Giống hệt tên một người ta biết a.”
Lời này vừa nói ra làm cho Ngưu Tiểu Tiểu nháy mắt hồi phục lý trí, nếu là bị địch nhân mà hắn này cả đời ghét nhất biết hắn ở trong này làm gã sai vặt, hắn nhất định sẽ bị y nhạo báng cho đến lúc chết.
Chuyện tới hiện giờ, chỉ có thể giả ngu , đúng, chính là giả ngu.
Với bề ngoài hắn hiện tại luộm thuộm như vậy, y hẳn là không nhận ra đi, chính hắn đôi khi buổi sáng thức dậy, ở trước gương rửa mặt chải đầu mà còn bị chính mình quần áo cũ nát dọa cho nhảy dựng, hắn cảm thấy được mình tóc dài bù xù thế này, cam đoan tựa như kẻ đầu đường xó chợ.
“Tên này phổ biến a, rất nhiều người tên như vậy.”
Hắn nói dối không nháy mắt, ít nhất hắn chưa thấy qua người nào trùng tên mình, đều do cha hắn, lão thấy bản thân tên là Đại Đại, sinh con trai, gọi là Tiểu Tiểu tốt lắm, thay hắn lấy một cái tên kì quái như vậy, đầu cha thật sự có vấn đề mà.
“Phải a, Tiểu Tiểu mà ta biết, tính tình xấu, miệng lại tiện, chỉ biết tiêu tiền, đừng nghĩ kiếm tiền, tiếng Anh còn có lần được 0 điểm, thật sự tức cười…”
“Ta mới không có 0 điểm!” Tiểu Tiểu rống lớn, “Ta là 1 điểm, 1 điểm khác 0 điểm… Khác rất nhiều…”
Chính mình xém chút lộ tẩy, Ngưu Tiểu Tiểu đè lại miệng mình, ai bảo tên tử biến thái này đem chuyện cũ năm xưa lấy ra nói lại, nhưng lại kể sai bét, hắn là 1 diểm, không phải là ôm trứng ngỗng, so ra khác rất nhiều, không đúng sao?
Bị trứng ngỗng chính là đáng sỉ nhục, được 1 điểm, chứng tỏ còn có khả năng tiến lên, người ta chẳng bảo sai một ly đi một dặm đấy thôi.
Giản Chính Hạo vẻ mặt nín cười hỏi: “Cái gì? Ngươi nói ngươi 1 điểm sao? Vậy ngươi so với Tiểu Tiểu mà ta biết lợi hại hơn rồi.”
Này tử địch nhân kiêm biến thái, hắn một ngày nào đó nhất định hãm hại y thành công, Ngưu Tiểu Tiểu tức giận đến hai tay nắm thành hai nắm đấm, sớm biết rằng khách của công ty là địch nhân, hắn tuyệt đối sẽ không biến chính mình thành vật hi sinh bưng trà tiến vào. Ai, tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu (việc nhỏ không nhân tất hỏng mưu lớn), nếu sớm biết, hắn đã tình nguyện hai tay dâng cơ hội cho hai nữ nhân kia vào bưng trà.
“Khách nhân, mời uống trà, ta, ta đi ra ngoài.”
Lão bản xua xua tay, “Ngươi không cần đi ra ngoài, Tiểu Tiểu, ta nghĩ ngươi tới công ty cũng nửa năm, nên cho ngươi học tập chuyện liên quan đến mậu dịch, vị tiên sinh này họ Giản, tên Giản Chính Hạo, hắn là con trai bạn tốt của ta, hiện tại cũng chuyên về mậu dịch, hơn nữa còn làm rất tốt, ngươi học nhiều một chút, đối với ngươi sẽ có lợi.”
“Vâng, lão bản.”
Bởi vì lão bản thật sự rất tốt, khi hắn mới tới làm, luôn quá tay, đem tiền lương tiêu sạch sẽ, mỗi ngày lúc đói đến choáng đầu hoa mắt, lão bản lại mua đồ ăn sẵn cho hắn, khiến hắn cảm động muốn chết, cho nên chỉ cần là lão bản bảo, hắn sẽ ngoan ngoãn nghe theo.
Hắn nhu mì ngồi xuống ghế, nghe địch nhân cùng lão bản nói chuyện, mới bắt đầu nói tới việc thuế nhập khẩu vào nước Mỹ, hắn đã mơ màng ngủ, khi bàn đến chuyện đồng Euro tăng giá, hối đoái tổn thất, hắn đã ngủ rớt cả nước miếng.
“Tiểu Tiểu, dậy.”
Lão bản vỗ vỗ vai hắn, đối với việc hắn ngủ cũng chỉ có thể im lặng cho qua, có thể chuyện bọn họ nói đối với Tiểu Tiểu là quá khó, mà Tiểu Tiểu đột nhiên bừng tỉnh, khóe miệng còn chảy nước miếng, hắn dùng ống tay áo vội vàng quệt, hắn vừa rồi ngủ đến chảy nước miếng, nhất định nom ngu ngốc lắm.
Địch nhân của hắn cười nhìn hắn chùi nước miếng, đưa ra khăn tay nói: “Đừng quệt bằng tay áo, bẩn mà hôi.”
Ta bẩn ta hôi liên quan gì tới ngươi, Tiểu Tiểu ở trong lòng chĩa vào đối phương siêu cấp lớn ngón giữa, muốn hắn dùng tay khăn của y, hừ, chỉ sợ khăn y có độc, hắn mới không dám dùng.
“Không cần, ta tự mình lau.”
“Khăn tay này là hàng hiệu, ngươi nhất định không dám dùng đi, người nghèo chính là như vậy, hắc hắc…”
Tử biến thái, cho y chút mặt mũi, y liền vênh mặt tới giời, còn dám châm biếm hắn là kẻ nghèo hèn, nhà hắn không giàu như nhà y, nhưng cũng chẳng khó khăn, chẳng qua hắn hiện tại ở bên ngoài chịu đựng cuộc sống khổ sở mà thôi.
Hắn đoạt lấy khăn tay kia, dùng sức xì nước mũi, có bao nhiêu bẩn chùi được hắn liền chùi vào cho bằng hết, ai kêu tên kia xảo ngôn, hắn ra sức xiết chặt khăn, tưởng tượng đây chính là cổ địch nhân, tay hắn tận lực bóp, ảo tưởng bóp cổ y không thở nổi.
Dùng sức cuồng xiết xong, quả nhiên có điểm nguôi giận.
“Trưa rồi, chúng ta cùng ăn cơm đi.”
Lão bản vỗ vai Giản Chính Hạo, vẻ mặt hiền hậu, coi bọn hắn như hai đứa trẻ nít đang đùa mà thôi, Giản Chính Hạo nghiêm túc nói: “Vâng, bá phụ, tại khu Trung Sơn rất gần đây có mở một nhà hàng bò bít tết ngon lắm, ta mời ngài đi thôi.”
Lão bản hai mắt sáng lên, chuyện lão thích ăn bò bít tết ai cũng biết, chính là lão chưa tìm được nơi nào vừa ý hoàn toàn, nhưng lão biết Giản Chính Hạo vốn cẩn trọng, nếu y đã mở miệng nói như vậy, nhất định là bò bít tết chính hiệu.
“Hảo, chúng ta đi.”
Ngưu Tiểu Tiểu ở một bên nghe được nước miếng tích táp, nhà hàng thịt bò a, hắn này nửa năm cũng chưa nếm qua thịt bò bít tết, mặc dù có chạy tới ăn ở quán thịt bò bình dân, nhưng rất không vừa miệng, hắn ăn được mấy miếng liền cảm thấy hương vị dở tệ, nuốt không vô , nếu có thể ăn thịt bò bít tết chính hiệu kia, hắn hôm nay nhất định là người hạnh phúc nhất thế giới.
Ô ô, chính là người ta mời lão bản, cùng hắn căn bản không một chút quan hệ, hắn chỉ có thể miệng cắn khăn tay, hốc mắt hàm chứa nước mắt không cam lòng, nhìn bọn lọ quay lưng về phía mình, vô cùng cao hứng đi ăn bò bít tết.
Ô ô, đáng lẽ nên thẳng thắn nhận mình là Ngưu Tiểu Tiểu, Giản Chính Hạo có như thế nào là địch nhân của hắn thì bằng giao tình giữa hai nhà, đến mức hắn có thể tự do vào phòng y kia mà, hẳn là có thể lừa ăn thịt bò bít tết đi.
Chính là làm người không thể như vậy không tiền đồ, nếu giờ phút này thừa nhận chính mình là Ngưu Tiểu Tiểu, địch nhân đã biết hắn ở đây làm gã sai vặt, trong khi địch nhân hiện tại đã là người có thể cùng lão bản ngang hàng ngồi ăn, nhìn hắn gã sai vặt này, chẳng phải đem hắn cười đến vỡ bụng sao.
Chính là thịt bò bít tết a, thơm ngạt ngào, nóng hôi hổi, ngon lành biết bao, hắn nước miếng đều nhanh thành vũng trên mặt đất, hắn thật sự rất muốn ăn thịt bò bít tết.
Hắn vội vàng theo sau, đúng vào giờ khắc miếng ăn đánh bại lý trí, hắn chực nhận hết thảy, Giản Chính Hạo lại quay đầu nhìn hắn, “Tiểu đệ, muốn cùng đi không?”
Hắn thiếu chút nữa reo lên thành tiếng, bỗng nhiên cảm thấy được địch nhân cũng không đáng ghét, biến thái quá, hắn vui vẻ đến xém chút cà lăm, “Ta, ta muốn ăn…”
“Bá phụ, chúng ta dẫn hắn đi cùng, ta thấy hắn đáng yêu chân thật, muốn mượn hắn một chút, để hắn hôm nay giúp ta làm chút việc, được không?”
“Không thành vấn đề, có điều hắn vừa mới đến đây nửa năm, sợ không hiểu nhiều thứ lắm đâu.”
“Không sao, ta chỉ là muốn hắn mang mấy thứ thôi.”
“Vậy được.”
Một câu “Vậy được” của lão bản khiến Ngưu Tiểu Tiểu lập tức sung sướng khôn nguôi, liền làm nũng nói: “Lão bản, cám ơn ngươi.”
————
Ôi, bắt đầu quá trình em nó vì vài miếng thịt bò mà bị ăn sạch sành sanh. Chap sau có H rồi. Hây da!