Oan Gia Ta Yêu Nàng

Chương 3: Đại ca à! Tôi thực sự rất sợ….


Bạn đang đọc Oan Gia Ta Yêu Nàng – Chương 3: Đại ca à! Tôi thực sự rất sợ….


Tiếng dập cửa chói tai làm Tịnh Yên giật nẩy cả mình, càng rúc sâu vào gầm kệ sách chật hẹp bé nhỏ.
-Tiêu Quách Tịnh Yên! Bọn họ đi cả rồi, mau ra đây!
Lập tức trong phòng có tiếng vọng ra “Thực sự là đã đi hết rồi sao? Anh không gạt người đấy chứ?”
-Cô nghĩ tôi là cô sao?
Họ Tiêu lúc này vẫn chưa biết mình đã gặp phải chuyện gì, lồm cồm bò ra khỏi gầm kệ sách, vươn vai, vặn mình mấy lượt. Cuối cùng Tiêu tiểu thư cũng đứng dậy, vừa đấm đấm vai vừa mở cánh cửa phòng màu trắng thanh nhã, bước ra. Mặt dính đầy nhọ, lem luốc, ôm bụng chỉ ngón tay vào Chấn Phong mà cười ầm ĩ.
-Ta ta ngươi ngươi lại còn cả diện kiến, ha ha ha ha ha ha ha…….Hệt như phim kiếm hiệp, anh làm tôi cười chết mất, yaa ha ha ha ha….. Chấn đại ca anh nói xem, hoàng tuyền thiệt là bá đạo.
Chấn Phong mặt không chút biến sắc, mắt hướng thẳng vào Tịnh Yên “Rốt cuộc có gì đáng cười?”
Ánh nhìn bình thản của Chấn Phong làm Tịnh Yên có chút cảm giác…. Gọi là lấy bản thân làm trò hề cho Diêm thiếu gia, lập tức xụ mặt xuống.
Diêm chấn phong nhìn người con gái trước mặt lắc đầu, thở dài mấy lượt. Từ tận tâm can mà nói, sắp mất mặt đến chết, haiizzz tâm trang đã tệ, lại còn chứng kiến nụ cười THỤC NỮ, gương mặt SẠCH SẼ của Tịnh Yên. Xem xong thật sự chỉ muốn thắt dải dây trắng treo thân lơ lửng giữa trần nhà. Chấn Phong cuối cùng cũng lấy được lại chút tinh thần, xoa xoa thái dương đứng lên .
-Tịnh Yên, tôi phá luật rồi! Cô PHẢI chịu trách nhiệm.
Đưa tay lên quẹt mấy giọt nước mắt do cười khi nãy, họ Tiêu ngơ ngác.
-Ha ha ý tứ cao xa quá! Đại ca à! Xin anh nói rõ hơn một chút có được không?
-Nha đầu cô nghe cho rõ, Chấn Phong tôi đã phá luật rồi!
-…Luật, nhưng là luật gì? Can hệ gì đến tôi chứ =.=!!!
-Đưa người sống xuống hoàng tuyền.
-Ha..ha…ha…
-Nha đầu cô có gì đáng cười?
-Tôi còn sống, tất nhiên là đáng, rất rất đáng!
Chấn Phong nhếch khóe môi “Nhưng có một chuyện cô cần phải biết!”
-Ha…ha…ha có chuyện gì? Ha.. ha..tâm trạng hôm nay quả thật rất tốt.
-Cô phải chết ngay, không được chậm trễ.
Tịnh Yên nghe như có cả trăm vạn tiếng sét đánh vang bên tai, ngã phịch xuống sô pha, toàn thân hóa đá. Miệng mếu máo,nhìn vào khoảng không vô tận tìm kiếm những giọt nước mắt.
-Rất biết chọn chỗ ngã.
-Đại..đại..đại thiếu gia anh chỉ là trêu chọc tôi thôi có phải không? Cùng lắm tôi đi làm thật nhiều, thật thật nhiều mau chóng trả nhẫn bảo bối cho anh.
-Sợ đến nỗi nói lắp luôn sao? Nhìn cô cũng đáng thương, trông cũng thê thảm lắm!
Tịnh Yên dùng hết sức lực gật đầu không ngừng nghỉ “Tôi cũng có thể sau mỗi giờ làm dọn dẹp nhà cửa thật ngăn nắp, sạch sẽ.”
-Nhà này bị cô làm loạn như vậy còn chưa đủ sao? Nhưng… thật tiếc, không phải là chuyện đó mà tôi một chút cũng không nói sai gạt cô, cô phải chết ngay nếu không thì không còn kịp nữa!
-Đừng mà! Đừng mà tôi xin anh, canh gà tôi vẫn chưa uống đủ, thịt bò hầm cũng chưa ăn thật đã, chè khoai môn sợi đếm đi đếm lại cũng chưa ăn đủ một trăm bát, táo còn chưa đủ một trăm cân,….. anh nói xem, còn nhiều tâm nguyện như vậy làm sao tôi có thể ra đi được.
-Nhưng bây giờ cô không chết giả thì cô có khi sẽ mất mạng thật đấy! Thậm chí trong một ngàn năm nữa đừng mong tìm lại nguyên thần mà đầu thai.
Tịnh Yên mắt sắng rực, hoạt bát trở lại.
-Ý anh là tôi chỉ phải giả chết thôi à? Đại ca à! Anh ít ra cũng phải nói rõ hơn một chút chứ, anh xem tôi sợ đến phát khiếp rồi!
-Thần kinh!
-Vậy bây giờ tôi phải làm gì?
Chấn Phong trong thoáng chốc đã biến ra một sợi dây chuyền lấp lánh như ánh sáng của những ngôi sao nhỏ. Sợi dây này không dày cũng không mỏng, mặt dây có hình dạng một chiếc hộp nhỏ hồng hồng trắng trắng rất ưa nhìn. Khiến Tịnh Yên đang luyên thuyên cũng ngưng lại ngắm, quả là rất đẹp, thực sự rất đẹp.

-Cô mau đeo sợi dây này vào, bất cứ giá nào cũng không được cởi ra. Sợi dây này sẽ giúp cô kìm hãm dương khí, tăng cường âm khí. Khiến không ai có thể phân biệt được đâu là người, đâu là yêu.
Tịnh Yên như đào được thỏi vàng to, lập tức nhào đến giật lấy, đôi mắt long lanh cảm tạ.
-Thật là tốt! Tốt quá! Sợi dây này quả là cực phẩm trong cực phẩm.
Người con gái này quả là không còn một từ ngữ nào có thể biện hộ thay, cứu chữa được. Có phải linh hồn càng trong đẹp thì con người càng…
-Diêm ca, Diêm đại ca à! Anh có thể giúp tôi móc dây chuyền lại được không?
-Tôi thấy hai tay cô vẫn còn lành lặn, khỏe mạnh lắm! Lẽ nào một cái móc dây chuyền làm khó được cô sao?
Mặt nhăn cả lại, Tịnh Yên vừa mím môi vừa nói “Nhưng tôi thật sự là hết cách rồi vẫn không cài được.”
Chấn Phong chợt ngẩn người, quên mất là sợi dây đó phải là người có mang huyết long âm mới có thể mở được chiếc móc ấy. Cũng may là nha đầu khờ khạo không biết, nếu không chắc chắn sẽ ôm bụng mà anh cười đến chết mất.
-Cô xem, vô dụng đích thực là kì tài trời cho cô rồi đấy! Nào mau nhanh chóng lại đây!
Tịnh Yên chép miệng, thở hắt một hơn, đứng dậy bước đến gần Chấn Phong “Lời khen của anh thật hay quá! Thật cảm động lòng người!”
Chấn Phong nhẹ nhàng lướt ra sau Tịnh Yên, mang một mùi hương thoang thoảng rất nhẹ nhàng, nhưng rất nam tính, khiến người ta ngửi thấy dễ chịu vô cùng.
-Đại ca! Cho tôi hỏi một câu nhé!
Chấn phong gỡ móc chiếc dây chuyền lấp lánh “Có chuyện gì?”
-Anh dùng loại nước hoa hay tinh dầu gì vậy?
-Tịnh Yên, nữ nhi như cô có thật là không biết ngượng không? Thần kinh!
-Vậy thôi bỏ đi! Tôi có thể hỏi thêm một câu nữa được không?
-Lại có chuyện gì nữa?
-Tại sao tôi lại phải đeo sợi dây chuyền tăng âm nén dương này?
-Vì cô và tôi sắp đi gặp một người, mà người đó sẽ quyết định cái mạng nhỏ của cô và cả cái mạng lớn của tôi nữa!
-Ngiêm trọng như vậy à?
-Đúng thế! Nha đầu, cô có thể bớt nói một chút không? Phiền chết đi được!
-Vậy tôi cho tôi hỏi anh một câu cuối cùng có được không?
-Được! Gần hết thời gian rồi!
-Cái người chúng ta sắp gặp là ai vậy?
-Là cha mẹ tôi.
Tịnh Yên trợn hết cả mắt lên, lập tức quay lại, mặt đối mặt.
-Là Diêm thổ Vương trong truyền thuyết sao?
Chấn Phong gật nhẹ đầu, Tịnh Yên lập tức ngồi phịch xuống nền nhà, ôm lấy chân của Chấn Phong, nước mắt nước mũi thi nhau tuôn trào “Đại ca à! Anh làm ơn tha cho tôi đi mà! Đại ca à! Người mà anh muốn chúng ta gạt, ông ấy là Diêm thổ Vương cơ đấy! Tôi có chín cái mạng cũng không dám…!”
-Mau buông ra, cô tự kiềm chế bản thân đi, có được không?
-Không được, hức hức… hoàn toàn….hức hức ,không… được mà…hức hức… Tôi không buông, nhất định……. Nhất định…. Không buông…. Tôi không…. Hức hức… nhất định không đi… hức hức….
-Này nha đầu! Cô buông tôi ra đi! Tôi đã có cách.
Tịnh Yên lập tức bỏ chân của Chấn Phong ra, nấc nghẹn, lấy tay dụi dụi mắt. Chấn Phong lùi lại mấy bước “Tịnh Yên, tôi quả thật là hết cách, phương pháp này chính là có lợi cho cả hai bên.”
Nghe Chấn Phong nói, Tịnh yên có cảm giác câu này quả là lành ít dữ nhiều. Như dự đoán, người Tịnh Yên cứng như đá, có dùng sức cách mấy cũng không cử động được dù chỉ là ngón tay.
-Nha đầu! Cô bình tĩnh nghe đâu!

Chấn Phong từ từ tường thuật lại câu chuyện tối qua, từ chuyện mộng du đến chuyện hôn phu giả rắc rối. Nhưng có điều, mặc dù có muốn khóc thét lên cũng vô dụng, Tịnh Yên vẫn trong tình trạng bất động hoàn toàn.
***
“Cho nên cô thấy, đây hoàn toàn là do cô gây nên. Vì thế cô bị tước quyền từ chối, vả lại cha ta đã biết sự tồn tại của nha đầu cô rồi! Cô có chạy cũng vô ích, trừ khi cô mọc cánh bay lên trời.”Vừa nói, Chấn Phong vừa búng tay, ma lực trên người Tịnh Yên được gỡ bỏ.
-Vậy.. tôi phải làm gì.. Tôi sợ, thực sự rất sợ….
-Cô sợ gì chứ! Không đi thì mất mạng, bại lộ cũng mất mạng. Cô có muốn cố gắng cứu lấy mạng của bản thân không?
Có chút run rấy, nhưng cuối cùng dũng khí trong Tịnh Yên cũng tìm lại được “Tất nhiên la2 tôi muốn! Vậy.. vậy rốt cuộc tôi phải làm thế nào?”
Nha đầu! Cô đừng quá lo lắng, cô đang đeo Âm Bạch Tú nhất định không có chuyện gì đâu! Đây chính là một trong hai sợi duy nhất đấy! Một ở tay cha ta, một ở tay ta. Đáng lẽ lên ngôi rồi ta mới được tặng Âm Bạch Tú làm quà, nhưng đây là do ta mượn trước.
Tịnh Yên hết sức cảm động, mắt vẫn còn ngân ngấn nước “Đại ca à! Anh thật là tốt quá!”
-À! Còn một điều nữa! Nha đầu cô phải tuyệt đối nghe lời ta, nếu không thì….
-Đại ca à! Tôi nhất định tuyệt đối nghe lời anh.
-Tốt lắm! Có vẻ não đậu phụ cũng không đến nỗi hoàn toàn vô dụng! Cô nhanh đến phòng có cánh cửa trắng khi nãy tắm cho kĩ một chút, mùi hương trên cơ thể cô thực sự sắp khiến tôi chịu không nổi nữa rồi!
Lần này không hề có chút phản kháng, Tịnh Yên ngoan ngoãn đứng lên hướng đến phòng có cánh cửa trắng. Đợi nghe tiếng nước chảy, Chấn Phong mới thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng nha đầu ngốc này cũng hiểu chuyện. Chấn Phong nhìn vào quả cầu đặt ở trên bàn, lẩm nhẩm mấy tiếng, quả cầu biến hóa, phát ra ánh sáng cam nhạt. Lập tức sau năm giây, một nữ nhân thanh tú xuất hiện. Áo cam thướt tha, xẻ cách điệu vừa mang vẻ dịu dàng, vừa mang vẻ hấp dẫn.
-Chấn phong, có việc gì mà gọi tớ gấp vậy? Kỳ Nhiên đâu, cậu ta không đến à?
-Dương Kiều Kiều chẳng lẽ ngươi dám vô lễ với ta như vậy à?
-Lúc nào cũng vậy! Gọi tớ có việc gì?
-Kiều Kiều đuôi cậu! Thật hết nói nổi.
Nhanh nhẹn thu đuôi hồ ly lại, đưa tay vào áo choàng như muốn lấy một thứ gì đó “Cậu kêu tớ đến chỉ vậy thôi sao? À, mà tớ có một thứ muốn trả cậu”
-Để sau đi, gấp lắm rồi! Kiều Kiều có thật là cậu có khả năng biến “cóc” thành “thiên nga” không?
-Là cậu nói nhé! “Cóc” thành “thiên nga”? Còn tùy nữa.
-Năm lọ dưỡng khí thượng hạn, thế nào?
-Aiyaaa Diêm thiếu gia cậu quả thật là rất hào phóng! Tớ yêu cậu chết mất!
-Người ở trong kia, mau chóng không được chậm trễ, thời gian sắp hết rồi!
-Là nữ nhân sao? Rốt cuộc là có chuyện gì?
-Sẽ nói với cậu sau, lắm lời!
Tà áo cam thướt tha, uyển chuyển tiến vào căn phòng có cửa màu trắng.
-Không được mất một miếng thịt nào, bằng không da cậu tớ lấy làm áo! Còn nữa, không được dọa người ta đâu đấy!
-Biết rồi biết rồi, tuân lệnh Diêm thiếu gia. Nhất định còn nguyên, thiếu gia nhà cậu vừa lòng chưa!!!
Tịnh Yên nghe tiếng mở cửa phòng, vội vàng lấy hai tay che thân.
-Đại ca à! Tôi còn chưa tắm xong, phiền anh ra ngoài có được không???
-Thật là đáng yêu! ….Cũng vừa đủ, không đến nỗi “cóc”.
-Cô…cô là ai?
-Bỏ tay xuống đi, tôi cũng là nữ nhi mà, không cần che che đậy đậy thế đâu!

-Diêm đại ca, Diêm đại ca!!! Anh phải mau cứu tôi, có tỉ tỉ biến thái muốn hại người!
Kiều Kiều hóa đá “Cô nương này! Nhìn tôi thật sự giống lắm sao?”
-Tỉ tỉ, trông cô rất xinh đẹp! Nhưng tôi đang khonf6 một mảnh vải che thân cô lại thản nhiên đi vào, còn vừa cười vừa bảo đáng yêu gì đó?? Tôi…. Diêm đại ca cứu mạng, cứu mạng, có nữ nhân biến thái muốn cướp người.
Kiều Kiều quả thật không còn gì để nói, nghiến răng ken két “Cũng may cho cô là Kiều Kiều tôi hứa với họ Diêm kia rồi! Cô không cần gọi nữa, chính là Diêm đại ca của cô bảo tôi vào, hóa cô từ “cóc” thành”thiên nga.”
-Ha ha, thật ngại quá! Xin thứ lỗi Kiều Kiều tỉ mĩ nhân, đừng chấp tôi nhé!
Dương Kiều Kiều mới gặp Tiêu tiểu thư vài phút, mà xem ra đã lãnh hội được công phu làm cho người khác tức đến nghẹn thở của Tịnh Yên. Chả trách khi nãy mới gặp trông Diêm Chấn Phong hết sức tiều tụy, sắc mặt vô cùng tồi tệ, mang vẻ ức chế khó giải bày “Chấn Phong cuối cùng cậu cũng có ngày thê thảm như vậy! Xem ra cậu gặp đúng sư phụ rồi! Đáng thương, đáng thương mà!”
***
-Chấn Phong! Cậu có hôn phu từ khi nào? Kín tiếng thế? Rốt cuộc cậu có còn xem Kỳ Nhiên này là bằng hữu không? Mà khi nào, khi nào vậy?
-Kỳ Nhiên! Cậu học thói lắm lời từ khi nào vậy?
-Ayioo… Người ta quan tâm cậu thôi mà. Vô lý, Chấn Phong cậu lúc nào cũng đi chung với tớ, vô lý, hết sức vô lý.
“Chuyện này nói với cậu sau” Chấn Phong đứng dậy chỉnh lại áo choàng, thản nhiên bước đi.
-Cậu xem! Cả Diêm phủ thêu dệt đến chín trăm chín mươi chín truyện của các cậu rồi! Nể tình bằng hữu nói cho tớ sự thật được không? Chỉ cần cậu kể, tớ tuyệt đối không để tâm mấy thứ thêu dệt vớ vẩn của bọn yêu quái ngoài kia.
Chấn Phong khựng lại, một tay chóng eo, một tay xoa xoa thái dương “Cả âm phủ biết hết rồi sao?”
-Cậu nghĩ ai cũng ngốc à! Kỳ Nhiên tớ biết được cũng gọi là trễ lắm rồi! Thật ra loáng thoáng nghe đồn đại, định đến đây hỏi câu. Kỳ Nhiên tớ làm bạn với cậu ngần ấy năm, có thể nhìn sắc mặt mà nói. CHÍNH XÁC LỜI ĐỒN ĐẠI KIA KHÔNG PHẢI KHÔNG CÓ BẰNG CỚ.
-Cậu mau về đi, tớ không có nhiều thời gian.
-Ăn vạ, tớ ăn vạ ở đây xem cậu có chịu nói không!!!
“Tùy cậu, cứ ngồi ở đó đi, bao lâu cũng được” Chấn Phong tiếp tục bước đi, bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra.
-Đáng ghét! Sau này đừng mộng tưởng nhờ vả tớ chuyện gì nữa!
Bóng dáng Chấn Phong mờ dần rồi biến mất sau cánh của màu xám tro. Khoác y phục mang sắc đen lịch lãm lên người, Chấn Phong vừa suy nghĩ cách đối phó với cha. Còn tính toán trước cả hậu quả nếu bị bại lộ. Đôi mắt thăm thẳm hồ thu, gương mặt tuấn tú tựa bạch ngọc điêu khắc lộ rõ vẻ trầm tư không ngừng , chân mày cứ thế châu vào nhau như được cố định mãi tại một chỗ.
***
-Kiều Kiều mĩ nhân đủ rồi! Thật sự đủ rồi mà! Á á thắt chặt quá!!!
-Im miệng một tí có phải cô nghen thở đến chết không?
-Kiều mĩ nhân, tỉ hạ hỏa hạ hỏa, tôi chỉ là…. Á á á tỉ nhẹ một chút, nhẹ một chút.
Dương Kiều Kiều đưa đuôi hồ ly lộ ra ngoài váy áo “Cô có thấy gì không?”
Tịnh Yên dụi mắt mấy lượt, há hốc mồm, thần sắc cứ như tôi sắp bị làm thịt rồi, sắp mất mạng đến nơi rồi “Dương đại mĩ nhân, tôi đúng là không có mắt. Có điều thịt tôi một chút dinh dưỡng cũng không có, quanh năm rau củ là bằng hữu, Dương tỉ xin thaa mạng.”
Xém nữa là Dương Kiều Kiều nằm lăn ra đất mà chết cười với Tịnh Yên mất. Thái độ hết sức thành khẩn, gương mặt vô cùng sám hối, hai tay đan vào nhau mắt chớp chớp giọng nói như muốn chảy thành nước đến nơi “Cô còn la một lần nào nữa, cô đừng mong giữ cái mạng này nữa.”
Tịnh Yên hối hả gật đầu lấy tay bịt lấy miệng “Hiểu rồi! Tôi hiểu rồi! Không nói nữa, một chữ nhất định cũng không nói.”
Kiều Kiều thở dài, tiếp tục mặc áo váy cho Tịnh Yên, miệng lầm bầm “Chấn Phong cậu đúng là có sức chịu đựng.”
***
-Chấn Phong, cậu có cần mặc đẹp như vậy không? Muốn quyến rũ Kỳ Nhiên tôi hả?
-Thần Kinh! Hay là cho tôi mượn hồn phách cậu tạm nhé!
-Một ngày không dọa tớ có phải cậu quên ăn mất ngủ không? Tớ đây thật là may mắn quá! Có được người anh em tốt như vậy, Kỳ Nhiên tớ sẽ ĐỂ trong lòng.
-Gan cậu to lên từ khi nào thế?
-Dương Kiều Kiều, cậu đến khí nào vây? Ayyy hai con người này, chuyện gì đây, rốt cuộc hai cậu xem tớ bốc hơi rồi có phải không. Mĩ nhân nào kia, giới thiệu một chút đi, Kiều Kiều cậu xấu bụng thật.
“Kỳ Nhiên, mắt của cậu cóc vấn đề rồi phải không? Diêm Chấn Phong tôi bấy lâu nay thực sự không biết đấy!”
-Cậu chưa quay lưng lại nhìn thì đừng nói nhé! Bằng không cho tớ đi, cũng khả ái dễ thương mà.
Chấn Phong thắt dây áo choàng lại, quay sang, ngước đầu lên nhìn Tịnh Yên. Đúng là có chút… bất ngờ, đúng là cũng không tệ. Mái tóc rối bù, bếch lại khi nãy đã được chải thẳng thóm, uốn thành những lọn nhẹ ở phía đuôi. Gương mặt trang điểm nhẹ, tự nhiên nhưng cũng toát lên được vẻ dịu dàng, đáng yêu. Y phục cũng được thay đổi hẳn, chiếc quần jean phá cách biến mất thay cho xiêm y sắc trắng thướt tha. Trông Tịnh Yên chẳng khác gì tiểu tiên bé nhỏ, có thể gọi là một nữ nhi chính hiệu.
-Đồ của nhà tớ! Kỳ Nhiên cậu bớt tham một chút!
-Á á cứu mạng, Diêm Chấn Phong cậu đúng là tiểu tử hai mặt! Ban nãy còn chê bai, bây giờ khẩu khí bảo tôi tham. Dương Kiều Kiều cậu mau làm chủ cho tớ, oan ức, oan ức quá mà!

-Hai cậu đừng làm loạn nữa có được không? Kiều Kiều tớ đã xong rồi, dưỡng khí của tớ đâu?
-Đây! Kiều Kiều cậu quả là danh bất hư truyền, chuyện khó vậy mà cũng làm được.
-Này, này! Kỳ Nhiên tôi chưa tan biến nhé! Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Còn cô gái kia là ai?
-Chuyện đó, Kỳ Nhiên cậu phải hỏi Chấn Phong rồi!
-Cô ấy! Là hôn phu của tớ đấy!
Kỳ Nhiên và Kiều Kiều cùng một thời khắc, cùng nhau hóa đá, há hốc trợn tròn ngạc nhiên vô cùng.
-Ha…ha…gặp rồi, thấy được rồi!!! Cuối cùng tớ cũng thấy đầu tiên!!!
-Kỳ Nhiên cậu nhỏ tiếng một chút.
-Cũng xứng! Có thể chấp nhận được!
-Từ khi nào mà cậu có quyền thay tớ, có xứng hay không cũng mặc kệ, can hệ gì đến cậu.
Kiều Kiều khẽ chau mày, hít sâu một hơi, cười nhạt, giọng nói không một chút cảm xúc.
-Vậy ra đây là hôn phu của cậu!
-Đúng vậy! Can hệ gì đến cậu sao?
-….Đúng là không có một chút gì… can hệ, tớ có việc gấp, đi trước đây!
-Kỳ Nhiên!
-Có chuyện gì?
-Không lẽ cậu… còn đứng đây làm kì đà cản mũi sao?
-Haizzz thì ra cậu cũng tầm thường, trọng sắc bỏ bạn! Đạo lý này không phải là tớ không hiểu, vậy không làm PHIỀN hai người nữa.
Dương Kiều Kiều đi trước, Kỳ Nhiên nối bước đi sau “Kiều Kiều đợi tớ! Đợi một chút! Này cậu bị gì vậy! Hết tên Chấn Phong rồi đến Kiều Kiều cậu, ức chế hai người thật, haizzz.”
Diêm Chấn Phong dùng năng lực khép cánh cửa chính lại, nhìn Tịnh Yên vẫn bất động một chỗ, không nói không cười, không nhúc nhích.
-Tịnh Yên, có phải Dương Kiều Kiều tổn hại cô không?
-….
Lão bà nhện tinh vừa lúc đi ngang qua, vô tình nghe được những điều hết sức không đứng đắn ngay giữa ban ngày ban mặt.
-Nha đầu cô bị gì vậy? Bệnh rồi sao, kém vậy?
-Đại.. ca… mau cứu mạng… tôi sắp thở không nổi nữa rồi!
Chấn Phong dùng năng lực đọc suy nghĩ của Tịnh Yên, quả thật là rất rắc rối và lung tung, không thể hiểu nổi.
-Nha đầu cô, rốt cuộc là có chuyện gì?
-Xin.. anh nới… lỏng dây lưng… một chút, chặt… quá!!!
Diêm Chấn Phong mặt thoáng hồng, hơi nhíu mày, bước lại gần phía Tịnh Yên đang bất động.
-Chỗ này có phải không?
-Aaaa cẩn… thận, aaa phải phải như vậy, dùng sức thêm tí nữa, đúng rồi! Dễ chịu quá!!!
-Dễ chịu cái đầu nhà cô!
-Diêm thiếu gia, Diêm phu nhân có Diêm lão gia đang chờ hai người. Kết thúc nhanh một chút, còn nhiều thời gian, để lão gia đợi là không nên.
-Ta biết rồi! Mau làm việc của bà đi!
-Đại ca! Đa tạ, tôi một chút nữa là mất mạng thật rồi!
-Sao lúc Kiều Kiều buộc nha đầu cô không bảo cô ấy nới ra, để phải chịu khổ như vậy?
-Kiều mĩ nhân bảo tôi hé môi một chút thì sẽ lấy mất cái mạng này. Anh xem! Tôi làm gì dám lên tiếng chứ!
-Vô dụng nhất là cô rồi! Sẵn sàng chưa? Đi thôi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.