Oan Gia Ta Yêu Nàng

Chương 22


Bạn đang đọc Oan Gia Ta Yêu Nàng – Chương 22

– Không phải con đã nói rồi sao? Chiếc nhẫn ấy con bây giờ không biết ở đâu, đến hình dạng cũng không nhớ đến được.
– Bây giờ phải làm sao đây? Ngươi thật sự quá to gan. Sự tồn tại của Chấn Phong dựa hết vào chiếc nhẫn, từ sức mạnh đến quyền năng. Không có nhẫn, làm sao nó bắt được đủ lượng linh hồn cần thết dể lên ngôi, làm sao nó chống lại được kẻ phản phái muốn tranh ngôi doạt vị. Chỉ ba năm nữa, ba năm nữa là đến ngày lên ngôi rồi! Cô muốn phá nó đến tan hồn bay phách phải không?
– Mẹ à! Mẹ có nói gì thì cô nha đầu ngốc này cũng không thể tiêu hóa được đâu! Chúng ta chỉ còn cách suy nghĩ tìm ra phương pháp thôi!
– Chấn Phong con chỉ dùng sợi dây mỏng Hồng Liên Bạch Âm để nén dương khí, ta sợ sẽ có người nghi ngờ.

– Con không có phương pháp nào khác!
– Ta có một viên đơn, đó là của hồi môn của ta. Ngày trước một người dì của ta cũng đã lỡ vướng vào ái tình với người trần, sinh ra một đứa bé rồi đưa cho người đàn ông kia nuôi dưỡng, trở lại cõi âm. Không ngờ người đàn ông ấy từ khi dì con ra đi suốt ngày rượu chè, đánh bạc nên đã bán đứa bé cho người khác. Dì con không chịu được sống chết bất chấp mọi giá cướp đứa bé về hoàng tuyền. Ông tổ không chịu được nên ngày đêm luyện viên đơn để biến đứa bé nửa người nửa yêu đó hoàn toàn trở thành yêu tinh. Và khiến ọi tử thần không đọc được suy nghĩ của đứa bé, nếu đọc được thì cũng sẽ bị đánh lừa bởi viên đơn có thể khiến cho tâm tư thật được che dấu, thay vào đó là tâm tư của một yêu tinh bình thường. Trước khi lấy cha con ông ta đã cho ta ba viên, một viên biến người thành yêu tinh, một viên biến yêu tinh thành người và một viên để biến lại hình dạng cũ.
– Vậy thì tốt quá rồi! Chẳng phải như vậy mọi chuyện sẽ êm xuôi sao?
– Ta chỉ sợ, giấy không gói được lửa.

– Không phải đứa con của người dì vẫn bình an sao?
– Chuyện còn một đoạn, đó là sau chín mươi chín ngày thì viên đơn có vấn đề và đứa bé bị phát hiện, đứa bé người bị bắt giao ra. Vì ông tổ con có thế lực nên thương lượng cho chỉ có đứa bé phải chết.Dì không nỡ, vì quá đau lòng nên hai mẹ con ôm nhau uống độc đỉnh hoa, hồn phách từ từ tan biến mãi mãi không được đầu thai. Chuyện này đáng ra khong bao giờ được nhắc lại, là một vết nhơ của gia tộc đáng lẽ phải mãi mãi chôn vùi. Không ngờ chuyện đó giờ lại tái hiện với ta.
– Vậy chuyện này phải làm sao? Không lẽ không còn phương pháp gì nữa sao?
– Xem ra chỉ còn cách là cho nó uống viên đơn của ta, nội trong chín mươi ngày phải đưa được Tịnh Yên trở lại thế gian, sau đó ta sẽ đích thân thương lượng để mọi chuyện không bị bại lộ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.