Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi

Chương:3Quyển 2 -


Đọc truyện Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi – Chương 53Quyển 2 –


CHAP 53: ĐÁNH GHEN

Tam vương phủ,

– Ngọc muội, Ngọc muội lại may sai nữa rồi phải như vầy mới đúng nè!

– Chán ngắt! Ta không may nữa!

Như Ngọc buồn bực ném chiếc áo choàng đang may dang dở qua một bên. Vân Lan nhìn thấy nhưng không tỏ ra khó chịu mà ngược lại còn cười hì hì:

– Bình tĩnh đi Ngọc muội, cái gì cũng cần có kiên nhẫn mới thành công được!

– Hừ! Muội thì muội không có đủ kiên nhẫn như tỷ để may xong cái áo rườm rà đó nữa đâu!

Uyển nhi từ xa đi đến vừa đến liền cung kính nói với Như Ngọc:

– Thưa vương phi, có công chúa Bảo An đến ạ! Công chúa nói muốn thăm hỏi người.

– Cái gì? Ả ta đến đây làm gì?_ Như Ngọc giật mình nhổm dậy, nhưng ngay sau đó lại trở về dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhã ngồi xuống uống trà _ Đi mời vương gia ra tiếp bồ nhí của hắn đi, ủa lộn tiếp công chúa đi!

Nhìn bộ dáng điềm tỉnh đến khó hiểu của Như Ngọc, Uyển nhi ngạc nhiên vô cùng:

– Vương gia đã rời khỏi vương phủ từ sớm rồi kia mà vương phi!

– Vậy thì cứ nói lại với ả như vậy rồi đuổi khéo ả đi về đi!


– Nhưng công chúa nói là đến thăm hỏi vương phi!_ Uyển nhi vẫn không rõ ý tiếp tục hỏi.

– Từ khi nào ngươi dài dòng như vậy hả?_ không muốn nóng giận cũng không được mà, Uyển nhi nàng ta hôm nay tại sao lại nói nhiều như thế, mà còn là nói nhiều cho người khác.

Thấy Như Ngọc cái lên Uyển nhi tỏ vẻ sợ, nàng hơi cúi đầu liếc khẽ qua Vân Lan nhưng chỉ thấy nàng ấy tỏ thái độ ngạc nhiên không thua mình. Rốt cuộc thì nàng có nói gì sai đâu, sự thật thế nào nàng nói đúng thế ấy thôi mà sao lại vô cớ nổi giận với một nha hoàn như nàng. Thời thế đổi thay rồi thất sủng vương phi ngày nào đã quyền uy tột bật!

– Ai da! Thì ra vương phi ở đây à! Lúc nãy Bảo An có vào ngự thư phòng của vương gia xem sao nhưng trong đó lại bề bộn vô cùng, cứ tưởng người không có trong phủ chứ, ai ngờ hóa ra người…hi hi_ Vừa xuất hiện thình lình Bảo An đã buông lời chế giễu khéo Như Ngọc

– Chuyện nhà ta ai nhờ ngươi quản hả!_nén xuống nén xuống, dù gì nàng ta cũng là công chúa của nước lân bang không nên để mất hòa khí không tốt_ Công chúa Bảo An nên biết dù công chúa có là đại thượng khách của Minh Phiên quốc cũng không nên làm bừa xông vào nhà người khác như thế! Tại Minh Phiên quốc hành vi đó của công chúa được xem là rất vô lễ!

– Ta đâu có quản đâu! A, cái này là cái gì vậy sao giống cái nùi giẻ vậy ?_ Bảo An lượm chiếc áo khoát mà Như Ngọc ném vừa nãy lên nhìn đánh giá rồi buông một câu chê.

Gương mặt Như Ngọc dần đỏ lên, dù nàng muốn hòa bình cũng không thể được vì Bảo An nàng ta rõ ràng cố ý muốn trêu chọc nàng không tha mà.

– Công chúa không thấy mình đã làm quá đáng à ?_ Như Ngọc nói tay thì giật lại chiếc áo choàng căm ghét nhìn Bảo An.

– Có gì mà quá đáng !_ Bảo An ngoảnh mặt với ánh nhìn của Như Ngọc, vẻ mặt cao ngạo nhìn xung quanh. Chợt mắt nàng nhìn thấy trên bàn có một dĩa bánh ngồ ngọ định bóc lên xem nào ngờ bị Như Ngọc giật lại thì tức tối_ Hứ! Ai thèm ăn mấy cái bánh khét nhẹt đó! Nhìn vào cũng muốn ói rồi, mà Thiên Hàn chắc cũng không thèm nuốt mấy thứ đó đâu! Nói cho vương phi biết, hôm nay ta hạ cố đến đây là do Thiên Hàn mời ta đến. Trước là để biết vương phủ sau là làm quen với vương phi nhằm tránh sau này nhìn không thuận mắt.

“Thiên Hàn, Thiên Hàn gọi nghe sao mà thân mật quá!”_ dù trong làng nàng vô cùng tức giận nhưng vẫn ráng nhịn xuống. Vì nếu như đúng là Thiên Hàn mời ả đến hẳn phải có dụng ý nàng không nên nóng nảy mà làm hỏng chuyện của y, tốt hơn hết nàng nên tiếp tục giải vờ ngây thơ không hiểu ý câu nói vừa rồi :

– Ý công chúa muốn nói là gì ?

– Ý gì ? Trắng trợn vậy mà còn chưa hiểu hả ?_ Bảo An chỉ thẳng vào mặt Như Ngọc nói tiếp_ Là bảo ngươi đã bị thất sủng, tương lai sau này sẽ bị ta thay thế và cũng sẽ là chủ nhân tương lai của nơi này !


– Ngươi…Ngươi nói cái gì nói lại lần nữa ta xem!

Thấy vẻ mặt bùng bùng hỏa khí của Như Ngọc Bảo An tỏ vẻ thích thú, nàng ta vênh mặt lên với Như Ngọc nói :

– Ta nói ngươi đã bị thất sủng, còn ta và Thiên Hàn tình cảm đã vượt hơn mức bình thường tương lai sau này ta sẽ là thê tử của y !

– Ngươi…khốn kiếp! Đừng tưởng ta im lặng là ta sợ ngươi, hôm nay ta sẽ cho loại nhóc con hỉ mũi chưa sạch nhà ngươi một bài học nhớ đời!

Nhìn thấy mọi chuyện không ổn Uyển nhi vội vã chen vào giữ lấy Như Ngọc ngăn không cho nàng đánh người. Còn Vân Lan thì cũng vội chen ngang chính giữa chắn giữa Như Ngọc và Bảo An nhằm ngăn cản cuộc chiến đẫm máu có thể xảy ra.

– Ta thách ngươi đó, có ngon thì nhào vô! Ta võ công đầy mình sợ gì ngươi!_ Bảo An tự tin vỗ ngực nói

– Được lắm! Tất cả tránh ra hết cho ta !

– Vương phi xin đừng !

– Đúng đó Ngọc muội mặc kệ nàng ấy đi !

– Ta nói tranh ra là tránh ra hết ! Ngay lập tức tránh ra hết cho ta!

– Muội muội nghe tỷ tỷ nói, chuyện đâu còn có đó mà, người khôn ngoan động khẩu không động thủ mà !

Như Ngọc đột nhiên ngừng hành động lại một chút, hít thật sâu vào và nói :


– Tất cả tránh ra, ai không tránh lập tức lôi ra đánh 100 roi vì tội kháng lệnh!

Tất cả gia nô, nô tỳ đang có mặt nơi đó nghe nàng nói xong lập tức né qua một bên, không ai dám nhúc nhích chỉ sợ mình bị vạ lây. Mà kết cục của kẻ bị vạ lây thì không bao giờ tốt cả, Vân Lan và Uyển nhi dù không muốn cũng không dám cãi lời Như Ngọc đang lúc nóng giận nếu cố ý làm trái ý nàng ấy chỉ làm mọi chuyện thêm tồi tệ hơn, tạm thời thì cứ xem Như Ngọc sẽ làm gì rồi tùy cơ mà ứng biến vẫn hơn.

Đứng đối diện với Bảo An lúc này chính là Như Ngọc với bộ dáng thâm hiểm khó lường, bao quanh bên ngoài hai người là các gia nô, nô tỳ, Vân Lanvà Uyển nhi. Tất cả đang rất hồi hợp chờ đợi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Thế nhưng đáp lại sự đợi chờ của tất cả lại là hành động phủi phủi y phục ngay ngắn của Như Ngọc. Tất cả thấy thế liền thở vào nhẹ nhỏm vì cho rằng vương phi đã bỏ qua mọi chuyện lấy lại được bình tĩnh, nào ngờ chưa đầy 3s sau đó :

– Người đâu! Thả chó!

– Hả ?_ cả rừng người có mặt nơi đó cùng thốt lên kinh hoàng.

– Hả cái gì mà hả ? Ta nói là thả chó bộ điếc hết rồi hay sao mà không thi hành!

– Nhưng thưa vương phi…_ Một nha hoàn mạo gan bước lên

– Không nhưng với nhị gì nữa hết! Ai còn đứng ra can nữa ta sẽ phạt trọng cấm kẻ đó, dù có xảy ra chuyện gì thì cứ để một mình ta gánh chịu! THẢ CHÓ !

– Như Ngọc ngươi muốn làm gì ?_ Bảo An nói với chất giọng hơi run run

– Chẳng phải ngươi nói ngươi võ công đầy mình sao? Để ta xem ngươi giỏi võ thế nào!

– ???

Mấy phút sau,

Như Ngọc thản nhiên ngồi trên ghế đá tay không ngừng chuốt cái gì đó. Gần chỗ nàng vài mét, trên cành cao của một thân cây to Bảo An ngồi vắt vẻo chân chống càm nhìn Như Ngọc, phía dưới gốc cây đó là ba con chó vô cùng hung dữ đang sủa ầm ĩ không chỉ thế chúng còn nhe ra những hàm răng nhọn hoắc hướng lên Bảo An chực chờ. Xung quanh đó ngoại trừ Vân Lan và Uyển nhi đang lo lắng nhìn công chúa Bảo An thì tất cả nhưng người còn lại trong vương phủ đã lánh biệt đi nơi khác, lý do là vì họ sợ thế lực của công chúa Bảo An và lưng chống của vương phi bọn họ.

Bảo An nhìn từng người từng người gia nô của vương phủ âm thầm rời đi mà kêu khổ trong lòng, lại mườn tượt ra hiện trạng của bản thân sao giống cảnh chính thê đánh ghen thê thiếp của chồng quá! Không biết kết cục của nàng sẽ ra sao nữa có thảm hại như những cuộc đánh ghen mà nàng đã từng nghe hay không nhỉ. A, mà không sao, giờ này nàng đã được an toàn vì nàng đang ở trên cây mà còn Như Ngọc nàng ta làm gì biết võ công mà leo lên đây đánh ghen nàng được chứ. Cho nên, nàng cứ việc yên tâm mà ngồi trên đây nhàn nhã nhìn mấy con chó hung dữ đó thách thức chờ Thiên Hàn về là được.. Nghĩ vậy, Bảo An không khỏi khoái chí mà cưới ha hả châm chọc Như Ngọc.

– Ngươi sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn cười được nữa sao?


– Ngưới nói cái gì? Ai sắp chết?_ Bảo An nghe Như Ngọc nói thì hết sức khó hiểu hỏi lại.

Như Ngọc không đáp chỉ cười nham hiểm với Bảo An, nụ cười của nàng khiến cho người khác phải rùng mình khiếp sợ. Trong tay Như Ngọc nàng là một chiếc ná tự chế đã làm xong, kế đó nàng cuối xuống nhặt một ít viên đá nhỏ rồi cười lần thức hai với Bảo An:

– Muốn biết ai chết thì nhìn đi rồi sẽ biết!

Như Ngọc nói xong đã gương ná bắn thẳng những viên đá vừa nhặt về phía Bảo An. Vẫn chưa biết thảm họa đến với mình, Bảo An cứ ngơ ngác nhìn Như Ngọc làm điều khó hiểu mãi cho đến khi những viên đá nhỏ đó đập vào da thịt nàng khiến nàng đau đớn mà nhẩy cẩng lên thì lúc đó mới biết sợ là cái gì. Mọi chuyện cứ như thế diễn tiến, kẻ thì bắn kẻ thì nhảy tưng tưng trên cành cây, phía dưới là ba con chó hung hãn đang háo hức chờ đợi miếng mồi rơi xuống.

Uyển nhi, Vân Lan lo hoảng khi nhìn cảnh tượng đang diễn ra nhưng không biết làm gì lúc này. Không phải họ không muốn cản hành động của Như Ngọc mà là họ không cản được nếu cản được họ đã cản từ lúc trước khi thả chó nữa kìa!

– Như Ngọc! Ngươi làm gì vậy? Muốn giết người hả?_ Bảo An vừa né vừa gào lên giữa không trung.

– Ta đâu có giết người! Họa chăng là do ngươi bất tài mới bị rơi xuống đây và vô tình gặp phải mấy con chó hung dữ đó, và bị nó cạp cho vài cái mà thôi! Ngươi xem, ta không hề dùng đao kiếm chém ngươi cũng chẳng gương cung bắn ngươi thậm chí là không có chạm trực tiếp vào ngươi ngươi nữa kìa! Vậy thì ngươi lấy cớ gì buộc tội ta muốn giết ngươi?

Nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của Như Ngọc Bảo An rất rất là căm phẫn nhưng nàng đang ở trong tình thế nguy hiểm cận kề không có đường nào khác nên đành phải xuống nước năn nỉ Như Ngọc:

– Á! Dừng tay đi! Ta thua rồi! Tha cho ta đi có được không? T a sẽ không dành Thiên Hàn với ngươi nữa! Tha cho ta đi.

– Thiên Hàn vốn là của ta, ngươi lấy tư cách gì mà nói tiếng dành hả? Ta nói cho ngươi biết, sau này còn dám béng mạng đến đây nữa thì đừng có trách ta.

– Ta biết rồi! Thiên Hàn là của ngươi, ta sai rồi sau này ta không dám dành với ngươi nữa, tha cho ta đi! Tha cho ta đi!_ Bảo An tiếp tục mếu máo khóc nài nỉ

Thật là hài chết đi được, cứ tưởng sẽ có một trận máu đổ hay một cuộc tranh giành sống chết ai ngờ lại là… Ngọc muội tỷ phục muội rồi đó!_ Vân Lan không thể nhịn cười được nữa mà phát ra âm thanh khanh khách. Còn Uyển nhi cũng không khá hơn Vân Lan là mấy nàng quay cả vào bức tường mà ôm bụng cười. Trên nốc nhà gần đấy có hai bóng một đen một trắng, một kẻ hí hửng cười đưa tay cầm tiền của một kẻ buồn xụ mặt:

– Sư huynh, huynh thua rồi nha! Rốt cuộc thì vương phi vẫn giỏi hơn!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.