Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi

Chương:6Quyển 1 -


Đọc truyện Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi – Chương 26Quyển 1 –


CHAP 26: VÉT SẠCH TÚI TIỀN

Như ngọc nước mắt sống trào ra, vị cay nồng xông đến tận khoan mũi cùng cuống họng, nóng khô vô cùng. Nhả không được nuốt cũng không xong, nàng thực chỉ muốn ói, ói hết tất cả? Lấy tay bịt chặt miệng Như Ngọc không kể mọi vật cản lao nhanh ra ngoài tìm kiếm một nơi để giải quyết!

Còn Thiên Hàn thì vẫn thản nhiên ngồi tại bàn, tự rót cho mình một ly trà thơm thưởng thức, trên môi còn lưu lại nụ cười đắc thắng.

– GIA KHANH khốn kiếp, Thiên Hàn chết tiệt…khụ khụ…thù này không trả ta…tuyệt đối không làm…ng..uo..i!

Vì thân phận cao quý, và quen biết được nhiều lão thành giang hồ, cho nên Thiên Hàn cùng Như Ngọc được bố trí tại vị trí thượng khách, ngồi ở dãy đầu của hàng ghế. Nhiệm vụ chính của Thiên Hàn: một là tìm vị thái tử Kim Vân quốc, hai là điều tra về Mặc Huyết giáo. Do đó, việc tham gia xem đại hội lần này chính là để nhìn xem người của Mặc Huyết giáo như thế nào, đồng thời điều tra thân thế của bọn này.

– Nơi này thật là hoành tráng quá đi! _Như Ngọc mắt cứ không ngừng giáo dác nhìn xung quanh tay chân múa may, không ngớt lời khen.

Thiên Hàn cũng bàn vào một câu:

– Tất nhiên rồi, đại hội võ lâm mấy năm mới tổ chức một lần, người tài trợ là cả một danh sách dài thương nhân giàu có, làm sao có thể sơ sài được!

– Ngươi sao biết được? Có phải vừa lẻn vào phòng sổ sách của người ta!_Như Ngọc tỏ vẻ khó chịu khi nghe thấy tiếng Thiên Hàn, ai biểu thù hằn giữa nàng vẫn còn đó chứ!

Thiên Hàn giả vờ thở dài đáp:

– Haiz! Trộm không lẽ không phải là cái nghề sao?

– Nghề? Chỉ có mỗi mình ngươi là nghĩ vậy? Đầu óc khác người!


Lại giáo dác nhìn, bất chợt một hình ảnh quen thuộc lướt qua nhanh ở đằng xa xa. Có hơi vui mừng, Như Ngọc định gọi người đó nhưng không hiểu sao nhìn đến khuôn mặt lạnh lẽo kia thì lại thấy ngẹn lời, có cái gì đó rất khó nói. Lần đầu tiên nàng thấy vẻ mặt này của Kỳ Phương, phải nói là y trông rất đáng sợ. Đứng dậy, rời ghế, Như Ngọc định chạy lại chỗ Pỳ phương kêu y, nhưng vì người quá đông mà nàng lại đang ngồi ở ghế thượng hạng nên rất khó chen chúc, cứ nhích được một chút thì lại bị một người khác lấn vào, thành ra nàng vẫn ở nguyên một chỗ mà nhìn Kỳ Phương biến mất sau cánh cửa lớn!

“Kì lạ, huynh ấy không thấy mình sao? Gần như vậy mà! Hay huynh ấy còn vì chuyện lúc ở vương phủ nên không muốn nhận mình?”

Đột nhiên có một cánh tay kéo mạnh nàng xuống ghế:

– Nàng muốn làm gì vậy?

– Buông, ta muốn ra ngoài!

– Muốn ra ngoài thì phải đợi lát nữa! Bây giờ thì không được!

– Vì sao không được?_ Như Ngọc quay sang gặn hỏi Thiên Hàn.

Chỉ chỉ tay lên võ đài nơi người chủ trì đại hội đang đứng trên đó nhìn xuống chỗ nàng ngạc nhiên!

– Đơn giản là vì, nếu nàng cứ đứng khơi khơi lên như vầy thì sẽ phải lên võ đài thi đấu! Nàng biết võ sao?

Ngay lúc đó từ trên đài cũng có âm thanh vọng xuống:

– Vị cô nương kia, có phải muốn lên tỷ thí với vị anh hùng này không? Vậy thì xin mời!_ người chủ trì vừa nói vừa đưa tay về phía một tên lực lưỡng đang đứng trên võ đài, vẻ mặt tên đó rất “ngầu”, vũ khí trên tay hắn là một thanh đao rất to rất sắc.

– Ách! Không có, không có, ta không phải muốn lên đấu!

Vội ngồi xuống, khua khua tay, kéo kéo Thiên Hàn ra làm tấm bình phong che phía trước, bây giờ thì nàng mới biết thì ra là họ vừa tuyên bố bắt đầu trận đấu và đang mời ngừơi lên thi, ai đứng dậy chính là người xung phong lên đấu! Haiz! Xém chút thì toi rồi!

Trận đấu bắt đầu khi có một người xung phong lên! Tiếng reo hò đâu không thấy, chỉ thấy trên đài hai người kia đang đánh võ mèo với nhau, không có gì thú vị, lại thêm tâm trạng lo ra cho nên Như Ngọc càng muốn chuồn ra ngoài hơn. Nhìn kỹ xung quanh, rồi tính toán tìm một đường thật dễ ra, rồi nhanh chân luồn lách, vì nhỏ người, lại tính sẵn đường đi cho mình nên Như Ngọc rất nhanh có thể ra được đến cửa. Sau khi ra đến cửa thì nàng chạy thẳng một mạch ra phố tìm người, mặc kệ trong kia Thiên Hàn đang đuổi theo.


Một mình bước trên con phố đông người buôn bán, nhìn những vỉ chất đầy khoai nướng thơm phức, những gian hàng mực nướng thu hút người qua đường, chợt làm nàng nhớ lại cái ngày đầu tiên nàng gặp Kỳ Phương ở kinh đô. Lúc đó, còn có người mua cho nàng ăn, bây giờ thì hết rồi!

– Haiz! Chán quá! Phải chi có Kỳ Phương huynh ở đây để đùa thì hay biết mấy!

– Nàng nhớ ta sau?_ âm thanh bất thinh lình từ sau lưng Như Ngọc vang lên.

Giật mình quay lại, Như Ngọc ôm lấy trái tim nhỏ bé trách Kỳ Phương:

– Tự dưng thình lình nhẩy ra. Muốn chết hù muội sao?

– Ta đâu có hù, cũng đâu có thình lình xuất hiện, chẳng qua muội từ nãy giờ không để ý thôi, huynh đi bên cạnh muội từ đầu đường đến bây giờ mà không hay. Muội cứ chăm chăm nhìn mấy gian hàng không thì làm sao có rảnh mắt mà nhìn thấy huynh!

Lườm Kỳ Phương, Như Ngọc nói tiếp:

– Đi theo muội, có sao? Mà…Này, huynh muốn gì mà bám theo muội!_ Như Ngọc lập tức né xa Kỳ Phương, như đề phòng

Nhìn biểu hiện của Như Ngọc, Kỳ Phương không khỏi tự than:

– Ai! Muội nói vậy là ý gì? Chẳng phải muội trốn ra đây là tìm huynh sao? Sao bây giờ thấy mặt huynh thì lại biểu hiện như vậy chứ?

– Nói như vậy là lúc nãy huynh thấy muội?…Vậy tại sao lúc nãy không đến gặp muội mà lạnh lùng quay mặt đi chứ?

– Ha ha! Lúc nãy huynh có việc gấp phải đi ra ngoài ngay, nhưng chẳng phải bây giờ đã ở đây với muội sao?


Liếc xéo Kỳ Phương một cái, Như Ngọc tỏ vẻ của kẻ đòi nợ chống nạnh, nói:

– Chẳng phải huynh nói đại hội võ lâm rất vui rất hay hay sao? Sao bây giờ đi coi chẳng hay chỗ nào, toàn mấy con mèo quào đánh bừa! NÓI! Phải chăng là huynh đã lừa muội, rốt cuộc là huyn có ý đồ gì, hay muốn trả thù muội vì chuyện lần trước?

Gãi gãi đầu:

– Hihi! Huynh nào lừa muội đâu, mấy trận đầu là vậy đó, cốt là để làm cho sân khấu nóng lên tý rồi mới thực sự đánh, mấy hiệp sau sẽ thú vị gay cấn hơn!

– Ma mới tin huynh!_ bĩu môi

– Thôi thôi được, coi như huynh sai rồi, huynh không nên nói quá sự thật lừa muội, để huynh chuộc lỗi vậy? Dù sao muội cũng ra đây rồi, vậy thì để huynh dẫn muội đi ngắm phong cảnh ha. Kỳ Sơn nổi tiếng non xanh nước biết, hoa nở bốn mùa, là đệ nhất ẩm thực của thành nam này, đã đến đây không đi một lần tham quan là rất uổng cuộc đời đấy.

Như ngọc hơi lưỡng lự khi nghe Kỳ phương nói, nàng có nên đi không? Lời của y có liệu tin được?

– Muội không tin huynh sao? Bộ huynh trông gian như vậy ư?

– Không phải gian mà là xảo!

– Trong mắt muội huynh là người như vậy ư?_ Kỳ Phương ảo não hỏi

– Tệ hơn nhiều!

Nói xong Như Ngọc ngheo ngẩy mông bước đi, còn Kỳ Phương chỉ biết than trách phận mình bạc nên mới gặp phải nàng.

Giống như lần trước, không lần này tệ hơn nhiều, kỳ phương tay xách vai đeo, ôm vào người một đống thật to, gương mắt méo xéo chạy theo Như Ngọc như một tên hầu theo đuôi chủ nhân. Đi phía trước là một kẻ không có lương tâm, thong dong bước đi, tay cầm theo một xâu thức ăn thôm lừng thưởng thức, mí mắt vì cười mà muốn híp kín lại.

– Ngọc nhi, chẳng lẽ lúc nào ra ngoài đường muội cũng không một đồng xu dính túi?_(hỏi hay nè huynh)

– Đúng vậy! Đừng nói là huynh không biết đấy nhé! Đây đâu phải lần đầu chúng ta dạo phố cùng nhau?

“Dạo phố? Giống sao? Hắn giống tên đầy tớ cho nàng sai vặt thì đúng hơn!”


Như Ngọc một bên nói, một bên đút chuỗi thức ăn vào miệng

– Hay là huynh không thích đi chung với muội?

– Ấy! Huynh không có ý đó, huynh chỉ hỏi…chỉ hỏi cho biết mà thôi!_miệng thì nói vậy, chứ mắt Kỳ Phương đang liếc nhìn cái túi tiền rỗng bét của y._ Mà Ngọc nhi này..

Kỳ Phương chưa kịp nói hết câu thì lại thấy đôi mắt Như Ngọc sáng lên linh cảm có điều chẳng lành sắp xảy đến. Như Ngọc chạy vội đến một quầy hàng thỏ bên đường, túm lấy một con thỏ bạch cực đẹp rồi quay sang khoe với Kỳ Phương:

– Huynh xem, con thỏ này dễ thương quá! Chúng ta mua con này đi!_ nói xong hư gọc ôm con thỏ bỏ chạy mất dạng.

Kỳ Phương nhìn theo Như Ngọc không biết nên khóc hay cười, nhìn lại ông bán thỏ đang mong chờ tiền của y thì chỉ biết cười cười gượng.

– Ông chủ! Chúng ta thương lượng chút được không?_ Ngọc nhi, muội hại chết huynh rồi.

Ông chủ khó hiểu ngơ ngác nhìn Kỳ Phương.

– Ông xem trong những đồ này, cái nào ông thấy được thì lấy đi!

– Là sao?

Gãi gãi đầu,

– Là như vầy, tôi không đủ tiền trả cho ông, ông có thể lấy bất kỳ thứ nào trong đống này để trừ nợ! Ông xem, mấy củ khoai lang nướng này còn rất thơm rất nóng rất ngon này, hay mấy xâu mực nướng này cũng có thể đổi lấy mấy đồng nhỏ, còn cái này nữa..

Kỳ Phương đang nói giữa chừng thì bị ông chủ bán thỏ dùng cây rượt chạy:

– Không có tiền thì đừng có mà ra đường mua đồ! Tính ăn quỵt của ông hả, nằm mơ! Lần này để tao bắt được là tù mọt gong!_ vừa rượt đuổi, ông chủ bán thỏ vừa la hét gây chú ý người đi đường, có nhiều người nghe thấy cũng xách cây đuổi theo giúp ông chủ bán thỏ một tay, chẳng mấy chốc số người đuổi theo sau Kỳ Phương đã tới vài chục người.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.