Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi

Chương:2Quyển 1 -


Đọc truyện Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi – Chương 22Quyển 1 –


CHAP 22: LÀ NAM NHÂN CÓ THÙ TẤT ĐÒI NGAY.

3065825446332573196

Sáng hôm sau, Như Ngọc thức dậy trước, theo thông lệ của nàng là mỗi sáng khi thức dậy đều quơ thẳng tay chân cho rảng cốt, do đó nàng không cần suy nghĩ nhiều theo thói quen vung tay chân sang tứ phía, theo đó có một ai đó bị cước đá vừa rồi đá thẳng xuống đất một cái bịch không thương tiếc!

– Á …a…..a….

Gia Khanh mở to hai mắt trừng về cái tên thủ phạm “vừa ăn cướp vừa la làng” kia!. Trời đất thiên địa ơi! Có nhầm lẫn hay không, người bị đá là hắn, bị đạp xuống giường là hắn, người bị đau là hắn, lý nào hắn còn chưa la lên một tiếng còn nàng có bị cái gì đâu mà lại la lên ầm ĩ, hệt như nàng mới là người bị hại.

Theo tiếng la thất thanh của Như Ngọc, Uyển nhi và Hân nhi lập tức xông của chạy vào, chỉ thấy vương gia mặc một chiếc áo phong mỏng manh, trên giường vương phi đang lấy chăn quấn chặt lấy thân, khuôn mặt điểm chút hồng. Chậc chậc! Không nói cũng biết, đêm qua bọn họ đã xảy ra cái chuyện gì rồi!

– Cút ra ngoài!_ Gia Khanh nhìn thấy người đến, vừa mới bị đá xong hình tượng mất hết, bể mặt nên vô cùng tức giận mà đuổi người.

Thấy 2 người kia không nhúc nhích, Gia Khanh càng thêm tức quát lên:

– CÚT HẾT RA NGOÀI!

Uyển nhi cùng Hân nhi 2 người bọn họ sợ run người lập tức chạy ra ngoài khép chặt cửa lại và cắm đầu chạy đi luôn một mạch. Vương gia xưa nay rất ôn hòa với gia nhân chưa bao giờ quát mắng gia nhân, nhưng thái độ nóng giận hôm nay của người hứa hẹn một thần chết xuất hiện không báo trước với bọn họ, nếu còn không nhanh chân thì cái đầu bị dời đi chỗ khác lúc nào cũng không hay biết!

Như Ngọc nhìn theo cánh của bị đóng lại nuốt một ngụm khí lạnh cười một cái giả nai nói:

– Cái đó! Cái đó là do ngươi dám nhân cơ hội ta ngủ mê ăn vụng đậu hủ của ta,ức hiếp ta nên ta mới làm vậy chứ bộ!_ nói xạo không chớp mắt.

– Đại tiểu thư của tôi! Cô nhìn cho kĩ đi, bản thân cô chiếm hơn ¾ cái giường rồi còn muốn gì nữa? Rốt cuộc theo lý mà nói ai ức hiếp ai! Ai ăn đậu hủ của ai hả? còn cả cái mềm kia nữa cô cũng chiếm luôn thử hỏi ai đúng ai sai?_ y tức đến mức muốn đem cái con người trên giường kia cho voi dẫm chết đi cho nhân gian đỡ khổ

– Ờ ! Ờ thì! Tớ là nữ theo lý cái gì cậu cũng phải nhường cho tớ chứ! Có bao nhiêu đó cũng moi ra nói! Keo kiệt bủn xỉn! _ chu chu cái mỏ chửi

Gia Khanh trợn ngược mắt lên nhìn cho rõ Như Ngọc.

– Là ai mới sáng sớm đá người ta xuống giường, là ai sáng sớm đem hết tội lỗi không có đổ lên đầu của người ta! Bây giờ còn tìm cách nói móc xéo nữa sao?

– Ta…ta…

– Tốt nhất nàng ngồi ở đó ngoan ngoãn mà làm một cái vương phi biết điều! Bằng không đừng trách ta không chút nể tình! RẦM!

Nói dứt câu Gia Khanh liền bước ra ngoài, cánh cửa bị y đánh mạnh một cái xém chút nữa biến thành mảnh vụn.

Như Ngọc ngồi trên giường bị thái độ nóng giận kia làm cho giật mình, sau khi cái cửa đóng lại nàng lập tức lấy cả nguyên cái mềm trùm chặt toàn thân run run, nằm trên giường không ngừng mắng chính mình vô dụng

“Mất mặt quá đi! Sao mình có thể tỏ ra sợ hãi như vậy chứ a! Xưa nay mình có bao giờ chịu thua hắn chứ, sao hôm nay chỉ biết ngồi đó mà nói bậy nói bạ lung tung không vầy nè! Còn nữa đêm hôm qua cái giường rộng thênh thang như vầy sao chỗ nào không nằm, lại ngang nhiên chui vòng lòng hắn tự mình dâng hiến cho hắn chứ? hix hix! Mất mặt quá đi!”


Bên ngoài phòng, Gia Khanh bước nhanh như bị ma đuổi, tinh thần có chút loạn lên:

“ Sao vầy nè! Sao tự dưng bỏ chạy như vầy chứ! Mất mặt mất mặt! Không giống hắn trước kia! Lúc trước chỉ cần nàng ta cắn hắn một cái, hắn liền cắn lại một cái, còn bây giờ bị nàng ta đá một cái đau vậy mà ngay cả một cái trả đủa nho nhỏ còn chưa làm mà đã bỏ chạy mất dạng! Khí phách nam nhân bỏ hắn đi đâu mất rồi chứ!”

Trên đường Gia Khanh bước qua có vài gia nhân gặp hắn liền hành lễ, nhưng mà y không có nhìn thấy chỉ một mạch lo bỏ chạy về thư phòng. Thái độ đó khiến bọn người kia không khỏi thắc mắc.

Sau một canh giờ sau, Như Ngọc bước vào đại sảnh nhưng lại không thấy Gia Khanh, nên có chút bồn chồn lo lắng. Thứ nhất nàng lo cho hắn đang bị thương, hồi sáng do quá tức nên không nhớ đến, nên bây giờ phải tìm hắn xem tình hình thế nào, thứ hai hắn chỉ là một người mới xuyên qua được mấy canh giờ, đối với nơi này còn xa lạ lắm, lỡ bị nhận ra thì khổ.

– A! Trần quản gia! Vương gia đâu rồi?_ nàng gương đôi mắt về phía người đang đứng bên ngoài cửa đại sảnh.

Trần quản gia thấy nàng thì vội cúi đầu chào rồi đáp:

– Hồi cương phi, sáng sớm vừa thức dậy người đã ra rừng trúc luyện võ công rồi ạ!

– Ừ! Ta biết rồi! Ta cũng ra ngoài ấy xem người thế nào!_ quay gót chạy lẹ

Nhìn Như Ngọc đi mất dạng, Trần quản gia mới quay sang nhìn Uyển nhi vẻ mặt như con mèo bị mắng hỏi:

– Uyển nhi! Có đúng là suốt đêm qua vương gia đã ở phòng của vương phi!_ Trần quản gia

– Vâng! Thái độ của người sáng nay cũng rất lạ! Rất giận dữ thì phải?_ Uyển nhi đáp

– Xem ra thời thế thay đổi rồi!_ người vuốt vuốt râu mấy cái, cười điểm .

– Trần quản gia! Người nói vậy ý là gì?

– Sau này ngươi phải chú ý nhiều hơn nữa Uyển nhi! Vương phi chính là vương phi!

– Hả?_ Uyển nhi khó hiểu nhìn người trước mắt đang cười một cách hài lòng.

Trên đường đi đến rừng trúc, Như Ngọc không ngừng lầm bầm chửi rủa cái gì đó không rõ. Đến khi tai nghe thấy âm thanh chém gió của kiếm truyền đến liền dừng bước ngước đầu nhìn. Một thân lam y đang phấp phới theo từng chiêu thức, gương mặt anh tú, đôi mày kiếm nhíu hờ lại, còn có vài giọt mồ hôi đang điểm lên trán khiến cho y càng thêm thu hút, thân hình uyển chuyển nhẹ nhàng như cánh bướm, thắc qua thoắt lại khiến nàng nhìn không chớp mắt, cảm thấy vị nam tử trước mắt mình vô thường mỹ, trái tim có chút loạn nhịp. Nhưng nàng nhanh chóng bừng tỉnh, nàng là ai a! Người đẹp trai cỡ nào mà nàng chưa nhìn thấy! Bao nhiêu đây chưa đủ đô với nàng đâu.

Miệng thì nói vậy chứ khuôn mặt nàng sớm điểm hồng từ lâu rồi!

Y dừng kiếm lại giữa không trung, đôi mắt nhìn chiếc lá đang rơi trước mặt từ từ rơi xuống kiếm của y, chạm vào kiếm, rồi bị kiếm sắc chẻ ra làm đôi. Thu kiếm tra vào chuôi, rồi nhìn về phía Như Ngọc cười một cái mê hồn.

Như Ngọc nhìn thấy có chút ngẩng người, tim đập loạn xạ

– Đến tìm ta có chuyện gì sao?_ y bước đến cạnh nàng hỏi

Nghe Gia Khanh hỏi liền giật mình, tự thầm rủa bản thân mê trai quá sức! Chợt nhớ ra điều gì đó liền hỏi:


– Cái võ công kia ai dạy ngươi vậy? Ta nhớ ngươi từng học qua karate, jindo… cái võ công hiện đại nào ngươi cũng học, nhưng mà cái loại võ công cổ đại này ngươi khi nào biết vậy?

Trước đây tuy hắn là quán quân võ thủ, nhưng mà hắn chỉ biết võ hiện đại, làm sao biết võ công loại này, không những vậy hắn đánh rất vô cùng thuần thục nữa chứ? Không lẽ hắn không phải là Gia Khanh mà là tên Thiên Hàn, hắn còn sống. Nếu thực là vậy thì nguy tới nơi rồi! Nước ngập chân rồi chứ không phải mới tới chân a!

– Là ta tới đây được mấy bữa nên có xem hắn luyện qua, dựa theo tài năng thiên tài của ta, cùng cái thân thể giỏi giang này mấy chuyện nhỏ nhặt này làm khó được ta sao?

Gia Khanh bước tới trước mặt Như Ngọc rồi xoay lưng lại với nàng, vừa không ngừng khen mình vừa lấy kiếm chặt lấy chặt để vào cái cây tre to tướng trước mặt y.

– Ngươi tới đây mấy bữa? Nghĩa là sao?_ đứng phía sau lưng Gia Khanh, Như Ngọc không ngừng gãi đầu thắc mắc hỏi.

Vụt!

Hả? hắn đâu mất tiêu rồi, Như Ngọc nhìn qua nhìn lại tìm kiếm Gia Khanh nhưng không thấy chỉ nghe rắc rắc vài cái, vừa nhìn lại phía trước thì mắt thấy một cái cây tre vô cùng to đang bổ nhào vào mình. Do không kịp phản ứng nên bị cái cây tre đó đè bẹp dưới dất thật tội nghiệp. Trước mắt Như Ngọc xuất hiện mấy con đom đóm đang nổ bưng bưng, cả người nằm ngất ngây dưới đất.

Còn đứng bên cạnh là Gia Khanh đang cười thõa mãn, vừa rồi chính y chặt cái cây đó để trả thù nàng hồi sáng đã đạp hắn một cái xuống giường.

– Nguyễn Gia Khanh! Ta đánh chết ngươi!_ Như Ngọc vừa tỉnh lại hiểu ra mọi chuyện thì hướng Gia Khanh mắng mỏ mọc tất cả móng vuốt mèo ra, tay nắm lấy cây tre lúc nãy rượt theo y.

2 người, kẻ chạy người đuổi khắp khu rừng trúc, Gia Khanh chốc chốc còn quay đầu lại làm mặt quỷ với Như Ngọc khiến nàng tức giận thêm khói cao ngất ngưỡng. Nhưng vì giận quá mất khôn, nên nàng không để tâm đến một việc đó là cái cây trong tay nàng quá dài, mà khu rừng này có quá nhiều cây, do đó không may trong lúc chạy bị vướng lại bất ngờ, lại thêm chạy quá nhanh nên thuận theo nguyên lý vật lý học cả người nàng bổ nhào về phía trước, toàn thân bay lên không trung thật cao rồi rơi xuống đất.

Trong khi đó Gia Khanh của chúng ta vì không nghe thấy tiếng bước chân phía sau liền lập tức dừng lại xem thử, nhưng chẳng thấy ai, nhìn lên không trung một cái chỉ thấy một bóng người đang đổ ập vào y và…Rầm!

Vừa nhìn thấy Thiên Hàn (sau này ta sẽ gọi Gia Khanh là Thiên Hàn cho thuận luôn nhé) cùng Như Ngọc trở về, Trần quản gia tức tốc chạy đến nghênh đón:

– Hồi vương gia, vương phi, điểm tâm đã chuẩn bị xong, nên dọn ở đâu ạ!

– TA…KHÔNG …ĂN!

Như Ngọc mặt mày đen thui gằn từng tiếng, sau đó xách váy bỏ về phòng, trong khi y phục của nàng thì vô cùng lấm len bùn đất với tả tơi không nói nổi.

Trần quản gia không hiểu gì liền quay mặt sang nhìn Thiên Hàn, chỉ thấy y cười trừ. Nhìn kỹ Thiên Hàn lại một lần nữa thì Trần quản gia mới phát hiện không chỉ vương phi mà ngay cả vương gia của lão cũng như vạy, quần áo lấm len bùn, không khỏi tránh thắc mắc:

– Vương …

– Đem điểm tâm đến thư phòng cho ta, và đem một phần đến cho vương phi!_ Thiên Hàn ngắt lời Trần quản gia, sau đó phất tay áo quay đi về phòng.


– Vương gia người…_Uyển nhi nhìn thấy biểu hiện của Thiên Hàn kỳ lạ nên quay sang hỏi Trần quản gia.

Trần quản gia vuốt vuốt râu nghĩ ngợi sau đó trả lời:

– Còn không hiểu? Thế sự không ai đoán trước được, chuẩn bị đi sắp có thêm một tiểu phiền phức rồi! Haiz!_ nói dứt lời Trần quản gia cũng quay mặt đi.

Bỏ lại Uyển nhi cùng Hân nhi mặt mày ngơ ngác chả hiểu gì?

– Tiểu phiền phức???…Quản gia nói ai vậy?

Vừa bước vào thư phòng, Thiên Hàn vội đóng sầm cửa lại chạy nhanh ra phía sau bình phong thay nhanh một bộ y phục mới. Nhìn lại y phục cũ đã rách tươm hết chỗ nói không khỏi chậc chậc mấy tiếng “Bích Ngọc a Bích Ngọc, quay về quá khứ lâu như vậy mà vẫn không thể hiền thục lại chút nào hay sao? Nhìn thấy hắn cứ như gặp cừu hận không tha vậy!”

Bước ra khỏi bình phong, định rót một ly trà uống giải khát nào ngờ vừa mới đưa lên miệng uống một ngụm, thì trên nóc nhà có hai bóng một đen một trắng từ từ bay xuống. Chậc! Nếu không phải tim hắn tốt, tâm vững vàng thì chắc là chết vì hai tên “hắc bạch vô thường” này mất thôi!

Sau một giây định thần, nhớ lại nữa tháng qua tìm hiểu về nơi này, hắn có gặp qua hai tên không giống người này mấy lần, biết được đây là thuộc hạ thân tín của Thiên Hàn nên cũng bắt chước bộ dáng Thiên Hàn mà ứng xử. Không nói gì, cũng không thèm ngó mặt đến 2 người đang quỳ trên mặt đất sắp rụng hết chân, tiếp tục nhâm nhi ly trà cho đến hết.

– Nói!_ sau khi nhâm nhi xong ly trà Thiên Hàn mới lên tiếng.

– Hồi vương gia, theo bọn thuộc hạ điều tra_bạch y

– Có 2 tin mật vô cùng quan trọng_hắc y

– Một hồi báo của mật thám Kim Vân quốc_bạch y

– Thái tử của Kim Vân quốc đã rời khỏi nước này và_hắc y

Nghe 2 tên này nói Thiên Hàn muốt đem nguyên ly trà trên tay nuốt hết vào họng, chọc hắn tức điên lên đây mà, nếu bây giờ mà có đao hắn sẽ không chần chừ chém cho một tên một đao cho chừa. Nghe bọn họ mỗi người một câu có mà đến mai cũng chưa xong câu chuyện, tới lúc đó chuyện mật cũng thành chuyện thường cả thiên hạ đều biết mà chỉ có hắn là chưa biết

– STOP!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

– Hở?_2 người đang quỳ ngơ ngác nhìn lên Thiên Hàn

Bị nhìn, Thiên Hàn mới ngớ ra là mình lỡ lời vội kiếm lời đánh trống lảng

– À! Ý ta là Quy, Tắc hai người các ngươi, một người nói là được rồi! Ta đang mệt không tiện nghe hai người nói cùng lúc được, Quy ngươi nói đi.

“Tên vương gia này đầu óc thật là, ngay cả tên thuộc hạ cũng phải đặt là “quy tắc”cho ách nữa”_ Thiên Hàn nghĩ trộm

Sau một hồi tiêu hóa câu nói của vương gia, Vĩnh Quy Vĩnh Tắc cảm thấy gì đó ngồ ngộ nhưng lại không nghĩ ra nên cũng thôi nghĩ nữa.

– Hồi gia, hơn nữa năm trước thái tử Kim Vân quốc đột nhiên ngã bệnh, triều đình loan tin rằng thái tử đổ bệnh hôn mê bất tỉnh không dậy nỗi, nhưng cách đây vài ngày mật thám của chúng ta đột nhập vào hoàng cung Kim Vân quốc, thì lại phát hiện thái tử nước này vốn không hề ở đó, mà người ở đó lại là một kẻ giả mạo!

– Vậy hắn hiện đang ở đâu?_ Thiên Hàn hiếu kỳ hỏi lại.

Vĩnh Quy:

– Tin mới nhận là thái tử Kim Vân quốc đang ở Kỳ Sơn.


– Kỳ Sơn ư?_ Thiên Hàn hỏi cho có, chứ thật ra y cũng chả biết đó là nơi đâu.

“ Ủa mà tên thái tử đó ở đâu thì liên quan gì đến hắn, nghĩ chi nhiều cho mệt não, đổi đề tài khác nói cho nhanh, cho bọn họ về cho rồi!”

Nghĩ vậy Thiên Hàn liền lên tiếng đổi chuyện, âm điệu như cũ lạnh lùng:

– Được rồi! Chuyện đó ta sẽ tìm hiểu sau, còn chuyện gì thì báo cáo luôn đi!

– Hồi vương gia, ngày rằm tháng sau là đến đại hội võ lâm, sẽ được tổ chức ở Kỳ sơn!_ Vĩnh Tắc tiếp tục hồi báo

– Lại là Kỳ Sơn nữa sao?_ xem ra không để tâm cũng không được rồi.

Vĩnh Quy, Vĩnh Tắc cùng gật đâu:

– Thuôc hạ nghe thiên hạ đồn rằng, vùng Lưỡng Kỳ giáp với Kỳ Sơn vừa xuất hiện một tà phái, võ công bọn họ rất quái lạ lại biết tà thuật, vừa mới thành lập không lâu đã khấy động dân chúng chống lại triều đình, triều đình đã nhiều lần cử người đi dẹp loạn nhưng có vẻ không được, hiện, môn phái này đang có ý định tham dự đại hội võ lâm, thuộc hạ cho rằng.

– Bọn họ muốn dùng võ lâm làm thành lũy đe dọa triều đình!_Thiên Hàn đột nhiên ngắt lời nói thay Vĩnh Quy_ Môn tà phái đó tên gọi là gì?

– Thiết kỳ môn Mặc Huyết giáo!

Nhíu mày, nghĩ ra được chuyện gì đó Thiên Hàn liền khoát tay với Quy, Tắc.

– Thông báo với các thuộc hạ khác, 5 ngày nữa ta sẽ đích thân đến Kỳ Sơn tham dự đại hội võ lâm!

Trở lại với Như Ngọc nhà ta,

Sau khi về phòng nàng lập tức đi tìm hồ tắm. Theo như nàng biết trong vương phủ có 1 cái hồ tắm trong phòng chất lượng rất tốt, nhưng chỉ có vương gia người có quyền cao nhất vương phủ này được sử dụng, còn nàng chỉ là vương phi danh nghĩa không được sử dụng. Mặc kệ, nàng thích thì cứ việc làm dù sao Thiên Hàn cũng là Gia Khanh, nàng là đồng hương có một không hai của y tại nơi này, cho nên việc gì mà phải sợ cơ chứ, nếu hắn dám không cho, nàng lập tức đem bí mật của hắn nói ra, cùng lắm 2 đứa chết chung thôi! “kha kha! Cái này gọi là mưu kế “đánh người phải đánh vào điểm yếu của người đó”, nàng quá rõ hắn rồi còn gì, điểm yếu gì của hắn mà nàng không biết còn không mau tận dụng mà hưởng thụ sao, dù gì nàng cũng đâu phải là nam nhân sợ gì tai tiếng!

Hòa mình vào làn nước nóng do gia nhân mang tới, Như Ngọc cảm thấy thư thái vô cùng, mặc dù có hơi chướng mắt mấy tên gia nhân đang nhìn nàng khó chịu. Haiz! Cũng phải thôi, đời mà ai có thể ngờ trước kết cục, mới hôm qua tam vương gia còn hận Như Ngọc nàng thấu xương, hôm nay đùng một cái trở thành đồng hương mà còn là đồng hương vô cùng thân thiết nữa chứ! Không ghen tức mới là lạ!

Để tránh chướng tay gai mắt, sau khi pha xong nước ấm nàng lập tức đuổi hết bọn họ ra ngoài, một mình tận hường không gian yên tĩnh. Đang lim dim mắt nghĩ ngợi thì…

Bum! Cái gì đó vừa rớt xuống chỗ nàng, nước văng tung tóe, vội với tay lấy khăn lau mặt để nhìn cho rõ sự việc.

Một nam nhân mặt như họa, đôi mắt phượng híp dài đang nhìn nàng châm chú cùng si ngốc, hai tay đang chống càm ngồi bệt dưới nền nhà gần hồ tắm nhìn nàng không chút ngượng mặt, thậm chí môi còn đang vẽ lên một tia cười gian.

Nhất thời nghĩ đến mình vội nhìn xuống bản thân, đang ở dưới nước không y phục duy nhất có một chiếc khăn tấm đang che lấy, cùng những cách hoa trôi trên mặt nước xung quanh nàng giúp nàng che lại bớt, mặt vội đỏ lên mà hét lớn:

– Á! Người… người đâu..ưm…u…u…u

– Ngọc nhi là huynh! Là Kỳ Phương huynh đây mà!

Như Ngọc một tay cố siết chặt khăn che lấy người, tay còn lại cố tháo bàn tay đang bịt chặt miệng nàng ra, trong đầu không ngừng mắng kẻ kia “Ai không biết là người quen, nhưng nam nữ thọ thọ bất thân dám nhìn trộm nàng tắm đã đành, còn không cho nàng la! Quá đáng!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.