Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi, Sao Ngươi Cũng Bon Chen Nữa Hả ?

Quyển II – Chương 62


Bạn đang đọc Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi, Sao Ngươi Cũng Bon Chen Nữa Hả ?: Quyển II – Chương 62

CHAP 62: TÂM TÂM ĐÃ RÕ.
Nhìn vẻ mặt sắp khóc của Như Ngọc làm Thiên Hàn không thể không hạ hỏa được. Nói gì thì nói y cũng không thể nổi giận với nàng được, thân là nam nhân không thể đem lại nụ cười cho người mình yêu đã là một thất bại rồi, nếu còn để người ấy rơi nước mắt vì mình nữa thì sao đáng mặt nam nhi!
– Thôi được rồi! Chuyện nàng ra ngoài ta sẽ không truy cứu nữa, nhưng còn nàng ta thì…
– Vân Lan xin vấn an Vương gia, vương phi cùng hoàng tử Lạc Minh!
Đang nói dở thì Vân Lan đi đến hành lễ, Thiên Hàn phất tay nhẹ bảo ý cho Vân Lan đứng lên, rồi định tiếp câu nói dở cửa mình thì được Vân Lan nhắc khéo:
– “Vương gia! Diễm Thu không vấn đế gì đâu Vân Lan đã kiểm tra kỹ rồi!”
Thiên Hàn thoángngỡ ngàng trong đôi mắt nhưng rồi lại đăm chiêu. Bên cạnh y Lạc Minh cũng tỏ ra ngạc nhiên vì câu nói vừa rồi của Vân Lan là dùng nội lực để nói, những người không có võ công hoặc võ công thấp sẽ không nghe thấy. Và hiển nhiên ngược lại người có thể làm được điều này võ cũng phải rất ới có thể. Vân Lan nàng ấy biết võ sao?
– Thôi được rồi! Diễm Thu cho ngươi lui xuống đi!
Sau câu nói của Thiên Hàn Như Ngọc đã tỏ ra vui mừng hết sức. Nàng như một con chim sáo kéo lấy Diễm Thu đi xuống nhà bếp, trước khi đi còn nói vài câu hài hước với mọi người rồi mới đi.
Nhìn Như Ngọc ngây thơ như một đứa trẻ chợt làm Thiên Hàn lo lắng vô cùng, y không sợ nàng làm chuyện ngu ngốc chỉ sợ nàng vì quá tốt mà bị người ta hại rồi rước họa vào thân mà thôi. Đâu phải lúc nào y cũng ở bên cạnh nàng để lo lắng cho nàng được, thuộc hạ y phái theo bảo vệ nàng cũng đâu phải thần thánh gì để mà có thể ra tay cứu nàng kịp lúc nguy.

“Như Ngọc nàng hãy hiểu cho ta, vì an nguy của nàng ta buộc phải nhốt nàng ở trong vương phủ này!”
– Vân Lan!
Sau khi Như Ngọc đi khỏi, Lạc Minh liền quay qua gọi Vân Lan nhưng tiếc thay Thiên Hàn đã nhanh hơn gọi nàng lấn át cả tiếng gọi của Lạc Minh.
– Vân Lan!
– Vương gia gọi Lạc Vân có phải có chuyện không ạ?
– Ừm! Vân Lan nàng hãy ngồi xuống đây đi. Ở đây chỉ có 3 người chúng ta không cần phải giả vờ che giấu!
Một cái nhíu nhẹ cùng ánh nhìn hoài nghi pha lẫn khó hiểu vẫn không làm Lạc Minh y trở nên thắc mắc với Thiên Hàn, mặc kệ Lạc Minh Thiên Hàn như phớt lờ mọi chuyện nhâm nhi một ngụm trà nóng thơm.
Theo lệnh của Thiên Hàn Vân Lan lựa một chiếc ghế xa Lạc Minh nhất rồi ngồi xuống:
– Vương gia nói đi!
– Ta chỉ muốn hỏi chuyện về Ngọc nhi một chút thôi. Hoàng tử, xin cảm phiền một chút vì ta rất lo cho thê tử của ta, vì vậy những gì người sắp nghe hãy coi như không có!
– Vương gia yên tâm, Lạc Minh luôn hiểu chuyện mà!
– Thật ra, ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Như Ngọc lại thay đổi đột ngột như vậy!_ Thiên Hàn ngừng lại một chút nhớ lại những thái độ vừa ân cần vừa dịu dàng một cách bất thường của Như Ngọc rồi mới nói tiếp_ Nàng ấy đã không còn phách lối hay ngang bướng như trước khi ta đi Hoắc Liễn!
Trong đôi mắt Vân Lan thoáng ý cười, nhưng là ý cười tươi. Nàng hạ mi nhìn vào ly trà của mình rồi lại rót thêm cho đến khi đầy đến tận miệng ly mới ngưng.
– Cách đây mấy hôm, Vân Lan và Ngọc muội đã trốn ra ngoài đi dạo và, đã gặp một gia đình tội nghiệp. Là nột quả phụ còn rất trẻ để tang chồng. Hỏi ra thì mới biết chồng của quả phụ ấy là lính biên, trong đợt nổi loạn của Niêm bang tháng trước đã hy sinh. Ngọc muội nghe xong thì trở nên trầm tư vô cùng, Vân Lan gặn hỏi mấy lần thì được muội ấy mới chịu nói ra suy nghĩ.
– …
– Haiz! Cuộc đời thì có được bao lâu đâu, ai biết được hôm nay trùng phùng rồi mai lại sẽ phải xa nhau! Tình cảm mà Như Ngọc dành cho vương gia là nhiều như thế này đây, vì quá đầy mà trở nên khó giữ. Muội ấy vì sợ điều đó và vì lo rằng vương gia không thích muội ấy và nếu để người biết được tình cảm thật của muội ấy dành cho người thì người sẽ lánh xa muội ấy, vì vậy mà lúc nào cũng luôn tỏ ra ngang ngạnh để được người để ý đến!
– Chuyện đó ta hiểu, nhưng ta nghĩ không chỉ đơn giản vì chuyện của quả phụ đó mà có thể làm Ngọc nhi thay đổi choáng váng như thế được!

– Vương gia nói không sai! Chính là vì Vân Lan đã hỏi mội ấy một câu.
– Là câu gì?
– “Nếu trong trận dẹp sơn tặc Hoắc Liễn kỳ này Vương gia không may hy sinh thì muội sẽ cảm thấy thế nào? Có hối hận vì thái độ thờ ơ của mình đối với người thời gian qua không?”
– …
Không gian lại trở nên im lặng đáng sợ, một câu hỏi lại làm đến hai con người phải ưu tư suy nghĩ, thật khiến người khác phải khâm phục chủ nhân của câu nói xâu xa ấy.
– Có lẽ Như Ngọc đang nướng bánh ở dưới bếp để Vân Lan xuống đó phụ muội ấy một tay sẵn tiện …
Nữa phần câu nói còn lại Vân Lan cất lại trong lòng chỉ nháy mắt với Thiên Hàn cho y hiểu. Sau đó dứt khoát quay đi, Lạc Minh thấy thế định gọi nàng nhưng Thiên Hàn đã ngăn y lại.
– Lạc Minh hoàng tử xin dừng bước, chuyện của người và Vân Lan xin tạm gác qua một bên đi. Chúng ta còn một chuyện rất quan trọng phải bàn ngay bây giờ!
Lạc Minh nhìn Thiên Hàn thoáng buồn nhưng cũng theo lời Thiên Hàn quay về chỗ cũ, dù sao thì tối hôm qua y cùng Vân Lan đã nói rất nhiều rồi hôm nay không nói cũng không sao.
Thấy Lạc Minh đã yên vị, Thiên Hàn lúc này mới lấy ra cuốn sách cổ mà y đã đem về từ Hoắc Liễn cho Lạc Minh xem.
– Phần đầu cuốn sách được ghi bằng chữ cổ nên không thể đọc được, chỉ có phần sau là ghi bằng chữ Minh Phiên._ Thiên Hàn vừa lật cuốn sách vừa nói với Lạc Minh, y lật lướt qua phần đầu của cuốn sách rồi chợt dừng lại_ Ta không biết có phải phần đầu này có phải chứa đựng thiên cơ hay không mà lại viết bằng chữ cổ như thế này?
Nhìn vào những chữ ngoằn nghèo trong cuốn sách Lạc Minh cũng chỉ biết lắc đầu vì không biết đó là loại chữ cổ gì, có lẽ bọn họ nên mời một người giỏi về chữ cổ để thỉnh giáo chăng?

– Có lẽ chúng ta nên tìm một người giỏi về những chữ cổ như thế này để nhờ vả đi!
– Hoàng tử nói đúng! Nhưng chuyện đó để sau đi, bây giờ mời người đọc phần sau này trước.
Lạc Minh đọc qua một lượt những gì được ghi chú trong cuốn sách cổ rồi trầm ngâm một lúc mới lên tiếng:
– Mọi chuyện càng lúc càng phức tạp và khó hiểu rồi. Hôm qua, ta có nhận được một tin tức mới từ các mật thám báo rằng Ảnh Nguyệt cung chủ của Thủy Nguyệt giáo đã xuất sơn nhưng không biết là xuất sơn đi đâu để làm gì. Mà có chuyện này không biết tam vương gia biết hay chưa? Ảnh Nguyệt chính là phu nhân của Vũ Thuần môn phái Mặc Huyết giáo.
Nghe lời Lạc Minh nói đôi mắt Thiên Hàn bỗng chuyển sang nghi ngờ lẫn chút hoang mang. Thấy lạ Lạc Minh liền hỏi:
– Có vấn đề gì sao tam vương gia?
– À! Không có gì, chỉ là Thiên Hàn bỗng nhiên nhớ lại chuyện cũ một chút thôi!
– Ừm! Chẳng phải tam vương gia nói sẽ điều tra về dòng máu tú Lệ sao? Đã có tin tức gì chưa?
Thiên Hàn lắc đầu


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.