Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi, Sao Ngươi Cũng Bon Chen Nữa Hả ?

Quyển II – Chương 49


Bạn đang đọc Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi, Sao Ngươi Cũng Bon Chen Nữa Hả ?: Quyển II – Chương 49

CHƯƠNG 49: MỘT ĐIỆU MÚA
Thiên Hàn bắt đầu toát mồ hôi lạnh, y không ngờ tiểu cô nương mà y gặp ở hoàng cung hôm đó lại là Bảo An công chúa của Kim Tuyền quốc. Nhìn nàng ta hiện giờ so với người hôm đó y gặp khác xa nhau rất nhiều, từ một tiểu cô nương ngang ngược trở nên hiền thục uyển điệu thật sự là tin không nổi. Lại còn nhìn y liếc mắt đưa tình hệt như đang có tình ý sâu đậm với y lắm vậy, chắc không phải là đã có ý với y rồi chứ! Cho xin nha một con cọp hung dữ đủ phiền rồi y không muốn rước thêm một con cộp phiền phức nữa!
Như Ngọc ngồi kế bên quan sát không thiếu một chi tiết nào. Nhìn hết Bảo An công chúa rồi lại nhìn đến Thiên Hàn đang ngây người nhìn nàng ta, thật sự là tức không chịu nổi! Nàng dậm chân mạnh vào chân Thiên Hàn một cái cho bỏ tức.
– Huynh biết nàng ta à?
– Không có…À mà có, có đụng mặt nhau một lần trong cung!
– Hừ! _ Như Ngọc tỏ vẻ khó chịu rồi quay mặt chỗ khác mặc cho Thiên Hàn giải thích thế nào.
“ Khốn kiếp mà! Dám để ý Gia Khanh của ta, coi như ngươi không muốn sống nữa, chờ đó đi!”
Bảo An nắm trong tay mảnh lụa màu hồng phấn khẽ tung lên không trung, thân hình tuyệt mỹ uyển chuyển xoay, từng động tác mềm mại nối tiếp nhau kết hợp với chiếc vấy hồng bồng bềnh tung bay thật đẹp. Tất cả cặp mắt nơi đây đều hướng về phía nàng nhìn say mê. Vũ điệu của nàng hệt như vũ khúc tiên nữ vừa làm lòng người chìm đắm trong khoái lạc vừa len lõi vào tâm người xem những hình ảnh đẹp đảo điên. Nụ cười ánh mắt nhạc khúc như đưa người xem vào chốn tiên cảnh, thả hồn theo từng nốt nhạc du dương lúc trầm khi bổng tựa như họ không còn là con người ở chốn trần gian này nữa mà đã thăng hoa trên tận mây cao! Qủa nhiên lời thiên hạ đồn đại không sai một ly Bảo An công chúa của Kim Tuyền quốc là đệ nhất tài nữ của cả 3 hùng quốc, là viên minh châu quý nhất của Kim Tuyền quốc!
Ai ai cũng tán thưởng, ai ai cũng chăm chú thưởng vũ khúc duy chỉ có hai con người là không biết đến cái gì là thưởng thức nghệ thuật. Như Ngọc vì tâm không vui mà không xem chỉ một một lòng một dạ gấp thức ăn cho đầy chén. CònThiên Hàn thì không hơn là mấy, thấy Như Ngọc ghen cũng thấy vui vui nhưng nỗi buồn lại nhiều hơn, vì Như Ngọc đã hiểu lầm y nên y đâm ra buồn chán một mình đốc cạn hết ly rượu này đến ly rượu khác!
Màn biểu diễn kết thúc trong tiếng vỗ tay hò hét inh tai đã lôi cả Thiên Hàn và Như Ngọc trở về với buổi tiệc. Thiên Hàn vừa mới đảo mắt qua nhìn thì bất ngờ vô cùng khi thấy Bảo An đã đứng trước mặt mình từ khi nào, trên tay nàng là một ly rượu:
– Tam vương gia! Chúng ta lại được gặp nhau đúng là có duyên! Bảo An trước giờ vẫn rất ngưỡng mộ uy danh của người, mơ ước lớn nhất của Bảo An là được gặp người một lần hôm nay ước mơ đó đã thành hiện thực Bảo An thật sự rất hạnh phúc. Vì vậy, không biết Tam vương gia hôm nay có thể nể mặt Bảo An một lần mà uống cạn ly rượu nhạt do chính tay Bảo An rót cho người được không?_ kèm theo giọng nói ngọt ngào là nụ cười hút hồn khuyến mãi.

Thiên Hàn không đáp vội , trước tiên là quay qua nhìn Như Ngọc xin ý kiến nhưng nàng không thèm nhìn y mà ngó lơ chỗ khác nên y đành phải tự quyết thôi. Quay đầu nhìn lại công chúa Bảo An thì nhận được trong tận sâu khóe mắt đó là một sự mưu mô. Thiên Hàn giả vờ cười như không biết gì, tay đón lấy ly rượu của Bảo An:
– Thiên Hàn cũng nghe danh đệ nhất tài nữ Bảo An công chúa từ lâu! Hôm nay được gặp mặt đúng là diễm phúc của Thiên Hàn, ly rượu này Thiên Hàn nỡ sao từ chối! Vì vậy xin được tiếp nhận!
Bào An lại cười, nơi con ngươi xẹt qua tia giảo hoạt:
– Vương gia quá lời rồi! Bảo An nào dám nhân cái danh hiệu đệ nhất tài nữ quý giá kia! Ở Kim Tuyền quốc người người đều nói rằng vương phi của người mới thật sự là tài nữ đệ nhất của cả Thiên Nam này. Dù là cầm, kỳ, thi, họa đều hơn hẳn cả ngàn người. Nhân dịp vui ngày hôm nay Bảo An mạo muội xin mời Vương phi biểu diễn tài nghệ ọi người cùng chiêm ngưỡng cũng như cho Bảo An cơ hội học hỏi được không thưa tam vương phi? _Bảo An lúc này lại đánh mắt qua Như Ngọc thách thức.
Như Ngọc nghe nhắc đến tên mình thì chột dạ, nàng làm gì biết cái gì mà trổ tài chỉ e làm trò cười cho người khác! Định kiếm lời thoái thoác thì Thiên Hàn đã nhanh hơn thay nàng đỡ lời!
– Có lẽ công chúa đã nghe lầm! Vương phi của bổn vương tuy là tiểu thư đài các nhưng từ nhỏ người nàng hay đau ốm nên với việc học cầm kỳ thi họa rất hạn chế, tài nghệ chỉ thuộc loại tầm thường mà thôi! Danh xưng đó nàng ấy không nhận nổi đâu!
– Vương gia khiêm nhường rồi!_ Bảo An vẫn không bỏ cuộc tiếp tục ép ngưới_ Danh tiếng của tam vương phi lừng danh khắp nơi ngay cả đứa trẻ lên 3 cũng biết sao lại có thể tầm thường được. Hay là vương gia sợ vương phi của mình xuất đầu lộ diện sẽ bị nhiều người nhìn ngắm mà không muốn cho nàng trổ tài!
Xung quanh bắt đầu có tiếng bàn tán xì xào, có tốt có xấu cho phía Thiên Hàn và Như Ngọc.
“Grừ! Khích tướng ta hả? Ta mà sợ ngươi? Trổ tài thì trổ tài ai sợ ai, bất quá đem mấy cái trống ra đánh tùng tùng thôi chứ gì?”
Như Ngọc hùng hổ đứng dậy định trổ tài nghệ thì bị Thiên Hàn ngăn lại.
– Công chúa người không nên nói như vậy! Tuy rằng Thiên Hàn rất yêu thương vương phi của mình nhưng không phải là loại người ít kỷ! Chỉ là vì vương phi của bổn vương thân thể yếu ớt không chịu nổi gió mạnh lỡ như gặp chuyện gì… Công chúa chắc người cũng hiểu cho tâm của bổn vương!

Thiên Hàn không chỉ nói suông, còn giả vờ đưa tay thoa thoa ngực tỏ vẻ đau lòng. Nhìn vào, người khác không thể không tin rằng tam vương gia đang rất lắng cho vương phi của mình.
– Hiến một khúc vũ cũng không được sao?_ Bảo An vẫn sống chết không tha.
– Cái gì cũng không được!_ Ngay tức khắc Thiên Hàn lạnh lùng nói, thái độ kiên quyết tới mức không gì có thể thay đổi được y.
Bảo An cảm thấy không thể ép được nữa với lại tiếng xì xầm ngày một lớn không có lợi cho nàng vì nàng dù sao cũng đang là đại diện ột nước. Hơn nữa, thái độ kia của Thiên Hàn rất dứt khoát, hắn đang đưa ra nanh vuốt một mực bảo vệ thê tử yêu quý của mình nếu làm căng sẽ chọc hắn nổi giận mà có chuyện! Thôi thì chuyện này tạm gác lại đây chờ dịp khác thừa cơ hội mà chơi xỏ hắn!
Bảo An trở lại vị trí cũ của nàng, buổi tiệc lại được tiếp tục với các màn trình diễn hấp dẫn khác. Bảo An, Lạc Minh, Thiết Hải từ lúc ấy đến cuối buổi tiệc đã không còn chú tâm vào các màn trình diễn mà mỗi người đang đuổi theo những ý nghĩ khác nhau!
– Tại sao không cho ta ra biểu diễn hả?
– Cho nàng ra để dọa bọn họ bỏ chạy à?
– Nói cái gì? Ai dọa ai hả?_ Như ngọc dậm chân lên chân Thiên Hàn.
– A…Nàng còn nói. Nếu không phải nàng cái gì cũng không biết, cái gì cũng dở thì ta đâu có mặt dày nói dối.
– Gì hả? Ai cái gì không biết, cái gì cũng dở? Để ta ra biểu diễn cho ngươi xem thì biết!

– Dạ! Tài nghệ của đại tỷ thế nào Gia Khanh đã biết quá rõ rồi, cho nàng ra đánh trống tập trận thì được chứ ra đó gảy đàn hát hò thì chỉ có thể dành ấy con bò nó nghe mà thôi!
– Cái gì hả????

Buổi tiệc được thiết đãi đến trưa, sau đó các sứ giả và quan viên sẽ được dùng thiện buổi chiều ở ngoài sân chầu, chỉ có các hoàng thân quốc thích cùng hoàng tử và công chúa Kim Tuyền quốc mới có thể dùng thiện trong cung hoàng đế. Nói tiếng hoàng thân chứ thực ra chỉ có hoàng đế Thiết Hải, tam vương gia, tam vương phi và hoàng tử, công chúa Kim Tuyền quốc dùng cơm với nhau số còn lại đã xin lui vào trong. Cuối bữa cơm, cả năm người nán lại một chút để trò chuyện và uống rượu. Không biết có phải vì uống quá nhiều hay không hay tại tửu lượng của Bảo An quá thấp mà nàng càng uống càng say trong khi những người còn lại thì vẫn tỉnh táo như ruồi.
Trong lúc say rượu, Bảo An đã không giữ được tỉnh táo nên đã ăn nói rất khiếm nhã, đặc biệt có những cử chỉ hơi quá đà với Thiên Hàn, ánh mắt thì đưa tình mây gió, lời nói lúc trêu đùa lúc cợt nhã khiến nhiều người thấy khó chịu.
“Bảo An rất ngưỡng mộ vương gia, nếu có thể cùng người 1 đôi oanh yến bay lượn khắp trời thì tốt quá!”
“Vương gia người nghĩ sao nếu có một thê tử giống như Bảo An? Người có cảm thấy Bảo An sẽ là một thê tử tốt không?”
Người nói thì vô thức nhưng lời nói là hữu ý tất nhiên không tránh khỏi những suy nghĩ không tốt về cả Bảo An lẫn Thiên Hàn.
Như Ngọc: “nếu giết người mà không phải đến mạng thì người đầu thiên nàng giết sẽ là Bảo An nhà ngươi!”
Thiên Hàn: “Sao nhìn nàng ta gian quá vậy? Không biết có phải là say thiệt hay không nữa?”
Thiết Hải: “Thiên Hàn a Thiên Hàn, lần này đệ chết chắc rồi”
Lạc Minh: “Muội muội, đừng đùa giỡn nữa, nếu không kết cục rất khó thu dọn, hoàng huynh sẽ mệt mỏi lắm đó! Thương tình hoàng huynh chưa có thê tử chưa có con nối dõi đi!”
Sau khi Bảo An quá say Lạc Minh vội vã sai người đưa nàng về cư xá nghĩ ngơi. Tuy mọi chuyện đã được ổn định lại nhưng người ta nói mũi dại láy chịu đòn, Bảo An ăn nói như thế Lạc Minh không thể không đứng ra thay mặt nàng xin lỗi tất cả mọi người được:

– Tam vương phi! Là do người làm hoàng huynh như Lạc Minh không biết quản muội muội của mình nên mới để muội ấy làm càng như vậy, những lời vừa rồi là do Bảo An quá chén mà say ăn nói không đúng đụng chạm đến người và vương gia, Lạc Minh thay mặt muội muội mình xin lỗi vương phi và vương gia mong hai người rộng lượng bỏ qua cho!
Phụt!
Như Ngọc vừa nghe xong thì ngụm trà vừa uống vào lập tức phun ra hết, tuy nhiên không biết do cố tình hay vô ý mà chỗ nàng phun lại là người của Lạc Minh hoàng tử. Kết quả cả người vị hoàng tử tội nghiệp ướt nhẹp vì trà.. Tuy vậy, Như Ngọc lại không có lấy một lời xin lỗi mà còn điền nhiên gấp thức ăn vào miệng nhai rồi nhàn nhã nói:
– Lạc Minh hoàng tử xin đừng nói như vậy! Như Ngọc thân phận hèn mọn sao dám nhận lời xin lỗi này của người kẻo chết không kịp ngáp. Nhưng mà người nói cũng rất đúng Bảo An công chúa do say quá nên không kiểm soát nổi lời nói hơn nữa tuổi còn nhỏ dại chưa biết được lời nói của mình sai hay đúng cho nên Như Ngọc cũng không trách nàng ấy làm gì.
Lạc Minh lấy chiếc khăn tay ra lau đi nước trà trên người, cười gượng gạo nói:
– Đa tạ tam vương phi đã hiểu cho nỗi lòng người làm hoàng huynh này.
“Tên này không nổi giận à? Xem ra hắn biết điều hơn muội muội hắn!”
– Lạc Minh hoàng xin đừng như thế Như Ngọc thật không dám nhận!
Xem như mọi chuyện đã giải quyết xong Lạc Minh y không cần phải lo nữa nên y vui vẻ ngồi xuống xoay qua Thiên Hàn cười hì hì, rồi kéo Thiên Hàn qua một bên nói nhỏ:
“Nàng ấy sao rồi?”
“Ban sáng vừa tỉnh lại, nhưng cái gì cũng không nhớ!”
“Ừ, chỉ cần không sao là được rồi!”_ Lạc Minh thở phào nhẹ nhõm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.