Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi, Sao Ngươi Cũng Bon Chen Nữa Hả ?

Quyển I – Chương 13


Bạn đang đọc Oan Gia! Mình Ta Xuyên Không Đủ Rồi, Sao Ngươi Cũng Bon Chen Nữa Hả ?: Quyển I – Chương 13

CHAP 13: HEO CŨNG BIẾT LEO CÂY
Chiếc xe ngựa một lần nữa chở Như Ngọc trở về vương phủ, bên ngoài xe tiếng nói tiếng cười huyên náo của phố phường, bên trong xeNhư Ngọc và 2 nha hoàn kia cùng nhau ôm bụng cười đến lăn lê bò lết, khi nhớ lại cảnh tượng lúc từ chỗ cung thái hậu trở về đi qua chỗ tên thái giám ban sáng. Lúc đó, ba người nhìn thấy một đám đông đang bu lại, bọn nàng cũng chen vào nhìn xem là cái gì thì thấy “heo leo cây”, à…à… không mà là “heo hoạn hoan leo cây” mới đúng, không tránh khỏi tức cười cho đến tận bây giờ.
Như Ngọc không ngờ vì một câu nói của nàng, mà tên thái giám nhát gan kia quả thực làm vậy!
“Xưa nay ta chưa từng thấy heo nái leo cây bao giờ, ngươi làm cho ta xem đi! Ta xem thân ngươi so với heo không khác là bao, à mà heo thì không có mặc đồ nhỉ?”
Thật ra nàng đâu có ác đến vậy, thật sự muốn bắt hắn trần như nhộng leo lên cây biểu diễn ọi người xem đâu? Chỉ cần hắn đi năn nỉ chủ nhân hắn vài tiếng, mà thay hắn ra mặt nói với nàng một câu là được, cần gì phải tự mình rước cái việc xấu hổ này làm chi? Kha kha! Dù sao cũng không phải lỗi của nàng là do hắn quá ngu thôi!
Đang mãi mê với suy nghĩ “ngày mai tin tức heo biết leo cây sẽ được lan truyền đi khắp nơi, trở thành một tin cực hót!” thì không khỏi cười đắc chí “liệu từ chuyện ấy danh tính của nàng có được làm cho nổi tiếng hay không nhỉ?”(nếu thời này mà có tạp chí chắc kiếm được nhiều tiền lắm ha!”)
Hí…hí…
Xe ngựa đột nhiên ngừng lại, may thay Như Ngọc nhà ta lần này có kinh nghiệm nhanh tay chụp lấy thành xe. “phù!” Như Ngọc nhíu mày nhẹ, không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại ngừng xe, theo trí nhớ của nàng thì chưa tới vương phủ thì sao lại ngừng sớm như vậy! Định vươn tay vén màn xe nhưng nghĩ “lỡ như có đánh nhau hay giết người chẳng hạn…” sợ bị liên lụy nên thôi, chỉ ghé mắt nhìn qua khe nhỏ của màn xe, mà nhìn sự việc bên ngoài.
– Các ngươi về trước, ta có việc phải làm sẽ về sau!_ Thiên Hàn dứt lời liền phi nước đại( phi ngựa nhanh) rời đi
Còn Như Ngọc ở bên trong xe ngựa thì không nói gì, im lặng mà nhìn, thật ra nàng cũng muốn đưa cái đầu ra ngoài hít thở chút không khí lắm chứ! Chỉ tại nàng không muốn đối mặt với tên Thiên Hàn băng đá ngàn năm kia, lỡ như không khéo nàng bị hắn làm cho đóng thành băng đá chết rùi sao? Tới lúc đó ai cứu nàng?
“Hừ! Việc quan trọng? Xì! Tưởng ta không biết, ngươi chắc chắn là đến thăm mộ của cái ả Thanh nhi gì đó chứ gì? Haiz! Mà cũng tốt, tốt nhất là tới đó khóc lóc một trận xong rồi thương tâm quá độ mà đập đầu vào bia mộ chết luôn càng tốt! Hắc hắc!” (tỷ chỉ được nước ảo tưởng là hay thôi! Mà dù sao tỷ nói cũng đúng được một nữa là Thiên Hàn hắn đúng là đi thăm mộ, nhưng không phải mộ của Thanh nhi cô nương!)
Nghĩ như vậy, môi Như Ngọc liền vẽ lên nụ cười gian xảo cùng lộ ra cả hàm răng đều. Hân nhi, Uyển nhi thì ngồi chống tay nhìn con khỉ trước mặt khó hiểu!

– Hân nhi! Vương gia đâu?_ âm thanh khan khàn vang lên khi xe ngựa vừa dừng lại trước cổng vương phủ.
Như Ngọc bước xuống xe (lần này thì có người giúp), nhìn về phía vừa lên tiếng là một người trạc chừng 50 tuổi, quần áo chỉnh tề có chút sang trọng, gương mặt hiền lành không giống như chủ nhân của y, bất giác Như Ngọc cảm thấy có chút tình cảm với người này.
– Trần quản gia, vương gia nói có chút chuyện cần làm sẽ về sau!_ Hân nhi bước xuống xe sau Như Ngọc

– Ừm_ Trần quản gia gật nhẹ với Hân nhi, sau đó quay sang Như Ngọc cung kính hỏi_Vương phi đi đường có lẽ đã mệt! Mời người vào trong tịnh dưỡng!
Như Ngọc tỏ vẻ hết sức ngạc nhiên khi nghe lời này, chẳng phải người trong vương phủ ai cũng khinh thường nàng sao? Ngay cả đến Hân nhi, Uyển nhi còn dám gọi thẳng tên nàng, thậm chí là “ngươi” , cho thấy bọn họ đối với nàng là xem thường bao nhiêu! Nhưng tại sao vị quản gia này đối với nàng không như vậy, ngược lại kính trọng nàng như bậc tôi tớ với chủ nhân, khiến nàng lấy làm khó hiểu…
Hồi lâu không thấy Như Ngọc nói gì, Trần quản gia lại hỏi:
– Vương phi, người cảm thấy không khỏe sao?
– Ờ! À! Ta không sao!
– Vậy mời người vào phủ!_ Trần quản gia đưa tay mời Như Ngọc vào phủ.
– Ờ!_ miệng vừa nói xong,Như Ngọc lập tức xoay người ra phố bước đi.
Vừa bước được mấy bước thì bị Uyển nhi nhanh chóng bước lên chận đường, nhìn nàng châm châm nguy hiểm:
– Vương phi người đi sai đường rồi! Đây mới là đường vào vương phủ!_ Trần quản gia phía sau lưng Như Ngọc cất lời, tuy nhiên âm điệu vẫn như cũtôn kính.
– À! Trần quản gia ta có việc này muốn nhờ ngài!_ Như Ngọc xoay người lại nhìn Trần quản gia chớp chớp mắt mấy cái, cười gian manh, hai tay chà chà vào nhau âm điệu có chút nhõng nhẽo.

Bước trên đường phố là ba vị nữ tư xinh đẹp, trông vô cùng thu hút, thu hết ánh nhìn tứ phía.
Như Ngọc chạy qua, chạy lại hết gian hàng bánh này lại đến gian hàng đồ chơi kia, khiến cho Hân nhi cùng Uyển nhi đi theo quản nàng không khỏi chóng mặt, mỏi cẳng. Nguyên nhân là vài phút trước…Như Ngọc nàng đã lôi ra hết tất cả các chiêu thức nhõng nhẽo mà nàng học được, ra sử dụng với Trần quản gia, mà năn nỉ ỉ ôi:
“Người thương tình ta là một kẻ sắp bị hành hạ sắp chết, mà thành toàn cho ta một tâm nguyện được ra ngoài để ngửi chút khí trong lành đi!”
“Trần quản gia người cũng biết vương gia đối với ta thế nào, ta bây giờ so với cá nằm trên thớt chuẩn bị làm thịt là như nhau, chẳng lẽ một tâm nguyện nhỏ nhặt này người cũng không cho ta…”

…v.v…và…v.v
Cuối cùng Trần quản gia cũng động lòng trắc ẩn mà thành toàn cho Như Ngọc nàng, nhưng với điều kiện nàng phải trở về trước giờ ngọ và chịu sự giám sát của Hân nhi và Uyển nhi. Hắc hắc! Nhưng Trần quản gia này cũng được một chút tình nghĩa, cho nàng vài lạng bạc để mua đồ!(tỷ sao giống ăn xin quá ^O^)
– Ê! Bên kia sao có nhiều người quá vậy?_ Như Ngọc chỉ tay về phía hồ đang có nhiều người tụ lại.
– Không biết! Cũng không rảnh để biết!_ Hân nhi nghoảnh mặt làm ngơ
Như Ngọc thấy biểu hiện của Hân nhi thì hết sức bực bội rõ ràng nàng ta xem thường nàng ra mặt rồi còn gì? Nàngchống tay lên hong thè lưỡi với 2 nàng, sau đó co giò chạy về phía đám đông kia, chung quy nàng vẫn là một người nhiều chuyện chính thống!
Tạm thời chúng ta chia tay với Như Ngọc ở đây cùng quay sang gặp gỡ nam chính thôi!
Sau khi Như Ngọc hòa mình vào làn khói dưới núi biến mất, Khanh giống như một con búp bê không chút cảm xúc, bản thân từng chút từng chút nhích người lại gần sát vách núi hơn, đôi mắt vô hồn lấp lánh chút gì đó lệ quang, Gia Khanh đột nhiên đứng thẳng người dậy ngay sát vách núi, một vài cục đất nhỏ theo đó rơi xuống vách núi sâu, thân thể anh cũng theo đó bắt đầu chao đảo hướng về vực thẩm…
Gia Khanh một chút ý thức cuối cùng cũng không còn, cứ như thế thả toàn thân theo quán tính…phía vực thẩm sâu không thấy đáy kia như mở rộng hơn vươn cao lên nuốt lấy thân ảnh Gia Khanh, nhưng trong giây phút nguy cấp nhất thì bỗng có 2 cánh tay quen thuộc chụp lấy 2 bên bả vai y, giữ lấy kéo về phía sau, giống như vừa kéo Gia Khanh từ khỏi tay thần chết trở về với thực tại.
– *******
Những âm thanh gấp rút lo lắng cùng đau thương vang lên bên tai Gia Khanh, nhưng y lúc này lại không hề nghe thấy được, trong đầu y lúc này chỉ còn vang lên lên mỗi câu nói Bích Ngọc trước khi cô buông tay:
“Hãy sống thật tốt”, “Hãy sống thật tốt…. Hãy sống thật tốt…. Hãy sống thật tốt”
2 ngày sau tai nạn kinh hoàng đó, lực lượng cứu hộ đã tìm thấy xác của Bích Ngọc dưới đáy vực thẩm, chỉ có một điều đặc biệt là xác của cô mặc dù rơi từ độ cao cả ngàn mét xuống như vậy, mà ngay cả một vết thương nhỏ cũng không có, chỉ có quần áo mà cô mặc thì bị rách bươm do va chạm với nhiều chướng ngại vật khi rơi từ đỉnh núi xuống. Các đội khám nghiệm tử thi đã nhiều lần chụp X-quang và thực hiện các cuộc khám nghiệm tử thi khác, nhưng vẫn không tìm được nguyên nhân chết của cô, dù là một vết thương nhỏ hay một cái bệnh vặt nào đó! Cái chết của Bích Ngọc từ đó được xem là một trong những cái chết bí ẩn của thế giới (ta nói quá thôi đừng tin, và cũng đừng lục tìm trên google nhé!)
16 ngày sau,
– Linh, mày có biết tình trạng của Gia Khanh thế nào không? Từ ngày Bích Ngọc chết thì nó không hề đến lớp một ngày.

Đám con trai, con gái của lớp Gia Khanh tụ tập lại bàn chuyện:
– Hôm qua tao cùng Mai có đi thăm Gia Khanh , nhưng mà…
– Thế nào?_ cả đám nhốn nháo
– Còn hỏi? Tệ lắm! Trông Gia Khanh vô cùng tiều tụy hốc hác, tóc tai bù xù, mắt thăm đen như gấu trúc, gầy guộc thấy mà thương, so với y của ngày nào hoàn toàn xa lạ! _ Linh thở dài
– Haiz! Tội Gia Khanh quá! Tận mắt chứng kiến người bạn thơ ấu của mình chết ngay trước mặt mình, lại không thể cứu được… đúng là đời không ai biết được chữ ngờ mà!_ một cậu con trai tặc lưỡi nói
– Còn chuyện này bất ngờ hơn nữa nè!_ Lâm vừa bước vào liền quẳng một câu không đầu không đuôi cho cả nhóm
Cả đám không hiểu liền nhao nháo hỏi:
– Chuyện gì? Chuyện gì?
Lâm nhắm mắt nén lòng một chút, trên gương mặt thoáng nét tức giận đến khi thật bình tâm, y mới mở mắt mà nói:
– Tòa án vừa tuyên bố: gia đình của Ngọc đã rút đơn kiện 3 tên lưu manh đã hại chết Bích Ngọc, ngay cả Gia Khanh cũng ra mặt làm chứng là bọn họ vô tội, cái chết của Bích Ngọc chỉ là sự cố, 3 tên đó vừa được phóng thích sáng nay.
– CÁI GÌ! Sao lại có chuyện đó! Sao Gia Khanh lại làm như vậy, câu ta điên chắc? Hay vì đau thương tột độ rồi nói năng lung tung!_ một người trong nhóm dõng dạc nói
Minh một bên không kém gì cũng nóng giận nói:
– Đúng vậy, tên Gia Khanh đó điên rồi! Rõ ràng tớ và Trâm nhìn thấy bọn họ dùng cây đánh lén sau lưng Gia Khanh, Bích Ngọc vì cứu cậu ấy mà …_nhưng Minh vừa nói được nữa câu thì bị Trâm chặn lại.
– Thôi được rồi! Chuyện gì xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi! Tất cả đã là dĩ vãng hy vọng mọi người hãy cho nó trôi qua trong im lặng đi! Đừng vì những điều đó mà khơi lại đau lòng cho những người còn sống nữa!
Trâm đứng bên cửa nói vọng vào, đôi mắt rưng rưng dòng lệ, gương mặt thanh tú ngày nào giờ đây chỉ còn đọng lại sự mệt mỏi lẫn đau buồn, thật ra cô cũng cảm thấy tức giận về chuyện đó, nhưng nói cho cùng cái gì cũng có nguyên nhân của nó. Hơn nữa cô tin Gia Khanh hẳn là vì chuyện gì đó mà phải làm như vậy, bằng không y sẽ không làm như vậy…ai cũng có thể không hiểu, nhưng cô hiểu Gia Khanh nhất Khanh đối với Ngọc quan tâm như thế nào, tuyệt đối sẽ không để Ngọc oan khuất!
Không ai bảo ai, mỗi người một hướng tan ra, đơn giản là vì bọn họ hiểu một điều “ngay cả người thân của Bích Ngọc cũng đã bỏ qua cho hung thủ, Gia Khanh cũng đã cho lời khai như vậy rồi! Bây giờ, cho dù bọn họ có gì bất mãn thì cũng chỉ có thể nghĩ thầm mà thôi, vì dù sao chuyện này cũng đâu tới lượt bọn họ lên tiếng, ngược lại còn không khéo vướng vào vi phạm pháp luật như chơi ấy chứ!”
Ngồi trên chiếc xe Forza màu đỏ đen, một thanh niên đeo mắt kính râm, mặc chiếc áo thun màu đen in hình cái đầu lâu xương chéo, khoát bên ngoài là một chiếc áo da đen khác, chiếc quần jean cắt xen nhiều chỗ, những đường chỉ bị cắt rũ xuốngtheo đúng kiểu giang hồ thứ thiệt. Bộ dáng anh trên chiếc Forza chẳng khác gì một đại ca xã hội đen vừa cao ngạo vừa lạnh lùng. Từ anh tỏa ra một cảm giác ghê sợ, khuôn mặt trầm ngâm, đôi môi bạc thâm màu, phía dưới cằm lỏm chỏm râu mọc, so với người điển trai lịch thiệp của nữa tháng trước là hai trái cực ngược nhau…
– Đại ca! Muốn xử bọn đó thế nào?_ Tai Gấu hướng người này hỏi

– Thế nào? Hừ!_ người được gọi là đại ca nhếch miệng mỉa mai_ Sống không bằng chết! Ban ngày không thể ra đường, ban đêm không thể ngủ!
– Đại ca! Bọn em đã hiểu, sẽ đi làm ngay!_ Tai Gấu kéo theo vài tên mặt ngầu khác rời đi.
Đợi cho vài tên kia đi khuất dạng, người nọ từ từ gỡ mắt kính ra, để lộ dưới ánh mặt trời là khuôn mặt quen thuộc “ Nguyễn Gia Khanh”
Phải! Nguyễn Gia Khanh là cái tên ở học đường còn “đại ca Huyết lãnh tử” là biệt danh mà bọn xã hội đen đặt cho anh. Thân thế thật sự của anh không phải ai cũng có thể biết, ngay cả người nhà anh cũng chưa chắc biết hết! Chỉ có papa , hai người chú khác, và Bích Ngọc là biết, tất cả những người còn lại đều không ai hay, đừng nói chi đến diện mạo của “ đại ca Huyết lãnh tử” cũng chẳng có bao người nhìn thấy qua…Vì được sinh ra trong một gia tộc “ võ thuật”, 5 đời mở võ quán chưa kể từng có nhiều đời làm quan võ của triều đình thời phong kiến. Là người thừa kế chân chính của dòng tộc, từ nhỏ Gia Khanh đã được học rất nhiều loại võ hiện đại lẫn cổ truyền nào là karate, jindo, quyền anh, thái cực quyền, ….ngay cả võ thiếu lâm cũng biết chút đỉnh. Với tố chất của người học võ, cộng thêm sự thông minh của mình, 13 tuổi Gia Khanh đã trở thành cao thủ võ thuật hàng đầu trong giới võ thuật châu Á, 15 tuổi y bắt đầu gia nhập vào tầng lớp xã hội đen(nhờ công một người chú của anh là trùm xã hội đen. Cho nên chưa đầy 3 năm Gia Khanh cũng lập được một cái bang xã hội đen nho nhỏ, nhưng vị thế thì lại không nhỏ chút nào trong giới xã hội đen. Nghe qua cái biệt danh “ đại ca Huyết lãnh tử” cũng đủ biết Gia Khanh trong thế giới xã hội đen là thế nào, đã không ra tay thì thôi, còn khi đã ra tay chỉ có duy nhất một con đường “vĩnh viễn căm lặng”…
Gia Khanh bước xuống xe, cởi chiếc áo khoát bên ngoài khoát lên vai để lộ 2 cơ bắp tay rắn chắc hơi sẫm nắng, khuôn mặt điển trai hiện nét phờ bạc, nở nụ cười hờ hững, Khanh từng bước từng bước bước trên vỉa hè. Từ trong túi Gia Khanh móc ra một chiếc chìa khóa ném về phía Minh Nhật đang đứng gần đó nghe điện thoại, không quay đầu lại nói:
– Đem xe về nhà!


Bây giờ là giữa trưa cho nên con đường trở nên vắng vẻ, Gia Khanh một mình bước dưới cái nắng gắt như thiêu đốt, nhưng một chút cảm giác của cái nóng kiacũng không có, đối với anhtất cả cảm giác đã mất đi từ lâu kể từ ngày Như Ngọc ra đi…
Đôi mắt buồn bã nhìn lên, vươn tay bứt lấy một chùm hoa bằng lăng tím trên đường, Gia Khanh chợt hồi tưởng lại những kí ức khi Như Ngọc còn sống cùng vui đùa hạnh phúc:
– Cái gì cũng phải có cái giá thích đáng của nó! Như Ngọc, em yên tâm, anh không để em chết oan khuất đâu!
Phải, sở dĩ hắn đứng ra làm nhân chứng cho ba tên lưu manh kia vô tội, là vì hắn hiểu một điều: nếu thật sự là đầy đủ nhân chứng vật chứng thì sao? Cùng lắm tòa án cũng chỉ tuyên bố mười mấy năm tù cho bọn chúng mà thôi! Đương nhiên hắn không cam tâm nhìn bọn chúng sau bao năm tù lại được thản nhiên bước ra ngoài đời!Hại chết một mạng người mà chỉ đổi lại có mấy năm tù thì vẫn chưa phải là cái giá thích đáng cho bọn chúng! Cho nên, anh đã có một tính toán khác, một mặt khuyên nhủ gia đình của Như Ngọc rút đơn kiện, mặt khác ra làm nhân chứng, và cuối cùng sẽ là chính anh trả thù cho Như Ngọc! Hừ! Cách trả thù của hắn đương nhiên sẽ không phải là việc làm vi phạm pháp luật, nhưng đủ để bọn họ nhận lấy đúng cái giá phải nhận được!Hơn nữa, ở bên ngoài dễ hành động hơn sẽ không có ai ngăn cản được “đại ca Huyết lãnh tử” hắn ra tay!
Nhành hoa bằng lăng trong tay Gia Khanh bỗng chốc bị y bóp lấy giập nát, đôi mắt thoáng nét đau thương cùng phẫn hận, chân anh chạm phải một cục đá nhỏ trên đường, trong lúc buồn bực mà tung một cước đá vào viên đá như muốn trút đi nổi lòng.
– Á! _ một âm thanh xa lạ vang lên kéo lấy sự chú ý của Khanh.
Gia Khanh tuy rằng không biết là chuyện gì đang xảy ra, cũng không có ý định đến xem, vội xoay bước đi chỗ khác, nhưng nghĩ đi nghĩ lại anh vẫn cảm thấy bản thân nên lại xem thử là chuyện gì! Bước hơn chục bước nhìn đằng trước vẫn không thấy ai, cũng như không cái gì ngoài con đường vắng hoe, cùng những tán cây xao động theo cơn gió, Khanh lấy làm khó hiểu. Đang định cho rằng mình hoang tưởng mà quay bước trở về thì tiếng xa lại vọng đến:
– Gây họa rồi muốn bỏ chạy!
Gia khanh giật mình, nhíu đậm mày hơn quan sát phía trước, nhưng phía trước vẫn như cũ không có ai!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.