Đọc truyện Oan Gia Lăn Lên Giường – Chương 21: Người xuất hiện ngoài ý muốn
Bệnh nhân vào thứ hai luôn vô cùng nhiều, Trần Hãn khám hết bệnh nhân này đến bệnh nhân khác, cũng may hắn đã hình thành thói quen với kiểu bận rộn này, thân là bác sĩ thì an ủi lớn nhất chính là mình có thể chữa được bệnh cho người bệnh. Nhưng hắn làm sao cũng không ngờ được, mình vừa ngẩng đầu đón tiếp thì bệnh nhân lại là cậu ấy, “Lý Hi?”
Lý Hi cười cười, “Đã lâu không gặp!”
Trần Hãn không nói gì, Lý Hi bỗng nhiên xuất hiện khiến hắn trở tay không kịp, nhưng bây giờ hắn ý thức rõ ràng hơn về tình cảnh giữa hai người bọn họ có bao nhiêu lúng túng, nhất là lúc đi cậu đã từng nói, “Em không biết em có thể trở về hay không, nếu em đặt chân lên mảnh đất này lần nữa, lý do nhất định là bởi vì anh.” Hắn không biết Lý Hi xuất hiện trước mặt hắn có ý nghĩa như thế nào, hắn cũng không muốn biết, chỉnh lại tâm trạng Trần Hãn nhận lấy phiếu khám bệnh của cậu, “Không thoải mái chỗ nào?”
Lý Hi không nhìn thấy được vẻ mặt vui mừng trên mặt hắn nên có chút thất vọng, nhưng cậu không trách Trần Hãn, ban đầu là mình một lòng muốn chia tay, là cậu khăng khăng không nghe lời khuyên nhủ cố ý rời khỏi, cho nên bây giờ cậu nhân được sự thờ ơ cũng không kỳ lạ. “Ngực rất đau!”
Trần Hãn nhìn lướt qua phiếu khám bệnh rồi ném thẳng cho cậu, “Tôi làm ở ngoại khoa, cậu đăng ký sai chỗ rồi, vị kế tiếp!”
Lý Hi cảm thấy tủi thân, trước đây Trần Hãn chưa bao giờ đối xử như thế với cậu, nhưng bây giờ ngoại trừ đứng dậy rời đi thì cậu không còn lựa chọn nào khác.
Trần Hãn vừa mới tan giờ thì nhận được điện thoại của Uông Cẩm Viêm, dặn hắn đi siêu thị mua bao muối về, Trần Hãn cười cười, “Đây là lời sáng sớm nay anh nhắc em mà cảnh quan Uông!”
Uông Cẩm Viêm ở đầu bên kia điện thoại cười chân chó, “Em không phải là quên đâu!”
Trần Hãn vừa ngẩng đầu đã thấy Lý Hi đang chờ hắn ở cổng, nhất thời mất tập trung, hồi lâu không nghe được câu trả lời liền truyền đến thanh âm của Uông Cẩm Viêm xuyên thấu qua điện thoại, “Alo, alo!” Thanh âm này kéo thần trí Trần Hãn lại, “Anh biết rồi!”
Cúp điện thoại xong Trần Hãn đi tới, “Có việc?”
Trong mắt Lý Hi mang vẻ ưu thương, hai tay đan vào nhau lộ vẻ hơi khẩn trương, “Trần Hãn… chúng ta có thể tâm sự một lát không?”
Trần Hãn giương mắt nhìn xuống đồng hồ đeo tay, “Xin lỗi, có người đang chờ tôi trở về mua muối, hôm khác đi!”
Lý Hi đứng tại chỗ nhìn hắn lướt qua mình liền níu hắn lại, “Trần Hãn, anh nhất định phải như vậy sao?”
Trần Hãn khẽ cau mày đẩy tay cậu ra, “Lý Hi, tôi không biết vì sao cậu trở về, nhưng có một số việc đã là quá khứ, con người luôn luôn nhìn về phía trước.” Nói xong Trần Hãn lái xe đi, hắn sợ liếc thêm một cái thì bản thân sẽ theo bản năng mà thương hại cậu, dù sao cậu bé này là người mình từng yêu trước đây.
Về đến nhà Uông Cẩm Viêm đang nấu cơm, hắn nhìn Uông Cẩm Viêm đến ngẩn người.
“Ngây ngốc cái gì vậy? Muối đâu?” Uông Cẩm Viêm bưng canh trứng vừa mới nấu xong ra rồi quơ quơ trước mặt hắn.
“Hả?” Bây giờ Trần Hãn mới đột nhiên nhớ tới chuyện muối.
“Hả cái gì, muối đâu?” Uông Cẩm Viêm có chút khó hiểu nhìn hai tay trống trơn của hắn.
“Anh… Anh quên mất! Bây giờ đi mua.” Trần Hãn xoay người muốn mở cửa, Uông Cẩm Viêm níu hắn lại, “Quên thì kệ đi, bây giờ phải ăn cơm rồi, mai em mua cho.”
Mãi đến khi lên giường ngủ tâm trạng của Trần Hãn vẫn không nhẹ nhàng đi được, mỗi lần nhìn thấy Uông Cẩm Viêm thì hắn biết mình nên hoàn toàn gạt Lý Hi ra ngoài, cứ sống như vậy với y. Nhưng nghĩ đến khuôn mặt lã chã khi khóc của Lý Hi thì hắn liền mềm lòng, không quyết chí tuyệt tình hoàn toàn được.
Liên tiếp mấy ngày Trần Hãn đều mang dáng vẻ có tâm sự, vốn tưởng rằng nhất định là có gì đó không hài lòng trong công tác, hai ngày nữa sẽ khá hơn, nhưng hai ngày này vẫn không có gì thay đổi, Uông Cẩm Viêm lại là người nóng tính nên không nén được nữa. Tiến tới ngồi bên cạnh hắn châm một điếu thuốc đưa tới, Trần Hãn nhìn hắn rồi nhận lấy, “Hôm nay sao đổi tính vậy?”
Uông Cẩm Viêm cười cười dựa một bên, “Không hài lòng trong công tác hay bác sĩ lại nháo lần nữa?”
Trần Hãn hút một ngụm thiếu chút nữa sặc trong cổ quay đầu lại vỗ y một cái, “Em không thể nghĩ về anh tốt hơn một chút được sao!”
Uông Cẩm Viêm nhíu mày, “Em vẫn luôn nghĩ tới chỗ tốt, nhưng nhìn vẻ mặt khó chịu của anh, em thật không biết nên nghĩ đến chỗ tốt nào!”
Trần Hãn cúi đầu hút thuốc không nói lời nào, Uông Cẩm Viêm cảm giác được Trần Hãn rất khác thường, dùng bả vai đụng hắn, “Chuyện gì khiến anh buồn vậy? Nói đi!”
Trần Hãn im lặng hồi lâu, hắn không biết có nên nói chuyện Lý Hi đã trở về với Uông Cẩm Viêm không, nhưng sớm muộn gì y sẽ biết chuyện này, khiến hắn khá khó xử. Quay đầu lại chăm chú nhìn Uông Cẩm Viêm, Uông Cẩm Viêm cười với hắn một cái, cũng không thúc giục hắn, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh với hắn.
Trần Hãn thở dài hút hết thuốc lá trong tay mới mở miệng, “Lý Hi đã trở lại!”
Uông Cẩm Viêm sửng sốt nháy mắt mấy cái mới phản ứng kịp, gật đầu, “À! Là chuyện này?”
Phản ứng bình tĩnh của Uông Cẩm Viêm khiến Trần Hãn đã uống một viên thuốc an thần cảm thấy rất bất ngờ, trước kia bởi vì một câu nói mớ mà hắn bị Uông Cẩm Viêm tức giận cho một đá đạp hắn xuống giường, phản ứng lần này quả thật ngoài dự đoán. “Chính là chuyện này!”
Uông Cẩm Viêm cười, kéo hắn đứng dậy, “Nếu đã nói xong thì đi ngủ thôi.”
Trần Hãn ôm lấy y từ phía sau đi về phòng ngủ, “Không tức giận?”
Uông Cẩm Viêm nắm tay hắn ngồi ở trên giường nhìn hắn, “Từ trước đến nay em không quan tâm đến quá khứ giữa cậu ấy và anh như thế nào, mà là của anh sau này!”
Trần Hãn bật cười, hắn đã xoắn xuýt vô duyên. Nhưng mà hắn càng thêm thích điểm này của Uông Cẩm Viêm, không nhắc chuyện cũ cũng không dài dòng, nên nổi giận thì nổi giận, nên nói chuyện thì nói chuyện, không già mồm cũng không dông dài.
Trần Hãn nhìn thấy Lý Hi lại xuất hiện trong phòng khám một lần nữa thì hơi nhức đầu, trên cánh tay của hắn rõ ràng có một vết cắt, nhìn vết tích cũng biết là tự rạch. “Cậu…”
“Cái này có thể khám ở khoa ngoại rồi!” Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Lý Hi nhìn Trần Hãn, đau đớn trên vết thương khiến cánh tay câu khẽ run lên.
Trần Hãn tìm thuốc nước và băng gạc băng bó lại vết thương cho cậu khẽ thở dài, “Cậu cần gì phải làm vậy chứ?”
Lý Hi lập tức rơi lệ, thanh âm lộ ra sự tủi thân, “Em biết em sai rồi, trước đây không nên tuỳ hứng như thế. Trước khi ra nước ngoài một tháng em còn không cảm thấy gì, mãi đến tháng thứ ba em liền bắt đầu nhớ anh, nhớ từng chuyện trước kia của chúng ta. Đi đến chỗ nào đều nhớ đến anh, làm gì cũng đều thấy anh. Vì vậy em đã trở về, anh còn yêu em không?”
Trần Hãn băng bó xong liền kê ít thuốc hạ sốt lên đơn rồi đưa cho cậu, “Lý Hi, tình cảm không phải là trò đùa, không phải chỉ đơn giản là hôm nay cậu nói không yêu ngày mai lại nổi hứng nói yêu. Lần sau đừng làm chuyện ngu xuẩn như thế nữa!”
Lý Hi nắm lấy đơn rồi xé rách thành mảnh nhỏ ném xuống đất, trong mắt hiện lên ánh nước cùng sự tức giận mơ hồ, “Em nói em không phải đang chơi trò trẻ con!” Nói xong xoay người chạy ra ngoài.
Trần Hãn nhức đầu nhìn đống giấy vụn đầy đất, đối với loại tính tình con nít này của Lý Hi, nếu là trước đây hắn còn có thể kiên nhẫn dỗ cậu, đó là bởi vì hắn tưởng rằng cho dù Lý Hi tuỳ hứng thế nào cũng có cùng chung suy nghĩ như hắn, nhưng bây giờ hắn thật sự có chút chán ghét với tính tình của Lý Hi.
Ra khỏi ca phẫu thuật ngày hôm nay đã gần 8 giờ, cái bụng đói của Trần Hãn đang thầm thì kháng nghị hắn đối xử bất bình đẳng, xoa xoa bụng mới vừa mở đèn xe định đi thì Lý Hi như ma quỷ ở đâu vọt ra giang hai cánh tay chắn trước xe. Trần Hãn lập tức đánh tay lái đạp phanh kịp thời dừng lại, cái trán thiếu chút nữa đánh vào kính chắn gió.
Lý Hi đứng bất động ở trước xe, Trần Hãn phát cáu xuống xe, “Cậu không muốn sống nữa à, điều này có thể đùa giỡn sao?”
Lý Hi xông tới ôm Trần Hãn, “Anh cũng không yêu em nữa thì em còn giữ cái mạng này làm gì!”
Trần Hãn đưa tay đẩy nhưng không đẩy ra chỉ đành chịu, “Lý Hi! Đừng quậy nữa được không?”
Lý Hi ôm càng chặt nước mắt như không mất tiền nhỏ xuống, khóc thành người khóc nhè. “Em không có quậy, em cũng đã nói xin lỗi rồi, em biết mình sai rồi! Trước đây em tuỳ hứng không phân rõ phải trái, về sau em sẽ không bao giờ thế nữa. Em sẽ thông cảm cho anh, học nấu ăn, không để anh nhọc lòng nữa…”
Trần Hãn quay bờ vai của cậu lại rồi dìu cậu đứng thẳng người dậy, rất chăm chú nhìn cậu, “Lý Hi, đến bây giờ em vẫn không hiểu tình yêu là gì, em coi chuyện yêu đương như một trò đùa con nít! Anh cần không chỉ là một người yêu anh, càng cần hơn nữa là một người nguyện ý cùng anh sống lâu dài trong cuộc sống buồn tẻ này. Cái thời anh mơ ước một cuộc ái tình đã qua, anh không cho em được thứ mà em muốn!”
Lý Hi không nói lời nào trợn to hai mắt nhìn Trần Hãn, đôi môi run rẩy sắc mặt trắng bệch, giương mặt không dám tin đây là lời Trần Hãn nói với cậu.
Trần Hãn nhìn cậu không nói gì mà mình cũng không nói nặng lời hơn được nữa, “Mau trở về đi, đừng ở đây nháo nữa!”
Trần Hãn mới vừa lên xe thì Lý Hi đột nhiên bắt lấy cửa xe, “Trần Hãn, em sẽ không chịu thua ở đây đâu, em nói rồi em không phải là đang nháo! Em không tin anh không còn yêu em chút nào, em không tin Trần Hãn mà em yêu kia không còn yêu em nữa!”
Không cho Trần Hãn có cơ hội lên tiếng, Lý Hi nhanh chóng biến mất ở lối đi bộ như lúc tới.