Oan Gia Lăn Lên Giường

Chương 2: Tai nạn ô-tô xui xẻo ngoài ý muốn


Đọc truyện Oan Gia Lăn Lên Giường – Chương 2: Tai nạn ô-tô xui xẻo ngoài ý muốn

Trước khi xuống lầu, Lý Hi nhìn thoáng qua mọi thứ trong nhà này lần cuối. Tất cả những hình ảnh đã từng phát sinh đều được niêm phong ở trong đầu, giơ tay lên từ từ đóng cửa lại giao chìa khoá cho Trần Hãn, “Đây là chìa khoá lúc trước anh đưa em, bây giờ vật trở lại nguyên chủ!” Cậu còn nhớ rõ đây là món quà Trần Hãn tặng vào sinh nhật 21 tuổi của cậu, lúc đó cậu kích động cả đêm không ngủ được, hưởng thụ sinh hoạt lý tưởng mà cậu hằng mơ ước. Nhưng bây giờ, hiện thực đánh nát mọi thứ, nó chỉ còn là một cái chìa khoá bình thường, không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa.

Trần Hãn rất muốn nói người cũng đi rồi hắn cầm một cái chìa khóa thì có ích lợi? Trong lòng muốn như vậy, nhưng vẫn nhận lấy chìa khóa thuận tay bỏ vào trong túi, kéo vali bằng da tới nhấn nút thang máy. “Đi thôi!”

Trần Hãn lái xe tiễn Lý Hi đến sân bay. Dọc theo đường đi, hai người đều im lặng không nói chuyện. Đúng vậy, còn có thể nói gì đây? Có thể nói cũng đã nói hết vào buổi sáng rồi, nói nhiều hơn nữa cũng không thể thay đổi tâm ý của người này.

Tâm trạng của Lý Hi không giống thế, dường như phong cảnh lướt nhanh ngoài cửa xe cũng phủ lên một màu sắc khác. Đây là khởi đầu cho cuộc sống mới của cậu, cậu tựa như một con chim bị nuôi trong lồng bỗng nhiên bay ra khỏi lồng, lao về phía bầu trời bao la tràn đầy tự do vô tận, tưởng tượng cho tương lai. (Nguyệt: Biến rùi đứng vác mặt về nha cưng!)

Cảm thấy buồn bực, Trần Hãn tiện tay mở nhạc, vừa hay là bài hát theo yêu cầu trên radio, giọng nói ngọt ngào của nữ phát thanh viên cất lên: “Sau đây xin mời các thính giả nghe một bài hát theo yêu cầu “Chia Tay Vui Vẻ”. Mọi người chúng ta cùng nhau thưởng thức.” Vừa nghe tên Trần Hãn đã muốn đập nó, trực tiếp mắng một câu “Đ∗t!” Bài này là cái quỷ gì vậy!

Tắt radio trực tiếp cắm USB có bài hát Lý Hi vào, giọng hát của một nam ca sĩ truyền ra:

Anh biết em muốn nói gì

Chia tay đi chúng ta chia tay đi

Đừng gạt anh nói rằng em vẫn thích anh

Giấc mộng của chúng ta

Khác biệt lẫn nhau

Có lẽ nhất thời hồ đồ đã yêu lầm


Chia tay đi…

Đừng gạt anh nói rằng em vẫn thích anh

Giấc mộng của chúng ta

Khác biệt lẫn nhau

Có lẽ nhất thời hồ đồ đã yêu lầm

Chia tay đi…

Mặt Trần Hãn lập tức đen một nửa, trực tiếp đưa tay rút USB ném ra ngoài cửa sổ xe! Hắn cảm thấy vì sao tất cả mọi người đều ức hiếp hắn, dường như cùng hẹn nhau nhắc nhở hắn ở khắp mọi nơi rằng hôm nay hắn chia tay.

Lý Hi nhìn hắn nổi cáu muốn mở miệng nói gì đó, suy nghĩ một chút vẫn chỉ cúi đầu trầm mặc, Trần Hãn cần một quá trình để thích ứng.

Đến sân bay, xuống xe, nhìn Lý Hi không nói câu nào kéo vali da đi vào trong, Trần Hãn không khống chế được vẫn gọi cậu lại, “Lý Hi!”

Lý Hi lấy lại tinh thần mở to cặp mắt to tròn quay đầu nhìn hắn, mấy người đi qua đi lại thỉnh thoảng chắn tầm mắt cậu, đi lướt qua bên cạnh cậu, cậu yên lặng nhìn nhau một hồi, chờ Trần Hãn đến gần.

Trần Hãn không thích như thế, nhưng hắn không thể thay đổi gì chỉ có thể chấp nhận khiến hắn cảm thấy thất bại. “Sắp chia tay em cũng không muốn nói gì với anh sao?” Nói như thế nào thì bọn họ cũng đã ở chung với nhau hơn ba năm, hơn một ngàn ngày đêm, hắn không tin Lý Hi thật sự phóng khoáng rời đi không chút lưu luyến như thế.


Lý Hi dịu dàng cười một tiếng, giọng bình tĩnh như mọi ngày, “Em chỉ hy vọng anh sẽ không tức giận, sống thật tốt!”

Trần Hãn như bị tạt một chậu nước lạnh, trong nháy mắt lạnh lẽo từ đầu đến lòng bàn chân. Đến mức này rồi thì hắn cũng không còn gì để nói.

Lý Hi cũng không quay đầu lại, kéo vali da đạp lên bậc thang biến mất giữa đám người. Trần Hãn cũng quay người lái xe rời khỏi sân bay, hắn không muốn ở nơi chia ly này thêm một phút nào nữa.

Trên đường về nhà, hắn đã bình tĩnh hơn nhiều, phong cảnh hai bên thổi qua trước mặt, nhưng đầu óc toàn hiện lên cảnh tượng lúc hai người mới gặp nhau. Hắn nhớ rõ lúc hắn vừa thấy cậu, nhìn qua cậu chỉ giống một đứa trẻ 15, 16 tuổi, sạch sẽ, tươi mát, sáng ngời. Khi biết cậu đã 20 tuổi thì rất kinh ngạc, hắn còn xúc động chủ động lấy lòng. Tất cả mọi thứ như từng cảnh từng cảnh trong một bộ phim điện ảnh chiếu trước mắt hắn, tựa như chuyện này mới xảy ra ngày hôm qua, sống động đến nỗi chạm tay là có thể chạm vào. Suy nghĩ quá xuất thần khiến lúc hắn quẹo quên bật đèn xi nhan đổi hướng, làm chiếc xe đang liều mạng bay như tên bắn ở phía sau lao tới, xe hắn và xe phía trước lao vào nhau. May mà hai người đều phanh lại kịp thời, không đến nỗi thương vọng mạng người, nhưng vẫn là bị phản lực đụng đến choáng váng hồi một lúc.

Ngay cả kêu lên Uông Cẩm Viên cũng không kịp kêu, lòng bàn chân theo bản năng giẫm trên thắng xe, bên tai chỉ nghe bịch một tiếng, đầu đau nhức sau đó tạm thời mất đi ý thức. Chờ y chậm rãi ngẩng đầu từ trên tay lái lấy lại tinh thần thì chiếc xe ở phía trước cũng đã sớm không còn bóng dáng đâu, y tức giận nổi cơn tam bành.

“Cẩm Viêm, cậu không sao chứ!” Uất Trì ngồi ở vị trí phó lái bưng đầu đang choáng váng cùng cánh tay lo lắng nhìn Uông Cẩm Viêm.

“Không sao!” Uông Cẩm Viêm nghiến răng nghiến lợi, không sao mới là lạ. Vì kẻ tình nghi này bọn họ đã ngồi chổm hổm trông chừng nửa tháng, hôm nay con mồi sẽ lập tức tới tay ấy thế mà lại bị kẻ thô lỗ này đột nhiên lao ra làm chuồn mất, y làm sao có thể không nổi giận. Hổn hển mở cửa xe nhảy xuống tiến tới gõ cửa sổ xe hắn. “Xuống xe! Này, nói anh đó!”

Trần Hãn hoảng loạn, trán bị đụng đến choáng đầu hoa mắt, ngẩng đầu lên thấy thanh cản trước của chiếc xe kia bị đụng đến rớt ra cũng sợ hết hồn, lập tức mở cửa xe xuống xin lỗi, “Xin lỗi, xin lỗi… Tôi không…”

Hắn xin lỗi cũng không thể khiến Uông Cẩm Viên nguôi giận, trực tiếp cắt lời hắn, “Tôi nói anh là nhắm hai mắt lái xe à? Có biết lái xe hay không? Một câu xin lỗi thì xong việc?”

Vốn lúc đầu Trần Hãn biết là lỗi của mình nên còn rất áy náy, hắn bị hai câu của y làm cho một xíu cảm giác áy náy cũng không còn, trái lại bởi vì chia tay với Lý Hi vào buổi sáng nên mượn dịp này xả toàn bộ, “Cho dù tôi quên bật đèn xi nhan chuyển hướng tôi vẫn chạy với tốc độ bình thường, nhưng còn cậu? Lái như muốn đi đầu thai còn không biết xấu hổ chỉ trích người khác?”


Uông Cẩm Viêm nhìn hắn thay đổi thái độ biết lỗi thì cười lạnh, “Anh quẹo không bật đèn xi nhan đụng người khác còn đòi nói lý lẽ? Nhẹ thì nói đây là anh sơ suất, nặng thì nói đây là anh cố ý!”

Trần Hãn chưa từng gặp người không nói lý như vậy, phát cáu gay gắt lên, “Ha ha! Tại sao cậu không nói luôn là tôi cố ý mưu sát cậu hả!”

Uông Cẩm Viêm tức giận không hề nhẹ, “Nói anh, anh còn lý luận?”

“Nếu không thì làm gì? Cậu tố cáo tôi đi?” Trần Hãn tranh cãi, thật sự chưa từng thấy qua tính tình ai thúi như vậy.

Uông Cẩm Viêm nở nụ cười, “Tố cao anh? Anh nghĩ quá hay rồi.” Nói xong móc thẻ cảnh sát từ trong ngực trưng ra trước mắt hắn, trên đó dán một cái ảnh thẻ, phía trên có số hiệu và họ tên. “Bây giờ tôi tình nghi anh là đồng bọn của nghi phạm vừa chạy thoát, tôi phải… bắt anh lại! Xin mời anh theo chúng tôi về một chuyến đi!”

Chết tiệt! Trần Hãn xui xẻo thầm mắng. Hai người này là cảnh sát,thật hả! Hắn mà tăng tốc độ lên một chút thì có lẽ khiến hai người này quang vinh thăng cấp thành liệt sĩ rồi. “Tôi…”

Uông Cẩm Viêm không cho hắn cơ hội để giải thích, “Nếu như anh không đi theo chúng tôi, tôi có thể hiểu thành anh chống đối người thi hành công vụ!”

Trần Hãn gãi gãi đầu, nhìn Uông Cẩm Viêm một chút lại liếc nhìn một cảnh sát khác đang đứng ở bên cạnh, ngoại trừ đi theo chân bọn họ thì không còn lựa chọn nào khác.

Trên đường mang theo Trần Hãn trở lại cục, sắc mặt Uông Cẩm Viêm không được tốt lắm, đẩy hắn tới phòng thẩm vấn rồi tự mình ngồi đối diện hắn bắt đầu hỏi, “Họ tên!”

“Tôi không phạm tội cậu dựa vào gì để xét hỏi tôi?” Người bình thường không có phạm tội gì cũng sẽ không có thiện cảm đối với nơi này, hơn nữa còn là loại cảm giác bị động này.

Uất Trì đi theo ngồi một bên dự thính, bắt đầu ghi chép.

“Phạm tội hay không phạm tội không phải do anh nói, anh vừa rồi để cho một nghi phạm chạy thoát, bây giờ tôi có lý do nghi ngờ anh là đồng bọn của gã!” Uông Cẩm Viêm dùng bút gõ bàn một cái nói. “Họ tên!”

Đây là chuyện gì hả! Trần Hãn nén giận, nhưng bây giờ không phối hợp thì không được, đành phải dằn lửa giận xuống, “Trần Hãn!”


“Giới tính!” Uông Cẩm Viêm không ngẩng đầu lên ghi lại. Sau khi kêu lên một tiếng không nghe được tiếng trả lời, ngẩng đầu lên thấy Trần Hãn nhìn y với một bộ dáng thâm cừu đại hận, lại tăng âm lượng lên kêu thêm một lần, “Giới tính!”

“Tùy ngài cảnh quan vậy! Nếu ngài nhìn không ra thì tôi cũng không có cách nào!” Trần Hãn trưng ra bộ mặt thối, hai người cuối cùng cũng gây nhau.

Uông Cẩm Viêm bị nghẹn một chút cũng vô cùng tức giận, “Tuổi tác, nghề nghiệp!”

“30, bác sĩ!”

Sau khi nhanh chóng ghi lại,vừa muốn mở miệng thì Uất Trì vỗ y một cái, nhỏ giọng nói: “Để tôi hỏi đi, cậu nghỉ ngơi một lát!” Uất Trì cảm thấy cứ tiếp tục như vậy nữa thì sẽ gây ra chuyện lớn.

Uông Cẩm Viêm nhìn thoáng quá Trần Hãn, bất đắc dĩ lùi lại ngồi ở bên cạnh tiếp tục ghi chép.

“Xin hỏi anh có nhận ra người này không?” Uất Trì lấy một tấm ảnh chụp đưa cho hắn, Trần Hãn nhận lấy ảnh chụp nhìn lướt qua, trên đó là một gã đàn ông đầu trọc, cánh tay có hình xăm, vừa nhìn là biết là du côn. Lắc đầu đưa cho Uất Trì, “Không nhận ra!”

“7h tối 23 tháng 10 anh đang ở đâu?” Uất Trì lấy lại bức ảnh tiếp tục hỏi.

Trần Hãn nhíu mày cẩn thận suy nghĩ một lát, “Khi đó tôi đang làm phẫu thuật ở bệnh viện, người ở bệnh viện cũng có thể làm chứng cho tôi!” Hắn cảm thấy lần này xem chừng hắn đụng phải chuyện phiền phức rồi.

Uất Trì gật đầu thấy Uông Cẩm Viêm đã ghi chép xong xuôi, đưa hắn tờ đơn và bút, “Làm phiền anh xem lại một chút, nếu như không có vấn đề gì thì ký tên vào.”

Trần Hãn bất đắc dĩ nhìn lướt qua, cầm bút ký tên xuống rồi đưa lại cho hắn.

Uất Trì thấy không còn vấn đề gì nữa, “Được rồi anh Trần, anh có thể rời khỏi, cảm ơn anh đã phối hợp!”

Trần Hãn cũng đứng lên, nhìn thấy Uông Cẩm Viêm vẫn trừng hắn, nhìn lướt qua chỗ này của y, không khách sáo gì xoay người rời đi. Sau khi ra ngoài, chỗ Trần Hãn bị đụng đau nhói lên, hắn mới nhớ tới chuyện hắn còn phải xử lý vụ tai nạn ô-tô. Tuy rằng hắn có bảo hiểm xe, nhưng trách nhiệm của tai nạn là tại hắn, cho nên hắn phải sửa xe cho cả hai bên. Hắn cảm thấy hôm nay nhất định là sáng sớm quên coi hoàng lịch, toàn bộ chuyện xui xẻo đều để hắn gặp phải.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.