Bạn đang đọc Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha! – Chương 207: Gió Nổi Lên Rồi
Hạ An vừa vào đến nhà đã thấy Cao Tư Nguyên ngồi trong bàn ăn với bố mẹ cô.
Mặt ai nấy đều hằm hằm sát khí.
Cô nuốt nước bọt, tự trấn an mình.
Cao Tư Nguyên chắc không đời nào nói xấu cô với bố mẹ đâu.
– Bố, mẹ, con về rồi.
Mẹ cô nhìn con gái bằng ánh mắt sắc lẹm:
– Học hành gì giờ này mới về? Tư Nguyên còn về trước mày nửa tiếng.
Hạ An mệt mỏi nói:
– Con có việc nên về sau cậu ấy một tí thôi mà mẹ…
– Tuổi này mà bận cái gì lúc tối đêm thế này?
– Con…
Bố cô thì dễ tính hơn mẹ cô nhiều.
Ông thầm nghĩ, về muộn hơn bình thường có nửa tiếng mà đã bị cằn nhằn, khổ thân con gái.
– Thôi, con nó đi học về mệt nghe bà cằn nhằn nó chán ra.
Con gái, cất cặp sách rửa chân tay rồi xuống ăn cơm.
– Bố cô lên tiếng nói giúp.
– Vâng.
Hạ An mặt buồn thiu chạy lên tầng cất cặp.
Rửa tay xong, đi ra cửa đã thấy Cao Tư Nguyên trước phòng cô.
Không hiểu tại sao cô lại cảm thấy vô cùng chán ghét, vội len qua người cậu mà xuống nhà trước.
– Mình biết vừa nãy cậu đi cùng Trịnh Hạo Thiên.
– Cao Tư Nguyên nói.
Hạ An đứng lại, môi hơi mím lại:
– Cậu định mách mẹ tớ đấy à?
– Cậu tưởng mình không dám?
– Cậu giỏi thì mách luôn đi.
Hạ An bực bội định bước chân đi tiếp thì Cao Tư Nguyên đã chặn lại trước mặt, ánh mắt rất thành khẩn:
– Lưu Hạ An, cậu kết bạn cũng phải nhìn người một chút.
Trịnh Hạo Thiên đó là người như thế nào không ai là không biết.
– Từ bao giờ mình chơi với ai còn phải xin ý kiến của cậu thế?
– Mình chỉ muốn tốt cho cậu thôi.
– Cao Tư Nguyên, đủ rồi.
Mấy năm rồi, mình muốn kết bạn với ai cậu đều không thích.
Lúc đó mình nghĩ, ừ, có lẽ cậu muốn tốt cho mình thật.
Cứ thế, trong lớp thì cứ như đứa bị tẩy chay, ngoài đường cũng không có ai quen biết cả.
Cậu có biết mình cô độc tới mức nào không?
– Chẳng phải cậu có mình rồi sao?
– Con người cậu ngoài việc học ra thì chẳng biết cái gì cả.
Đi theo cậu, ngày ngày không mượn sách thì cũng đi học thêm, cậu không thấy quá nhạt nhẽo à?
Hạ An đẩy cậu qua một bên, bực tức xuống nhà.
Nhìn vẻ mặt nặng như chì của con gái lúc ngồi vào bàn ăn, bố cô đã thấy hơi có vấn đề.
Cao Tư Nguyên từ trên tầng đi xuống, cúi người chào:
– Cô chú ăn cơm, cháu về đây ạ.
– Ấy, Tư Nguyên, ở lại ăn cơm.
– Mẹ cô vội giữ cậu ở lại.
Nhưng Cao Tư Nguyên biết bây giờ sự hiện diện của cậu cũng chỉ làm cho Hạ An thấy tức giận thêm.
– Thôi ạ, bố cháu gọi về ăn cơm, lâu lắm rồi cháu không được ăn cơm bố nấu.
– Cậu từ chối khéo.
– Thế hả, ừ, thế thì về nhé, hôm nào qua đây ăn cơm với nhà cô.
– Vâng.
Cao Tư Nguyên đi ra cửa còn khẽ nhìn vào, Hạ An vẫn hì hục chọc ngoáy bát cơm, không một chút quan tâm đến cậu.
Thở dài một lượt, cậu khẽ đóng cửa trở về nhà.
Đang cắm cúi ăn cơm, đột nhiên mẹ cô dừng đũa, nhìn chằm chằm con gái:
– Con gái bà Hương hàng xóm lớn hơn mày một tuổi, chơi bời yêu đương với cái thằng già khú 26 27 tuổi giờ có bầu bụng ễnh ra đấy, thằng kia thì chạy mất hút.
Hạ An ăn nốt miếng cơm cuối cùng, đặt bát xuống, nhìn mẹ:
– Mẹ nói với con làm gì?
– Để nhìn mà sáng mắt ra.
17 18 tuổi bầu bí ra đấy để hàng xóm nói cho à?
– Chính mẹ đang là bà hàng xóm đấy.
Với lại không phải ai cũng như thế.
– Mày còn bênh à? Hay mày cũng như con bé ấy?
– Con chán chẳng buồn nói với mẹ nữa, con ăn xong rồi, bố mẹ ăn xong chưa để con dọn dẹp.
Mẹ cô hằn học đứng dậy, trút giận lên ông chồng đang ngơ ngác:
– Chiều cho lắm vào, nó cãi mẹ như chém chả thế đấy.
Rồi nữa nó hư nó hỏng thì lấy tro mà trát lên mặt!
Nói rồi mẹ cô đi một mạch lên tầng hai.
Hạ An nhìn theo, người run run, tay xiết chặt.
Bố cô không thể làm được gì cho con gái đành dúi vài đồng tiền quỹ đen của mình vào tay cô:
– Đừng giận mẹ nhé, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi.
Hạ An bật khóc, cô ngồi xuống ghế, vừa khóc vừa nói:
– Từ lúc lên cấp 3 đến giờ ngoài đến trường, đi học thêm, về nhà thì con chưa từng được đi đâu khác.
Những hoạt động của trường, của lớp hay của những câu lạc bộ con tham gia mẹ cũng không cho con đi, mẹ bảo là vô bổ.
Bạn bè cũng chỉ có mình Cao Tư Nguyên, bố biết con cô đơn như thế nào không?
Ông Lưu nghe thấy xót thay cho con gái, ông cũng sống theo sự quản lý của vợ, chính ông cũng thấy cuộc sống kìm kẹp này quá ngột thở.
Vỗ vỗ lưng Hạ An, ông vuốt tóc cô, dịu dàng nói:
– Thôi con lên nhà nghỉ ngơi đi, để bố dọn dẹp cho.
Còn chuyện kia thì tí bố lên bàn bạc lại với mẹ, nhớ.
– Không cần đâu bố, bố cứ lên phòng đi, con tự dọn được.
– Thôi, về muộn mệt mỏi, lên nghỉ đi con.
– Vâng.
Hạ An lủi thủi bước lên cầu thang, trong lòng chứa một mớ hỗn độn.
Cô không biết ngày mai sẽ như thế nào, đối mặt với mọi người ra sao, nhất là Hạo Thiên.
Sáng hôm sau.
Hạ An cố ý dậy rất sớm, ăn sáng thay đồ rồi đi bộ đi học.
Bình thường Cao Tư Nguyên sẽ đi xe đạp sang đón cô, nhưng hôm nay đến mặt cậu ta cô cũng chẳng muốn nhìn.
Cao Tư Nguyên đến nhà cô như thường lệ nhưng không thấy người, trong lòng bứt rứt, có phải cậu hơi quá rồi hay không?
*
Hàn Thiếu Vy từ lúc rời khỏi tiệm trà tâm trạng tự nhiên thấy không vui.
Cô chẳng có hứng đi chơi nữa.
– Lâm Dương, về nhà đi.
– Hôm nay sao thế? Không khỏe ở đâu à? – Cậu lo lắng.
– Hay đi kiểm tra chút nhé?
– Không có gì đâu, tôi muốn về nhà.
Lâm Dương mắt nhắm mắt mở nghĩ thầm, có lẽ cô bị Dương Hàn Phong ảnh hưởng rồi.
Cậu không biết nên vui hay nên buồn nữa, cảm xúc cô thế này cậu khó mà biết được cô đối với hắn ra sao.
Đang đi bỗng Lâm Dương thấy bên kia đường có bán đồ ăn vặt cùng mấy con thú nhồi bông vô cùng xinh xắn.
Thấy cô cứ ỉu xìu như thế này cậu không đành lòng.
Cậu đỗ xe bên kia đường rồi bảo Hàn Thiếu Vy ngồi yên, cậu sẽ sớm quay lại.
Lâm Dương cầm trên tay lỉnh kỉnh những đồ ăn với đồ chơi, đang định quay lại thì một cậu bé nhỏ tuổi nhìn rất đáng thương dúi vào tay cậu một tờ báo, ánh mắt khẩn khoản cầu xin cậu mua giúp nó một tờ.
Lâm Dương mỉm cười, xoa xoa đầu cậu bé rồi mua luôn cả xấp báo.
Cậu bé vui vẻ thích chí quảng cáo ác liệt cho tờ báo ngày hôm nay:
– Hôm nay có tin hot lắm đó chú, con chỉ cho…
– Được rồi được rồi, lát về chú đọc nhé.
– Dạ vâng ạ, chú về nhé.
– Thằng bé nhìn kĩ khuôn mặt Lâm Dương một lượt rồi tỏ ra hơi bất ngờ.
– Chú! Có phải chú đã từng lên báo rất nhiều không, con nhìn chú thấy quen lắm.
Lâm Dương cười tươi:
– Con còn quen mặt chú hả?
– Con ngày nào chả đi bán báo, không có người mua lại ngồi vỉa hè xem mà.
Chú đẹp trai như vậy, sao con lại không nhớ được.
– Cậu bé dẻo miệng quá khiến cậu cười toe toét, nựng nhẹ hai bên má nó:
– Cái miệng ngậm đường này.
Nhưng được một lũ thì đôi mắt chim sẻ kia bỗng dưng lại hơi chùng xuống, cậu bé ngây ngô hỏi:
– Nhưng mà chú ơi, cái cô hay chụp chung với chú hôm nay cũng lên báo đấy.
Hai người không yêu nhau nữa ạ?
– Sao cơ?
Lâm Dương lật tờ báo ra, trên đó in bức ảnh chụp mờ mờ một đôi nam nữ đang ngồi cạnh bờ hồ, cô gái đang tựa vai vào người kia ngủ rất ngon lành còn chàng trai dịu dàng che mắt cho cô ấy.
Tuy ảnh chất lượng thấp nhưng Lâm Dương không thể không nhận ra đó là ai.
Sống lưng cậu lạnh buốt, không tin vào mắt mình, nhưng dòng giật tít trên đỉnh tờ báo như đánh một gậy lên đầu cậu: “Thì ra người tiểu thư Hàn Thị thích không phải Lâm Dương mà là chàng trai lạ mặt này đây”.
Cậu đứng đơ người một lúc lâu, đến nỗi cậu bé bán báo phải lay lay cậu thật mạnh:
– Chú ơi, chú sao thế?
Cậu lắc đầu, đôi mắt mơ hồ hướng vô định:
– Chú…không sao.
– Cô đó không yêu chú nữa ạ? – Câu hỏi non nớt của đứa trẻ như một nhát dao đâm thẳng vào tim cậu.
Khóe môi hơi giật giật, cậu cố cười cười xoa đầu thằng bé:
– Sao có thể chứ, chắc chắn là đám nhà báo lại giật tít lên rồi.
Con xem, cô ấy còn đang đợi chú trong xe kìa.
Cậu bé hướng mắt về phía bên kia đường, nhìn thấy chiếc xe trắng sang trọng thì thầm ngưỡng mộ.
Thằng bé đưa cho cậu một chiếc kẹo mút rồi chạy luôn, vừa chạy vừa ngoái đầu lại:
– Nếu có một điều ước con sẽ ước sau này trở thành người giống như chú!
Cậu bé kia cười rất tươi còn Lâm Dương thì không thể cười nổi.
Làm người giống như cậu? Một tên ngốc luôn gắng sức chạy theo tình cảm nhưng lúc nào cũng thất bại sao?
Rốt cuộc…cô đã giấu mọi người những gì?
Rốt cuộc…cô đã nhớ lại mọi chuyện hay chưa?
Giữ cho mình một tờ báo, Lâm Dương nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhét tờ báo vào túi quần rồi quay lại nơi đỗ xe.
– Sao cậu đi lâu thế? Tôi ngủ được mấy giấc mà chẳng thấy cậu quay lại.
Hàn Thiếu Vy he hé mắt nhìn, thấy sắc mặt Lâm Dương không được tốt lắm liền hỏi:
– Sao mặt cậu xanh xao thế? Không khỏe à?
Cậu lắc đầu.
– Hay để tôi lái xe cho, nhìn cậu thế này nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?
Cậu lại lắc đầu.
Hàn Thiếu Vy lần đầu tiên thấy cậu như người mất hồn thế này thì vừa lo vừa hoảng.
– Đến bệnh viện nhé, cậu làm tôi hơi sợ đấy.
Hàn Thiếu Vy định ngồi sang ghế lái, vừa chạm vào vô lăng đã bị tay của Lâm Dương đè lên.
Cậu hôm nay không biết làm sao, bàn tay đang đè xuống kia dùng lực khiến cô thấy hơi đau, điều này làm cô hoảng sợ hơn bao giờ hết.
– Lâm Dương, bỏ tay ra, cậu đè tay tôi gãy đến nơi rồi này.
Lâm Dương sau khi tỉnh táo lại thấy mình đang làm một chuyện ngu ngốc liền bỏ tay ra, nhìn chằm chằm vào Hàn Thiếu Vy.
Cậu cầm tay cô lên, thổi nhẹ:
– Có sao không, tôi xin lỗi.
Cô bất ngờ rút tay ra khiến cậu đứng hình.
– Cậu sao ấy, từ lúc xuống xe thì lạ lắm.
Hay là…bị ma nhập rồi?
Cậu nhắm chặt mắt, đánh mạnh vào đầu.
Có lẽ…cậu bị ma nhập thật.
Cậu cũng chỉ mong vừa nãy là ma nhập, cậu đừng thấy gì cả.
Nhưng không, tờ báo ấy vẫn nằm gọn trong túi quần cậu, tàn nhẫn và lạnh lẽo.
Cậu nghĩ, bây giờ không nên để cô biết cậu có tờ báo này, sợ sẽ kích động cô mất.
– Xin lỗi đã dọa cậu sợ.
Đồ ăn vặt này, ăn đi.
Hàn Thiếu Vy tuy vẫn đang trong tình trạng hoang mang nhưng tay vẫn không quên cầm lấy túi đồ ăn.
Theo cậu về mà hít thở không khí cũng thấy ngột ngạt, ngăn trái của lồng ngực bỗng dưng co thắt lại khiến cô rùng mình.
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã về đến cổng biệt thự.
Hàn Thiếu Vy lần lên phòng, Lâm Dương liền lái xe đến Hàn Thị.
Vốn cậu định chờ Hàn Thiếu Nghi về nhà rồi mới nói nhưng cậu không chờ được nữa rồi.
Mỗi một khắc trôi qua cứ như vạn năm khiến ruột gan cậu như bị kiến cắn.
Lâm Dương vội vã bước dài về phía phòng của Hàn Thiếu Nghi.
– Lâm tiên sinh.
– Một vài nhân viên cúi đầu chào cậu.
Cạch.
Lâm Dương gấp gáp mở cửa phòng Tổng Giám đốc.
Hàn Thiếu Nghi đang ngồi đóng dấu vài tập giấy chi chít chữ, thấy cậu liền tỏ ra hơi ngạc nhiên.
Thứ nhất là cậu rất ít khi bén mảng đến Hàn Thị, thứ hai là cậu mở cửa phòng mà không gõ, điều này không giống tác phong của Lâm Dương ngày thường chút nào.
– Sao tự dưng lại đến đây? Cậu làm tôi hơi ngạc nhiên đấy.
– Hàn Thiếu Nghi đứng dậy, đến bàn tiếp khách rót một ly cà phê, đưa cho cậu.
– Anh xem đi.
Lâm Dương không màng đến ly cà phê Hàn Thiếu Nghi đưa cho, rút trong túi quần ra một tờ báo nhăn nhúm nhưng vẫn thơm mùi giấy mới.
– Cái gì thế? – Anh điềm tĩnh hỏi, vì Lâm Dương không thèm cà phê của anh nên anh tự mình thưởng thức vậy.
– Anh cứ xem đi.
Lâm Dương đỡ lấy ly cà phê trong tay Hàn Thiếu Nghi, đặt xuống bàn.
Cậu cẩn thận giở tờ báo ra, vuốt phẳng phiu rồi đưa cho anh:
– Chuyện này…
Hàn Thiếu Nghi một giây trước còn điềm tĩnh cợt nhả, giây sau sắc mặt đã trở nên u ám.
Anh giật lấy tờ báo, đôi lông mày nhíu chặt vào nhau, miệng cứng nhắc:
– Sao lại có chuyện này?
– Em cũng không biết, càng không ngờ Dương Hàn Phong lại câu dẫn được Tiểu Vy.
Em…em quá bất cẩn…
– Không, là do chúng ta chủ quan.
Tên đó sao lại mò sang đây? – Hàn Thiếu Nghi vò chặt tờ báo trong tay.
– Em có gặp hắn vài ngày trước, hắn nói đi cùng bạn gái nên cũng không nghĩ nhiều, lại quên không nói cho anh biết.
Nhưng mà sáng nay lúc đi uống trà em thấy Tiểu Vy cứ như lần đầu gặp hắn vậy.
Thật không ngờ…
Hàn Thiếu Nghi nghe Lâm Dương phân trần,càng nghĩ càng thấy tức giận.
Em gái anh thông đồng với tên đó, quả nhiên quan hệ cũng không tồi đâu.
Nhưng anh nhất định sẽ không để hắn ta làm hại em gái mình lần nào nữa.
Bảy năm trước, mọi chuyện đã quá đủ rồi.
Lâm Dương thấy anh trầm tư duy nghĩ bèn ấp úng hỏi:
– Vậy…chúng ta phải làm sao?
– Tôi nghĩ…chuyện này phải đợi ông nội qua Đức đã, nhưng mà tôi phải đi cùng ông nội.
Cậu ở nhà trông nom con bé có được không? Tôi sợ nó nghĩ quẩn.
– Ý anh là sao?
– Đành liều vậy, trước tiên cứ phải tách chúng nó ra đã.
Việc này không còn cách nào khác ngoài…giam lỏng Tiểu Vy, hoặc là đánh sập tập đoàn của Dương Hàn Phong.
– Em nghĩ cách thứ hai không ổn đâu, dù sao cũng là tâm sức của gia đình họ từ lâu đời rồi.
Không được làm thế.
– Vậy chỉ còn cách cử vệ sĩ đến bảo hộ biệt thự 24/24 thôi.
– Hàn Thiếu Nghi nhún vai, anh thở ra một tiếng vừa cảm thấy đau lòng cho em gái.
– Vậy bao giờ anh qua Đức?
– Một tuần, nhưng tôi sẽ rút ngắn lại, tầm hai, ba ngày nữa thôi.
– Vâng.
*
Cả buổi sáng hôm nay Hạ An luôn tránh mặt Cao Tư Nguyên.
Cô vẫn còn rất giận, mẹ và cậu ấy đều như nhau, lúc nào cũng muốn quản lý cuộc sống của cô.
Lúc ra về, Hạ An nhìn thấy Hạo Thiên ở cổng trường đứng nói chuyện với Cao Tư Nguyên, sắc mặt anh ấy không ổn cho lắm.
Hạ An lại dấy lên một nỗi sợ, mẹ cô chắc chắn đã nhờ Cao Tư Nguyên cấm cản việc cô và anh qua lại với nhau.
Nhưng cô với Hạo Thiên đến bạn bè còn chưa xác định được, nói gì đến qua lại với nhau.
Một lát sau thấy Cao Tư Nguyên về trước, một mình Hạo Thiên đứng đó như đang chờ đợi.
Hạ An uống vội chai nước, điều chỉnh lại sắc mặt chạy ra cổng trường.
Hạo Thiên thấy cô thì rạng rỡ hẳn lên, vẫy tay:
– Hạ An!
Nụ cười của cô còn sáng hơn Mặt Trời kia!
Hạo Thiên mời cô đi cà phê, không khí trong quán này rất dễ chịu, cậu còn đặc biệt ngồi đúng chỗ năm đó Dương Hàn Phong hay dẫn Vy Khánh đến đây.
Chỗ VIP có khác, phong cảnh toàn trường như thu gọn vào mắt.
– Em ăn kem không?
Anh trìu mến hỏi.
– Dạ.
Hai ly kem tươi bắt mắt nhanh chóng được đem lên phục vụ.
Hạo Thiên ăn một thìa kem, đột nhiên lại hỏi chuyện về gia đình cô:
– Hmmm, anh muốn biết thêm về gia đình em có được không?
– Dạ? – Cô hơi sửng sốt.
– Anh chỉ muốn biết thêm về môi trường đã tạo ra một người đáng yêu như em thôi.
– Anh chọc ghẹo.
Hạ An cười ngại ngùng:
– Bố em là giảng viên khảo cổ học ở Đại học X, còn mẹ thì chỉ là một công nhân bình thường thôi ạ.
Em là con một nên bị quản lý chặt chẽ lắm.
– Mẹ em chắc khó tính lắm nhỉ? – Hạo Thiên nói vớ vẩn.
– Dạ? Sao anh lại hỏi thế? – Hạ An giật thót mình, vừa nãy Cao Tư Nguyên có lẽ đã nói gì đó với anh rồi.
– À…anh…anh chỉ đoán vậy thôi.
Tối qua em bảo mẹ em không cho em về muộn, với cả cấm yêu đương nữa, nên anh nghĩ thế.
– Vậy ạ…
Hạ An chọc chọc vào ly kem trên bàn, không khí bỗng dưng ngột ngạt quá.
– Vậy còn anh thì sao?
– Anh á? Bố mẹ anh đều là doanh nhân, họ bận lắm nên anh suốt ngày bay lượn thôi.
Anh cũng muốn được quản lý giống như em vậy, hahhaha…
– Đúng là phải ở trong hoàn cảnh đó mới hiểu được.
Hạ An suy nghĩ một lúc rồi ngẩn mặt ra hỏi:
– Hôm nay anh rủ em đi ăn kem chỉ để hỏi chuyện này thôi ấy hả?
Hạo Thiên lắc đầu:
– À, anh chuẩn bị đi Thượng Hải một thời gian nên đến gặp em chào một tiếng.
– …
Mặt cô căng cứng, tim đập thình thịch thình thịch đến hơi thở cũng khó khăn.
Thế là anh chọn cách xa cô, thế là cô sắp mất người bạn này sao?
Với Hạo Thiên, chuyện này chỉ đơn giản là tối qua Dương Hàn Phong gọi điện về bảo anh sắp xếp đến Thượng Hải một chuyến, tiện thể đem theo A Hạn.
Hắn sắp đột kích thành công rồi, cần thêm A Hạn để nhanh chóng cướp được Hàn Thiếu Vy.
Nhưng với cô, đây giống như lần gặp cuối cùng giữa hai người vậy.
Mẹ và Cao Tư Nguyên thật quá đáng, ép cô đến mức đường cùng này.
Cô trân trọng mối quan hệ này như thế nào, Cao Tư Nguyên có lẽ cũng hiểu được một phần chứ.
Nhưng cậu ta lại hùa cùng mẹ cô, đóng sầm cánh cửa đưa cô đến thế giới mới.
Cô lại sắp quanh đi quẩn lại với thế giới tăm tối trước kia.
Tay cô hơi run, không dám để Hạo Thiên nhìn thấy.
Cô dúi bàn tay xuống, ép vào chân, giọng hơi lạc đi:
– Anh bắt buộc phải đi ạ?
Hạo Thiên suy nghĩ chút rồi trả lời:
– Chắc là…bắt buộc thật.
Ờ, anh mà không đi Dương Hàn Phong lột da anh ra mất.
Hai làn sóng suy nghĩ khác nhau làm nên sự hiểu lầm không đáng có.
Hạ An nghẹn đắng cổ họng, phủi tay đứng dậy, cúi đầu chào:
– Vậy…tạm biệt anh.
Cô chạy thẳng về nhà dưới sự ngạc nhiên vô độ của Hạo Thiên.
Cô ấy bị sao thế?
Anh chạy theo nhưng xuống đến đường cao tốc đã không thấy bóng dáng cô đâu rồi.
Hạ An nép vào một bức tường, nước mắt không hiểu sao lại tuôn ướt đẫm khuôn mặt.
Chẳng phải thất tình nhưng cô lại đau quá, chẳng qua là một người xa lạ mới gặp không lâu lại khiến cô có nhiều cảm xúc đến thế.
Cô cứ ngồi xuống khóc rất lâu, rất lâu đến nỗi mỏi mệt quá mà lịm đi.
Trời nắng chói chang, tháng ba rồi, thời tiết đã nóng lên nhiều.
Sự mệt mỏi cùng cái nóng khiến cô cứ ngồi mãi ở đó, thu mình lại như một chú mèo.
Cô không muốn về nhà.
*
Hàn Thiếu Vy đã nửa tiếng rồi đắn đo mãi không gửi được một tin nhắn cho Dương Hàn Phong.
Câu chuyện hắn ta có bạn gái cứ ám mãi trong đầu cô khiến cô không chợp mắt nổi.
Dương Hàn Phong, anh là đồ chết tiệt.
Đang lăn lộn quằn quại trên giường thì chuông điện thoại kêu lên, cô không ngần ngại liền bắt máy.
– Về đến nhà chưa? – Dương Hàn Phong hỏi, làm như thân thiết lắm.
– Rồi.
– Sao lúc về có vẻ khó chịu thế?
– Thích thế.
Haizz, cách nói chuyện này của cô khiến hắn ba chấm thật chứ.
– Mai có rảnh không, tôi cho em một bất ngờ lớn.
– Không rảnh!
– Đi mà, tôi cất công lắm đấy, đi đi mà…
– Anh vô liêm sỉ vừa thôi chứ, đi mà hẹn hò với bạn gái của anh ấy.
Tôi không muốn làm tiểu tam.
– Hàn Thiếu Vy bực tức nói.
Bên kia, Dương Hàn Phong đang nhe răng cười như một con chó.
– À…ra là ghen hả?
– Anh bị điên à? Tôi chỉ là không muốn làm loại người đó thôi.
– Cô có vẻ đã hơi rụt rè lại trong lời nói.
Trời ạ, vừa nãy cô đã nói cái gì vậy chứ!
– Vậy thôi, để tôi gọi điện thoại cho bạn gái mời cô ấy vậy.
Cúp máy nhaa!
Hàn Thiếu Vy nghe tiếng tắt điện thoại kêu lên chói tai một cái, cơn giận vừa xẹp xuống lại bùng nổ gấp đôi.
Gì vậy chứ? Muốn chọc điên cô?
Vừa định ném điện thoại ra một góc lại nghe tiếng chuông, đang bực mình lại có người mò tới, gọi là thùng rác để trút giận cũng không ngoa.
– Ai đấy? – Cô cục cằn hỏi.
– Hmmm, bạn gái của tôi phải không? Mai em đi chơi với tôi nhé, tôi có một bất ngờ lớn dành cho em.
Hàn Thiếu Vy giật mình nhìn lại điện thoại, người gọi đến là Dương Hàn Phong.
Vậy là…bạn gái mà hắn nói tới…là cô?
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến cô tính khí thất thường, vừa nãy đã như núi lửa phin trào đầy khí thế, bây giờ trong bụng đã mềm nhũn ra đến bảy phần rồi.
– Ai…ai là bạn gái của anh chứ? Đồ điên!
– Mai đi chơi với tôi nhé! – Giọng hắn ngọt quá, cô không chống cự được, ba phần còn lại lập tức tan thành nước.
– Để…để xem xét!
Nói rồi cô tắt máy ngay lập tức, khuôn mặt như đang hoài nghi sự thật.
Cô véo nhẹ mình một cái đau điếng, trời ơii!
Thế là cô đã biết yêu đương rồi!.