Bạn đang đọc Oan Gia Không Hẹn Mà Cưới FULL – Chương 8
Sau cái ngày Trịnh Minh Đăng đứng dưới sảnh công ty tặng hoa cho Thanh Vy trước mặt bao nhiêu người thì quả nhiên những bài báo tình cảm của hai người bắt đầu phủ sóng nhiều hơn.
Tuy nhiên để dập tắt hẳn tin đồn thì mấy ngày này Trịnh Minh Đăng đều lái xe đưa cô đi làm và đón cô trở về.
Thời gian gần đây từ ngày ra mắt thương hiệu mới với những bộ sưu tập mới, Thanh Vy cả ngày bận rộn đến mức cơm cũng không kịp ăn, thường xuyên vùi đầu vào công việc đến mức về nhà cũng làm tới khuya mới chịu đi ngủ.
Tối đó như thường lệ, sau khi tan làm thì trước cổng công ty của Thanh Vy đã có chiếc xe Lamborghini của Trịnh Minh Đăng đợi sẵn.
Thanh Vy vừa bước vào trong xe thì anh liền nói:
– Tối nay chúng ta sẽ đi ăn nhà hàng.
– Hả? Sao anh không nói sớm.
– Để làm gì?
– Thì đi ăn nhà hàng cũng phải lộng lẫy một chút.
Anh xem tôi đang đầu xù tóc rối đây này.
Trịnh Minh Đăng nghe cô nói xong, miệng khẽ cười đáp:
– Tầm này thì cô còn muốn đẹp với ai?
– Ơ hay, thiếu gì người đâu.
– Cụ thể là Ngô Hải Nam???
Thanh Vy cứng đờ người rồi im lặng không nói nữa.
Nói đến Ngô Hải Nam cô mới nhớ mình vẫn còn nợ anh một bữa ăn.
Nhà hàng hôm nay Trịnh Minh Đăng đưa cô tới là một nhà hàng chuyên đồ nướng.
Cái thời tiết se lạnh của mùa thu này thì ăn đồ nướng chính là sự lựa chọn tuyệt vời nhất rồi.
Hai người vừa ăn vừa hỏi tới công việc của nhau một chút, đến cuối cùng cũng không có chuyện gì để nói, Thanh Vy mới hỏi:
– Mấy bài viết tình cảm hạnh phúc của tôi và anh dạo gần đây đều là do anh sắp xếp họ viết đúng không?
– Ừm.
– Tin đồn cũng là do anh xoá sạch?
– Thực ra việc xoá tin đồn rất dễ, nhưng trước khi xoá hết thì tôi muốn đưa ra bằng chứng cho họ tâm phục khẩu phục.
Thanh Vy gật đầu, sau đó cô cầm ly rượu vang trên tay uống một ngụm nhỏ.
Vang đỏ 1978 có vị ngọt thơm nhanh chóng thấm vào từng mạch máu.
Một chút vang đỏ không đủ làm cô say, thế nhưng nhìn anh một hồi cô lại vô thức lên tiếng hỏi:
– Anh còn yêu cô ấy lắm đúng không?
Trịnh Minh Đăng nhìn cô, trầm mặc hồi lâu.
Thanh Vy thấy anh nhìn mình không hề chớp mắt, có chút gượng gạo hỏi:
– Xin lỗi, tôi không nên hỏi về những việc riêng tư của anh.
– Tại sao cô lại nghĩ tôi còn yêu cô ấy?
– Thì…thì tôi đoán vậy.
– Chúng tôi đã kết thúc từ rất lâu rồi!
Nói xong anh lại thong thả gắp từng miếng thịt bò đã được nướng chín, sau đó đem bỏ vào bát của Thanh Vy.
Nhìn từng miếng thịt bò trong bát mình, hơn nữa động tác của anh lại vô cùng tự nhiên, giống như sự quan tâm chăm sóc của những người yêu nhau vậy.
Thanh Vy nhất thời suy nghĩ một lát rồi điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Đúng lúc đó, một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên “ Vy”
Thanh Vy nhìn thấy Ngô Hải Nam ngoài cửa thì hai mắt sáng rực lên, miệng nở nụ cười thật tươi nói:
– Anh Nam, anh cũng đến đây ăn tối sao?
Ngô Hải Nam mỉm cười tiến tới gần Thanh Vy, nhẹ nhàng nói:
-Hôm nay anh có hẹn với khách hàng ở đây.
Thật trùng hợp lại gặp em và….
Nói tới đây thì Ngô Hải Nam quay sang nhìn Trịnh Minh Đăng rồi mới nói tiếp :
– Chồng em!
Trịnh Minh Đăng cũng lịch sự gật đầu với Ngô Hải Nam nhưng mà sắc mặt anh càng lúc càng xám xịt lại.
Ngô Hải Nam nói:
– Thanh Vy, em uống rượu sao?
– Dạ, một chút.
– Không được uống rượu đâu đấy.
Em quên là…
Thanh Vy ngắt lời.
– Em biết mà, một chút chắc không sao đâu anh.
Thanh Vy vừa dứt lời thì trợ lý của Ngô Hải Nam đi tới báo cáo cô Vũ Hà Trâm đã đến.
Thanh Vy thấy vậy liền nói:
– Anh có việc thì đi trước đi.
– Ừm, vậy anh đi nhé.
Nhớ là còn nợ anh một bữa đó nghen.
– Em biết mà.
Trên môi của Thanh Vy vẫn giữ nụ cười cho đến khi Ngô Hải Nam đi khỏi, nhất thời quên béng mất Trị h Minh Đăng mặt lạnh như băng đang ở trước mặt.
Mãi đến khi âm thanh lạnh lẽo của anh truyền đến, cô mới giật mình nhìn anh.
– Miệng cô sắp ngoáp tận tới mang tai rồi đấy!
Thanh Vy nghe xong vội vàng ngậm miệng, trừng mắt nhìn Trịnh Minh Đăng.
Cô đáp trả:
-Miệng của anh không nói thì sợ mọc da non à?Anh không thể nói năng tử tế được với phụ nữ à?
– Cái gì mà không nói sợ mọc da non?
– Miệng của anh đấy.
Có người chồng nào như anh không?
– Thế cũng có người vợ nào như cô không?
– Anh???
Cô bực bội không thèm nói với anh nữa.
Không ngờ lát sau anh đã gắp một miếng thịt bỏ vào bát cô.
– Ăn đi!
Ánh mắt của anh vẫn lạnh lùng, chỉ là thanh âm có vài phần nhẫn nhịn, hình như anh đang cố gạt bỏ tự trọng của mình sang một bên mà quan tâm cô lần nữa.
Lúc này Thanh Vy mới thực sự hiểu rằng, hoá ra anh không xấu xa đến mức như cô nghĩ.
Đêm đó hai người cùng lên giường nằm cạnh nhau từ rất sớm.
Có lẽ đây là đêm đầu tiên sau một tháng kết hôn mà hai người không phải bận tâm tới công việc.
Tuy nằm cạnh nhau nhưng cả hai không nói câu gì, mãi sau cô thấy nằm thế này không ổn mới tìm chuyện để nói cho đỡ ngại.
– Anh có hay gọi hỏi thăm mẹ không?
– Thỉnh thoảng.
– Ừm.
– Còn cô?
– 2-3 ngày tôi với mẹ lại gọi cho nhau một lần.
Thế nhưng mẹ cũng chưa biết bao giờ sẽ về.
– Từ ngày có con dâu mẹ quên luôn thằng con trai này rồi.
– Ai bảo, mẹ vẫn hỏi thăm về anh đấy.
Chắc sợ anh bận nên mới không gọi nhiều cho anh thôi.
– Ừm, từ ngày có cô thì tôi cảm giác mẹ đỡ cô đơn hơn.
Ngày trước cả tôi và bố đều bận công việc nên ít quan tâm tới mẹ.
Cô gật đầu thở dài, hai người nói thêm vài câu nữa thì cô cũng thiếp vào giấc ngủ.
Trịnh Minh Đăng quay sang nhìn cô, trong đêm tối, ánh mắt anh hơi sáng lên, giống như đang ẩn giấu một điều gì đó.
Cô đã an tĩnh chìm vào giấc ngủ, vẻ lạnh lùng thường ngày đã không còn, chỉ còn lại dáng vẻ ngây thơ như một cô bé.
Bất giác, khoé môi anh nở lên một nụ cười vô cùng dịu dàng.
Cô ngủ một giấc ngon từ đó cho tới gần sáng mới tỉnh dậy bởi một cơn đau cuồn cuộn dưới bụng dưới.
Thanh Vy nhìn đồng hồ lúc này mới chỉ 4 giờ sáng, quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh đã say sưa ngủ ngon.
Thanh Vy hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, cô lặng lẽ bước xuống giường, thầm khẽ than nhỏ “ chết tiệt, lại chuẩn bị đến ngày rồi! “
Lúc từ cửa nhà tắm bước ra thì cô đã thấy Trịnh Minh Đăng vẫn ngủ, cô nhăn nhó ôm bụng đi về phía giường nằm sấp xuống.
Bất ngờ, giọng nói của anh vang lên khiến con tim cô nhói lên.
– Sao vậy?
– Anh….tỉnh giấc rồi à?
– Ừm.
– Anh ngủ đi, không có gì đâu ( cô xấu hổ đáp)
– Đau bụng đúng không?
– Một chút.
Trịnh Minh Đăng ngồi dậy bật đèn phòng, nhìn sắc mặt của cô, anh thở dài nói.
– Sắc mặt cô tái vào rồi mà còn nói một chút!
– Tôi không sao mà.
– Tới bệnh viện.
– Không…tôi không sao.
– Nửa đêm đau bụng tới tái mặt mà nói không sao.
Phải tới bệnh viện gấp!
– Anh hâm à, tôi đau bụng là do đến ngày đó.
Thanh Vy buộc miệng nói, nói xong thì ngay lập tức hai má cô ửng hồng vì xấu hổ.
Mà Trịnh Minh Đăng lúc này cũng ngây người suy nghĩ.
Rốt cuộc nghĩ một hồi thì anh cũng đã nghĩ thông suốt.
Sắc mặt anh có chút bối rối, thế nhưng anh vẫn bình tĩnh hỏi:
– Thế…thế cần tôi giúp gì không?
– Anh thì làm được gì chứ!
– Ai bảo tôi không làm được gì.
Cô cứ thử cho tôi 30 phút xem, đảm bảo cô sẽ yên ổn trong 9 tháng 10 ngày tiếp theo.
Cô nhíu mày nhìn Trịnh Minh Đăng, anh khẽ nhếch môi cười rồi đứng dậy rời khỏi phòng.
Nhìn theo bóng dáng anh, cô thầm rủa trong lòng ba chữ “ vô liêm sỉ “
Lúc sau, Trịnh Minh Đăng trở về phòng, trên tay anh còn cầm theo một cốc nước, anh nói:
– Cô uống thử xem có đỡ không?
– Nước gì vậy?
– Nước đường đỏ.
Tôi nghe cô giúp việc nói uống nước đường đỏ sẽ giảm đau bụng.
– Hả? Nửa đêm nửa hôm anh làm người khác mất ngủ vì chuyện này sao?
– Này, tôi có ý tốt với cô mà cô còn trách tôi đó à? Cô có biết….
Nói đến đây Trịnh Minh Đăng không nói nữa.
Thanh Vy hỏi:
– Biết gì?
– Không có gì.
Ngồi dậy uống đi cho nóng.
Thực ra vừa nãy có trời mới biết anh đã xấu hổ biết nhường nào khi trực tiếp đi hỏi cô giúp việc về chuyện riêng của người phụ nữ.
Thậm chí anh đã phải lấy can đảm mấy lần mới dám lên tiếng hỏi.
Sau khi nghe được những lời nói của miệng anh nói ra, cô giúp việc cũng không khỏi kinh ngạc đến vài giây mới ú ớ nói lên lời.
Xem ra, đây chính là chuyện tốt cần phải báo gấp cho phu nhân !!!!
********
Sau khi uống xong cốc nước đường đỏ, lát sau cô cũng thiêm thiếp ngủ tiếp.
Đến khi cô tỉnh dậy thì đã trời đã sáng hẳn.
Tiết trời Hà Nội đang vào giữa thu, những cơn gió nhẹ hoà cùng cơn mưa nho nhỏ đã tạo cảm giác se lạnh như là ngày đầu mùa đông vậy.
Từng giọt mưa rơi tí tách đập vào cửa kính, lơ lửng trong không khí, mang theo một cảm giác ẩm ướt, nhưng lại toát lên một chút quyến rũ nồng nàn.
Ngoài cửa sổ, mơ hồ truyền đến tiếng lá cây rơi rụng dưới cơn mưa.
Thanh Vy từ trên giường ngồi dậy, liếc mắt nhìn căn phòng một lượt thì không thấy Trịnh Minh Đăng đâu.
Cô thầm nghĩ chắc có lẽ anh đã tới công ty rồi.
Nghĩ tới đây, tự nhiên cô lại thấy dạo gần đây bản thân mình thấy có gì đó sai sai, tại sao khi mở mắt tỉnh dậy lại hay nghĩ tới anh đầu tiên? Anh làm gì, thức hay ngủ có liên quan gì tới cô sao?
Thanh Vyngồi trên giường, lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo rồi mới uể oải bò xuống giường.
Khi cô vừa đánh răng rửa mặt xong thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Màn hình hiện lên số điện thoại của bố cô.
– Thanh Vy à, bố nghe Đăng nói con mệt đúng không?
– Dạ, con không sao rồi bố.
– Đăng nó xin phép nghỉ cho con rồi.
Con cứ yên tâm ở nhà nhé, việc công ty không cần lo.
– Alo bố.
Chưa để cô nói xong thì ông đã tắt máy.
Thanh Vy thở dài vất điện thoại xuống giường rồi rời khỏi phòng.
Ở bàn ăn, cô thấy trên bàn đã đặt sẵn những món ăn được trang trí rất đẹp mắt.
Khi cô hầu gái mang tới một cốc nước đường đỏ đưa cho cô, vô thức khoé môi cô nở ra nụ cười nhẹ khi nhớ về Trịnh Minh Đăng.
Một tuần sau.
Trịnh Minh Đăng đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, trên màn hình là báo cáo tài vụ của các công ty con gửi đến, dày đặc những con số.
Bất chợt anh phát hiện có người đang đi đến, anh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Thanh Vy rồi lại nhìn đĩa táo đã gọt vỏ cắt miếng sẵn ở trên tay cô, sự rung động thoáng hiện trong đáy mắt anh.
– Cô….
Thanh Vy do dự một lát, thấy Trịnh Minh Đăng đang bận bịu với công việc nên không đưa táo cho anh nữa, chỉ nhẹ giọng nói:
– Anh cứ làm việc tiếp đi.
– Mang táo đến cho tôi sao? Đúng lúc lắm, tôi cũng đang muốn ăn thứ gì đó.
Thanh Vy gật đầu đặt đĩa táo bên cạnh anh rồi xoay người bước ra khỏi phòng làm việc.
Cô vừa đi tới cửa thì tiếng chuông điện thoại của anh vang lên khiến cô khựng chân lại.
Vốn cô chẳng có định ý định nghe lén đâu nhưng mà khi âm thanh của anh vang lên lại kích thích sự tò mò của cô, hơn nữa bây giờ cũng là 12 giờ đêm rồi.
Cô thấy anh nói chuyện với người ta một hồi, ban đầu tỏ vẻ không quan tâm nhưng rồi cũng đứng dậy cầm áo vest bước đi.
Cô thấy vậy cũng vội vàng chạy về phòng đóng sập cửa lại.
Tiếng bước chân của anh đã xa dần, và cuối cùng cô chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
Thanh Vy đưa tay lên ngực, cô tự chất vấn chính bản thân mình, không hiểu tại sao cô lại làm thế, sao lại phải tò mò đến mức nghe trộm điện thoại của người khác, sao tim cô lại thấy hụt hẫng khi anh cầm áo vest rời khỏi nhà.
Hay vì cô biết người gọi tới liên quan tới Vũ Hà Trâm? Cô đang ghen sao?
Nghĩ đến đây, cô lập tức gạt đi cái suy nghĩ trong đầu.
Xong rồi, trong lòng vẫn không nén được một tiếng thở dài.
********
Chiều hôm sau trên đường về, tiện đường Thanh Vy có ghé vào cửa hàng hoa mua một bó hoa hướng dương về cắm trong phòng làm việc.
Khi tay cô vừa chạm tay vào bó hoa thì đúng lúc đó cũng có một bàn tay khác chạm đến.
Hai người quay qua nhìn nhau, người trước mặt cô không ai khác chính là Vũ Hà Trâm.
Vũ Hà Trâm lên tiếng:
– Là cô sao?
Thanh Vy cũng mỉm cười đáp lại:
– Không ngờ lại gặp cô.
Lúc này cô mới để ý chiếc áo sơ mi Vũ Hà Trâm đang mặc trên người, nó thực sự rất quen thuộc, kể cả mùi hương trên áo nữa, cô thực sự không dám nghĩ tới đó là áo của chồng mình.
Vũ Hà Trâm nhìn ánh mắt cô, cười khẩy hỏi:
– Cô thấy chiếc áo này hợp với tôi chứ? Cô nhìn có quen mắt không?
– Với dáng người của cô, dù là áo rẻ tiền còn đẹp chứ đừng nói gì là một chiếc áo hàng hiệu.
Vũ Hà Trâm nhìn Thanh Vy với ánh mắt bất mãn, Thanh Vy cười nhẹ nói tiếp:
– Cô đừng hiểu nhầm ý tốt của tôi.
Ý tôi là dáng người của cô rất chuẩn đó.
– Cảm ơn cô đã đặc biệt khen tôi.
Nhưng mà tôi muốn hỏi cô chút, đêm qua chẳng biết cô làm gì anh Đăng mà để anh ấy nửa đêm phải chạy tới chỗ tôi tâm sự vậy?
Ai tìm ai thì Thanh Vy cũng thừa biết, nhưng mà chẳng biết sao sau khi chắc chắn đêm qua anh có gặp Vũ Hà Trâm lại khiến trong lòng cô nổi lên hồi chua xót.
Thanh Vy ngậm đắng, cố giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng bảo:
– Sao cô cứ phải mất công hết lần này tới lần khác khiêu khích tôi làm gì? Chỉ cần đêm đến nhân lúc chồng tôi đang sướng thì cô rên rỉ vài câu xúi anh ấy bỏ vợ là xong mà.
Vũ Hà Trâm tái cả mặt, trộm nghĩ đúng là dạng con nhà có tiền thích thể hiện ta đây.
– Nói cô nghe nè Vy, tôi đây quân tử không thèm sống bẩn đâu.
Chẳng qua là phụ nữ với nhau, tôi thương cô mang danh bị chồng bỏ nên mới nói trước cho mà biết thôi.
Chuyện tình cảm người nào không được yêu mới là người thứ ba, chưa kể cô lại là người đến sau.
Người anh Đăng thương là tôi, còn cô chẳng khác nào con hồ ly chia rẽ uyên ương cả.
Đêm đến cô vẫn ngủ ngon được với cái xác không hồn ấy cũng tài đó.
– Tôi thích vậy đó, để cho ai đó thèm chơi chơi mà không thể làm gì khác.
Thanh Vy đáp lại bằng thái độ bất cần khiến cho Vũ Hà Trâm tức sôi máu.
Sau đó cô thản nhiên lấy một bó hoa rồi thanh toán ra về.
*******
Lúc về tới nhà nhìn thấy Trịnh Minh Đăng mà cô lại thấy tức tức.
Trịnh Minh Đăng định lên tiếng hỏi cô trước nhưng đúng đó điện thoại cô lại vang lên cuộc gọi của Ngô Hải Nam.
Cô không chần chừ bấm nghe máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói nhẹ nhàng.
– Em lại quên cuộc hẹn tối nay của chúng ta rồi!
“ Ôi” Thanh Vy than khẽ một tiếng, cô vội vàng giải thích:
– Em quên mất, bây giờ anh đang ở đâu? Em sẽ lái xe tới đó ngay.
– Anh đang ở dưới cổng nhà em.
– Vậy anh chờ em 5 phút, em thay đồ rồi đi luôn.
Mà đi ăn lẩu đúng không anh?
– Ừm.
Anh chờ em.
Thanh Vy vội vàng chạy lên phòng thay đồ, lúc xuống dưới nhà đã thấy Trịnh Minh Đăng đứng ngay cửa.
Anh nhíu mày hỏi cô:
– Định đi đâu?
– Tôi đi ăn lẩu với anh Nam.
– Ừm.
– Anh còn không tránh ra để tôi đi.
Hay muốn đi cùng không?
– Không.
Tôi có cảm giác ăn lẩu cực kỳ mất vệ sinh vì một nồi nước mà rất nhiều món ăn sống nhúng vào.
Thanh Vy nhíu mày nhìn Trịnh Minh Đăng, lườm anh một cái rõ dài rồi hớn hở chạy ra cổng cùng Ngô Hải Nam đến một nhà hàng.
Sắc mặt Trịnh Minh Đăng cố tỏ vẻ không quan tâm nhưng khi thấy chiếc xe nổ máy, anh tưởng tượng ra khung cảnh lãng mạn của hai người, ruột gan cuồn cuộn khó chịu tới khó hiểu..