Bạn đang đọc Oan Gia Không Hẹn Mà Cưới FULL – Chương 5
Rất lâu rồi, đã không ai nhắc đến cái tên Vũ Hà Trâm trước mặt anh nữa rồi.
Nghe quản gia nói vậy, Trịnh Minh Đăng im lặng trầm tư một hồi rồi mới lên tiếng hỏi.
– Sao ông không bảo cô ấy tôi không có nhà.
– Tôi có nói nhưng cô ấy nhất quyết đợi cậu thiếu gia ạ.
Thanh Vy đứng bên cạnh Trịnh Minh Đăng, nhìn sắc mặt của hai người khiến cô tò mò về người con gái mang tên Hà Trâm kia rốt cuộc là ai mà có thể khiến Trịnh Minh Đăng phải dừng lại suy nghĩ.
Cô cười gượng nói.
– Tôi vào nhà trước nhé.
Thanh Vy vừa bước lên được một bậc thềm thì Trịnh Minh Đăng đã kéo tay cô lại, giọng trầm ấm.
– Cùng nhau vào.
Thế rồi, Trịnh Minh Đăng nắm lấy tay cô mà kéo đi, Thanh Vy chỉ hừ lạnh một tiếng rồi cũng ngoan ngoãn đi theo anh.
Trong phòng khách, Vũ Hà Trâm đang ngồi trên ghế sofa màu da bò được làm từ gỗ hồ đào, cô người hầu đang rót cafe cho Vũ Hà Trâm, mùi cafe thơm phảng phất trong căn phòng.
Nghe được tiếng bước chân đang tiến lại gần, bất giấc Vũ Hà Trâm xoay người lại, mỉm cười lên tiếng:
– Đăng, anh về rồi!
Thế nhưng, nụ cười trên khoé môi Vũ Hà Trâm rất nhanh chóng phải vụt tắt khi thấy sự xuất hiện của Thanh Vy.
Ngay lúc này Thanh Vy cũng liếc mắt nhìn người con gái đang đứng trước mặt mình.
Hình như…trong mắt cô ấy…thoáng chút u sầu.
Trịnh Minh Đăng sau một hồi im lặng, rốt cuộc cũng mở miệng:
– Em tới đây tìm tôi có chuyện gì không?
– Em…em vừa về nước thì tới tìm anh.
– Ừ.
– Cô gái này là?
– Vợ tôi.
Ánh mắt Vũ Hà Trâm bắt đầu đọng lại những hơi nước mà Thanh Vy chắc chắn không bao lâu sẽ trào ra mà thôi.
Thanh Vy nhìn hai người, cũng có chút tò mò về mối quan hệ của hai người, phải chăng là người cũ từng thương sao? Bất giác, cô lại thấy mình như là kẻ thừa ở đây.
Cô lên tiếng nói với anh.
– Tôi lên phòng trước.
Thế nhưng, Trịnh Minh Đăng vẫn nhất quyết nắm chặt tay cô không chịu buông, cô nhíu mày nhìn anh, nói nhỏ lần nữa.
– Buông tay tôi ra.
Trịnh Minh Đăng khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm, tay vẫn nhất quyết nắm chặt lấy tay của Thanh Vy.
Vũ Hà Trâm nhìn hai người, khoé môi nở ra nụ cười khổ.
– Xem ra, những tin tức rầm rộ mấy hôm nay không phải là giả.
-Nếu như em không còn việc gì khác thì mời em ra về cho vợ chồng tôi nghỉ ngơi.
– Đăng…anh có nhất thiết tuyệt tình với em vậy không?
– Là ai tuyệt tình trước?
– Em….có vẻ đang làm phiền anh lắm sao?
– Không phiền lắm…dù sao cũng là khách.
– Em đơn giản là khách thôi sao?
– Chúng ta kết thúc lâu rồi.
Anh có thể coi em là gì?
– Đừng nói vậy chứ Đăng, em vẫn luôn rất quan tâm anh.
Vũ Hà Trâm nói xong liền liếc mắt nhìn Thanh Vy.
Thanh Vy tự hỏi cái quái gì đang xảy ra thế này, người yêu cũ của chồng đến tận nhà trêu ngươi thế này sao? Trong lòng cô đột ngột rấy lên những khó chịu, cả người nóng hừng hực vì cảm thấy tức tức.
Cảm giác này là cảm giác gì vậy chứ? Còn cái tên chết tiệt Trịnh Minh Đăng này nữa, giữ cô lại để chứng kiến cảnh hai người nhìn nhau sao? Tức quá không chịu nổi nữa, cô giẫm mạnh lên chân Trịnh Minh Đăng một cái rồi giựt tay mình ra khỏi tay anh.
Dứt khoát nói:
– hôm nay tôi hơi mệt, lên phòng nghỉ ngơi trước đây.
Sau khi cô đi khỏi thì Trịnh Minh Đăng cũng gọi quản gia.
– Quản gia Kim!
– Dạ vâng thiếu gia.
– Tiếp khách giúp tôi.
– Tôi biết rồi thiếu gia.
Nói xong Trịnh Minh Đăng cũng bước đi một cách vô tình qua trước mặt Vũ Hà Trâm.
Lúc này, trước sự lạnh lùng của anh, nước mắt của Vũ Hà Trâm cũng không kìm nén nổi nữa mà rơi xuống gò má ửng hồng.
Nỗi đau tận sâu trong trái tim cô lại càng mãnh liệt, anh đã không thể chờ được cô nữa sao? Chiếc vòng tay màu xanh trong tay cô từ từ rơi xuống, đôi môi hồng đào cố gắng kéo ra một nụ cười gượng gạo, cũng đúng thôi, cuối cùng thì anh cũng phải kết hôn.
– Cô Hà Trâm, mời cô ngồi ( quản gia Kim lên tiếng)
– Dạ thôi, cháu chợt nhớ ra mình có việc cần phải đi.
Không làm phiền quản gia Kim nữa, cháu xin phép.
Quản gia Kim cúi đầu.
– Cô đi cẩn thận.
Ngồi trên xe trở về, Vũ Hà Trâm vẫn cố lục lọi trong trí nhớ xem vừa nãy trong đôi mắt của anh có chút do dự và lưu luyến nào với cô không.
Cho dù sự luyến tiếc ấy chỉ là mỏng manh thì có lẽ cô cũng vứt bỏ tất cả để cầu xin anh tha thứ, cho dù phải vứt bỏ lòng tự trọng, cho dù kết quả lại bị anh làm tổn thương, nhưng chỉ cần, chỉ cần anh dịu dàng như lúc trước, dịu dàng ở bên cô.
Đáng tiếc, Trịnh Minh Đăng trong lòng cô không giống như những người đàn ông khác trên đời, anh lạnh lùng như gió ngang trời, chẳng thế nắm mà cũng chẳng thể với tới.
*****
Lúc này trên phòng ngủ của Thanh Vy và Trịnh Minh Đăng, suốt một lúc lâu từ lúc hai người trở về phòng đến giờ thì cả hai đều không nói gì, không khí trong căn phòng quả thực là muốn đông đặc lại…
“ Cô”
“ Vừa rồi “
Hai người đồng thời mở miệng, Thanh Vy cười gượng, quay sang nhìn anh.
– Anh nói trước đi.
– Muộn rồi, cô nghỉ sớm đi.
– Tôi còn làm việc nữa.
– Ừ.
Thế cô vừa định nói gì với tôi?
– Vừa rồi sao anh không ở bên dưới nói chuyện với cô ấy.
– Chẳng có gì mà nói cả.
-Vậy sao? Nhưng tôi lại thấy cô ấy hình như có nhiều điều muốn nói với anh.
– Chuyện qua lâu rồi.
Thanh Vy gật đầu vài cái, Trịnh Minh Đăng hỏi tiếp
– Tôi tưởng cô sẽ ghen.
– Điên, tôi yêu anh đâu mà tôi ghen làm gì cho mệt.
Trịnh Minh Đăng hừ lạnh một tiếng, sau đó không nói không rằng thêm câu nào, xoay người đi thẳng.
Thanh Vy ngồi ở giường nhìn cho đến khi cái bóng lưng anh khuất hẳn mới chậm rãi cầm điện thoại lên, bấm nút gọi cho An An.
“ Đang làm gì đấy”
“ Tôi đang soạn vài hợp đồng mai trình báo lên sếp đây này”
“ Gần đây tôi bận việc công ty nhiều quá.
Hơn nữa lại sắp ra mắt thương hiệu mới, đang tính gọi cho bạn xem có thu xếp làm trợ lý của tôi được không”
“ Trợ lý của bạn?”
“ Ừ, đã thử tuyển vài người nhưng lại chẳng ưng ai”
“ Ờ thế để tôi.
Tôi cũng đang tính nghỉ việc công ty này.
Mà cuộc sống của cậu sau hôn nhân thế nào, ổn không?”
“ Ừ thì cũng gọi là ổn”
“Tối hôm động phòng thế nào?”
“ Hâm à, động phòng gì chứ “
“ Tôi chẳng tin, đang nghĩ chắc mãnh liệt lắm đúng không”
“ Thôi, không trêu nữa nào An An.
Vậy cứ quyết định thế nhé, thu xếp công việc rồi về làm cho tôi”
“ Ok, có gì tôi báo.
À Vy này…”
“ Ừ, sao thế?”
“Anh Hải Nam về nước rồi đó, bạn biết chưa? “
“ Tôi biết rồi.
Thôi bạn nghỉ ngơi đi, tôi cúp máy nhé”
Thanh Vy thở dài buông chiếc điện thoại xuống giường.
Nói đến Ngô Hải Nam, nhiều năm nay anh đều một lòng một dạ theo đuổi cô.
Những lúc ở trên đất Mỹ một mình, cũng chỉ là Ngô Hải Nam không quản khoảng cách địa lý, bay từ Pháp sang Mỹ thăm cô.
Ngô Hải Nam xuất thân là con trai duy nhất của nhà họ Ngô, là người kế thừa tập đoàn Ngô Thị, chuyên sản xuất kim cương và đá quý.
Mối quan hệ của nhà họ Ngô với nhà cô cũng rất thân thiết, có một khoảng thời gian cả hai nhà đều muốn gán ghép hai người thành đôi.
Đáng tiếc, cuối cùng người cô lấy lại là Trịnh Minh Đăng, một người từ trước tới giờ không hề liên quan tới cuộc sống của cô.
Thanh Vy ngồi làm làm việc, đặt bút lên trang giấy, bắt đầu thiết kế những bộ âu phục dành cho nam giới.
Tự nhiên, cô lại liên tưởng tới dáng người của Trịnh Minh Đăng, hình ảnh của anh cứ chập chờn trong tâm trí cô khiến cô không thể nào tập trung được.
Cũng phải thôi, dáng người của anh quá hoàn hảo, hoàn hảo đến nỗi không tìm thấy một góc chết.
Cô đã từng làm việc với rất nhiều người mẫu hạng A nhưng chưa từng thấy ai có thể hình đẹp như chồng mình.
Cô cứ ngồi trên ghế vẽ mãi, vẽ cho đến khi hai mắt ríu lại rồi ngủ quên lúc nào không hay biết.
Trịnh Minh Đăng từ ngoài cửa bước vào, anh thở dài nhìn Thanh Vy, ở nơi khoé môi anh còn nhếch lên một nụ cười nhẹ.
Anh lặng lẽ đi tới nhấc bổng cô lên rồi đặt xuống giường.
Sau đó nhẹ nhàng tắt điện rời khỏi căn phòng.
Cánh cửa phòng khép lại, Thanh Vy chậm rãi mở mắt, nhìn xung quanh căn phòng có ánh đèn ngủ màu vàng đã chẳng còn thấy ai cả, chỉ còn lưu lại một mùi hương thơm nhè nhẹ.
Lúc Trịnh Minh Đăng bế cô lên, cô đã lờ mờ tỉnh giấc nhưng cô lại không phản ứng gì, cô muốn mặc kệ xem sau khi bế cô lên giường thì anh sẽ làm gì.
Ai ngờ anh chỉ im lặng vén gọn những sợi tóc loà xoà trên má cô.
Thậm chí cô còn chuẩn bị tâm lý đề phòng anh sẽ hôn mình, nhưng cuối cùng anh chẳng làm gì như cô nghĩ.
Lặn lộn một hồi rất lâu thì cô mới thiếp vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau lúc cô thức dậy bọng mắt đã xuất hiện vết thâm quầng.
Lúc cô xuống dưới nhà thì Trịnh Minh Đăng đang ngồi đọc báo ở ghế sofa.
Vừa thấy cô, anh liền nói:
-Mau ngồi xuống ăn sáng rồi đi làm.
– Tôi tưởng anh đi làm rồi.
Hôm nay tôi dậy hơi muộn.
– Tôi đợi cô.
– Đợi tôi ???( cô ngạc nhiên hỏi lại )
Trịnh Minh Đăng đặt tờ báo xuống ghế sofa, ngước mắt nhìn cô rồi chậm rãi nói:
– Hôm nay tôi có việc ở công ty của cô.
– Ừm, thì ra là vậy.
– Chứ cô đang nghĩ gì khác?
– Không.
Nghĩ gì đâu.
Suốt cả quãng đường đi đến công ty, Thanh Vy đều im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn từng hàng cây vụt qua, nhìn phố phường Hà Nội nhộn nhịp, sau đó cuối cùng ánh mắt lại không nhịn được, khẽ liếc qua gương chiếu hậu dời đến gương mặt trầm lặng của Trịnh Minh Đăng.
Mà nhìn thấy gương mặt này,càng nhìn kỹ lại càng đẹp.
Bỗng nhiên, Trịnh Minh Đăng lên tiếng khiến con tim cô như muốn bắn ra khỏi lồng ngực.
– Bao giờ cô ra mắt thương hiệu mới?
– Thứ hai tuần sau.
– Ừ.
Thế rồi chiếc xe cũng dừng lại trước cổng công ty, Thanh Vy nói:
– Tôi vào trong trước nhé.
– Sao không đợi tôi cùng vào?
– Tôi còn nhiều việc lắm.
– À phải rồi…
– Sao thế?
– Tối nay tôi có cuộc gặp gỡ bạn bè, tan làm tôi sẽ tới đón cô.
– Anh gặp gỡ bạn bè thì liên quan gì tới tôi?
– Đều là anh em thân thiết của tôi.
Dù sao tôi với cô cũng đang là vợ chồng, bọn họ muốn gặp mặt cô nữa.
Thanh Vy suy nghĩ vài giây rồi nói.
– Biết thế đã.
Nói xong Thanh Vy mở cửa xe đi thẳng.
Trịnh Minh Đăng ngồi trên xe ô tô nhìn cho đến khi cô vào trong công ty mới chậm rãi rút điện thoại ra, bấm nút gọi một cuộc gọi.
“ Bố, bố có ở trên công ty không? Con đang ở dưới cổng”
*********
Cả ngày hôm đó, Thanh Vy vừa bước vào phòng làm việc đã liền ôm đầu vào công việc làm như thể quên trời quên đất.
Cho đến khi ánh mắt trời cũng nhường chỗ cho màn đêm lạnh giá thì một bác bảo vệ mới đi tớ hỏi.
– Cô vẫn chưa tan làm hả?
– Dạ vâng ạ.
Cháu cũng chuẩn bị xong rồi đây.
Bác cứ khoá dần các cửa vào đi ạ.
– Bên dưới có một chiếc ô tô màu đen đậu một lúc lâu rồi, tôi nghĩ hay là người đó đợi cô.
Bác bảo vệ nói tới đây Thanh Vy mới giật mình nhớ đến lời của Trịnh Minh Đăng nói hồi sáng.
Chỉ vì bận bịu với công việc mà cô đã quên tiệt mọi chuyện.
Cô vội vàng cầm đến điện thoại, màn hình hiện lên vài cuộc gọi nhỡ của chồng mình.
Thì ra lâu nay cô có một thói quen khó bỏ là trong lúc làm việc sẽ để chế độ yên lặng để tập trung thiết kế.
Nhanh sau đó Thanh Vy cầm túi xách đứng dậy rời khỏi căn phòng.
Chiếc xe Audi đen vẫn lặng lẽ đậu trước cửa công ty, nhìn thấy Trịnh Minh Đăng, cô liền lên tiếng hỏi.
– Anh đợi tôi lâu chưa?
– Không lâu lắm, gần 2g đồng hồ thôi.
– Sao không lên trên phòng tìm tôi?
– Tôi nghĩ cô bận.
Với lại tôi tôn trọng cuộc sống riêng tư của cô.
– Vậy giờ…anh chở tôi về nhà thay đồ nhé.
– Không cần đâu, cô mặc vậy cũng được.
– Dù sao đây cũng là lần đầu gặp gỡ bạn anh mà.
– Tự tin lên, người đẹp thì ở trần cũng đẹp.
Nói xongTrịnh Minh Đăng nhếch môi một cái rồi đạp bàn ga vụt về phía trước, cô liếc mắt lườm anh.
Rõ ràng là cô đang muốn giữ thể diện cho anh mà anh lại còn bỡn cợt cô nữa.
Trong lòng cô không ngừng rủa thầm anh vài câu.
Bữa tiệc gặp gỡ hôm nay được tổ chức ở sân vườn một khách sạn 5 sao nổi tiếng Hà Nội, đây cũng là một trong số rất nhiều khách sạn do tập đoàn World quản lý.
Trịnh Minh Đăng lái xe đưa cô vào từ cổng sau của khách sạn, sau đó anh lấy trong cốp xe một chiếc váy màu trắng đưa cho cô.
– Cô lên phòng tắm rửa rồi thay đồ đi.
Phòng 106 tầng 3, đây là thẻ phòng.
– Vậy tôi thay đồ xong thì gọi cho anh hả?
– Ừ.
Tôi đợi cô dưới sảnh.
– Ok.
Một lúc sau, Thanh Vy bước ra khỏi phòng, nhìn tổng thể cô thấy Trịnh Minh Đăng cũng là người có gu thẩm mỹ, chiếc váy anh chọn cho cô cứ như sinh ra là để dành cho cô vậy.
Trịnh Minh Đăng đưa tay cho cô khoác vào, suýt thì cô quên, hiện giờ trong mắt người khác thì hai người chính là vợ chồng.
Cuối cùng, cô đành giở vờ tươi cười khoác lấy tay anh bước vào bữa tiệc.
Vừa mới nhìn thấy hai người, mấy người bạn của anh đều ngước mắt nhìn, trầm trồ nói.
– Đăng, đây là vợ cậu hả? Vợ cậu đẹp thiệt đó.
Cô gật nhẹ đầu chào mọi người.
– Xin chào mọi người, em là Thanh Vy, rất vui được gặp các anh ạ.
– Thanh Vy này, cho anh hỏi em là người phàm hay là tiên nữ hạ trần mà sao em đẹp vậy( một người bạn của anh lên tiếng)
– Em cảm ơn, anh quá khen rồi ạ.
Trịnh Minh Đăng nhíu mày nói.
– Ngắm kỹ vợ người khác là phạm pháp đó.
– Đấy Vy xem, từ ngày bạn anh lấy em là bỏ bọn anh luôn đó.
Bây giờ còn cấm bọn anh nhìn em mới ghê.
Mỗi người chiêm vào một câu trêu đùa khiến tâm trạng nặng nề của cô cũng thoải mái hơn chút.
Trịnh Minh Đăng giới thiệu cho cô từng người một, nhưng anh đặc biệt nhấn mạnh bạn thân nhất của anh chính là Phạm Hải Bách, là người vừa trêu đùa với cô khi nãy.
Sau đó còn một người bạn thân khác nữa tên là Phan Trung Quân, hiện giờ đang trên đường tới.
Khi anh vừa dứt lời thì đột nhiên một giọng nói vang lên.
– Xin lỗi mọi người,tôi tới muộn.
Tất cả mọi người cùng quay đầu về phía giọng nói, không ngoại trừ Thanh Vy.
Mọi thứ chẳng có gì đáng nói nếu như không có sự xuất hiện của Vũ Hà Trâm đi bên cạnh cùng người đàn ông kia.
Vũ Hà Trâm mỉm cười lên tiếng.
– Em chào các anh ạ.
Cả hội bạn của Trịnh Minh Đăng chợt khựng lại không ai nói với ai câu gì.
Đương nhiên bọn họ biết mối quan hệ trước kia của Trịnh Minh Đăng và Vũ Hà Trâm.
Chỉ là…!không ngờ Vũ Hà Trâm lại đến đúng vào bữa tiệc gặp gỡ khi Thanh Vy có mặt ở đây..