Oan Gia Không Hẹn Mà Cưới

Chương 26


Bạn đang đọc Oan Gia Không Hẹn Mà Cưới FULL – Chương 26


Trôi thêm một thời gian nữa, những ngày này cơ bản không xảy ra chuyện gì cả, ngoài giờ làm việc ở công ty thì thời gian còn lại cả Trịnh Minh Đăng và Thanh Vy đều dành cho nhau, họ như đôi Uyên ương vô cùng hạnh phúc.
Bố mẹ chồng cô cũng về nước được 3 hôm nay.

Chiều hôm đó, sau khi tan làm Thanh Vy liền rủ anh đi tới trung tâm thương mại mua sắm.

Mặc dù anh rất ít đến chỗ như thế, mỗi lần đi ngang qua đều chỉ ngồi trên xe, vội vã nhìn thoáng qua.

Nhưng từ ngày có bà xã đại nhân, anh nào dám trái lệnh, thậm chí còn bị cô lôi kéo vào hết cửa hàng nọ đến cửa hàng kia, chỉ để mua một món quà tặng sinh nhật mẹ anh.
Thanh Vy tay nắm tay anh kéo đi, miệng thì hỏi:
– Mẹ thích gì hả anh? Dù gì anh làm con trai mẹ anh cũng hiểu mẹ hơn em mà.

Tặng gì để mẹ thấy mình vui vẻ nhỉ anh?
-Em lập tức tặng mẹ một đứa cháu nội, e là mẹ sẽ vui vẻ từ ngày này qua tháng nọ, từ năm này qua năm khác luôn ấy.
Giọng nói trầm tĩnh của Trịnh Minh Đăng vang sát bên tai Thanh Vy, cô nghe xong lườm anh:
– Em không đùa với anh mà, em thật sự muốn mua quà tặng mẹ.
Trịnh Minh Đăng nhìn ánh mắt cô, cười nhẹ một cái.
– Anh cũng đâu có nói đùa.
Thanh Vy tủm tỉm cười không nói tiếp nữa, tự nhiên tim đập loạn xạ một hồi lâu.

Đang nói tới quà tặng mà anh lại suy luôn ra đứa cháu cho mẹ được ngay.

Thanh Vy tiếp tục bước đi, vô thức cô cúi xuống nhìn chiếc bụng vẫn còn phẳng lì của mình, tuy cô không nói ra nhưng từ trong thâm tâm cô vẫn luôn mong ước sự xuất hiện của thiên thần nhỏ.

Nhiều lúc cô cũng tự hỏi, không biết đứa con đầu của cô và anh sẽ là bé trai hay bé gái.

Nếu là bé trai thì cô mong bé sẽ giống anh, vừa cao lớn, vừa đẹp trai lại còn tài giỏi.

Nếu là bé gái, thì cô muốn bé giống cả hai, vì nhìn kỹ từng nét ngũ quan của anh thì nét nào cũng đều hoàn mỹ cả.
Đang mông lung suy nghĩ, bất ngờ ánh mắt cô dừng trúng một cửa hàng thời trang trẻ em.

Khoảnh khắc đó, từng đợt sóng trong tim như trỗi dậy.
– Thanh Vy, đằng trước có một cửa hàng khăn choàng, anh thấy màu sắc cũng khá đẹp và hợp với mẹ.
Trịnh Minh Đăng lên tiếng, giọng nói trầm ấm của anh như đánh thức cô, đưa cô về thực tại.

Cô giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, gật đầu mỉm cười đi cùng anh tới gian hàng.
Dù sao cũng đang là đầu đông, chọn khăn cũng là một sự lựa chọn hợp lý, hơn nữa thiết kế và màu sắc của những chiếc khăn ở đây đều khá đẹp, nó cũng của thương hiệu nổi tiếng mà Thanh Vy yêu thích.
Sau một hồi lựa chọn, cả hai quyết định chọn một chiếc khăn lụa cao cấp màu đỏ đô, da của mẹ chồng cô rất trắng, màu đỏ đô sẽ càng làm nổi bật nước da bà, mà cô để ý bà cũng có rất nhiều chiếc đầm màu đỏ đô, thêm chiếc khăn phối cùng nữa thì sẽ tông xoẹt tông thành một lựa chọn hoàn hảo.
Lúc hai người chuẩn bị rời khỏi trung tâm thương mại thì lại vô tình gặp Thanh Hạ đang khoác tay một người phụ nữ trung tuổi, nếu như cô đoán không nhầm thì đây cũng chính là mẹ cô ấy.

Mà xem ra, cô ấy hoàn toàn giống mẹ mình nên chẳng có nét nào giống bố cô cả.

Thanh Vy định giả như không nhìn thấy nhưng mà Thanh Hạ lại chủ động tiến tới chào hỏi hai người.
Tất nhiên, khi đi từ xa Thanh Hạ đã nhìn thấy Trịnh Minh Đăng, người đàn ông với vóc dáng hoàn hảo, vẻ mặt lạnh lùng, khí chất tỏa ra như vầng hào quang khiến cô lúc nào cũng phải chú ý.

Tiếc rằng…tiếc rằng người đó đã thuộc về chị cô.
Thanh Hạ vui vẻ nói:
– Anh chị cũng đi mua sắm ạ?
Trịnh Minh Đăng thì dường như không thèm dùng nửa con mắt để liếc nhìn Thanh Hạ luôn, nhưng Thanh Vy thì lịch sự đáp:
– Ừm.

Em cũng đi mua sắm với….
Thanh Vy chưa nói hết lời thì Thanh Hạ đã lên tiếng:
– Dạ, đây là mẹ em.

Bà nhìn Thanh Vy, Thanh Vy cũng nhìn bà, cô khẽ cất lời.
– Chào cô.

Cháu là con mẹ Ngân, bố Uý.
– À ừm.

Cô là mẹ của Thanh Hạ, mối quan hệ của cô với bố cháu thì chắc cháu biết rồi.
– Dạ vậy thôi cháu không làm phiền hai mẹ con cô nữa, vợ chồng cháu xin phép về trước.
– Ơ anh chị về sớm vậy hả? ( Thanh Hạ nói)
– Ừm.
Nói xong Thanh Vy cùng Trịnh Minh Đăng gật đầu một cái rồi bước đi.

Sau khi hai người đi khỏi thì mẹ Thanh Hạ mới hỏi cô:
– Cái cậu đó là chồng của cô ta à?
– Dạ mẹ, mẹ thấy anh ấy đẹp trai đúng không? Lại còn là người thừa kế của tập đoàn World nổi tiếng.
– Con bé đó tốt số thật.
– Chị ấy có gì thì con cũng muốn mình có đó.

Con cũng là con của bố, con không muốn mình thua kém chị ta.
-Chuyện, tất nhiên là con của mẹ cũng phải xứng đáng được những gì tốt nhất mà.

Con cũng khổ nhiều rồi.
– Vâng, mẹ ráng đợi thêm thời gian nữa con sẽ thuyết phục bố đón mẹ về ở nhé.

Rồi cả nhà mình sẽ đoàn tụ bên nhau.
– Ừm.

Mọi chuyện cứ từ từ, con không được vội vàng đâu đấy.
– Dạ, con biết rồi.
********
Trên đường về nhà, Thanh Vy vẫn không làm sao quên được ánh mắt Thanh Hạ và mẹ cô ta nhìn chằm chằm chồng cô như hổ đói thấy con mồi.

Cô đã nhìn thấy thì tất nhiên không thể nào lờ đi được, dạo gần đây cô cũng đã cố gắng mở lòng hơn với Thanh Hạ nhưng chẳng hiểu sao mãi vẫn không thể nào dung hoà nổi.
Một tay Trịnh Minh Đăng lái xe, một tay vẫn nắm chặt tay cô như kiểu sợ chỉ cần buông lơi một chút thôi là lạc mất nhau.

Lúc đó, bất ngờ điện thoại trong túi Trịnh Minh Đăng vang lên, Thanh Vy giúp anh nghe điện thoại, giọng đầu dây bên kia gấp gáp:
– Tổng giám đốc, giám đốc bên công ty Thành Đạt nhất quyết đòi gặp anh để xử lý nốt hợp đồng gì đó.

Anh có qua được không ạ, nếu không thì để tôi mời ông ta về.
– Ừ.

bảo ông ta nếu còn muốn sống xót thì chờ tôi 30 phút nữa.
Nói xong anh cúp mắt, Thanh Vy nói:
– Hay là anh chở em qua nhà em rồi lát xong công việc anh đón em.

Dù sao em cũng muốn tới chơi với mẹ.
– Ừm.

Vậy chờ anh giải quyết xong rồi anh đón em nhé.
Trịnh Minh Đăng dừng xe trước cổng.

Đôi chân thon thả của cô, không nhanh không chậm thông thả bước vào bên trong.

Vừa thấy cô, dì Tư giúp việc đã nói:

– Cô về chơi à? Nay ông bà chủ đi tiệc rồi.
– Dạ, cháu về chơi một lúc rồi cũng về, cô không cần nấu cơm cháu đâu nhé, mất công lắm.
– Hôm nay tôi định nấu cơm mà có cả món cô thích đó.

Hay là tôi nấu luôn nhé.
– Dạ thôi, vậy phiền cô lắm.
– Có gì đâu, đằng nào cũng phải nấu cơm cho cô ta mà.
Dì Tư nói “cô ta” là cô hiểu dì đang nhắc tới Thanh Hạ.

Dì Tư vốn là người cực kỳ dễ tính mà cũng phải tỏ thái độ không thích Thanh Hạ thì cũng đủ cho cô hiểu Thanh Hạ ăn ở ra sao.
Thanh Vy cười cười nói:
– Vậy cũng được dì Tư, lâu rồi cháu không ăn cơm dì nấu.
– Thế cô lên phòng nghỉ ngơi rồi chờ tôi một lát nhé.
– Dạ vâng.
Khoảng một lúc sau, cô đang ở trong phòng thì nghe thấy tiếng bố mẹ mình cùng tiếng cạch cửa.

Vì phòng cô sát phòng ông bà nên chỉ cần ông bà mở cửa phòng, to tiếng với nhau một chút là cô nghe rõ mồn một.
Cô nghe thấy tiếng bố mình đứng ngoài gọi om sòm:
– Ngân, mình mở cửa cho anh.

Mình đừng có trẻ con vậy nữa.
– Anh vừa bảo tôi nhỏ nhen? Bao nhiêu năm nay tôi sống với anh thế nào mà anh bảo tôi nhỏ nhen? Tôi cũng đã nhẫn nhịn lắm rồi đấy, nếu tôi mà nhỏ nhen thì nó cút ra ngoài lâu rồi đấy.

Anh đừng có mà được voi đòi tiên.
-Mình đừng thế mà, nãy anh nóng giận anh nói vậy thôi chứ tôi hiểu mình mà.

Hơn nữa cái Hạ dù sao nó cũng là con tôi, tôi có không muốn thì sự thật cũng là vậy, tôi cũng muốn bù đắp cho nó thôi.
– Nếu anh mà đồng ý lôi mẹ nó về đây nữa thì đừng nhìn mặt tôi và cái Vy.

Anh mà cứ cố tình,tôi sẽ chuyển hết 45% cổ phần công ty tôi giữ cho con gái tôi.

Lúc đó anh muốn làm gì thì làm.
– Thôi được rồi, anh biết rồi, mình mở cửa cho anh.
Lời ông vừa dứt thì tiếng cạch cửa phòng cô cũng vang lên.

Thanh Vy từ trong phòng bước ra, ông có chút giật mình khi thấy cô.
– Thanh Vy…con về hồi nào vậy?
– Con đã nghe thấy hết lời bố mẹ nói.

Bố định đón cả mẹ của Thanh Hạ về đây ở nữa sao?
– Không..chỉ là bố muốn bàn bạc cùng mẹ con thôi.
– Bố dừng ngay cái suy nghĩ đó đi.

Mẹ con đã đủ đau khổ rồi, bố định để mẹ con tức chết đó à?
– Bố…bố biết rồi.
Thanh Hạ lúc này cũng ở dưới chân cầu thang ngước mắt nhìn lên, ánh mắt đỏ hoe tức giận rời đi.
Thanh Vy ngồi tâm sự và động viên mẹ mình được một lúc thì Trịnh Minh Đăng tới đón.

Bố cô và Thanh Hạ cũng đã nhận nhau được gần tháng, mỗi ngày hai mẹ con cô đều cố gắng chấp nhận sự thật và cố gắng xem Thanh Hạ như người một nhà.


Nhưng càng cố gắng bao nhiêu thì Thanh Hạ lại có vẻ còn muốn nhiều hơn thế.
******
Biết Thanh Vy tối giờ chưa ăn gì, vừa về đến nhà, Trịnh Minh Đăng liền ấn cô ngồi xuống ghế, căn dặn cô ngoan ngoãn ngồi chờ.

Sau đó anh cởi áo khoác đen đưa cho cô, rồi cởi khuy áo măng sét tinh xảo đắt giá , xắn tay áo chất liệu cao cấp rồi quay người bước vào bếp.
– Anh định làm gì đấy?
– Anh định nấu gì đó cho em ăn.
– Anh cũng biết nấu ăn à?
– Anh biết làm mấy món vớ vẩn thôi.
– Thôi để đấy em nấu cho, anh ra ngoài xem tivi đi.
– Thế chẳng thà anh bảo giúp việc nấu.

Em cứ ngồi yên đó cho chồng em trổ tài.
– Vâng.
Thanh Vy cứ ngồi ngây người ngắm người đàn ông này đến nỗi dường như không thể dời tầm mắt khỏi bóng lưng anh, vô thức nuốt nước miếng một cái.

Người đàn ông này….người chồng của cô….sao lúc nào cũng đẹp trai hết chỗ chê.
Chờ cơm, lại còn là cơm anh nấu, trái tim cô cơ hồ như có dòng nước mát chảy qua.

Tay cô ôm áo anh, thỉnh thoảng mùi hương đặc biệt ấy loại thoảng qua hơi thở của cô.

Cô không chắc anh có hút thuốc lá không, vì cô chưa bao giờ thấy anh hút thuốc lá trước mặt mình.

Hôm nay trên áo anh ngoài mùi hương đặc biệt kia còn có mùi thuốc lá rất nhạt, không ngửi kỹ thì cũng khó có thể mà biết.

Không biết là do anh hút thuốc lá khi làm việc hay là bị vương mùi trong phòng họp của công ty.

Nhưng…mùi thơm này rất dễ chịu!
Khi Trịnh Minh Đăng dọn món ra, Thanh Vy tròn xoe mắt nhìn hết món này tới món khác rồi lại nhìn anh:
– Nếu không chứng kiến anh nấu thì em không tin là anh nấu đó.
– Em ăn thử xem ngon không?
Cô mỉm cười gật đầu, cầm đũa lên nếm thử một món, có món sườn xào chua ngọt là món sở trường của cô nhưng mà so với anh làm thì ăn đứt luôn.

Vị vừa phải, độ ngọt vừa phải, thịt không mềm cũng không quá cứng, nói chung là đỉnh.
– Giờ em mới biết anh nấu ăn ngon vậy đó.
-Ngon thì em ăn nhiều vào.
– Vâng, anh cũng ăn đi.
– Anh biết rồi.
Vừa ăn, Thanh Vy không thể không phủ nhận, cho dù anh không có thân phận cao quý, chỉ dựa vào tài nghệ nấu ăn này, cũng sẽ có tương lai trở thành đầu bếp giỏi.
*****
Tiết trời đang vào giữa đông, nhiệt độ buổi sáng rất thấp.

Sáng sớm, Thanh Vy đã tới phòng làm việc, cởi khăn quàng cổ cùng áo khoác ngoài treo lên giá, lại bắt đầu một ngày làm việc mới vô cùng bận rộn.
An An mang lên một tách cafê mói pha rất thơm ngon, đặt ở trước mặt cô.

Thanh Vy cười nhẹ cảm ơn rồi đưa tách cafe lên uống một ngụm nhỏ, bình thường sau khi uống cô luôn cảm nhận được hương vị cafe thuần khiết và thơm ngon như hoà tan trong miệng, nhưng hôm nay, vừa nhấp môi vào Thanh Vy đã cảm thấy ruột gan cuồn cuộn như muốn ói ra ngoài.
An An thấy vậy mới hỏi:
– Sao vậy? Cafe mình pha đắng quá hay ngọt quá?
– Không.

Cafe rất vừa nhưng chẳng biết sao hôm nay mình không thích cái mùi này.

Chắc có lẽ sáng cũng ăn ít nữa.
– Ừm, vậy để mình mang cafe này ra chỗ khác.

À bản báo cáo của phòng mình để trên bàn, lát cậu xem qua nhé.
– Ok.
– À lát nữa cậu có hẹn đi gặp đối tác ở nhà hàng 501 ấy.
– Ừm mình biết rồi.
An An và cô còn đang bàn nốt công việc thì bỗng nghe thấy tiếng nói phía cửa phòng làm việc.
– Mẹ vào được chứ?
Thanh Vy ngẩng đầu lên, hoá ra là mẹ chồng mình.


Cô cười nhẹ đứng dậy, An An biết ý cũng rời đi luôn lúc đó.
– Mẹ, mẹ tới khi nào vậy?
– Mẹ vừa tới thì liền gặp con nè.

Biết vợ chồng con bận nên mẹ tranh thủ tới gặp con cho đỡ nhớ.
Thanh Vy cười, bà cũng cười, cô đỡ bà ngồi xuống chiếc ghế sofa, nhẹ nhàng hỏi:
– Mẹ muốn uống gì để con lấy.
– Thôi, mẹ tới đây một lát rồi đi luôn.

Vừa để gặp con, vừa để nhờ con thiết kế giúp mẹ một chiếc đầm.

Chẳng là tuần sau là kỷ niệm 30 năm thành lập tập đoàn World.

Đăng nó nói con biết rồi chứ?
– Dạ anh ấy có nói rồi mẹ ạ.

Tối nay vợ chồng con cũng tính qua bên nhà.
– Ừm.

Con cứ thiết kế theo sở thích của con giúp mẹ nhé.
– Dạ vâng, mẹ yên tâm ạ.
– Mà Vy này…
– Dạ mẹ.
– Dạo này con ăn được không mà mẹ thấy sắc mặt con không tốt như dạo trước.

Thằng Đăng có bắt nạt gì con không đấy?
– Dạ không có mẹ ạ, anh Đăng chiều con lắm mẹ.
– Ừm thế là mẹ yên tâm rồi.

Nếu nó mà bắt nạt con thì con phải nói cho mẹ biết đấy, mẹ xử lý cùng con luôn.
– Tuân lệnh mẹ.

Mẹ yên tâm nhé.
– Ừm, con làm gì cũng nhớ giữ gìn sức khỏe đấy, dẫu sao mình cũng là phụ nữ, đừng nên cố quá biết chưa?
– Dạ vâng ạ.

Con biết rồi mẹ.
Tiễn mẹ chồng ra về được lúc thì cô cũng phải cầm túi xách rời khỏi công ty để đến gặp đối tác.

Đối tác công ty này cũng không khó dễ gì cô đâu, chỉ là họ muốn cô uống một chút rượu cùng họ.

Theo phép lịch sự, cô cũng nhấp môi uống một ngụm nhỏ.

Chẳng biết hôm nay làm sao mà uống bất kể thứ gì cô cũng cảm thấy cồn cào ruột gan.
Lúc ra về, khi cô vừa đứng dậy thì cả người tối sầm lại.

Cô không làm chủ được bản thân, cuối cùng ngã vật ra, không còn biết gì nữa, chỉ thấy hình ảnh ông giám đốc kia lay lay hỏi cô làm sao thế rồi lịm hẳn đi.
Cô biết không biết mình đã ngất bao lâu, chỉ biết đến khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong bệnh viện, xung quanh một màu trắng trơn.

Khi cô định ngồi dậy người y tá liền nói:
– chị đang chóng mặt đừng ngồi dậy sớm, cứ nằm yên đó đi.

Chồng chị vừa đi làm thủ tục nhập viện cho chị rồi.

Phụ nữ có thai không nên uống rượu đâu không kẻo ảnh hưởng tới cả sức khỏe hai mẹ con.
Thanh Vy đưa mắt nhìn ra ngoài, định hỏi chồng mình đi lâu chưa thì chợt khựng lại bởi câu nói cuối cùng của y tá.

Cô tròn xoe mắt nhìn cô y tá, hỏi lại:
– Phụ nữ có thai? Hai mẹ con sao?
-Ơ hay, thế chị không biết mình có thai được 5 tuần rồi à?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.