Oan Gia Không Hẹn Mà Cưới

Chương 17


Bạn đang đọc Oan Gia Không Hẹn Mà Cưới FULL – Chương 17


Khi Trịnh Minh Đăng nói xong câu đó liền bị Thanh Vy lườm cho một cái rõ dài.

Sau cùng cô không nhịn được nữa mà cất nhẹ hai tiếng “ mặt dày”
Trịnh Minh Đăng nhìn cô, nhịn không được bật cười thành tiếng.

Sau đó, anh liền làm ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội, hơi nhướng mày nói:
-Rõ ràng em cũng thích bị tôi ăn thịt mà, đúng không?
– Tôi đâu có điên mà thích.
– Đúng, em không thích nhưng cũng chủ động ngả vào vòng tay tôi, được chưa?
– Anh…?
Thanh Vy bị những lời trêu chọc táo bạo của anh làm cho xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng lên, khẽ trừng mắt bất mãn.

Mà nụ cười của Trịnh Minh Đăng lúc này lại vô cùng dịu dàng, ánh mắt cũng trở nên hiền hoà như có dòng suối nhỏ róc rách chảy trong đó.

Trong bóng đêm, dưới ánh đèn màu vàng, từng đường nét trên khuôn mặt anh càng làm nổi bật lên vẻ anh tuấn của anh.
Ăn xong đống đồ trên bàn, Thanh Vy no bụng đến nỗi tưởng chừng không thở nổi.

Lúc trở về, cả hai người đều im lặng cho đến khi Thanh Vy phát hiện ra cảnh vật bên đường có hơi khác lạ so với lúc đi.

Lúc này cô chỉ thấy xung quanh im lìm với những rặng cây trải dài hai bên đường.

Cô giật mình hỏi anh:
– Này, hình như anh đang đi nhầm đường rồi.
Trịnh Minh Đăng đưa mắt nhìn hai bên đường, anh bất ngờ dừng xe lại nói.
– Ừ, hình như nhầm đường rồi.
– Hả? Tôi tưởng trí nhớ anh thế nào.
– Tôi có sinh sống ở đây đâu mà nhớ rõ đường.
– Anh???
Thanh Vy bất lực trước Trịnh Minh Đăng, khi chiếc xe của hai người quay đầu lại trở về đường cũ thì bất ngờ xe tắt máy dừng lại.

Thanh Vy bực bội quay sang hỏi anh.
– Lại cái gì nữa?
– Hết xăng rồi.
– Cái gì đấy? Trịnh Minh Đăng, anh cố tình đúng không?
– Em hỏi cái xe đấy, hỏi gì tôi.

Thỉnh thoảng tôi mới đến Sài Gòn, xe này ít sử dụng nên tôi có quan tâm mấy đâu.
– Thế bây giờ anh tính sao?
– Để tôi gọi điện cho người khác đến cứu trợ.
Lúc Trịnh Minh Đăng động tới chiếc điện thoại thì mới phát hiện điện thoại đã hết pin, màn hình đen ngòm.

Anh thở dài quay sang bảo Thanh Vy.
– Điện thoại tôi sập nguồn rồi.
Thanh Vy trong lòng thầm kêu cha gọi mẹ, lúc này cô thực sự bị Trịnh Minh Đăng chọc cho tới muốn phát điên.

Cô nhíu mày, đem chiếc bụng đầy phẫn nộ, ánh mắt ấm ức hỏi:
– Thế bây giờ anh định cho tôi về khách sạn ở bằng cách nào?
– Điện thoại em đâu, lấy ra gọi đi.
– Anh biết thừa tôi không mang điện thoại mà.

Trịnh Minh Đăng nhếch môi cười đáp:
– Tôi có cách.
– Cách gì? ( mắt Thanh Vy sáng như sao đêm hỏi lại)
– xuống xe đi bộ.
Có thể nói nếu bình thường cái cách mà Trịnh Minh Đăng đề xuất thì Thanh Vy có thể xem là cái cách ngớ ngẩn nhất hệ mặt trời.

Nhưng hôm nay, giữa cái tình huống này, khung cảnh này, cô không còn lựa chọn nào khác.

Thế rồi, cô kiên nhẫn đợi thêm một lúc rất lâu sau không thấy bóng dáng ai đi qua thì cô mới chịu lẩm bẩm bước theo Trịnh Minh Đăng.

Đi được một đoạn, cô chợt phát hiện ra có gì đó rất là sai, giữa đường khuya thanh vắng mà anh ta vất xe sịn ở đó không sợ sao? Hay là anh ta thừa tiền tới mức có thể vất đi cái xe hai mươi mấy t.ỷ.
Trịnh Minh Đăng, hai tay xỏ vào hai túi quần, bình thản bước đi, những bước chân hiên ngang như một bậc vương giả cao cao tại thượng.

Khi khoảng cách cũng khá xa so với cô, anh mới quay lại nói lớn:
– Cô làm gì mà đi chậm như rùa bò thế hả? Ở nơi này không có trai để cho cô ngắm đâu.

Hay đi chậm là ngắm tôi cho kỹ.
– Thần kinh! Là tại ai tôi mới rơi vào cảnh này?
– Ờ, tại tôi.
Nói xong anh xoay người lại tiến thẳng về phía cô, nhấc bổng cô lên, ôm cô vào lòng trong sự ngỡ ngàng của cô.
– Á, anh làm gì vậy? Thả tôi xuống.
– Tôi đang bù đắp lỗi lầm.
– Bỏ tôi xuống.

Ai mượn anh chứ.
Thanh Vy kêu lên thêm vài tiếng nữa thì cuối cùng cũng phải ngoan ngoan trước lời doạ của Trịnh Minh Đăng.
– Em mà ồn ào nữa tôi quẳng em xuống đây một mình đấy.
Nghe tới đây, cô lập tức im lặng, cô hiểu Trịnh Minh Đăng, anh nói được làm được, hơn nữa nơi này khỉ ho cò gáy thế này, không gặp cướp thì cũng gặp ma, khi đó cô biết phải làm sao.

Mà kể ra được anh ôm trong lòng thế này cũng tốt, đỡ phải đi bộ mỏi chân.
Thanh Vy nằm trong lồng ngực của Trịnh Minh Đăng, cũng chẳng biết đi được bao lâu thì cô đã thiếp vào giấc ngủ.

Đến khi cô tỉnh dậy, đã thấy mình nằm trong một khung cảnh hết sức nên thơ trữ tình.

Nơi này hình như là một khu nghỉ dưỡng tư nhân.

Ánh đèn phòng ấm áp như hoà cùng ánh sao lấp lánh trên bầu trời khiến người ta có cảm thấy đất trời như giao hoà là một.
“ Đây là…” Thanh Vy quả thực chìm đắm tại khung cảnh tuyệt mỹ nơi đây.

Ban đêm tuy cũng khá yên tĩnh nhưng nơi này dường như lại càng hoàn toàn cách biệt với mọi loại âm thanh bên ngoài.

Thậm chí, đầu óc Thanh Vy vẫn còn mông lung ngỡ như mình đang ở trong một giấc mơ thật đẹp.
Cho tới khi tiếng bước chân của Trịnh Minh Đăng tiến lại gần trước mặt cô, ánh mắt anh nhìn cô quá đỗi chân thực thì cô mới hiểu mình không hề mơ.

Và đây…hoàn toàn là sự thật!
– Em tỉnh rồi à?
– Tôi đã ngủ quên sao?
– Ừm.
– Đây là đâu? Tôi ngủ lâu chưa?
– Em mới ngủ được có một tiếng thôi.


Đây là khu nghỉ dưỡng riêng của tôi.

Và từ trước tới nay, ngoại trừ tôi thì không ai được bước chân đến, kể cả là mẹ.
Thanh Vy nghe những lời này của Trịnh Minh Đăng lại càng thêm kinh ngạc.

Tuy nhiên, cô có chút hiếu kỳ cất tiếng hỏi:
– Tại sao vậy?
– Bởi vì tôi muốn, nơi này sẽ dành riêng cho tổ ấm nhỏ của mình.

Và đây, cũng là món quà tôi dành riêng cho người phụ nữ mà tôi yêu thương.
Nghe tới đây, tâm tình Thanh Vy lại bắt đầu không ngừng cuồng loạn, hai mắt mở to lớn nhìn anh.

Có kinh ngạc, có bất ngờ, có khó tin, thậm chí còn có cả một niềm vui chất chứa trong đôi mắt.
Cô thần người ra một lúc lâu, mà Trịnh Minh Đăng lúc này vẫn điệu bộ vô cùng nghiêm túc.

Lần đầu tiên trong cuộc đời anh chấp nhận hạ thấp mình thổ lộ tình cảm trước với một cô gái.

Anh đã không yêu thì thôi, một khi anh đã yêu thì sẽ khắc cốt ghi tâm.

Năm xưa, anh bị Vũ Hà Trâm làm tổn thương, anh cũng có buồn, có hận, nhưng mà rất nhanh những cảm giác đó lại sớm trôi đi.

Thậm chí khi tận mắt chứng kiến Vũ Hà Trâm ôm người đàn ông khác, anh cũng không có cảm giác muốn giết người như khi thấy Thanh Vy trong vòng tay Ngô Hải Nam.
Cho nên, anh muốn hợp lý hoá cái cuộc hôn nhân thỏa thuận này bằng một tình yêu sẽ đi cùng nhau đến bạc đầu răng long.
Thanh Vy ngẩng đầu lên, lại chạm phải ánh mắt nóng rực như lửa của anh khiến cô có chút bối rối khẽ chớp mắt nhìn xuống, miệng lí nhí:
– Anh đang nói gì vậy? Tôi thực sự không hiểu.
– Tôi thích em!
Mặt Thanh Vy lại càng đỏ hơn, dưới ánh sáng mờ ảo nơi này lại càng thêm mê người.

Cô vội vã quay đi, định thần một chút để tiêu hoá hết những lời Trịnh Minh Đăng vừa nói.

Nghĩ lại ba từ “ tôi thích em” lại làm cho toàn thân Thanh Vy khe khẽ run lên.
– Huỳnh Thanh Vy! Tôi thích em…thực sự rất thích em…
Thanh Vy đến giờ vẫn chưa thể tiêu hoá nổi những lời nói này, đầu óc vẫn còn mơ mơ hồ hồ như lúc cô mở mắt tỉnh dậy.

Thấy Trịnh Minh Đăng nhìn chằm chằm mình, Thanh Vy khẽ chớp mắt, đem sự hoảng loạn trong lòng giấu nhẹm đi, cố gắng nở ra nụ cười gượng gạo.
– Anh đừng nói linh tinh nữa.
– Em nhìn mắt tôi đi, thấy tôi giống nói linh tinh lắm sao?
– Sao…sao anh lại có thể thích tôi?
– Tôi biết rõ nói ra những lời này sẽ khiến em hoảng loạn, nhưng xin lỗi, tôi không thể khống chế trái tim mình.

Trước đây, chúng ta vì hai gia đình mới lấy nhau.

Nhưng, tâm tình của em lại dễ dàng tác động tới tâm trạng của tôi mọi lúc mọi nơi.

Khi tôi nhìn thấy em vui vẻ bên người đàn ông khác, lửa ghen trong lòng thiêu đốt tôi khó chịu điên cuồng.


Thanh Vy, em nghĩ tôi kết hôn với em đơn giản là vì gia đình, nhưng thực tế lần đầu tiên gặp em, em đã mang cho tôi một cảm giác rất đặc biệt, đặc biệt đến nỗi bao năm nay chưa có người con gái nào mang lại cho tôi cảm giác đó.
Lần đầu tiên cô thấy Trịnh Minh Đăng nói nhiều như vậy, trong ánh mắt Thanh Vy thoáng hiện lên chút rung động cùng bối rối nhưng cô không dời ánh mắt đi nơi khác mà vẫn nhìn vào gương mặt anh.
Trịnh Minh Đăng nói tiếp:
– Thanh Vy, tôi cũng rất muốn biết, tâm tư của em có phải cũng giống tôi không?
Thanh Vy khẽ cắn môi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Trịnh Minh Đăng thấy vậy, đau lòng hỏi:
– Em nói đi.
– Anh…đừng nói nữa.
– Ngô Hải Nam nói hắn ta yêu em.

Vậy còn em? Có yêu hắn ta không?
Bầu không khí vốn nhẹ nhàng lập tức trở nên ngột ngạt, cảm giác áp bách không ngừng lan rộng trong màn đêm.

Nhất là sắc mặt Trịnh Minh Đăng, cơ hồ muốn đông cứng lại.
– Anh đã nói chuyện với anh Nam?
– Phải.
– Lúc nào chứ?
– Việc đó không quan trọng bằng việc em trả lời câu hỏi của tôi lúc này.
– Trịnh Minh Đăng, có lẽ anh nhầm giữa cảm giác thích một người và thích chiếm hữu một người rồi.
– Ý em là tôi chỉ muốn chiếm hữu em?
– Phải.
Thanh Vy thẳng thắn trả lời.

Trịnh Minh Đăng cũng không thể phủ nhận trong lòng anh từng nghĩ rằng anh là người đầu tiên của cô, cho nên anh muốn làm người đàn ông cuối cùng, theo như sự bá đạo trước giờ của anh, thì anh sẽ không cho phép bất kỳ người đàn ông nào được dính dáng tới cô.

Nghĩ tới đây, khoé môi Trịnh Minh Đăng càng thêm lạnh cứng lại, giống như sương giá mùa đông.
Thanh Vy thấy vậy nói tiếp:
– Sao? Có phải tôi đã nói trúng lòng anh rồi đúng không?
Trịnh Minh Đăng không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại hỏi:
– Ngô Hải Nam muốn theo đuổi em.
– Ừm.
Thanh Vy vốn không hề ngạc nhiên cho lắm, vì tình cảm bao năm của Ngô Hải Nam dành cho cô, cô biết rất rõ.

Bởi vậy so với vẻ mặt đang hỗn loạn của anh thì cô lại bình tĩnh vô cùng.
– Ừm là sao? Em đồng ý cho hắn ta theo đuổi mình?
– Trịnh Minh Đăng, mong anh hiểu cho rõ, Ngô Hải Nam theo đuổi tôi hay không là quyền của anh ấy, tôi không quản được.

Hơn nữa, tôi và anh cũng sẽ sớm kết thúc mối quan hệ này trong vòng hai năm tới, anh làm ơn nhớ lại những thỏa thuận của mình trước đó đi.
Nói đến đây, Trịnh Minh Đăng không nhịn được mà nắm chặt lấy hai bả vai cô, cất tiếng nói đầy báo đạo.
– Em thích hắn?
Bả vai của Thanh Vy nhất thời bị Trịnh Minh Đăng siết chặt tới đau nhức, trong lúc nhất thời cô không có cách nào thoát ra khỏi, cô tức tối nói:
– Anh mau buông tôi ra đi.

Chuyện tôi yêu ai, thích ai hay là Ngô Hải Nam yêu tôi, không yêu tôi thì rốt cuộc có liên quan gì tới anh không? Đó là quyền riêng tư của hai chúng tôi, anh đừng có mà độc tài.
Trịnh Minh Đăng nghe xong mà cảm thấy như bị giáng một đòn mạnh vào người, tim cảm giác xé nát trong khoảnh khắc,ngay cả ánh mắt của anh cũng tràn đầy đau xót.

Thanh Vy thấy vậy, khoé môi mấp máy mãi mới nói lên lời.
– Anh đừng như vậy nữa được không? Hãy cứ là anh của trước kia, chúng ta không nên như bây giờ.
Trịnh Minh Đăng khẽ buông tay ra khỏi người cô, rất nhanh sắc mặt lại lạnh cứng như đá, anh nhàn nhạt lên tiếng:
– Được rồi, em nằm xuống nghỉ đi.
Nói xong Trịnh Minh Đăng liền quay người rời bước khỏi căn phòng.

Nhìn theo bóng dáng anh, Thanh Vy khẽ thở dài, trong lòng mơ hồ như có hàng ngàn con kiến cắn.

Nghĩ một đằng nhưng những lời cô nói ra lại hoàn toàn khác.


Thứ nhất bởi vì lần đầu tiên có cảm giác với một người đàn ông, Thanh Vy chưa đủ tự tin để khẳng định mình có thật lòng thích anh hay chỉ là sự rung động nhất thời.

Thứ hai là vì cô sợ, sợ ranh giới mong manh giữa thích và chiếm hữu, cô sợ tình cảm anh dành cho cô cũng chỉ là nhất thời.

Hơn nữa, tình huống hôm nay xảy ra quả thật quá bất ngờ, lại quá nhanh khiến cô không hề có sự chuẩn bị về tâm lý và thích ứng kịp.
Đêm đó Thanh Vy cũng nằm suy nghĩ rất nhiều, ước chừng phải già nửa đêm cô không tài nào ngủ nổi.

Đến sáng ngày hôm sau, khi cô tỉnh dậy thì mọi chuyện đã là của ngày hôm sau, và mọi thứ dường như cũng đã khác.

Trịnh Minh Đăng cơ bản từ lúc kết thúc cuộc nói chuyện thì không hề quay trở lại gian phòng nữa.
Thanh Vy mệt mỏi ngồi dậy, đem thân thể mệt mỏi rệu rạ bước xuống giường.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong thì cô mới để ý khung cảnh nơi đây một chút.

Lúc này cô mới nhìn xuống dưới đất, dọc hành lang gỗ có trải đầy rẫy những cánh hoa Hồng.

Men theo những cánh hoa, cô bước tới một khoảng trống.

Cô thấy xung quanh khoảng trống được treo rất nhiều đèn, ở giữa khoảng trống còn có một chiếc bàn, trên bàn có rượu vang, hoa, hai ly rượu và dấu vết của những ánh nến đã được đốt cháy hết.

Nhìn thấy những thứ trước mắt, mơ hồ trong tim cô lại nhói lên hình ảnh của anh.
Khi Thanh Vy định tiến lại gần chiếc bàn thì bất ngờ có một chiếc xe màu đen tiến thẳng từ bên ngoài, người đàn ông trong xe bước xuống, kính cẩn nói:
– Thiếu phu nhân.

Tôi theo lệnh thiếu gia tới đón cô về khách sạn.
Thanh Vy khẽ gật đầu thở dài nói:
– Vậy thiếu gia của anh đâu?
– Thiếu gia đang trên đường ra sân bay để về Hà Nội họp quý tư ạ.
– Tôi biết rồi, về thôi.
Trước khi bước vào trong xe, Thanh Vy còn ngoái loại nhìn khung cảnh nơi đây một lượt, mơ hồ có cảm giác tiếc nuối một thứ đó.
Bây giờ trời cũng sáng, khung cảnh đường xá nơi đây cũng hiện rõ mồn một trong mắt cô.

Cô cũng thầm hiểu sự việc xảy ra tối qua hết thảy là do anh sắp xếp, chứ hoàn toàn không có nhầm đường nào cả.
Lúc về khách sạn, cô thấy Ngô Hải Nam đã chờ sẵn mình dưới sảnh.

Vừa thấy cô, anh liền hỏi:
– Thanh Vy, em đi đâu mà anh liên lạc không được.

Anh còn đang định rời chuyến bay.
– Dạ, em đi có việc.

Anh chờ em một lát nhé.

Em lên thay đồ.
– Khoan đã.

Đêm qua em mất ngủ sao mà sắc mặt không tốt, mắt thì thâm quầng vậy?
– Dạ… một chút.
Nói rồi cô chạy vội lên phòng thay đồ với gập quần áo vào trong chiếc vali.

Căn phòng này, vẫn còn thoang thoảng hương thơm của Trịnh Minh Đăng!
*******
Sau khi đáp chuyến bay xuống sân bay Nội Bài cũng là 11 giờ trưa.

Điện thoại Thanh Vy lúc này liên tục hiện lên thông báo, mà có một thông báo quan trọng nhất và cũng khiến cô nhức nhối nhất chính là tin tức “ Lộ loạt ảnh tình tứ của Trịnh Minh Đăng và Vũ Hà Trâm” trên trang báo mới.
Nhất thời, Thanh Vy đứng ngây người như một pho tượng sống, trong đầu ong ong lên giọng nói” Tôi thích em, thực sự thích em”…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.