Bạn đang đọc Oan Gia Không Hẹn Mà Cưới FULL – Chương 11
Cô nhìn Trịnh Minh Đăng, rõ ràng là anh đang cáu với cô nhưng mà trong lòng cô lại dâng lên một cảm xúc rất lạ lẫm, kiểu vui vui thế nào ấy.
Lẽ ra lúc đó là anh đưa cô về nhưng không ngờ cái tên giám đốc kia đã yếu còn lắm mồm.
Khi Thanh Vy với Trịnh Minh Đăng xoay người bước đi thì hắn lại lên tiếng.
– Bọn chó, chúng mày không xin lỗi tao thì không xong đâu.
Tiên sư nhà chúng mày, tao sẽ cho chúng mày trả cái giá đắt nhất.
Hắn ta còn chưa nói hết đâu thì Trịnh Minh Đăng đã quay lại đạp vào người hắn phát nữa, cơ thể của hắn lại ngã dúi ngã dụi lần hai.
Chưa dừng lại ở đó, anh lại quỳ gối xuống túm cổ áo hắn đấm túi bụi lần nữa.
– Mày muốn trả giá hả? Tao cho mày trả giá này thằng khốn!!!
-……
-Mày kiện đi, bố mày chờ.
Mày dọa ai chứ mày đừng dọa tao, mày chẳng là cái đinh rỉ gì với tao đâu.
Mặc dù cô đã nghe đến danh tiếng của anh nhiều rồi nhưng hôm nay lần đầu tiên tận mắt chứng kiến thấy anh điên lên khiến cô cũng hoảng.
Cô chạy tới ôm eo anh rồi kéo ra, vừa kéo vừa nói:
-Thôi, anh đừng đánh nữa, đừng đánh nữa..
– Em bỏ ra, để tôi cho hắn không mở mồm ra mà nói được luôn.
– Đã bảo anh đừng đánh nữa mà.
Xin anh đấy!
Lúc này cô phải lớn tiếng quát lên thì anh mới dừng tay lại.
Trước khi dừng còn không quên ráng đạp cho hắn thêm phát nữa.
Thế rồi anh rút trong túi áo ra tấm danh thiếp vất vào người hắn, lạnh lùng nói:
– Đây là danh thiếp của tao, mày thích kiện hay thích gì tao cũng chiều.
Nói xong anh liền quay sang cô, chủ động cầm tay cô bước đi.
Khi hai người bước ra tới cửa thì rầm một cái thật lớn, gã giám đốc với tay cầm chai rượu để trên bàn ném mạnh về phía lưng anh, tiếng vỡ của thủy tinh tung toé trên sàn nhà.
Mặc dù có chút đau đớn nhưng vẻ mặt của Trịnh Minh Đăng vẫn tỏ ra như không có gì, anh siết chặt tay dồn nén cơn giận trong người rồi kéo tay cô bước đi tiếp.
Bước ra khỏi cửa cô mới dừng chân lại, ánh mắt lo lắng hỏi anh.
– Anh có sao không? Đưa tôi xem lưng nào.
– Không sao, về nhà đã.
– Nhưng mà…
– Đi về.
Dưới sự kiên quyết của anh, cô không thể làm gì khác, đành ngoan ngoãn nghe theo anh lái xe trở về nhà.
Về đến nhà, Thanh Vy tắm rửa xong xuôi là định bụng đi tới công ty.
Nhưng nghĩ tới vết thương sau lưng Trịnh Minh Đăng, cô lại không thể cầm lòng lại được mà đi tìm anh bên phòng làm việc.
Trịnh Minh Đăng nghe thấy tiếng bước chân của cô liền xoay người lại.
Cô nhìn thấy cúc áo của anh đang cởi dang dở, cô có chút lúng túng.
– Anh đang thay đồ à?
– Cô sang đây làm gì?
– Tôi…tôi muốn hỏi lưng của anh sao rồi?
– Không sao.
Cô ra ngoài đi.
-Thật là không sao?
– Không.
– Cởi áo ra tôi xem cho.
Trịnh Minh Đăng không nói gì mà nhìn chằm chằm cô, từ ánh mắt của anh vô tình tạo ra cho cô cảm giác xấu hổ.
Cô lắp bắp sửa lại:
– Dù sao anh cũng vì tôi mà bị thương, tôi nghĩ tôi nên có trách nhiệm một chút.
Với cả nếu lưng anh bị thương thì anh cũng không tự xem được đâu.
Thấy Trịnh Minh Đăng liên tục dùng ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn mình chằm chằm, Thanh Vy cũng không nói thêm lời nào, cô chậm rãi bước đến bên cạnh anh.
– Áo sơ mi của anh, tự mình cởi hay để tôi cởi?
– Tôi cởi.
Cuối cùng anh cũng ngoan ngoãn cởi nốt những cúc còn lại của áo sơ mi rồi xoay lưng về phía cô.
Nhìn tấm lưng trần của anh có vài vệt đỏ tím cộng với những mảnh vỡ bắn vào khiến vài chỗ đã thấm máu, chỉ là do anh mặc chiếc áo sơ mi đen nên mới khiến người ta khó phát hiện ra thôi.
Cô vội vàng xoay người chạy đi lấy một hộp đồ sơ cứu vết thương, nhẹ nhàng cầm miếng bông gòn thấm vào từng vệt máu.
Khi thấy hai hàng lông mày anh tuấn của anh khẽ nhăn lại, lòng cô không khỏi có chút giận dỗi hỏi:
– Tôi tưởng anh không biết đau là gì cơ đấy.
Trịnh Minh Đăng khẽ ngoái lại nhìn cô, cũng không nói gì, chỉ mặc cho cô xử lý vết thương giúp mình.
Mỗi lần chạm ánh mắt Trịnh Minh Đăng, Thanh Vy không biết làm sao mà tâm tình lại trở lên hoảng loạn. Đặc biệt là khi nhìn vào vết thương, đột nhiên cô thấy lòng mình xót xót thế nào ấy.
Một chút thương, một chút đau lòng, một chút giận dỗi, từng chút một hoà quyện vào nhau khuấy đảo cả tâm can cô.
Thanh Vy lấy một ít thuốc sát trùng chấm vào chỗ vết thương hở, cô khẽ nói:
– Thuốc sát trùng sẽ khiến anh hơi xót đấy.
– Ừ.
– Mà kể ra nay anh đánh người ta hơi nhiều thật.
– Hắn chưa chết là may.
– Anh có hay đánh nhau không?
– Không phải kẻ nào cũng đủ tư cách để tôi động tới.
Cô nghe vậy khẽ tủm tỉm cười hỏi tiếp:
– Vậy gã hôm nay đủ tư cách à?
– Không.
– Vậy sao anh còn đánh hắn ta?
Trinh Minh Đăng liếc mắt lườm nhẹ cô một cái.
– Biết rồi còn hỏi.
– Nhưng mà dù sao tôi cũng cảm ơn anh nhiều lắm.
– Cảm ơn suông thì ai chẳng nói được.
– Chứ anh muốn gì?
– Cứ biết là cô nợ tôi.
Chừng nào nợ nhiều quá mà không trả được thì….
– Thì sao?
– Thì dành cả đời mà trả chứ sao nữa.
Nghe những lời này của anh, cô cười lạnh một tiếng.
– Đừng có mơ.
Nói xong cô đem miếng băng gạc dán trên vai anh cẩn thận rồi nói:
– Xong rồi.
Anh mặc áo vào đi.
– Mặc giúp tôi.
Nếu như bình thường thì cô sẽ thẳng thừng mà chửi thầm anh thần kinh, nhưng hôm nay chẳng biết là do cô cảm thấy mắc nợ anh hay là bản thân nguyện ý chăm sóc anh.
Cô thoải mái đứng dậy đi phía trước mặt anh, khoác một chiếc áo sơ mi mới vào người anh.
Không thể phủ nhận khi nhìn vòm ngực của Trịnh Minh Đăng và những múi săn chắc kia khiến cô có chút bối rối.
Mà Trịnh Minh Đăng lúc này ngồi yên hưởng thụ nhìn cô, ánh mắt anh ngưng trên gương mặt cô như thể muốn từ trên nét mặt bình tĩnh của cô mà đọc lên suy nghĩ trong lòng cô vậy.
Nhưng mà Thanh Vy trước sau vẫn luôn bình tĩnh.
Cho dù ánh mắt kia áp lực thế nào thì ánh mắt cô cũng không có nhiều xao động.
Bất giác, Trịnh Minh Đăng muốn phá vỡ nét mặt cố hữu này của cô.
Không nghĩ ngợi,anh dùng lực thật mạnh kéo cô ngồi xuống đùi mình.
Thanh Vy làm sao ngờ tới hành động bất ngờ này của anh, cô mất thăng bằng khiến cả người nhoài vào người anh.
Tư thế của hai người lúc này thật sự rất ám muội, chỉ có thể là tư thế của những người tình với nhau.
Cô kinh hoàng tròn xoe mắt nhìn anh, khi bàn tay định đẩy anh ra xa thì bất ngờ từ ngoài vang lên tiếng nói:
– Đăng!
Lúc này cả hai đều nhìn về hướng cửa.
Ánh mắt hai người ngạc nhiên khi thấy Vũ Hà Trâm trước mặt.
Trịnh Minh Đăng cuối cùng cũng buông lỏng cô ra.
Cô vội vàng đứng dậy chỉnh đốn lại trang phục rồi nói.
– Tôi ra ngoài trước.
Chưa để cô bước đi thì Trịnh Minh Đăng đã kéo tay cô lại nói.
– Ở yên đây đi.
Nói xong anh hỏi Vũ Hà Trâm.
– Sao em vào được đây?
– Em có việc gấp muốn tìm anh.
Anh đừng trách quản gia Kim.
– Việc gì mà gấp ( Trịnh Minh Đăng nhíu mày hỏi lại)
Vũ Hà Trâm liếc mắt nhìn Thanh Vy, ngập ngừng nói:
– Có người ngoài ở đây không tiện.
-Cô ấy là vợ tôi, không phải người ngoài.
Vũ Hà Trâm nghe xong liền nở nụ cười gượng gạo, mặc dù giờ đây trong lòng cô như đang muốn bùng cháy.
– Đây là việc riêng của hai chúng ta, em nghĩ nên nói với riêng anh thì tốt hơn.
Trịnh Minh Đăng suy nghĩ một hồi, chưa để anh lên tiếng thì Thanh Vy đã dứt tay mình ra khỏi tay anh.
– Hai người nói đi, tôi đến công ty làm việc.
Sau khi thấy bóng dáng Thanh Vy khuất hẳn thì Trịnh Minh Đăng mới nhàn nhạt lên tiếng hỏi.
– Cô ấy đi rồi, có chuyện gì em nói đi.
– Em đến muốn nhờ anh một chuyện.
– Công việc của tôi và em chẳng liên quan tới nhau.
Vậy em muốn nhờ tôi việc gì?
Đối với sự lạnh lùng tuyệt tình của Trịnnh Minh Đăng, Vũ Hà Trâm cảm thấy rất chua xót trong lòng.
Cô cũng có sự tự tôn của mình, thế nhưng khi đứng trước mặt Trịnh Minh Đăng thì sự tự tôn ấy đã nhẹ nhàng trôi đi như nước chảy mây bay.
– Bác Tư bị bệnh, em muốn nhờ anh tới thăm bác ấy cùng em, cho bác vui được không?
Gương mặt Trịnh Minh Đăng thoáng khựng lại suy nghĩ, anh không lên tiếng ngay, mãi sau anh mới hỏi:
– Bác ấy bị bệnh gì?
– Ung thư phổi giai đoạn cuối rồi.
Em cũng mới biết sau khi về nước.
Bác ấy chẳng còn sống được bao lâu nữa đâu anh.
Em cũng băn khoăn lắm mới dám đến đây tìm anh.
Bác Tư mà Vũ Hà Trâm nói chính là người chăm sóc hai chị em cô từ lúc cô mới 5 tuổi.
Cha của Vũ Hà Trâm mất sớm, mẹ cô cũng bỏ hai chị em cô theo một người đàn ông khác.
Từ ngày mẹ bỏ hai chị em cô đi thi bác Tư là người chăm sóc hai chị em cô đến lúc trưởng thành.
Năm tháng anh quen Vũ Hà Trâm, bác Tư đều biết, bác đối xử với anh cũng rất tốt, đặc biệt yêu quý anh và coi anh như người một nhà.
Nghĩ lại những năm tháng trước đây, nghĩ lại hình ảnh của bác Tư lại khiến lòng anh nhói lên một cảm giác chua xót.
Tuy bây giờ anh và Vũ Hà Trâm đã chẳng còn là gì của nhau nhưng tình nghĩa anh dành cho bác Tư vẫn còn.
– Bác nằm viện nào? Phòng nào? Tôi tự lái xe đến được.
– Em biết yêu cầu này của em hơi quá nhưng mà bác muốn gặp cả em và anh.
Để an ủi bác, em đã nói dối em và anh quay lại.
Em…xin lỗi.
Trịnh Minh Đăng nhíu mày nhìn cô, thở dài hỏi:
– Mấy giờ?
– Sao ạ?
– Mấy giờ thì đi?
– Nếu được bây giờ càng tốt anh ạ.
– Ừm.
Lúc anh và Vũ Hà Trâm đi về phía xe ô tô thì cũng là lúc Thanh Vy từ trong nhà bước ra.
Nhìn thấy cảnh hai người đi chung, lại biết mối quan hệ từ trước của hai người, tuy ngoài mặt Thanh Vy tỏ ra như không có gì nhưng trong lòng cô lại rấy lên cảm xúc khó chịu khủng khiếp.
********
Trưa đó Thanh Vy không ăn cơm nhà mà trực tiếp lái xe tới thẳng công ty làm việc.
Vừa bước vào phòng làm việc đã thấy An An báo:
– Bạn đi đâu mà mình gọi không được vậy?
– Ờ, sao thế? Công ty có chuyện gì à? Mình vất điện thoại ngoài xe.
-Anh Nam đợi cậu một lúc rồi đó.
Anh ấy đang ở phòng chờ.
– Vậy bảo anh ấy vào đây giúp mình.
Lát sau, Ngô Hải Nam từ ngoài cửa bước vào, anh mặc bộ tây trang màu đen nhìn cũng chẳng kém cạnh bất kỳ soái ca nào.
Vừa thấy cô, Ngô Hải Nam đã hỏi:
– Em đi đâu mà anh gọi không nghe máy vậy?
– À em có chút việc.
Mà sao hôm nay anh lại có hứng tới công ty em chơi vậy?
– Anh tới trước là để gặp em, sau là muốn bàn công việc.
– Công việc??
Ngô Hải Nam gật đầu.
– Anh có một người bạn đang có mấy cửa hàng thời trang và trung tâm thương mại lớn bên Hongkong.
Bây giờ người đó muốn mở rộng bên thị trường Việt Nam, cũng đã thu mua được vài cái trung tâm thương mại trong Sài Gòn và Hà Nội nên là người đó muốn tìm công ty thời trang để hợp tác độc quyền.
Thanh Vy nghe Ngô Hải Nam nói xong liền vui mừng hỏi lại.
– Độc quyền luôn hả anh?
– Ừm.
Nên là anh muốn rủ em đi ăn trưa cùng cậu ấy.
Có gì hai người trực tiếp gặp mặt cho dễ.
– Vậy anh đã hẹn người ta chưa?
– Anh hẹn rồi mới đến gặp em nè.
Không ngờ gặp em còn khó hơn là lên trời đó.
Thanh Vy cười tươi với Ngô Hải Nam, sau đó hai người lái xe rời khỏi công ty.
Ngồi trên xe Ngô Hải Nam quan tâm cô lắm, anh liên tục hỏi thăm tình hình sức khỏe của bố cô, hết chuyện này tới chuyện khác cho tới khi chiếc xe dừng lại trước một nhà hàng sang trọng.
Lúc vào đến nơi cô đã thấy một người đàn ông mặc bộ vest xám ngồi chờ sẵn.
Ngô Hải Nam với người đàn ông này có vẻ rất thân thiết, hai người họ vừa gặp nhau đã vui mừng bắt tay nhau.
Ngô Hải Nam giới thiệu:
– Vy, cậu ấy là Nhất Trung, là người mà anh vừa nói với em.
Thanh Vy mỉm cười gật đầu chào.
– Dạ em chào anh ạ.
Em là Thanh Vy.
– Chào em.
Em xinh đẹp lắm.
– Em cảm ơn.
Cả ba người cùng ngồi xuống bàn bạc về công việc, Thanh Vy cũng đưa cho Nhất Trung xem vài mẫu thiết kế mà cô tự vẽ, và cũng đưa luôn giá cả cho anh tham khảo.
Nhất Trung rất hài lòng với những mẫu thiết kế Thanh Vy đưa, giá cả cô đưa ra cũng rất hợp lý.
Sau cùng anh cười nói:
– Vậy em về cứ soạn hợp đồng như mình thỏa thuận đi.
Khi nào soạn xong liên hệ với anh, anh em mình lại có dịp gặp nhau.
– Em cảm ơn anh ạ.
– Anh phải cảm ơn thằng bạn anh đã cho anh biết em mới đúng.
Mà Nam này, cậu làm tôi ghen tị với cậu quá.
Sao cậu có thể quen được người con gái xinh đẹp và tài giỏi thế này.
Ngô Hải Nam cười cười đáp:
– Ừm thì đó cũng là may mắn của riêng tôi.
– Vậy hai người định bao giờ kết hôn?
Câu hỏi của Nhất Trung khiến cả Thanh Vy và Ngô Hải Nam khựng người lại.
Có lẽ anh ta nghĩ hai người là một đôi.
Thanh Vy định lên tiếng giải thích thì Ngô Hải Nam đã nói trước.
– Thôi nào dùng bữa đi, đồ ăn nguội hết rồi.
Se lạnh này ăn nóng mới ngon.
– Ừm thì ăn.
********
Tối đó 7 giờ Thanh Vy mới rời khỏi công ty, vừa tan làm cô liền nhận được tin nhắn.
Chẳng biết sao lúc đó cô lại nghĩ đến tin nhắn của Trịnh Minh Đăng.
Đáng tiếc không phải như cô nghĩ, người nhắn đến lại là Ngô Hải Nam.
“ Em về chưa?”
“ Em về rồi, em đang lái xe, có gì nói sau nhé”
Nhắn xong cô vất điện thoại vào một góc rồi đạp bàn ga đi tới bệnh viện.
Ở bệnh viện tới tầm 10 giờ thì cô mới trở về nhà.
Lúc này Trịnh Minh Đăng cũng chưa về, cô nghĩ thầm có lẽ anh đang bận đi với Vũ Hà Trâm.
Tối đó Thanh Vy nằm mãi tới tận 12 giờ đêm mới thiêm thiếp vào giấc ngủ.
Vừa chợp mắt chưa được bao lâu thì một bóng người cao lớn đè mạnh xuống người cô.
Trong hương thơm của một loại nước hoa đặc biệt ấy còn có phảng phất mùi rượu.
Hơi thở của Trịnh Minh Đăng rót vào bên tai cô, thoáng chốc mặt cô đỏ ửng, còn trái tim thì đập loạn.
Cô chưa bao giờ gần gũi anh như vậy, cho dù là đêm Tân hôn cũng không có thế này.
Hơi thở của Trịnh Minh Đăng ở trên khiến tâm trí Thanh Vy luống cuống, hoảng loạn nghiêng mặt về phía bóng tối.
Sau một hồi, cô cố gắng đẩy anh ra khỏi cơ thể mình, nhưng vì say rượu nên Trịnh Minh Đăng đứng không vững, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều dồn vào Thanh Vy.
Dưới ánh đèn ngủ chiếu vào đường nét một bên khuôn mặt Trịnh Minh Đăng vô cùng rõ ràng,sống mũi anh cao thẳng anh tuấn như được điêu khắc.
Lúc này, Thanh Vy đã quên mất việc đẩy anh ra,tuy rằng cô hết sức thẹn thùng nhưng lại bị ngoại hình của anh mê hoặc.
Mà anh lúc này dường như nhận ra được cô đang chăm chú nhìn mình, anh hơi quay đầu lại nhìn cô, mùi rượu nhàn nhạt và hơi thở ấm áp thuộc về anh lan ra khắp đôi má cô, cảm giác ngưa ngứa khiến Thanh Vy trở về hiện thực.
Khi bốn mắt nhìn nhau, cô căng thẳng nuốt nước bọt, cơ thể nhỏ nhắn bỗng chốc ngọ nguậy theo bản năng.
“ Đừng động đậy”
Nói xong, nhân lúc cô chưa chuẩn bị gì cả thì anh đã cúi xuống hôn cô, bờ môi vương mùi rượu lẫn mùi hương da thịt của anh chạm nhẹ vào môi cô.
Anh nhẹ nhàng miết cánh môi cô rồi cẩn thận ngậm lấy.
Thanh Vy thân thể khẽ run lên, trong màn đêm yên tĩnh,cô giống như bị anh thôi miên, hoặc là ăn phải mê dược, quên mất phản kháng, quên mất phải đứng dậy đẩy anh ra, lý trí trong đầu cô hoàn toàn trôi dạt tận phương nào, chỉ còn lại…một chút ngọt ngào, một chút quyến rũ, một chút tình cảm quấy phá!
Cô tự nhủ mình không được đáp lại nụ hôn của anh,nhưng cuối cùng cô đã không kìm lòng được mà nhắm đôi mắt lại, hàng lông mi cong vút khẽ run rẩy.
Từ lúc đôi môi anh dời xuống, cô đã quên hết thảy mối quan hệ hiện tại của hai người, quên hết thảy những thỏa thuận trước đó, tuỳ ý để anh nuốt hết chất ngọt ngào từ cơ thể mình.
Cô tự hỏi, rốt cuộc là hơi rượu trong miệng anh khiến cô say hay là cô đã say tình anh rồi?
Thế rồi, cô vô thức đưa lưỡi ra liếm liếm, cuối cùng anh cũng bắt được lưỡi cô, sau đó hai chiếc lưỡi cuộn chặt lấy nhau đến ngọt ngào.
Cảm giác khi hôn khiến đầu óc cô tê liệt, toàn bộ tâm trí dồn hết vào nụ hôn kia.
Hai cánh tay cô cũng theo bản năng khoác lên vai anh từ lúc nào, lúc đó chỉ cảm thấy hơi thở của anh càng lúc càng nóng bỏng, nóng đến mức có thể đem cô hoà tan vào trong đó.
Một nụ hôn nóng bỏng nữa lại đặt lên phần cổ của cô, khiến trong nhát mắt, các tế bào trong cơ thể dường như đều mở ra, sẵn sàng nghênh đón hơi thở kia đang xâm nhập.
Mà thân thể cô lúc này một chút cũng không thể cử động, cũng không muốn động.
Khi chiếc váy ngủ trên người cô trượt xuống,thân thể cô không khỏi run lên.
Sự run rẩy nhỏ bé của cô như đánh vào chỗ sâu thẳm nhất trong đáy lòng anh.
Ánh mắt anh nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng của cô, yết hầu bất giác lên xuống.
– Anh, đừng nhìn tôi như vậy.
– Em đẹp lắm!
Giọng nói của Trịnh Minh Đăng trầm ấm đến mức như xuyên thấu tận đáy lòng Thanh Vy.
Anh cười nhẹ một cái, bàn tay to lớn đặt phía sau lưng cô bắt đầu tham lam di chuyển trên thân thể mềm mại, thăm dò từng đường cong hoàn mỹ, thành công nhen nhóm lên từng đợt lửa nóng.
– Anh…đừng…chúng ta…
Thanh Vy chưa kịp nói hết câu thì Trịnh Minh Đăng đã ngắt lời.
– Tôi muốn em là của tôi.
Cởi giúp tôi chiếc áo sơ mi.
Nói xong bàn tay anh đã kéo bàn tay run rẩy của cô, như thể hướng dẫn cô làm theo mình.
Những ngón tay bị khống chế va chạm vào từng chiếc nút áo sơ mi của anh khiến tim cô bối rối.
Cuối cùng, mọi thứ đã chẳng theo sự chỉ đạo của não bộ, theo bản năng cô bắt đầu di chuyển, mặc dù trong đầu cô không ngừng ra lệnh cho chính mình phải dừng lại.
Nút áo từng cái được mở ra, thân hình cao lớn cùng vòm ngực rắn chắc của Trịnh Minh Đăng hiện ra rõ ràng trong mắt cô.
Hô hấp của Trịnh Minh Đăng bắt đầu đục ngầu, nét ám muội trong mắt còn đan xen sự hài lòng.
Ánh mắt anh bắt đầu di chuyển xuống bầu ngực căng tròn đang phập phồng theo hơi thở.
Trong phút chốc, cổ họng anh trở nên khô khan, bản thân cũng chẳng khống chế thêm được nữa, tự động cúi xuống, hôn nhẹ lên bầu ngực cô rồi ngậm chặt lấy nhũ hoa hồng nhỏ đang căng cứng.
Đầu lưỡi Trịnh Minh Đăng dán chặt trên từng tấc thịt mềm mại, mỗi lần liếm mút đều chấn động tới tận sâu tâm hôn Thanh Vy.
Bàn tay của anh như có ma lực, kích thích đến từng sợi dây thần kinh nhỏ bé, khiến cô vừa có cảm giác xấu hổ lại vừa vô cùng thoải mái.
Thanh Vy vô lực nằm dưới thân Trịnh Minh Đăng, mặc cho anh ở trên người mình làm càn.
Mặc dù tâm trí cô thường ngày vốn tỉnh táo, nhưng mà bản thân chưa từng trải qua chuyện này, sự vụng về của cô bất giác lại trở thành điểm câu dẫn trí mạng đối với Trịnh Minh Đăng.
– Thanh Vy…em gọi tên tôi đi!
Nói xong bàn tay anh lại rậm rãi tiến ra sau lưng, sau đó một đường thẳng tắp xuống cặp mông tròn trịa, nhẹ nhàng vuốt ve.
– Không..
chúng ta không thể.
Bất giác người Thanh Vy khựng lại,nhưng còn chưa kịp ngăn cản anh thì ngón tay tà ác của anh đã xôi vào hang huyệt nhỏ.
– Đừng mà…
– Em…nên đi theo tiếng lòng của mình đi.
Bàn tay to của anh càng lúc càng làm càn, như muốn khuấy đảo tận sâu bên trong con suối nhỏ, chỉ trong tích tắc đã khiến cô dâng lên một cảm giác kích thích chưa từng trào dâng trong cơ thể cô bao giờ.
Cuối cùng, cô cũng không cách nào đè nén tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng.
Khoé môi Trịnh Minh Đăng khẽ nhếch lên đầy vẻ thỏa mãn.
Ngón tay dài xấu xa kia lúc tiến lúc lùi rấy lên một hồi cuồng phong trong cô.
Thanh Vy vô thức cong người, cô căn bản không chịu nổi sự kích thích lớn như vậy.
Sau một hồi trầm luân cùng các khoái cảm, cuối cùng con rồng cũng ngẩng cao đầu tiến sâu vào bên trong hang huyệt nhỏ, nhẹ nhàng từng nhịp khiến tất cả lý trí và sự kiên định của cô đều trở nên tan rã, cả người lâng lâng như bay bổng trên chín tầng mây.
“A…đau” Thanh Vy đột nhiên nhăn mặt kêu lớn.
Sự đau đớn bất ngờ xuất hiện khi vật cứng khổng lồ kia tiến sâu vào bên trong.
Sau một khắc, ga giường hiện lên một màu đỏ chói mắt, Trịnh Minh Đăng kinh ngạc nhìn cô.
– Em…chưa từng trải qua…chuyện này?
– Anh điên à? Anh là…là người đầu tiên của tôi đấy.
Nghe cô nói xong, Trịnh Minh Đăng không thể không thừa nhận đàn ông trời sinh đối với lần đầu tiên của phụ nữ đều có cảm giác si mê điên cuồng.
Đây vốn là bản tính của đàn ông, mà anh vốn là người đàn ông sinh lý bình thường.
Chưa kể đến,anh trước giờ là người có khả năng hô phong hoán vũ, đương nhiên tính chiếm hữu lại càng mãnh liệt.
– Sao em không nói sớm để tôi nhẹ nhàng hơn?
Thanh Vy cảm thấy xấu hổ, cô không trả lời mà quay mặt đi để tránh ánh mắt của anh.
Dần dần… một cảm giác xa lạ xuất hiện, đau đớn tản đi, một hồi tê dại bắt đầu bao phủ.
– Em thích chưa?
– Anh đừng hỏi nữa.
– Em xấu hổ sao?
Giờ khắc này, mỗi lần tiến vào của anh đều khơi lên cho cô một cảm giác thân thể của mình không ngừng dâng cao ham muốn, không ngừng chìm đắm trong ngọn lửa dục vọng.
Thế rồi cuối cùng, rất lâu sau chất dịch lỏng kia mới từ từ phóng thích ra, cũng là lúc cô được đưa lên đỉnh cao dục vọng.
*******
Sáng sớm, là lúc Thanh Vy không nguyện ý đối mặt nhất.
Cô mông lung mở mắt ra,ngoài cửa sổ ánh mặt trời đã chiếu rọi qua tấm rèm, soi sáng hết thảy đồ vật trong phòng.
Dưới nền đất, váy ngủ của cô, đồ lót, quần áo của anh, triền miên đầy đất.
Mà khi chỉ cần nhìn lướt qua những vật này là cũng rõ tối qua đã xảy ra một trận kịch tính mãnh liệt đến cỡ nào.
Thanh Vy một chút cử động cũng không dám, bởi sau lưng cô đang dính sát vào lồng ngực to lớn của anh.
Nghĩ lại mọi chuyện, cô cũng không hiểu rốt cuộc vì sao mình lại phát sinh quan hệ với anh một cách dễ dàng như thế.
Thậm chí chuyện này đến ngay cả tưởng tượng cô còn không dám.
– Em tỉnh rồi à?
– À ừ…tôi…
-Em sao vậy?
-Chuyện tối qua….
anh quên đi nhé.
– Tại sao lại phải quên?
– Thì đó là sự cố của chúng ta thôi.
– Ai nói đó là sự cố? Chuyện này tôi và em đều tình nguyện.
Thanh Vy thực sự muốn tìm cái lỗ để chui xuống, vừa thẹn vừa giận bản thân, muốn đẩy anh ra xa thì lại bị anh ôm chặt hơn.
– nếu cảm thấy mệt thì hôm nay ở nhà nghỉ ngơi.
Tôi tới bệnh viện thăm bố là được rồi.
– Tôi không sao đâu.
Anh buông tay tôi ra đi, từ nay về sau chúng ta vẫn cứ như trước nhé.
Chúng ta không thể phạm sai lầm nữa.
-Sai? Vợ chồng làm chuyện đó với nhau mà sai?
– Thì anh biết rõ mối quan hệ vợ chồng của chúng ta rồi mà.
Tất cả là giả!
Trịnh Minh Đăng lắc đầu cười, anh buông tay ra khỏi người cô rồi ngồi thẳng dậy.
Vừa mặc quần áo anh vừa nói.
– Tôi lại thấy em sợ em sẽ yêu tôi rồi sẽ không có cách nào cự tuyệt tôi nữa.
Thanh Vy càng lúc càng xấu hổ.
Từng lời từng chữ anh nói cũng không phải hoàn toàn là không đúng.
Cô không biết phải làm sao, đành lấy tay bịt tai lại nói:
– Về sau không cho phép anh chạm vào tôi nữa.
Tôi cấm đấy!
Trịnh Minh Đăng vẻ mặt tức cười, gương mặt đầy vẻ tà mị đáp:
– Cũng được, nếu như em đủ can đảm vượt qua sự cám dỗ.
Tim Thanh Vy đập loạn nên theo lời nói xấu xa của Trịnh Minh Đăng, cô ngập ngừng liếc mắt nhìn anh.
– Anh còn không ra ngoài cho tôi thay đồ.
Tôi còn phải đi làm.
Trịnh Minh Đăng lại chăm chú nhìn cô lần nữa.
Vô thức cô lấy chăn che ngực lại.
– Anh còn chưa đi?
Trịnh Minh Đăng xoay người bước đi, nhưng trước khi đi anh còn nở một cười thật đậm.
Cho đến khi cánh cửa phòng đóng sập lại, bóng dáng anh khuất dần thì tâm tư của cô mới được thả lỏng.
*******
Sáng đó trong lúc ăn sáng cô cũng ngại ngùng không nói lời nào cả.
Thậm chí cô còn cố gắng tránh đi ánh mắt của anh, hơi thở của anh, vì cô sợ bản thân sẽ nhớ lại hết thảy sự việc phát sinh đêm qua.
Trịnh Minh Đăng thấy dáng vẻ dửng dưng của cô, ngược lại không hề tức giận, chỉ là nhìn cô hồi lâu, khẽ nhếch môi cười, sau đó lên tiếng:
– Lát tôi tới bệnh viện thăm bố.
Em đi cùng không?
– Không.
Anh đi đi, trưa tôi tranh thủ tới sau.
– tại sao phải là trưa?
– Tôi còn đi cùng anh Nam ký hợp đồng.
– Thời trang và trang sức từ bao giờ có hợp đồng chung vậy?
– Đó là việc của chúng tôi, anh quan tâm nhiều làm gì.
Trịnh Minh Đăng nhìn cô, ngay lập tức anh buông dĩa xuống, gọi quản gia.
– Quản giả Kim, chuẩn bị đồ cho tôi xong chưa?
– Dạ, xong rồi thiếu gia.
Trịnh Minh Đăng đứng dậy đi trước, Thanh Vy ngồi lại cũng cố ăn hết phần thức ăn còn lại rồi đem thân thể đau nhức tới công ty.
Vừa ngồi xuống bàn làm việc, cô liền dựa lưng vào ghế với dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.
An An đem tài liệu bước vào, thấy vậy mới lên tiếng hỏi:
– Sao thế? Tôi thấy năng lượng tích cực của bạn đâu hết rồi?
– Không, hôm nay tự nhiên mệt thôi.
– Thật là tự nhiên hay lại có nguyên nhân nào khác?
An An trêu đùa, mà cô thì cũng không tránh khỏi được sự xấu hổ.
Cô ấp úng nói.
– Chắc là do thời tiết ấy.
– Đâu có, tôi thấy thời tiết mấy hôm nay dễ chịu mà.
Cuối cùng, cô cũng không giấu nổi được những suy nghĩ trong lòng nữa mà lên tiếng.
– Phụ nữ thời điểm nhạy cảm nhất là ngày bao nhiêu của chu kỳ nhỉ?
– Hở? Ý bạn là…bạn và…?
Thanh Vy vội vàng đứng dậy bịp mồm An An lại.
– Suỵt, bạn nói nhỏ thôi.
– Tại thấy ngạc nhiên quá mà.
Vậy là hai người đã….?
– Ừm.
– Tính thả bầu sao?
– Không, hâm đâu mà có con với anh ta.
Chúng tôi chỉ là vợ chồng bất đắc dĩ thôi.
– Thế bạn hỏi thời điểm nhạy cảm làm gì?
– Thì bạn biết thì cứ nói đi.
– Tôi nhớ không nhầm thì là ngày thứ 16 sau khi hết kinh.
Đó là ngày dễ rụng trứng.
Thanh Vy nghe xong khẽ tính nhẩm trong miệng rồi tròn xoe mắt kinh ngạc.
Nếu đúng như lời An An nói thì ngày hôm qua đúng là thời điểm nhạy cảm nhất của cô.
Không! Cô thực sự không dám nghĩ tới nữa…
– Thanh Vy, bạn có sao không?
-Không, thôi bạn ra ngoài làm việc đi.
– Ừm.
******
Tối hôm đó khi vừa từ bệnh viện trở về, Thanh Vy mệt mỏi ngồi xuống ghế.
Nhìn vỉ thuốc trong lòng bàn tay, trong lòng cô nổi lên chút phiền muộn.
Cô dừng lại suy nghĩ một hồi, sau cùng lại quyết định cất thuốc vào túi xách.
Thế nhưng chưa kịp làm gì thì tiếng điện thoại vang lên, Thanh Vy đặt vỉ thuốc xuống bàn, bước về phía ngoài ban công nghe điện thoại.
Đúng lúc đó Trịnh Minh Đăng cũng từ công ty trở về, nhìn thấy vỉ thuốc trên bàn, hàng lông mày anh nhíu lại, ánh mắt đen thẫm lập tức nổi lên tia lạnh lùng khi biết đây là THUỐC TRÁNH THAI!.