Oan Gia ! Anh Là Tổng Tài Sao ?

Chương 18Ngoại truyện 1 + 2


Đọc truyện Oan Gia ! Anh Là Tổng Tài Sao ? – Chương 18: Ngoại truyện 1 + 2


NGOẠI TRUYỆN 1: Ý Như cùng Dương Vũ.
Một buổi tối mùa đông lạnh lẽo, từ ngày mà Khả Vy bỏ đi cũng đã hơn hai tháng, Ý Như lại quay về cuộc sống chán ngắt như ngày nào! Ngày ngày đến Ngôn thị làm việc, sau đó lại quay trở về nhà! Chỉ là dạo gần đây, nhà cô luôn có những vị khách hết sức đặc biệt! Ngôn Vũ Kha thi thoảng đến thăm căn phòng của Khả Vy, xong đâu đấy cũng im lặng ra về. Hoặc cũng có thể là đậu xe, ngồi trong xe hàng giờ liền trên con hẻm nhỏ ở nhà cô. Lắm lúc, Ý Như muốn lên tiếng bảo Ngôn Vũ Kha về nhà, nhưng nhìn thấy bộ dạng thâm trầm của hắn, Ý Như vẫn chính là không dám. Vị khách thứ hai cũng thường xuyên lui đến chính là Dương Vũ. Hắn thường xuất hiện rất bất ngờ, khi đến thường chỉ hỏi thăm xem có tin tức nào về Khả Vy! Trong một lần hắn đến, Ngôn Vũ Kha cũng có mặt, cả hai ẩu đã với nhau! Kết quả là Dương Vũ bị đánh đến thê thảm.
– Này! Cô nhẹ tay một chút chết sao? – Dương Vũ càu nhàu. Gương mặt đẹp trai đã bị đánh đến mức không còn ra hình dạng.
– Tôi đã bảo với anh là đừng gây sự với Ngôn Vũ Kha còn gì?
– Ai biết hắn sẽ ra tay nặng như thế? – Dương Vũ bực dọc trả lời. – Đến cả cô cũng bênh vực hắn! Hắn ta có gì hay ho…
– Anh ta hơn anh rất nhiều… Cũng có lẽ vì những lí do đó mà Khả Vy rất yêu Ngôn Vũ Kha. – Ý Như thành thực trả lời. Một câu nói thật lòng của cô khiến không khí như chùn xuống. Mãi một lúc sau, Dương Vũ liền lên tiếng.
– Nhà có rượu hay bia gì không?
– Có cũng không cho anh uống! – Ý Như trừng mắt.
– Mau lấy ra! Đại ca đây đang buồn! Muốn mượn rượu giải sầu…
Không biết trời xui đất khiến thế nào, Ý Như liền làm theo lời hắn. Có thể là do ánh mắt của hắn! Một ánh mắt thực sự buồn! Cả đêm, Ý Như lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn Dương Vũ uống, lắng nghe những câu không đầu không cuối mà hắn nói ra! Kể từ giây phút đó, Ý Như liền có cái nhìn khác về Dương Vũ. Hắn ta không xấu xa như cô từng nghĩ, không phải chỉ là một tên đại ca, luôn thích bắt nạt kẻ khác, cũng không phải là một kẻ chỉ biết ăn chơi. Bản thân hắn là thiếu gia nhà giàu, nhưng lại chẳng có hạnh phúc, thậm chí còn bị cười chê là con riêng! Ít nhất, nhà cô tuy khó khăn nhưng bố mẹ vẫn luôn yêu thương vả quan tâm cô cho cô đầy đủ mọi thứ.
Có lần cô cùng mọi ở người ở công ty tổ chức ăn mừng, cả phòng liền kéo nhau đến một quán bar. Chẳng hiểu sao, cô lại tình cờ nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc mà cô cho là vô cùng cô đơn đang đứng ở một góc khuất hành lang mà hút thuốc. Ý Như, lần đầu tiên trong đời làm một việc ngòai sức tưởng tượng của bản thân, tiến đến, giật lấy điếu thuộc và ném vào sọt rác! Dương Vũ có phần hơi ngạc nhiên bởi hành động của cô, nhưng chỉ khẽ cười rồi im lặng. Được một lúc sau, bỗng có một người đàn ông đầu tóc nhuộm đủ màu xuất hiện, chăm chú nhìn cô đang đứng bên cạnh Dương Vũ.
– Gà mới của đại ca sao?
– Không phải! Là bạn! Đừng làm cô ấy sợ…
Vốn tính nhát gan, bị người lạ nhìn chăm chú, lại còn bị gọi là gà, Ý Như vừa khó hiểu, lại vừa sợ hãi lùi về phía sau Dương Vũ. Nhìn thấy Ý Như đứng phía sau mình, Dương Vũ liền lên tiếng, sau đó phất tay ý bảo đàn em mình rời khỏi.
Vài hôm sau đó, cô không còn nhìn thấy Dương Vũ xuất hiện! Chỉ là bản thân cảm thấy có chút trống trải…
Phần về Dương Vũ, hắn cũng không hiểu tại sao mình lại đột ngột đến Pháp! Dạo gần đây, hắn dường như không còn nhớ gì về Khả Vy, trong đầu hắn, chỉ toàn là hình ảnh của một cô gái có gương mặt bầu bĩnh, lúc thì sợ hãi nấp sau lưng hắn, lúc thì kiên quyết giật lấy điếu thuốc trong tay hắn, lúc thì càu nhàu hắn như thể một bà cụ non, lại có có cả gương mặt ngây thơ khi hỏi hắn “Gà là gì?” . Hình ảnh của Ý Như ngập tràn trong đầu hắn! Hắn từng nghĩ bản thân mình thích Khả Vy, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến, bản thân lại nảy sinh tình cảm với Ý Như! Cũng có thể, gần đây nhiều việc xảy ra, khiến hắn có chút không thích ứng được, liền suy nghĩ vẩn vơ. Chỉ là bản thân không ngờ đến, khi đến Pháp, hắn lại lần nữa gặp lại Khả Vy. Nhìn cô thâm trầm, yếu đuối nhưng vẫn tỏ ra mạnh mẽ, hắn lại lần nữa quyết tâm theo đuổi cô. Khi biết được những đau đớn mà Khả Vy trải qua, khi nhìn thấy gương mặt đầm đìa nước mắt nằm trong vòng tay của Ngôn Vũ Kha khi cô bị Dương Lâm hãm hại, Dương Vũ hắn mới biết được, trong lòng Khả Vy, vốn chỉ có mỗi Ngôn Vũ Kha. Những lúc ấy, hắn lại nhớ đến Ý Như! Dù biết là không phải, nhưng hắn vẫn cứ nhớ đến Ý Như, nhiều lần gọi đến số máy của cô, khi nghe thấy giọng nói của cô bắt máy thì lại không biết mở lời thế nào rồi cũng nhấn nút kết thúc cuộc gọi…
Một thời gian sau, Ý Như được lệnh bất ngờ đến Bắc Kinh, Ngôn Vũ Kha đưa cho cô một địa chỉ và bảo cô đến đó. Đứng trước biệt thự xa hoa, lộng lẫy, nhìn thấy Khả Vy bước ra từ đó, gia nhân cung kính cúi đầu chào, bản thân cô vừa vui mừng, vừa ngạc nhiên, lại vừa buồn! Buồn ở đây chính là cảm giác mình là một người bạn thật thất bại! Trong lúc Khả Vy suy sụp nhất, cô lại không hề ở cạnh bên! Còn một cái buồn khác,… là khi cô biết Dương Vũ khi sang Pháp đã ở bên cạnh Khả Vy! Cô không hiểu sao mình lại cứ canh cánh về chuyện đó! Hơn ai hết, cô hiểu rõ người bạn của mình, Khả Vy, không hề có tình cảm với Dương Vũ! Còn một điều, cô chắn chắn hơi ai hết, mối quan hệ giữa cô và Dương Vũ, chỉ được xếp ở mức quan hệ bạn bè, cô hà cớ lại cứ phải thấy buồn và suy nghĩ về điều đó! Giống như hôm nay, ngay lúc Ý Như cảm thấy thở phào nhẹ nhõm khi thấy Khả Vy bình an về nhà, thì điện thoại lại reo lên, trên màn hình nhấp nháy hai chữ Dương Vũ…
Là Dương Vũ…
Trước đây, cô không hề biết số điện thoại đã gọi ình biết bao lần, nhưng lần nào nhấc máy, đáp lại cô cũng là sự im lặng chính là số của Dương Vũ! Có đôi lúc, Ý Như cảm thấy bực dọc và cho rằng có ai đó cố tình phá mình, suýt chút, cô đã chặn số điện thoại đó! Nhưng không hiểu sao, Ý Như lại không muốn làm vậy, cô có cảm giác, người gọi cho cô, không phải với mục đích là trêu chọc cô, nên lần nào, cô cũng đều kiên nhẫn bắt máy! May là một lần cô kể cho Khả Vy nghe về số điện thoại lạ này, Khả Vy đã ngay lập tức nhận ra là số của Dương Vũ, nhưng cũng từ dạo đó, Dương Vũ cũng không còn gọi cho cô!
– Tôi nghe… – Ý Như bình thản bắt máy, nhưng thực ra trong lòng lại nhộn nhạo không yên .
Đáp lại cô, phía bên kia vẫn là sự im lặng. Không lẽ, Dương Vũ hắn không có điều gì muốn nói với cô sao? Hay là cô lại tự đề ình quá rồi… Cũng có thể là hắn cố tình trêu chọc cô…
Phía bên kia, Dương Vũ nghe thấy giọng của Ý Như, mãi một hồi lâu, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, nhưng vẫn là không thốt ra. Hắn vẫn đang ở Pháp, một nơi xa lạ và không thuộc về hắn! Hắn không có bạn, kể từ khi Khả Vy rời khỏi, trong thâm tâm Dương Vũ, hắn luôn cầu mong Khả Vy và Ngôn Vũ Kha sẽ hạnh phúc! Hắn biết rõ, bản thân hắn không bì lại với Ngôn Vũ Kha. Hắn vẫn là một chàng trai trẻ háo thắng, nông nổi,… Đôi khi sự cô đơn khiến hắn suy nghĩ về tình cảm của mình dành cho Khả Vy. Đó là một tình yêu bị ngộ nhận từ sự nông nổi, háo thắng của tuổi trẻ khi bị từ chối, bị làm ngơ… Không hẳn là thất bại, cũng không hẳn là đau khổ vì tình yêu không được đáp trả, chỉ là hắn muốn im lặng, muốn một mình, muốn làm gì đó để bản thân trưởng thành hơn để rồi có thể mang đến hạnh phúc cho ai đó! Dương gia sớm đã không còn trụ cột, Dương Lâm vốn đã bị bắt vào tù vì tội âm mưu hãm hại Khả Vy cũng như việc gian dối trong kinh doanh bị bại lộ, một cơ hội tốt để hắn có thể thay đổi chính mình! Ở lại Pháp, học tập kinh doanh là những gì hắn chọn lựa! Chỉ là hắn cảm thấy nhở, nhớ một người con gái với gương mặt đáng yêu, bầu bĩnh, nhớ người con gái có lúc thì rụt rè, sợ hắn, lúc thì hung dữ quát nạt hắn, thậm chí là cầm chổi đánh hắn!

Nhưng vẫn là không biết nên bắt đầu từ đâu đi… Đối với kẻ cao ngạo như hắn, thì mở lời trước là điều rất khó!
Vốn muốn cúp máy như mọi lần, Dương Vũ lại nghe thấy phía bên kia vang đến một giọng nói vô cùng ấm áp! Một giọng nói gọi tên hắn!
– Dương Vũ…
Hơi ngạc nhiên, Dương Vũ vẫn chính là không biết nên trả lời thế nào, vẫn im lặng lắng nghe từng câu từng chữ của Ý Như…
– Anh định im lặng mãi sao?
– Không! Chỉ là không biết nên bắt đầu như thế nào! Ở Thượng Hải giờ này đã khuya, vẫn chưa ngủ sao? – Dương Vũ trả lời một cách thành thật, khóe miệng khẽ nhếch lên như thể đang nở nụ cười.
– Gọi cho tôi chỉ để nói vậy sao? Thế thì tôi đi ngủ! tạm biệt! – Ý Như buồn bã trả lời! Cô đã thu hết can đảm để mở lời trước, hắn lại ra vẻ dửng dưng như không có gì! Có lẽ là cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi, hắn làm sao có thể có tình cảm với cô chứ!
Ý Như vốn muốn nhấn nút tắt máy, kết thúc cuộc gọi thì phía bên kia lại vang đến một giọng nói đều đều của hắn! Một câu nói giải đáp bao suy nghĩ trong cô bấy lâu nay! Một câu nói khiến sự mở lời của cô không trở nên vô ích! Một câu nói khiến cô vui vẻ và can tâm tình nguyện chờ đợi!
– Cho tôi một thời gian! Một thời gian đủ để tôi học tập, đủ trưởng thành để có thể mang đến hạnh phúc cho em… Được chứ?
NGOẠI TRUYỆN 2: Cuộc sống của Ngôn Vũ Kha và Khả Vy.
Thoáng chốc năm năm trôi qua, Ngôn Khả Nhi đã tròn 4 tuổi, cả gia đình của Ngôn Vũ Kha và Khả Vy đều ở lại Thượng Hải sinh sống. Khả Vy vẫn là người điều hành Trịnh gia, nhưng cũng chỉ là thông qua máy tính, thi thoảng mới đến công ty họp hành, thời gian còn lại, Ngôn Vũ Kha đều muốn Khả Vy ở nhà, đôi lúc, hắn còn làm luôn cả phần việc của cô ở Trịnh gia! Mặc cho Ngôn Vũ Kha hết giờ làm, liền dẹp bỏ hết những buổi xã giao, đi công tác cũng cố gắng rút ngắn thời gian hoàn thành công việc để trở về… Ấy vậy mà Khả Vy cô – ở nhà rãnh rỗi sinh nông nổi, liên tục dẫn đứa con gái vừa tròn bốn tuổi của mình rong ruổi khắp nơi, khi thì đến Bắc Kinh để hai đứa trẻ là Ngôn Khả Nhi và Tống Hạo Nam chơi với nhau, khi thì về nhà ông ngoại, khi thì bay đến Hàn để họp mặt bạn bè! “Rong ruổi” được một thời gian, Khả Vy liền bị cấm cửa, đi đâu cũng kè kè bảo vệ theo!
– Con gái của mẹ, thương mẹ không? – Khả Vy chạy sà đến bên chiếc giường trong phòng trẻ em ngập một màu hồng, gương mặt thanh tú dụi dụi vào người đứa con gái bụ bẫm của mình ra vẻ nũng nịu với chính đứa con gái của mình!
– Mẹ lại muốn đi đâu phải không? – Ngôn Khả Nhi hoàn toàn sở hữu được vẻ dễ thương của Khả Vy, đôi mắt đen to sáng, đôi môi chúm chím, gương mặt búng ra sữa, mịn màng của trẻ con, tay chân bụ bẫm giọng nói ngọng nghịu nhìn mẹ của mình… Nhìn vào, Ngôn Khả Nhi là một cô bé cực kì đáng yêu và ngây thơ, nhưng đằng sau vẻ ngây thơ ấy, chính là sự thông minh được duy truyền bởi bố của mình!
– Con gái hiểu mẹ nhất! – Khả Vy vui vẻ hôn một cái chụt vào má của con gái.
– Con không đi đâuu! Lần nào đi với mẹ, mẹ cũng bỏ Khả Nhi qua một góc mà vui chơi với bạn mình! Bạn của mẹ ai gặp Khả Nhi cũng đều bẹo má của Khả Nhi… – Khả Nhi phụng phịu chu môi uất ức nói! Khả Nhi không thích mặt tròn đâu a, mặt Khả Nhi đã bầu bĩnh lắm rồi… Hơn nữa người đó hình như cũng không thích ai bẹo má của Khả Nhi!
Thấy đứa con gái của mình cự tuyệt thẳng thừng, Khả Vy cắn cắn môi, suy nghĩ một hồi liền ghé vào tai của Ngôn Khả Nhi thì thầm gì đấy, chỉ thấy Ngôn Khả Nhi ngay lập tức gật đầu lia lịa!
Sáng, Khả Vy dậy thực sớm, sau đó liền chạy đến phòng của con gái, hai mẹ con cùng nhau cười khúc khích, bàn tính gì đấy, nhưng vừa thấy Ngôn Vũ Kha xuất hiện liền im lặng!
– Bố … bố! – Khả Nhi nhìn thấy bố của mình, liền gọi to sau đó nhanh chóng rời khỏi chỗ của mình, chạy đến chỗ Ngôn Vũ Kha ngồi phía đối diện leo lên đùi của bố nũng nịu.
– Bố, Khả Nhi muốn đến Bắc Kinh, muốn gặp dì Mễ Bối và anh Hạo Nam, dì Mễ Bối có hứa sẽ làm bánh cho Khả Nhi ăn…
– Ngoan, cuối tuần bố mẹ sẽ dẫn con đi, hôm nay bố có buổi họp quan trọng! – Ngôn Vũ Kha yêu chiều nhìn đứa con gái mũm mĩm của mình. Nghe Ngôn Vũ Kha bảo cuối tuần đi, Khả Nhi liền xụ mặt xuống, gương mặt mếu máo như sắp khóc… Suốt cả quá trình, Khả Vy vẫn thờ ơ như không chú ý, loay hoay chuẩn bị buổi sáng nhưng tai vẫn luôn dỏng lên nghe…
– Cuối tuần Khả Nhi phải đến nhà ông ngọai rồi…
Nhìn đứa con gái mình cưng chiều ủ rũ, Ngôn Vũ Kha liền xoa xoa mái tóc đen của Khả Nhi. Suy nghĩ một hồi liền nhấc điện thoại gọi cho ai đó…

– Buổi công tác ở Pari tuần sau dời vào chiều nay cho tôi! Báo với người ở bên đó chuẩn bị, dự kiến của tôi hoàn thành trong thời gian tối đa là ba ngày!
– Em có muốn đi cùng con không? – Ngôn Vũ Kha cúp điện thoại xong, liền nhìn sang Khả Vy đã dọn xong buổi sáng, thật hiếm khi nhìn thấy Khả Vy xuống bếp, dù chỉ là vài món đơn giản như sữa, bánh mì và trứng vì hầu hết, mọi thứ đều có gia nhân trong nhà làm…
– Không, đến Bắc Kinh cũng không có gì vui, chi bằng ở nhà cho rồi… – Khả Vy dửng dưng, từ chối thẳng thừng.
Nghe mẹ mình không muốn đi, Khả Nhi lại càng cúi sát mặt xuống mặt bàn hơn, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc đến nơi… Ngôn Vũ Kha cả đời không sợ thứ gì, nhưng sợ nhất chính là nước mắt của Khả Vy và con gái của mình!
– Em đi cùng con đi, anh cũng sẽ đến Pháp vài ngày, ba ngày sau sẽ đến đón em và con…
Nghe bố nói thế, Khả Nhi liền chớp mắt năn nỉ mẹ của mình, người vẫn đang tỏ vẻ không quan tâm nảy giờ!
– Mẹ, đi đi mà…
Khả Vy làm bộ suy nghĩ một hồi, sau đó mới nhẹ gật đầu, gương mặt chẳng tí gì hào hứng nhưng Khả Nhi thì hoàn toàn ngược lại, gương mặt mếu máo sắp khóc liền thay bằng một gương mặt cười tươi đến nỗi đôi mắt híp lại!
Khả Vy vẫn mang gương mặt dửng dưng, không có vui vẻ như mọi lần đi chơi khác nhận lấy vali từ gia nhân cho đến tận lúc ra sân bay.
– Em không khỏe? – Ngôn Vũ Kha dịu dàng ôm chặt cô từ phía sau khi đang đứng trước cửa phòng chờ ở sân bay.
– Không có…
– Ngoan, vài ngày nữa anh sẽ đến đón, ngoan ngoãn đến Bắc Kinh, không la cà ở đâu đấy, anh đã sai người đón em cả rồi…
Vừa nói, Ngôn Vũ Kha vừa hôn lên má cô, tham lam hít lấy mùi hương nhẹ nhàng từ cô, mặc cho Khả Nhi ngồi gần đấy tinh nghịch lấy tay bịt mặt lại, nhưng những ngón tay vẫn cố tình hé ra đủ để cô bé nhìn thấy!
– Vâng! – Khả Vy ngoan ngoãn lạ thường, vẫn là thái độ dửng dưng không thấy hứng thú. Chỉ mãi đến khi an toàn ngồi trên sân bay, cô mới thực sự lộ nguyên hình, chỉ hận mỗi không thể nhảy cẫng lên gào thét sung sướng!!!
***
– Khả Nhi muốn ăn gà!
Khả Nhi, người nhỏ tuổi nhất trong bàn ăn, thân hình mũm mĩm có phần hơi nhỏ bé so với chiếc bàn ăn rộng lớn, trên bàn đầy đủ các món ăn thịnh soạn…
Vốn rất thích con gái, hơn nữa lại là một Khả Nhi đáng yêu như thế, Mễ Bối và Tống Hạo Thiên cưng chiều Khả Nhi hết thảy, mỗi lần Khả Nhi đến, chỉ cần nghe Khả Nhi muốn ăn gì liền bảo đầu bếp chuẩn bị. Như lúc này đây, nghe Khả Nhi muốn ăn thịt gà, cả hai liền vui vẻ mỗi người bỏ một cái đùi gà to vào bát của Khả Nhi. Mặc cho hai cái đùi gà trước mặt “kích thích” vị giác của cô bé, Khả Nhi vẫn ngaon cố tỏ vẻ ủ rũ, miệng hơi chu lên nói:
– Khả Nhi muốn là anh Hạo Nam gắp cho Khả Nhi cơ…
Người tên Tống Hạo Nam là một cậu nhóc bảy tuổi, dù vậy nhưng cậu giống hệt một phiên bản của Tống Hạo Thiên, tuấn tú, khôi ngô, lại lạnh lùng, không hay biểu lộ cảm xúc! Khả Nhi vốn là một cô bé đáng yêu, hoạt bát, miệng nói không ngừng, khiến ai nấy đều yêu mến không thôi, ai nhìn thấy cô bé muốn cưng nựng… Ấy vậy mà trong lần gặp đầu tiên, năm ấy Khả Nhi vừa lên ba, nói câu được câu không, nhiều lúc lại ấp úng, nhưng sự thích thú khi biết được cái mới khiến cho đứa trẻ như Khả Nhi ngày ngày vui vẻ, nói chuyện không ngừng, ai nghe thấy cũng vui vẻ khen cô bé hoạt bát, cưng chiều cô bé thì Tống Hạo Nam khi nhìn thấy cô bé, nghe cô bé nói xong chỉ liếc mắt một cái rồi liền bị ngó lơ…
Lòng tự trọng của một đứa trẻ con ba tuổi khiến Khả Nhi đả kích không thôi!? Thế là từ đó, con bé liền quấn lấy Tống Hạo Nam không thôi, mặc cho Hạo Nam vẫn cứ im lặng, đôi lúc còn khó chịu!
– Hạo Nam, con gắp cho Khả Nhi đi…

Nhìn thấy gương mặt ủ rũ của Khả Nhi, Mễ Bối không đành lòng liền lên tiếng bảo đứa con trai nãy giờ vẫn trầm tĩnh dùng bữa như thể những việc đang xảy ra không liên quan đến mình!
– Lớn rồi, muốn ăn thì phải tự gắp lấy!
Từng câu từng chữ của Tống Hạo Nam nói ra vừa lạnh lùng, vừa nghiêm khắc, nếu đổi là người khác, Khả Nhi đã sớm ăn vạ khóc to, nhưng với Tống Hạo Nam, Khả Nhi liền ngoan ngoãn ăn, vâng lời Tống Hạo Nam răm rắp.
– Anh xem, con trai của anh kìa! Thật giống anh. – Mễ Bối nhìn con trai của mình, trong lòng âm thầm thở dài một hơi! Hổ phụ sinh hổ tử là đây!
– Anh vô tội! – Tống Hạo Thiên giơ hai tay đầu hàng, chỉ có ở nhà, hắn mới thoải mái vui vẻ như thế, đúng mực của một người chồng, một người bố chứ không còn là tổng tài của Tống thị cao ngạo, tài giỏi và lạnh lùng.
Khi cả hai vợ chồng nhà họ Tống mải mê tâm tình thì ở phía đối diện, Khả Nhi cúi đầu ăn nhưng cái chân mũm mĩm, ngắn cũn lại liên tục nghịch ngợm đạp lung tung, đặc biệt là cứ vươn với về phía người bên cạnh mình, sau đó đôi mắt đen to tròn láo liên nhìn về phía Hạo Nam, âm thầm quan sát thái độ của cậu bé. Chỉ cần cậu bé chau mày, Khả Nhi sẽ ngay lập tức dừng lại, nhưng chẳng mấy chốc sau đó, sẽ tiếp tục tái diễn, trong lòng vừa vui vẻ vưa tự thầm khen chính mình thật thông minh khi ban nãy cố tình đẩy ghế của mình Hạo Nam gần lại nhau!
– Khả Nhi!
Đang vui vẻ ngịch ngợm, Khả Nhi liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên mình, đi theo đó là tiếng bước chân, chiếc đùi gà đang gặm dở dang cũng ngay lấp tức bị Khả Nhi quẳng qua một bên, thân hình nhỏ nhắn liền tụt xuống khỏi chiếc ghế, sau đó liền hướng về nhà vệ sinh mà trốn!
Ngay khi Ngôn Vũ Kha một thân âu phục lịch lãm, tóc có chút rối vì vội vàng nhưng không làm giảm đi sự tuấn tú cùng phong độ, nhìn chiếc bàn ăn chỉ còn có ba người, hắn không khỏi nhíu mày.
– Vũ Kha, anh đến rồi! Cùng dùng cớm chứ? – Mễ Bối vui vẻ, lập tức sai gia nhân đi chuẩn bị thêm. Nhưng trái lại, Ngôn Vũ Kha có tí không quan tâm lắm, đôi mày cứ chốc chốc nhíu lại, ánh mắt sắc bén đảo nhìn xung quanh!
– Bộ dạng cậu ta chắc hẳn là biết cả rồi! – Tống Hạo Thiên khẽ nhếch môi.
– Biết gì cơ? – Mễ Bối khó hiểu, quay sang nhìn người đàn ông ngồi cạnh mình.
– Vợ bỏ trốn sang Hàn đi chơi với bạn bè!
– Là sao? Ý anh là Khả Vy? … Khả Vy nói là Ngôn ca cho phép cơ mà… – Mễ Bối ngạc nhiên tột độ. Trong lòng không khỏi cầu may cho Khả Vy.
– Em không để ý cô ấy khi vừa đến là đã đi ngay, gương mặt cứ tươi cười nhưng không che nổi phần lấm lét sao, đã thế vừa đến Tống gia là đã dùng mọi cách đuổi vệ sĩ đi.
Mặc kệ hai người anh một câu, em một câu, Ngôn Vũ Kha liền bước thẳng về phía nhà vệ sinh , một đạp đá văng cánh cửa gỗ, trước khi đá còn lớn tiếng bảo Khả Nhi tránh xa cánh cửa ra như thể chắc chắn rằng Khả Nhi đang ở bên trong!
– Hihi… Bố… Bố đã về! Khả Nhi rất nhớ…
Bị phát hiện, Khả Nhi mở đôi mắt tròn xoe ngây thơ của mình ra, cười toe toét lấy lòng bố mình, lại không quên nịnh nọt vài câu, nhưng chưa nói xong đã bị bố xách đi như xách một con gà . Trở lại bàn ăn, Ngôn Vũ Kha ngồi lên chỗ mà ban nãy Khả Nhi ngồi, đôi mắt đen nghiêm khắc nhìn con gái của mình!
– Cả gan dám hùa với mẹ lừa gạt bố!
Vừa nói, Ngôn Vũ Kha vừa lấy tay phát vào cái mông nhỏ của Khả Nhi đang nằm sấp trên đùi mình. Khả Nhi liền khóc òa lên, nhưng Ngôn Vũ Kha vẫn không hề nương tay , cũng không e dè mình đang ở Tống gia mà phát thêm vài cái. Cả nhà ba người Tống gia hiếu kì nhìn một màn trước mặt, Tống Hạo Nam từ nhỏ đến lớn tuy tính tình có lạnh lùng, nhưng trong hết thảy mọi việc đều hòan thành xuất sắc, không có lấy một điểm chê, huống chi là bị đánh như thế này, nên cả ba đối với một màn như thế này rất hiếu kì, đặc biệt người ra tay lại là Ngôn Vũ Kha, một người vốn dịu dàng và cưng chiều vợ con hết mực!
– Huhu… Đau… Huhu…
– Lại còn dám lừa gạt cà dì và chú! Mau xin lỗi.
Nghe lời bố, Khả Nhi gương mặt bầu bĩnh đáng yêu giờ đã đầy nước mắt, ấm ức đến trước mặt Tống Hạo Thiên và Mễ Bối cúi đầu nhận lỗi! Nhưng khi đến trước mặt Tống Hạo Nam, Khả Nhi lại không nhận lỗi mà lại òa khóc, ăn vạ. Tống hạo Nam nhìn cô bé trước mặt khóc nức nở, nước mắt cứ thi nhau chảy xuống, vẫn là không đành lòng mà bế Khả Nhi vào lòng dỗ dành trước con mắt ngày một hiếu kì của bố mẹ mình. Ban đầu, là cậu nhóc cảm thấy Khả Nhi thật phiền toái, mỗi khi cô bé đến Tống gia, liền bám cậu nhóc như sam. Nhưng khi cô bé về, cậu nhóc lại thấy trống trải và nhớ sự phiền toái ấy! Cậu nhóc không quen biểu lộ tình cảm, nhất là mỗi khi ở cạnh Khả Nhi, mẹ cậu nhóc cứ luôn nhìn hai đứa rồi tủm tỉm cười một cách quái lạ! Dù vậy nhưng cậu nhóc vẫn luôn âm thầm, quan tâm Khả Nhi, dù là Khả Nhi với đôi chân ngắn cũn luôn đi thụt lùi phía sau cậu nhóc nhưng chưa bao giờ, cậu nhóc bỏ lại Khả Nhi một mình, lại còn cố tình đi chậm lại để chờ cô bé! Chính Hạo Nam là người đã nói với Khả Nhi rằng không thích người khác bẹo má của cô bé!
Khi cả căn phòng sang trọng chỉ còn lại tiếng thút thít của Khả Nhi đang ngoan ngõan ở trong lòng của Tống Hạo Nam, thì căn phòng lại lần nữa có một giọng nói tràn đầy sự vui vẻ vang lên…
– Khả Nhi, Hạo Nam, mẹ / dì có quà cho hai đứa nè!
Đáp lại Khả Vy chính là một sự im lặng, cảm thấy hơi là lạ nhưng Khả Vy tâm trạng vui vẻ nên cũng không để ý lắm, tiến thẳng vào phòng ăn! Nhưng khi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, thâm trầm ở trong phòng ăn, cô liền lập tức im bặt, quay đầu trở ra.

– Đứng lại!
Khả Vy mặt mếu máo, trong lòng không khỏi rủa tại sao hắn lại về sớm hơn dự định a? Quay đầu lại, Khả Vy tươi cười, chạy đến bên cạnh xun xoe Ngôn Vũ Kha, khiến cho ba người nhà Tống gia trong lòng không khỏi thầm khen hai mẹ con nhà này y chang nhau!
– Vũ Kha, anh về hồi nào a?
– Em đi chơi vui chứ?
Khả Vy im lặng, gương mặt tươi cười có phần hơi cứng lại. Hắn hỏi khó thế làm sao cô trả lời….
– Anh đã cảnh cáo em chưa nhỉ? Lần này lại còn có cả đồng mình! – Vừa nói Ngôn Vũ Kha vừa liếc nhìn về phía con gái của mình. – Mẹ của con mua chuộc con bằng cách nào vậy?
– Không có a… Là Khả Nhi tự nguyện đến nhà dì chú Tống, ẹ Khả Vy sang Hàn. Ở đây có anh Hạo Nam a… – Khả Nhi thành thật trả lời, suy nghĩ gì đó liền tiếp tục – đồ ăn của dì Mễ Bối cũng ngon hơn hẳn đồ ăn của mẹ Khả Vy nấu.
Một câu nói của của Khả Nhi hoàn toàn khiến Mễ Bối và Tống Hạo Thiên bật cười, Hạo Nam thi âm thầm hài lòng nhưng vẫn là không biểu lộ ra mặt. Còn Ngôn Vũ Kha và Khả Vy đều đen mặt! Khả Vy đen mặt là vì lại bị con gái bán đứng, dám chê bai cô! Ngôn Vũ Kha thì đen mặt là vì một vấn đề hết sức nghiêm trọng, con gái của hắn, không phải là định đeo theo tên nhóc họ Tống kia cả đời chứ?
– Con trai mấy người, dụ dỗ con gái tôi? –Ngôn Vũ Kha ném ánh nhìn lạnh lùng về phía hai vị phụ huynh đang tươi cười kia.
– Là con gái nhà anh dụ dỗ con trai tôi! – Tống Hạo Thiên chỉnh lại, gương mặt có vài phần đắc thắng!
– Thích con gái thì cứ việc sinh thêm một đứa! Không gả con gái ấy người, đặc biệt là người mang gen di truyền từ anh, không khéo sẽ làm khổ con tôi mất! – Ngôn Vũ Kha vẫn kiên quyết! Nhưng người chống hắn lần này lại là con gái hắn!
– Anh Hạo Nam không có làm khổ Khả Nhi a! – Khả Nhi đang ngồi ngoan ngoãn trên đùi của Hạo Nam liền lên tiếng phản bác lại bố của mình!
– Xem ra, anh thua rồi! Em thích con gái, nhưng vẫn chính là thích con dâu là Khả Nhi hơn! – Mễ Bối cười khúc khích .
– Được lắm! Khả Nhi, bố cho con ở lại Tống gia! Vài ngày nữa bố mẹ sẽ đến đón!
Nói xong, Khả Vy nảy giờ ngu ngơ ở một góc liền bị Ngôn Vũ Kha túm lấy lôi đi khỏi Tống gia, bên tai chỉ còn vọng lại tiếng reo vui của Khả Nhi, con gái mình!
– Sao anh lại để con ở lại? – Khả Vy thắc mắc.
– Để anh có thời gian xử lí em, cũng sẽ không bị con quấy rối!
– Xử lí? Xử lí gì cơ! – Khả Vy khó hiểu!
– Giúp em cho Khả Nhi một em trai! Như vậy, em cũng sẽ không la cà được!
Nghe xong câu trả lời của Ngôn Vũ Kha, Khả Vy vốn nảy giờ ngoan ngoãn để hắn lôi đi liền nhảy dựng lên, vùng vẫy thoát khỏi hắn nhưng vô ích, song liền chuyển qua võ mồm., miệng liên tục chửi rủa Ngôn Vũ Kha suốt dọc đường, thật khổ cho hắn khi lấy nhầm một cô vợ trẻ con!
– Ngôn Vũ Kha, tôi không muốn! Anh thích thì tự đi mà mang thai rồi sinh lấy! Thả tôi xuống! Tên chết bầm nhà anh! Biết thế, tôi đây ở luôn bên Hàn chơi cho đã! Thả tôi xuống!
End.
P/s: Ô la la! *tung bông tung hoa* . Thế là truyện đã thực sự kết thúc rồi ^^~. Cám ơn tất cả mọi người đã ủng hộ Khuê suốt thời gian qua, nhất là những bạn đã ủng hộ Khuê trong cả hai tác phẩm, rồi cả những bạn đã luôn chờ đợi và thông cảm cho Khuê.
Sắp tới, Khuê sẽ ngưng một thời gian để tập trung vào việc viết! Sau một thời gian, Khuê sẽ trở lại với tác phầm mới và post liền mạch, không khiến cả nhà phải chờ lâu như trước đây :3. Rất mong cả nhà khi ấy sẽ ủng hộ Khuê hết mình! Bật mí một chút là Khuê đang có ý định viết về người sói =)). Mọi thông tin liên lạc, mọi người cứ liên hệ qua nick wattpad là hyomin48 hoặc nick facebook Tiểu Khuê (link bên dưới phần t). Cả nhà cứ thỏai mái kết bạn nhé, có gì thì inbox Khuê một tiếng để Khuê add nhe.
Lần nữa cám ơn cả nhà và yêu cả nhà rất nhiều


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.