Đọc truyện Ô Vuông Thủy Tinh – Chương 83: Em Đi Hỏi Em Ấy Xem Anh Có Yêu Thương Em Ấy Tận Tình Không
Ngày hôm sau Giang Nhiễm dậy thật sớm để quét dọn và lau chùi.
Sàn nhà đã bị lau tới mức soi gương được, đồ lặt vặt cũng được thu dọn không còn chút vết tích, trên ban công là quần áo bọn họ thay giặt ngày hôm qua.
Dương Kế Trầm quen thuộc đưa tay sờ một cái thì mò được một con gấu bông, lại sờ tiếp cái nữa rồi đưa lên nhìn thì là quần lót của mình.
Anh gãi đầu và ngáp một cái rồi mặc quần jogger vào, sau đó để trần nửa người mà ra khỏi cửa phòng ngủ, tiếp đến còn không nhanh không chậm châm một điếu thuốc.
Giang Nhiễm đang ngồi bóc vỏ tỏi ở bàn dài, cô kẹp điện thoại vào bả vai để gọi điện.
Cô mặc áo len màu lam, bên dưới là váy dài màu bạc, tóc dài buộc lại phía sau, màu sắc tươi sáng mà hài hòa ấy tạo nên vẻ động lòng người khó nói thành lời.
Giang Nhiễm cất tỏi đi rồi đứng dậy, lúc quay ra đã thấy Dương Kế Trầm đang đứng hút thuốc nhởn nhơ ở đó.
Cô cúp điện thoại rồi đưa tay lấy thuốc của anh: “Bệnh sáng ra đã hút thuốc của anh bao giờ mới thay đổi được đây? Mau đi đánh răng rửa mặt đi, nửa tiếng nữa bọn họ đến rồi.
Đánh răng rửa mặt xong thì xuống quầy đồ vặt mua cho em lọ tương ớt với dầu vừng.”
Dương Kế Trầm cười ngả ngớn: “Tương ớt? Dầu vừng? Đêm muốn chơi cái này?”
Giang Nhiễm bóp cánh tay anh rồi bật cười vì tức.
Tối qua đi siêu thị, có người trông thấy sữa đặc vị sô-cô-la, còn bảo mấy hôm trước xem phim thấy bên trong chơi như thế nên cũng phấn khởi lấy một lon.
“Dương Kế Trầm, sao anh ngày càng sắc tình thế.”
Giang Nhiễm bị kéo vào nhà vệ sinh.
Dương Kế Trầm: “Còn nửa tiếng, vẫn kịp.”
Giang Nhiễm: “… Em vừa mua đấy, đừng xé! Anh nhẹ thôi!”
“Đây cũng là váy em vừa mua? Sao đẹp thế.
Thử ‘áo mưa’ anh mới mua không?”
“Anh biến từ đâu ra thế?”
“Em đoán xem.”
“Không được… Không được… Lát nữa bị họ thấy thì làm sao bây giờ, anh còn để ở đâu nữa?”
“Đừng lộn xộn, chỉ một lúc thôi, xoay qua chỗ khác đi.”
…
Lúc chuông cửa vang lên, Giang Nhiễm đang kéo quần legging, còn Dương Kế Trầm đang đánh răng, rửa mặt.
Bộp —— Giang Nhiễm đánh mạnh vào lưng anh một cái, sau đó sửa lại váy và mở cửa ra ngoài.
“Tiểu ——!”
Quý Vân Tiên há miệng rồi chợt ngưng lại.
Giang Nhiễm sờ mặt mình rồi chột dạ nói: “Sao thế?”
Quý Vân Tiên: “Có phải Trầm ca bắt nạt mày không, sao mày lại như bà chủ gia đình làm lụng vất vả thế, bù xà bù xù thế này!”
Quý Vân Tiên xông vào cửa nhà rồi để hai tay chống nạnh: “Trầm ca! Anh ra đây cho em!”
Mấy người Trương Gia Khải cũng lần lượt tiến vào, Giang Nhiễm lấy dép đi trong nhà cho từng người họ.
Trương Gia Khải đưa hai hộp đồ cho Giang Nhiễm: “Cua nước hồ Dương Trừng đấy, không có nhiều đâu, nếm thử xem.
Tươi lắm, thả vào nước vẫn bò lổm ngổm.”
“Sao còn mua đồ đến thế, để em đi rửa, lát nữa mọi người cùng ăn.”
Dương Kế Trầm mở cửa nhà vệ sinh ra, trên cổ vắt khăn lông trắng.
Anh nghiêng đầu rồi dùng khăn lông lau miệng.
“Vừa mới đến đã ầm ĩ, yên tĩnh chút đi.” Dương Kế Trầm uể oải đi ra phòng khách rồi đưa thuốc cho mấy người Trương Gia Khải.
Quý Vân Tiên “này này này” vài tiếng: “Có phải anh ngược đãi Tiểu Nhiễm không đấy! Người ta đi theo anh không phải để rửa bát giặt quần áo cho anh nhé! Anh phải yêu thương chăm sóc nó tận tình, anh mà không tốt với nó thì em đưa nó đi đấy.”
Dương Kế Trầm ngậm thuốc rồi liếc mắt về phía phòng bếp, anh nhướng đuôi mắt rồi nói: “Em đi hỏi em ấy xem anh có yêu thương em ấy tận tình không.”
Chu Thụ cười như trộm: “Này Vân Tiên, em chẳng tinh mắt gì cả, đều là người từng trải rồi, sao lại không hiểu thế hả.”
Quý Vân Tiên: “Hiểu cái gì!”
Trương Gia Khải dỗ cô ấy: “Tổ tông, đi tìm Tiểu Nhiễm nói chuyện đi?”
Quý Vân Tiên: “Hứ.
Tiểu Nhiễm —— ”
Chu Thụ đảo mắt một vòng rồi ngồi bừa xuống sofa: “Ở đây thoải mái ghê, nhà cũng to nữa, bao nhiêu tiền thế?”
Dương Kế Trầm: “120 vạn.”
“Đù!”
Ba người đàn ông đều nuốt một ngụm nước bọt.
Trương Gia Khải: “Anh, anh không có nhiều tiền như thế chứ.”
Dương Kế Trầm nhíu mày: “Vay để mua, về sau trả dần là được.
Đây là nhà gần bến tàu điện ngầm, lại là tiểu khu mới xây, về sau chính là trung tâm thành phố Chiết Châu nên giá nhà không đắt lắm.”
“Không phải anh viết tên Tiểu Nhiễm lên giấy tờ nhà đấy chứ?”
“Không thì viết tên cậu chắc?”
“Vậy hai người quyết định rồi à?”
“Đại loại thế.”
“Tốc độ ánh sáng, đúng là tốc độ ánh sáng.” Chu Thụ nhìn về phía Trương Gia Khải: “Cậu và Vân Tiên thì sao, định lúc nào đây, tôi phải tích tiền mừng mới được.”
Trương Gia Khải cười khổ: “Đừng chế nhạo tôi chứ.”
Giữa lúc mấy người đàn ông cười cười nói nói, chuông cửa lại vang lên.
Chu Thụ đứng mũi chịu sào: “Tôi đi mở cửa.”
Cửa vừa mở ra đã có ba mỹ nữ đứng đó, Chu Thụ ngạc nhiên kêu lên: “Này Tiểu Nhiễm, ba mỹ nữ này là ai thế? Mau giới thiệu chút đi!”
Khoai tây của Trương Giai Giai rơi xuống đất, sau đó si ngốc nhìn Chu Thụ.
Cô ấy bắt lấy cánh tay của Từ Đan: “Đan Nhi, chị nghe thấy chưa, anh ấy gọi em là mỹ nữ kìa! Trời ơi, anh ấy nhất định là chân mệnh thiên tử của em!”
Từ Đan: “…”
Lâm Vân đẩy kính: “Có lẽ cậu ấy ăn nhiều khoai tây chiên khiến mạch não bị nghẽn, tên gọi tắt là thiểu năng.”
Giang Nhiễm lau tay rồi cười nói: “Ba người họ là bạn cùng phòng đại học của em, Từ Đan, Lâm Vân, Trương Giai Giai.
Bên kia là mấy người bạn của A Trầm.”
Chu Thụ đưa tay: “Vinh hạnh, vinh vạnh.”
Từ Đan rút tay lại mà không để anh ấy chạm vào, sau đó lạnh lùng đi lướt qua.
Lâm Vân cũng cười khách khí rồi đi qua, chỉ còn mỗi Trương Giai Giai cảm kích nắm lấy tay của anh ấy.
“Vinh hạnh vinh hạnh, em là Trương Giai Giai, Trương trong mở ra, Giai trong giai nhân.”
Dương Kế Trầm ngồi xuống sofa rồi vắt chân sang, Trương Gia Khải ngồi xuống bên cạnh anh, trong miệng cũng cắn đầy hạt dưa: “Đã có tin từ người của Hiệp hội Mô-tô Trung Quốc chưa? Em nghe Trịnh Phong nói tám chín phần là có anh rồi, có điều anh biết không, nghe nói số 11 bên Hải Lăng cũng sẽ đi đấy.”
“Số 11…” Dương Kế Trầm vuốt vuốt bật lửa: “Người kia có chút bản lĩnh, nghe nói mới 18 tuổi.”
“Em thấy nên đề phòng bên kia một chút, Thịnh Đàm là người âm tình bất định, bọn họ lại lớn mạnh quá nhanh.
Em chưa bao giờ tin đội nào có thể phất lên cực nhanh như thế.
Trước đây chúng ta cũng khổ sở thật lâu, càng là đối thủ như vậy thì càng phải cẩn thận.”
Dương Kế Trầm kẹp đầu lọc thuốc rồi gõ gõ: “Lần này thứ hạng của cậu ở CRRC không tệ, tiến bộ rất nhiều so với trước kia.”
Trương Gia Khải cười cười: “Anh cũng liều mạng như thế, em có thể không liều sao.
Tình huống của Vân Tiên và Tiểu Nhiễm khác nhau, nhà em ấy là nhà làm ăn, em lại không có cái gì.
Nếu em còn không cố gắng, về sau phải làm sao bây giờ.”
“Gấp cái gì.” Dương Kế Trầm vỗ vỗ vào bả vai của anh ấy: “Có anh ở đây.”
Ánh mắt của Trương Gia Khải hơi ngẩn ra, anh ấy cười ngây ngô rồi gật đầu: “Được.”
“Dương Kế Trầm.” Giang Nhiễm đi từ trong bếp ra rồi tìm đồ ở kệ TV, tiện thể còn không vui gọi anh một tiếng.
Dương Kế Trầm lập tức dập thuốc đi: “Không hút.”
Giang Nhiễm tìm một bọc đũa mới rồi lại vội vào trong bếp.
Hạ Quần ném cho Dương Kế Trầm một túi hạt dưa: “Vợ quản nghiêm nhỉ.”
Dương Kế Trầm liếm liếm răng rồi nhướng mày cười một tiếng.
Bốn cô gái đang cười ha ha trong bếp, chỉ rửa đồ thôi mà cũng vui như trúng số vậy.
Mà một người còn lại thì đang nhiệt tình kéo tay Chu Thụ để nói chuyện phiếm.
Trương Giai Giai: “Nhà em có ba mẫu ruộng, ông bà nuôi hai con trâu, về sau cho anh uống sữa tươi nhé?”
Chu Thụ: “Không cần, không cần.”
Giang Nhiễm rửa sạch từng món đồ rồi bày ra bàn, tiện thể còn đảo mấy món nguyên liệu lên.
Tổng cộng có 9 người, hai nổi lẩu, bếp từ cũng là mua vào tối qua.
Trong TV đang phát phim Cừu Vui Vẻ Và Sói Xám.
Sói Xám hô lớn: “Ta nhất định sẽ trở lại.” Lời này vừa dứt thì chuông cửa lại vang lên.
Giang Nhiễm bưng đồ xong thì tiện tay mở cửa, sau đó lập tức sững sờ tại chỗ.
Tống Dật Thịnh đưa bánh ga-tô tới trước mặt cô: “Tada!”
Người đã tới cửa không thể khước từ, Giang Nhiễm cười rồi để cậu tiến vào.
Tống Dật Thịnh nói: “Lần trước làm rơi mất bánh ga-tô của cậu, lần này bù lại cho cậu cái to hơn.
Ô, đây là bạn của anh à?”
Giang Nhiễm: “Đúng vậy, cậu ngồi đi.”
Giang Nhiễm lén liếc nhìn Dương Kế Trầm, gương mặt kia đã đen sì lại rồi.
Trương Gia Khải đánh giá Tống Dật Thịnh vài lần rồi nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Nhiễm có quan hệ tốt với bạn học nam à? Trông có vẻ rất tốt.”
Dương Kế Trầm hừ một tiếng: “Chỉ là một tên ngốc mà thôi.”
“A Trầm, đi mua tương ớt với dầu vừng cho em, sao anh lại quên thế.” Giang Nhiễm hô.
Dương Kế Trầm đứng dậy rồi vào phòng ngủ thay quần áo, Tống Dật Thịnh cũng đi theo.
Hạ Quần hất hất hàm rồi hỏi Trương Gia Khải: “Chuyện là thế nào đó? Tình địch? Bạn hợp tác?”
Trương Gia Khải nhún vai.
Dương Kế Trầm ném áo len và áo phông lên giường, sau đó xoay người nhìn Tống Dật Thịnh: “Ai bảo cậu tới.”
“Không mời mà tới.”
“Da mặt dày là di truyền của nhà họ Tống các người à?”
Ánh mắt của Tống Dật Thịnh trầm xuống, cậu cười yếu ớt: “Anh mắng em thế nào cũng được, em chịu được.”
Dương Kế Trầm: “Cho cậu một phút, ra khỏi nơi này ngay.”
Tống Dật Thịnh đặt thẻ ngân hàng và hộp quà xuống bàn trang điểm của Giang Nhiễm: “Lần trước quên nói mật mã là sáu số 5.”
“Tống Dật Thịnh.” Dương Kế Trầm cài thắt lưng rồi ngước mắt nhìn cậu: “Cậu không nợ tôi gì cả, tiền này cậu tự giữ đi, coi như Dương Siêu nợ cậu.”
“Vậy thứ ông ấy nợ anh thì sao? Ai sẽ trả đây? Nếu không phải vì ông ấy đưa số tiền kia cho mẹ em, thì mọi người khi đó sẽ không… Xin lỗi…” Tống Dật Thịnh cúi đầu như đứa bé làm sai chuyện gì.
Cậu còn nợ anh một lời xin lỗi.
Xin lỗi, mẹ cậu đã chen chân làm người thứ ba trong cuộc hôn nhân của người khác, cũng đã gián tiếp hại chết Vương Lệ Vận.
Dương Kế Trầm bỗng bật cười: “Thì ra cậu biết mọi việc rõ ràng như thế, mẹ cậu nói với cậu?”
“Mẹ em… Thật ra mẹ em không phải…”
“Một bàn tay vỗ không vang, hai bàn tay mới vỗ thành tiếng.
Cậu hiểu đạo lý đó chứ?”
“Hiểu.”
“Hiểu thì cầm đồ của cậu rồi đi đi.”
Tống Dật Thịnh: “Thế nên anh sẽ không hận em, đúng không?”
Dương Kế Trầm liếc mắt nhìn cầu ấy rồi cầm ví da lên mà không trả lời, sau đó đi lướt qua người cậu.
Tống Dật Thịnh gãi đầu rồi ngồi xuống giường và đập mạnh xuống mấy lần, sau đó cậu đột nhiên cười lên một tiếng.
Giang Nhiễm nhìn cửa phòng mở hờ thì cởi tạp dề ra: “Từ Đan, làm giúp em một chút, em ra ngoài nhìn xem.”
“Này này này, đi mua tương ớt thôi mà cũng phải đi cùng à? Hai người là vợ chồng hay cặp song sinh thế!”
Ầm —— Giang Nhiễm đuổi theo.
Tống Dật Thịnh ở đầu kia đã cất thẻ ngân hàng vào trong hộp, sau đó viết mật mã lên giấy vào dưới đáy, tiếp đến cậu lại trông thấy lon sữa đặc vị sô-cô-la trên bàn trang điểm.
“Tiểu —— Tiểu Nhiễm đâu?” Tống Dật Thịnh cầm lon sữa đặc vị sô-cô-la vào trong phòng khách tìm một lần.
Quý Vân Tiên lườm cậu: “Nó ra ngoài rồi.
Cậu cầm loạn đồ của người ta làm gì? Ai bảo cậu tới?”
“Tôi đói chứ sao, tôi còn chưa ăn sáng đây.
Tôi định mở cái này phết bánh mì ăn, chỉ ăn một miếng thôi.” Tống Dật Thịnh lách vào rồi chập hai lát bánh mì làm một mà cắn một miếng.
Cậu ấy nói không rõ: “Bảo với Tiểu Nhiễm giúp tôi một tiếng, tôi đi đây.”
Quý Vân Tiên giữ chặt cậu lại: “Đến rồi sao lại đi?”
“Tôi… Tôi thấy mình nên đi.”
Quý Vân Tiên ném rau thơm cho cậu: “Đi cái con khỉ, mau ra ban công nhặt cái này đi, tôi ngửi sẽ khó chịu.”
“Ừ…” Tống Dật Thịnh đi vài bước rồi quay lại nói: “Con gái con lứa không có việc gì thì đừng nói lời thô tục.”
“Liên, quan, quái, gì, đến, cậu!”
Động tác cắn hạt dưa của Trương Gia Khải dần chậm lại, anh ấy nhìn bóng lưng Tống Dật Thịnh mấy lần, sau đó lại chuyển mắt nhìn tay Quý Vân Tiên đưa tới.
Quý Vân Tiên đang bổ hoa quả, thỉnh thoảng còn văn vụng một miếng.
Cô ấy nếm thử một miếng cam thấy ngọt vô cùng, sau đó hấp tấp chạy đến bên cạnh Trương Gia Khải rồi lén cho anh ấy một tiếng.
“Ngon không?” Cô ấy hỏi.
“Ngon.”
Chu Thụ: “Của bọn anh đâu?”
“Anh ăn cái con khỉ!”
Trương Gia Khải cười bất đắc dĩ: “Cái miệng nhỏ này của em lúc nào mới thu lại được đây?”
Quý Vân Tiên quệt miệng: “Được rồi, em khắc chế một chút.”
Hết chương 83..