Ô Vuông Thủy Tinh

Chương 33


Đọc truyện Ô Vuông Thủy Tinh – Chương 33

Giang Nhiễm như ngồi trên bàn chông mà thấp thỏm chờ anh về.

Cô cũng không nhớ là 5 phút hay 10 phút, nhưng khi anh về thì nhân vật chính trong phim đã sắp chia tay rồi.

Vẻ mặt của Dương Kế Trầm nhìn như không thay đổi gì, đường nét khuôn mặt anh thanh tuyển mà rõ ràng, hàm dưới hơi siết lại, môi mỏng khẽ nhếch, ánh sáng từ màn hình chiếu xuống khiến sống mũi trông càng cao và góc cạnh hơn. Hai đầu lông mày của anh vẫn là vẻ vô lại như trước.

Giang Nhiễm mím mím môi rồi lại đánh mắt về nhìn màn hình.

Dương Kế Trầm hơi dựa ra sau, anh vắt nhẹ hai chân rồi nhìn Giang Nhiễm qua dư quang, sau đó lại cười một tiếng trầm thấp.

Hình như cô rất bất an.

Dương Kế Trầm hồi tưởng lại xúc cảm vừa rồi mà yết hầu vẫn bất giác nhấp nhô, trong lòng cũng còn chút khô nóng.

Anh cũng không nhớ bao lâu rồi mình không chạm vào phụ nữ, những năm này cũng thật sự không đặt tâm tư vào mấy chuyện này. Việc kia với anh mà nói rất vô vị, thêm nữa là anh cũng lười dây vào những người phụ nữ kia. Với anh mà nói như vậy là quá phiền phức, chẳng bằng lẳng lặng một mình thì hơn, tuy khi ra ngoài chơi vui anh cũng sẽ trêu ghẹo vài câu.

Thỉnh thoảng có hứng thì tự giải quyết là được rồi.

Lần tự giải quyết trước đó là lúc nào?

Khi nãy ra ngoài hút thuốc anh đã nghĩ về chuyện này rất lâu, tới lúc đó mới phát hiện khá lâu rồi mình không giải quyết vấn đề sinh lý. Chẳng trách mới xem mấy cảnh XX trên phim đã phiền loạn đến thế.

Mà Giang Nhiễm lại thực sự đổ thêm dầu vào lửa.

Dương Kế Trầm hút ròng rã 4 – 5 điếu thuốc ở nhà vệ sinh. Anh hút vội và mãnh liệt, cũng cố để áp sự xúc động kia xuống.

Dương Kế Trầm rời tầm mắt tới sưởi điện trên tay cô. Xương tay của nữ bao giờ cũng mảnh hơn xương của nam, làn da kia tinh tế mà bóng loáng, từng đầu móng tay nho nhỏ lại mang theo màu sắc sáng ngời mà khỏe mạnh.

Dương Kế Trầm hơi nghiêng đầu tới gần cô, mắt anh vẫn nhìn màn hình nhưng lại cố tình trêu chọc: “Ăn bắp rang nữa không?”

Cả người Giang Nhiễm cứng đờ, cô thấp giọng nói: “Không ăn nữa.”

“Em muốn cũng không còn, lúc nãy em ăn hết rồi nên tôi mới vứt túi đi.”

“…”

Giang Nhiễm cố gắng bỏ lơ xúc cảm hiện lên liên tiếp đầy xấu hổ kia, rồi cố tình dịch mông sang bên cạnh và tập trung xem phim.

Nam nữ chính trong phim chia tay vào một đêm mưa. Bọn họ cãi lộn tới khàn giọng, rồi vì trẻ tuổi nóng tính mà không ai chịu lùi bước. Mỗi người đều kiêu ngạo đi theo hướng ngược lại, sau đó hai bóng dáng dần biến mất trong màn đêm.

Trong rạp phim bắt đầu nổi lên bản tình ca buồn, bầu không khí cũng vừa lúc thấm đẫm bi thương.

Con gái thường cảm tính hơn, thế là chỉ trong mấy giây, mũi Giang Nhiễm đã bắt đầu cay cay. Cô cố gắng giữ vững hô hấp của mình để người khác không phát hiện tâm trạng chập chờn của bản thân.


Thời thanh xuân đã kết thúc, sau đó bộ phim trở về với hiện tại. Nhân vật chính nhớ lại kí ức cũ thì sắc mặt đều rất nặng nề. Nữ chính bỗng cười lên một tiếng, sau đó mặc quần áo vào và rời khỏi khách sạn, để lại nam chính trầm mặc ở đó.

Trong cuộc sống, nam nữ chính vẫn luôn phải tiếp xúc với nhau vì nhiều việc. Bọn họ mặt không đổi sắc mà nói chuyện với đối phương, mãi cho đến khi nam chính nói với nữ chính rằng anh định kết hôn. Lúc này nữ chính nói chúc mừng, sau đó uống say bí tỉ một mình.

Nước mắt của Giang Nhiễm bắt đầu rơi xuống lộp bộp lộp bộp.

Dương Kế Trầm thấy câu chuyện này không có gì, nhưng lại nghe thấy cô gái nhỏ bên cạnh khóc thút tha thút thít. Tới lúc anh ngước mắt nhìn lên thì trên mặt cô đã đầy nước mắt rồi.

Dương Kế Trầm đưa khăn giấy được tặng kèm theo bắp rang bơ cho cô: “Ngốc không hả? Có gì mà phải khóc.”

Giang Nhiễm cũng thấy mình rất ngốc, chẳng qua chỉ là một bộ phim thôi, nhưng không rõ tại sao lại không kiềm chế được. Cô lau nước mắt xong còn âm thầm xì mũi.

Dương Kế Trầm nói: “Quay sang đây tôi nhìn xem.”

Giang Nhiễm không muốn.

Anh cười nhẹ.

Câu chuyện trên phim đã vượt quá dự đoán của Giang Nhiễm. Câu chuyện này dây dưa tới những 10 năm, mà nữ chính lại không chấp nhận được kết cục cuối cùng. Trong sắc thái ngột ngạt nhất, nữ chính đã không do dự mà gieo mình xuống dòng sông. Vào một đêm yên tĩnh vắng người, cô ấy đã lẳng lặng rơi xuống như một vì sao. Mặt nước tung lên một vòng bọt nước, nhưng rất nhanh sau đó đã bình lặng trở lại, mà khi ấy nam chính đang đứng tuyên thệ trước mặt cha xứ.

Toàn bộ màn hình biến thành màu đen, rồi một giọng nữ tang thương mà lương bạc bỗng vang lên khắp rạp.

Cô ấy nói.

Lương này, nếu anh thấy nơi đây thì hãy tới tìm em.

Thôi, vẫn nên tạm biệt đi.

Là không thể đúng không?

Em thích anh, vẫn thích anh như trước đây, nhiều năm như vậy vẫn là anh.

Em nghĩ anh từng thật lòng thích em, đúng không?

Em nghĩ chắc chắn là như vậy.


Em không muốn lại thích người khác, cũng không có cách nào thích được người khác. Nếu chuyện cũ có thể kết thúc theo sinh mệnh này, vậy thì đi đến đây là đủ rồi.

Trong lòng vẫn luôn tiếc nuối về những năm tháng này.

Rồi lại tưởng tượng rằng có thể trở lại 10 năm trước.

Dù vẫn chia xa như trước, dù lại trải qua khoảng thời gian đớn đau tới không muốn sống này.

Em vẫn muốn quen anh thêm một lần nữa.

Thiếu niên của em, Lương Gia Hoằng.

Vậy nhé… Vĩnh biệt.

Màn hình bỗng nhiên sáng lên, rồi cũng không còn hình ảnh dư thừa nào khác, mà chỉ có từng dòng tên của diễn viên và các nhà tài trợ tương quan trượt lên.

Giang Nhiễm chợt khóc nghẹn ngào, tới mức bả vai cũng run lên.

Đây là lần đầu tiên Dương Kế Trầm biết thế nào là “bó tay toàn tập”. Anh đưa tay ôm lấy bả vai của Giang Nhiễm rồi nâng người lên đối mặt với mình, sau đó đưa tay xoa xoa gò má của cô, ngón tay cái cũng lướt qua mà lau đi từng giọt nước mắt.

“Chỉ là một câu chuyện thôi, là giả hết.” Anh nói.

Giang Nhiễm gật gật đầu: “Em… Em biết, nhưng mà không kiềm chế được.”

Từng giọt nước mắt của cô rơi xuống mu bàn tay anh, đôi mắt hạnh to tròn đỏ lên như đụng phải ớt nóng, hàng mi dài cũng bị thấm ướt, cả mũi cũng vì khóc mà đỏ lên.

Dương Kế Trầm dùng ánh mắt thâm sâu nhàn nhạt mà nhìn cô chăm chú.

Giang Nhiễm bị anh nhìn tới lưng cũng nóng lên. Cô lau mặt qua loa rồi muốn xoay người đi chỗ khác, nhưng lại bị anh giữ chặt.

“Anh… Anh đừng nhìn em.”

Giang Nhiễm biết chắc chắn bây giờ mình rất xấu, cả mặt đều là nước mắt nước mũi tùm lum.

Dương Kế Trầm nhìn cô chằm chằm rồi cười: “Tránh cái gì, cái nên thấy cũng đã thấy rồi.”

Giang Nhiễm thấy rất mất mặt, cô muốn che đi nhưng anh lại không cho.

Dương Kế Trầm nói: “Che cái gì, vẫn xinh lắm.”


Tim Giang Nhiễm như lỡ một nhịp.

Dương Kế Trầm nhìn mắt cô rồi nói: “Có ai từng nói mắt em rất đẹp chưa?”

“Chưa…”

“Vậy hôm nay có người nói rồi đấy.”

Khóe miệng Giang Nhiễm cong lên.

“Hức ——” Đột nhiên cô bị nấc.

Đường cong trên miệng cũng cứng đờ.

“Hức —— hức ——” liên tiếp, cực kì có quy luật.

Dương Kế Trầm cười nói: “Chắc em là người đầu tiên khóc đến phát nấc trong rạp phim rồi.”

“…”

“Hu! Khó chịu quá đi mất! Không được!” Theo ánh đèn sáng lên trong rạp phim là một tiếng khóc thảm thiết khác.

Quý Vân Tiên nằm sấp trong ngực Trương Gia Khải mà khóc thành đứa ngốc.

Dương Kế Trầm bóp khăn giấy bị ướt trong tay thành một nắm rồi trêu: “Hai người không hổ là bạn tốt nhỉ.”

Bộ phim đã kết thúc, mấy người đứng lên định rời đi, Giang Nhiễm cũng theo sau lưng Dương Kế Trầm. Lúc ra đến cổng, Giang Nhiễm nghe có người hô lên sau lưng: “Tổng giám đốc Lương, bây giờ tôi không liên lạc được với Diệp Nhứ! Anh đừng vội, tôi tìm thêm xem!”

Giang Nhiễm quay đầu thì thấy một người đàn ông mặc vest đen đang nhanh chân đi sang một lối khác.

Dường như lúc mở màn phim người này cũng có ở đó, phóng viên còn phỏng vấn anh ấy nữa.

Giang Nhiễm hỏi Dương Kế Trầm: “Anh biết người lúc đầu đứng chụp ảnh và phỏng vấn trên sân khấu không?”

“Chắc là nhân viên phụ trách bộ phim này, không quen.”

Trong những ngày nghỉ sau lần xem phim này, Giang Nhiễm không gặp được Dương Kế Trầm nữa.

Trên đường đi xem phim về ngày đó, anh nói với cô rằng phải rời khỏi đây một thời gian để về quê một chuyến. Giang Nhiễm thấy không tiện hỏi nhiều, nên chỉ nói “vâng”.

Thế mà Dương Kế Trầm lại hỏi cô: “Em không muốn hỏi tôi đi bao lâu, đi làm gì à?”

Lòng Giang Nhiễm ngọt ngào không thôi, cô rũ mắt hỏi: “Em phải biết anh đi làm gì à?”

Trong tình yêu đôi lứa luôn có cách hỏi dò đối phương này.


Dương Kế Trầm thì lại khác, anh hỏi ngược lại: “Em không cần biết thì ai cần biết?”

Mắt Giang Nhiễm đã cong thành mảnh trăng khuyết, cô nhẹ giọng hỏi: “Vậy anh đi bao lâu?”

“Tôi cũng không biết.” Anh vô lại nói.

Giang Nhiễm: “…”

Khóe miệng Dương Kế Trầm ngậm ý cười, anh châm điếu thuốc rồi khàn khàn nói: “Ngày giỗ của mẹ nên tôi phải về một chuyến. Có điều trận tuyết năm nay lớn, chắc là vừa đi vừa về trong ngày không tiện lắm.”

Hai chữ “ngày giỗ” thật sự quá nhạy cảm.

Giang Nhiễm nói: “Anh đi đường cẩn thận.”

Dương Kế Trầm “ừ”, sau đó một tay đút vào túi áo khoác và một tay cầm thuốc mà hút.

Tuyết trắng đè nặng trên tán cây ngô đồng hai bên giao lộ, gió nhẹ thổi qua thôi cũng khiến tuyết rơi “bộp bộp” từ trên cao xuống. Nền đất đầy tuyết trắng thấu triệt này khiến cả người cô càng đơn thuần và sạch sẽ hơn, đôi mắt nhìn anh trong suốt như không thấy đáy kia lại chợt đánh sang nơi khác.

Dương Kế Trầm hơi rũ mắt rồi bỗng cười một tiếng, anh khom người dán vào tai cô: “Em cũng đừng nhớ tôi quá.”

Bộp bộp —— tán cây ngô đồng rung lên làm tuyết bên trên rơi xuống.

Giang Nhiễm suýt nữa thì thở không ra hơi, cô cúi đầu: “Ai thèm nhớ anh.”

Giang Nhiễm bỏ xuống một câu nhỏ như muỗi kêu này rồi chạy biến mất, mà còn càng chạy càng nhanh. Cô như mở cờ trong bụng rồi lại tiếp tục chạy về phía trước như đang hướng tới thắng lợi vậy.

Sáng sớm hôm sau Dương Kế Trầm đã đi rồi, Giang Nhiễm chỉ nhận được một tin nhắn có hai chữ “Đi đây” ngắn ngủi của anh.

Cô núp trong chăn mà cười như đồ ngốc, tới lúc này thì cả màn tuyết trắng mênh mang cũng lại trở nên lãng mạn rồi.

Nhưng sự vui vẻ này đã nhanh chóng tiêu tan không còn lại chút gì, rồi thay vào đó là những suy nghĩ lung tung khác.

Giang Nhiễm lại mất hồn mất vía mà trải qua ngày nghỉ này.

Đầu xuân gần tựu trường, Giang Nhiễm mới giật mình vì sách thi thử mình mua mới làm được một nửa. Cô lúc nào cũng chờ tin nhắn của anh, mà anh lại trả lời rất chậm, ban ngày thường là 1 – 2 tiếng mới trả lời một lần. Đêm tới sẽ chăm trả lời hơn một chút, thỉnh thoảng còn gọi điện cho cô.

Giang Nhiễm dùng cả thời gian buổi tối của mình cho anh, còn ban ngày thì vừa gửi tin nhắn vừa bớt chút thời gian cho đề thi.

Cô ngồi trước bàn học tới trưa, trong lòng lại có hai nhân vật nhỏ đánh nhau.

Một người nói chỉ cần tận dụng thời gian tốt thì có thể vừa yêu vừa học. Mày nhớ anh ấy lắm còn gì, mày buông tay được không?

Một người lại nói mày nhìn xem, yêu vào sẽ phân tâm. Sắp tốt nghiệp trung học rồi, nếu không thì thi đại học xong lại tính tiếp?

Cuối cùng điện thoại Quý Vân Tiên gọi đến đã cắt ngang mọi xoắn xuýt của Giang Nhiễm.

Cô ấy hưng phấn nói: “Tiểu Nhiễm! Hôm nay tao đi ngang qua trường phát hiện tiệm trà sữa cạnh đó trông ngon lắm!”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.