Đọc truyện Ô Vuông Thủy Tinh – Chương 10
Quý Vân Tiên nghe xong thì cười tới nghiêng ngả: “Xem trò vui cái quái gì, rõ là hẹn mày đi xem anh ấy thi đấu mà.”
“Không phải thế thật mà.”
Giang Nhiễm nhớ lại lời nói, vẻ mặt cũng như giọng điệu của anh lúc còn ở siêu thị, tất cả đâu có giống như Quý Vân Tiên nói là hẹn cô gái mình thích đi xem thi đấu, mà giống như cho cô xem trò vui thật mới đúng.
Đương nhiên là cô chắc chắn sẽ không đi.
“Đ*! Xử nó!”
Phòng khách đột nhiên vang lên âm thanh sục sôi. Giang Nhiễm và Quý Vân Tiên bị giật mình nên đều quay đầu nhìn lại.
Giang Nhiễm vừa nghiêng đầu thì đối diện với ánh mắt của Dương Kế Trầm. Anh cũng như có điều suy nghĩ mà nhìn cô, sau đó lại hơi hạ khóe miệng xuống.
Giang Nhiễm cắn môi, rồi nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác mà không nhìn anh nữa.
Đôi mắt của người này luôn có thể khiến người ta căng thẳng trong lòng, nhất là khi cô còn làm việc trái với lương tâm.
Dương Kế Trầm khoác tay trên sofa, người hơi tựa vào. Đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Nhiễm, khóe miệng vừa cong lên lại dần hạ xuống.
Vẻ vừa rồi của cô hệt như chuột thấy mèo vậy.
Cô đang tránh anh.
“Trầm ca, em xin anh, anh có thể đừng nhìn bạn học Tiểu Giang chằm chằm như thế được không. Anh sắp xuyên thủng một lỗ trên lưng người ta rồi đấy. Các anh em còn lại ở đây cũng chiến đấu anh dũng vì anh mà!” Chu Thụ ôm gối vuông nho nhỏ rồi cười hì hì nói.
Dương Kế Trầm xoay bật lửa trong tay vài vòng rồi hơi liếc Chu Thụ: “Cút.”
Chu Thụ: “Em không cút, em muốn ăn lẩu, muốn ăn cả rau bạn học Tiểu Giang rửa nữa.”
Dương Kế Trầm nhíu mày: “Ngứa đòn đúng không?”
Chu Thụ ôm lấy cánh tay của Hạ Quần: “Sợ quá đi, Trầm ca không cho tôi ăn rau bạn học Tiểu Giang rửa.”
Hạ Quần liếc mắt: “Cút.”
Trương Gia Khải lắc đầu cười: “Được rồi, nói tiếp chuyện chính, Lục Tiêu bên kia thì làm thế nào?”
“Tìm thời gian xử nó.” Chu Thụ nói.
“Trầm ca, anh nói xem.”
Dương Kế Trầm nhớ tới những lời Lục Tiêu nói khi ở siêu thị sáng nay. Khóe miệng anh giật giật, sắc mặt nhàn nhạt, chốt bật lửa trong tay chạm vào nhau phát ra tiếng tạch —— tạch —— thanh thúy.
Anh hững hờ nói: “Nó có thể làm được chuyện gì, chỉ có thể dùng mấy thủ đoạn kia thôi, như đứa ngu vậy.”
“Vậy… cứ tính như thế à?” Trương Gia Khải dò hỏi.
Dương Kế Trầm ngừng động tác trên tay, sau đó ngước mắt nhìn Trương Gia Khải: “Không, phải chơi một vố thật đau.”
…
Bàn để ăn lẩu là bàn hình vuông kiểu cũ ngồi được 8 người. Giang Nhiễm nhìn anh ngồi xuống xong mới tìm chỗ cho mình.
Quý Vân Tiên đương nhiên sẽ ngồi cùng ghế với Trương Gia Khải, mà Dương Kế Trầm ngồi đối diện bọn họ, vì thế Giang Nhiễm chọn vị trí chếch với anh, cũng là nơi xa anh nhất.
Nhưng cô vừa đặt mông xuống, Chu Thụ bên cạnh lại đuổi: “Bạn học Tiểu Giang ngồi đây làm gì, không ngồi cùng Trầm ca à?”
Giang Nhiễm định nói không sao, ngồi ở đây là được rồi nhưng Chu Thụ lại không cho cô cơ hội mở miệng. Anh ấy đẩy thẳng cô qua đó: “Anh với Lão Hạ còn uống rượu, không thể hun em được, ngồi xa xa bên chỗ Trầm ca vẫn tốt hơn.”
Giang Nhiễm gần như đã ngồi ra chỗ xa nhất của chiếc ghế.
Dương Kế Trầm khẽ nhướng mày rồi chế nhạo: “Rùa đen cũng không rụt lại đến thế đâu, tôi ăn em chắc?”
Lời này vừa nói ra, trên bàn cơm đã cười ha ha.
Chu Thụ nói: “Em thấy bạn học Tiểu Giang bị việc lần trước dọa thật rồi, đêm đó hai người gặp người của Lục Tiêu còn gì. Bạn học Tiểu Giang, có phải em thấy Trầm ca là kiểu lưu manh xã hội không, nên muốn cách xa chút?”
Muốn cách xa một chút là thật, nhưng Giang Nhiễm không thấy anh có chỗ nào xấu. Tuy cũng không giống với định nghĩa người tốt bình thường, nhưng anh không xấu.
Giang Nhiễm lắc đầu: “Không phải.”
Miệng cô phủ nhận, nhưng trên mặt lại xấu hổ và né tránh khiến mọi người trên bàn đều nghĩ Chu Thụ nói đúng.
Một bàn người bận bịu gắp thịt rót rượu, Giang Nhiễm vừa nhấp một ngụm nước trái cây đã nghe được giọng đè thấp của người bên cạnh: “Ồ ~ Thì ra là thế.”
Giọng nói kia lười biếng, lại như hơi âm trầm.
Giang Nhiễm run khẽ rồi cắm đầu vào ăn, không dám nhìn anh mà cũng không dám nói thêm lời nào.
Sau đó Giang Nhiễm phát hiện người này thù rất dai, hoặc phải nói là xấu xa quá rồi.
Ăn lẩu xong và nghỉ ngơi một lúc rồi, mấy người Chu Thụ không nhịn được nên muốn chơi mạt chược, nhưng họ lại mang hai bộ tới.
Bảy người gộp hai bàn thì lại thiếu một, mà đánh một bàn thì những người thừa ra lại buồn chán.
Trong lúc tất cả im lặng, Từ Chi Hạ nói: “Em không chơi, lên gác nghỉ đây.”
Cô ấy vẫn luôn im hơi lặng tiếng, lúc này Giang Nhiễm mới chú ý đến Từ Chi Hạ. Cô thoáng nhớ tới hôm gặp mặt đó cô ấy cũng có ở đó, nhưng vẻ mặt luôn lạnh lùng, dường như là người rất khó gần.
Chu Thụ giữ chặt cô ấy lại: “Đừng, làm gì thế, mọi người cùng chơi vui biết bao, thiếu cô thì lấy ai thua tiền cho anh!”
Dương Kế Trầm nửa dựa trên sofa, anh giữ đầu lọc thuốc rồi thản nhiên nói: “Chu Thụ, cậu đừng bắt nạt Chi Hạ mãi thế.”
Chu Thụ lại càng nhiệt tình, ôm Từ Chi Hạ như anh em: “Bắt nạt thì sao nào? Anh đánh em à?”
Dương Kế Trầm không thèm để mắt tới anh ấy nữa.
Khóe miệng của Từ Chi Hạ hơi rũ xuống: “Không sao, nhưng chúng ta thiếu một người.”
Hạ Quần vỗ vỗ vào vai Giang Nhiễm: “Em quen ai ở đây biết chơi không, gọi người tới đi.”
“Hình như không có.”
Sống gần con đường nhỏ này tổng cộng có bốn gia đình, tất cả đều là người già sống một mình. Đôi vợ chồng câm điếc kia dường như trước nay cũng chưa từng chơi bài, họ cũng là người sinh sống cẩn thận từng li từng tí, chưa kể chỉ là quen sơ nên Giang Nhiễm cũng không thực sự hiểu hết.
Đầu Chu Thụ lóe lên một ý: “Này, đừng vội! Tôi biết một người, chắc chắn bây giờ đang rảnh!”
Người Chu Thụ gọi đến là một phụ nữ, khoảng chừng 27 – 28 tuổi. Cô ấy mặc áo khoác lông chồn, bên trong là váy dài bó sát người bằng vải ren khiến cả người càng thêm vũ mị và gợi cảm.
Về sau nghe Chu Thụ giới thiệu thì cô ấy là bình luận viên thi đấu của họ. Mọi người đã biết nhau nhiều năm rồi, đều là bạn bè cũ.
Hạ Quần kinh ngạc nhìn người phụ nữ ở cửa: “Đệt! Cậu gọi chị Phùng đến làm gì!”
Người được gọi là chị Phùng kia cười cười và nhìn một vòng: “Mấy người các cậu ăn xong mới gọi tôi à? Ở đây toàn mùi lẩu, bảo tôi làm sao chuyên tâm thắng các cậu không còn mảnh giáp được.”
Chu Thụ: “Còn lại ít cặn đấy, chị ăn không?”
Phùng Kiều ấn đầu anh ấy: “Cút đi.”
“Nào nào đến đây, bắt đầu bắt đầu! Lần đánh cược cuối của năm 2007!” Chu Thụ nói.
Phùng Kiều thấy hơi nóng nên cởi áo khoác ra vứt trên sofa, sau đó mới để ý tới hai cô gái nhỏ.
Cô ấy nhìn Quý Vân Tiên một chút, rồi ánh mắt lại rơi lên người Giang Nhiễm. Cô ấy hỏi Dương Kế Trầm: “Người mặc áo màu xanh lam kia là bạn gái nhỏ của cậu à?”
Dương Kế Trầm như nghe được chuyện cười: “Bạn gái nhỏ?”
Phùng Kiều: “Cậu giả vờ cái gì nữa, trong giới loan tin hết rồi. Nghe nói chuyện này là do Lão Ngũ thúc đẩy hả. Cậu đừng bảo với tôi là cậu anh hùng cứu mỹ nhân đấy nhé?”
“Phụ nữ mấy người chỉ biết chú ý đến mấy tin vớ vẩn này thôi.” Dương Kế Trầm ngậm thuốc lá rồi ngồi vào chỗ.
Phùng Kiều cười tủm tỉm rồi vẫy tay với Giang Nhiễm: “Lại đây, chúng ta cùng chơi. Chị là Phùng Kiều, em tên gì?”
“Giang Nhiễm.”
“Giang Nhiễm… Tên rất êm tai.”
Dường như Phùng Kiều cố tình mềm giọng xuống, có lẽ cô ấy cảm thấy tiếp xúc với bạn học nhỏ thì nên dịu dàng như thế.
Chu Thụ bị kích thích tới cả người nổi da gà: “Chị Phùng, xin chị nói chuyện bình thường đi. Nếu thực sự không được thì cho em đổi bàn với Hạ Quần.”
Phùng Kiều lườm anh ấy rồi tiếp tục cười tủm tỉm với Giang Nhiễm: “Em với A Trầm yêu nhau à?”
Giang Nhiễm xóc bài và lắc đầu nhẹ.
Phùng Kiều cười một tiếng rồi đá Dương Kế Trầm dưới bàn: “A Trầm, cậu không được rồi.”
Dương Kế Trầm cười khẽ một tiếng.
Phùng Kiều đánh ra một quân Bát Văn rồi nói: “Giang Nhiễm, em đừng để bị theo đuổi được nhanh thế. Phải lòng vòng chút cho cậu ấy chịu khổ.”
Giang Nhiễm: “… Bọn em không phải quan hệ đó.”
Phùng Kiều cong môi cười: “Đừng xấu hổ. Em thế mà bây giờ lại tiếng vang đồn xa đấy. Người trong nghề ai cũng nói A Trầm có bạn gái, mấy tay đua nữ còn lén qua nghe ngóng ở chỗ chị kìa. Chắc em không biết rồi, từ ngày chị quen A Trầm tới giờ, cậu ấy chưa có bạn gái bao giờ. Ý chị là kiểu chính thức ấy, hiểu không?”
Giang Nhiễm cái hiểu cái không.
Phùng Kiều vừa dứt lời thì đã kêu ai da một tiếng vì Giang Nhiễm ù phình. Cô ấy nhăn đôi lông mày nhỏ lại mà nhìn về phía Dương Kế Trầm: “Hai người đánh bài phu thê đấy à?”
Dương Kế Trầm gảy tàn thuốc, khóe miệng ngậm ý cười vô lại: “Em với Giang Nhiễm chéo cánh thì đánh kiểu gì? Chị Phùng nói nhiều nên phân tâm đấy.”
“Thằng nhóc này, thế thì đừng trách tôi không khách khí. Đến lúc đó vợ cậu khóc, cậu đi mà dỗ.”
Dương Kế Trầm cười với vẻ không quan trọng.
Từ đầu đến giờ Giang Nhiễm cũng không thấy là anh đang thả bài cho mình, nhưng ngả bài 7 – 8 lần thì cô đều thắng cả.
“Đệt! Trầm ca, em muốn lật bàn! Không thể để hai người bắt nạt như thế được!” Chu Thụ oan ức nói.
Phùng Kiều cũng rất thất vọng, cô ấy không nghĩ Giang Nhiễm chơi giỏi như vậy, đúng là thuyền lật trong mương mà.
Giang Nhiễm lại rất thấp thỏm, cô không biết vì sao Dương Kế Trầm lại cố tình thả bài cho mình.
Cô nói thật nhỏ: “Chơi tử tế đi, công bằng một chút.”
“Công bằng?” Dương Kế Trầm nhìn cô đầy nghiền ngẫm: “Tôi dọa em sợ còn gì, đền bù cho em một chút.”
Đầu óc Giang Nhiễm rối rắm một lúc mới hiểu rõ ý tứ trong lời này.
Chu Thụ vò đầu bứt tai: “Đù đù đù! Không chịu nổi nữa! Hai người có đánh bài đâu, rõ là đang yêu đương!”
Hạ Quần nghiêng nửa người sang từ bàn bên cạnh: “Cậu tưởng tôi thoải mái chắc? Ở đây cũng có cặp chơi bài phu thê này! Mẹ nó, ngày cuối năm 2007 rồi mà còn bị kìm cặp?”
Phùng Kiều thở dài một hơi: “Được rồi được rồi, khó lắm A Trầm mới theo đuổi con gái, thua ít tiền cũng đáng. Này Giang Nhiễm, em phải nhớ kĩ đấy, đừng để cậu ấy theo đuổi được nhanh quá.”
Giang Nhiễm: “Dạ?”
Cô thật sự khóc không ra nước mắt, rõ ràng chuyện không phải như thế mà.
Phùng Kiều cho là cô đang hỏi ngược lại nên giải thích: “Vì A Trầm kiêu căng tự mãn quá, có thế nào cũng phải có người trị cậu ấy mới được.”
Lần chơi mạt chược này Chu Thụ thua thảm nhất. Về sau Dương Kế Trầm cũng không thả bài cho cô nữa, ba người có thắng có thua, chỉ có Chu Thụ mất máu nhiều nhất.
Giang Nhiễm hơi xấu hổ vì dù sao mấy ván trước cũng là Dương Kế Trầm cố tình thả cho cô. Trước kia cô và Quý Vân Tiên chơi mạt chược cũng chỉ đánh chơi chứ không đặt cược, bây giờ thắng Chu Thụ nhiều thế nên cũng hơi bất ngờ.
Cô hơi đẩy tiền trên bàn tới: “Anh Chu Thụ, em không —— ”
“Em trả lại anh làm gì?” Chu Thụ nhìn động tác của cô thì hiểu ngay: “Ha ha, có chơi có chịu. Cái này cũng không có gì, coi như anh lì xì cho em.”
Dương Kế Trầm liếc xéo Chu Thụ, Chu Thụ giật mình rồi sửa lời: “Là Trầm ca lì xì, Trầm ca lì xì! Anh ấy muốn em vui ấy mà, đừng nghĩ nhiều tới buổi tối hôm đó nữa. Có Trầm ca ở đây, không ai dám động tới em đâu.”
Dương Kế Trầm vẫn liếc nhìn anh ấy như cũ. Chu Thụ gãi tai rồi nghĩ mình đâu có nói sai nhỉ.
Phùng Kiều cười cười: “Tiểu Nhiễm, sao em đơn thuần thế, phải lột sạch mấy tên lõi đời này mới đúng chứ.”
Chu Thụ: “Cái gì mà lõi đời, sao chị Phùng có thể nói thế được. Em thế nhưng là thanh niên ba tốt, là trai trẻ khôi ngô tuấn tú đấy.”
Giang Nhiễm bị anh ấy chọc cười.
Lúc mới gặp chỉ thấy mấy người này lỗ mãng, nhưng sau khi ở chung thì lại như lời Quý Vân Tiên nói, có lẽ họ chỉ quen như vậy mà thôi, còn đâu vẫn là người tốt.
Giang Nhiễm tự giác thu quân bài đã đánh xong lại, cuối cùng vẫn thiếu một quân bị Dương Kế Trầm vân vê trong tay. Anh dùng lòng bàn tay cọ nhẹ vào đường vân của quân bài.
Mấy người Chu Thụ đều đi chuẩn bị thịt nướng cho buổi tối, lúc này cả nhóm người đã ra sân xiên thịt, trong căn phòng trống trải chỉ còn tiếng tivi và ánh đèn trắng trên đỉnh đầu.
Giang Nhiễm không biết người này còn ngồi đây làm gì, mà cô cũng thấy như anh đang nhìn mình.
Giang Nhiễm liếc nhìn quân bài kia: “Đưa em được không?”
Dương Kế Trầm vân vê trong tay nhưng không có ý định đưa cho cô: “Em biết tên tôi là gì không?”
Giang Nhiễm hơi giật mình: “Hình như biết.”
“Hình như?” Anh hừ cười một tiếng: “Tên Chu Thụ thì em nhớ kĩ lắm, em không sợ cậu ấy à?”
“Dạ?” Giang Nhiễm không hiểu ra sao.
Dương Kế Trầm tiện tay ném quân bài kia vào hộp, sau đó đút hai tay vào túi và đi ra ngoài.
Giang Nhiễm xếp bài chỉnh tề lại rồi cất kĩ, sau đó mới quay đầu nhìn theo bóng lưng của anh.
Tên Chu Thụ này khó nhớ lắm à?