Ô Vuông Thủy Tinh

Chương 1


Đọc truyện Ô Vuông Thủy Tinh – Chương 1

Cuối năm 2007, trời Đông giá rét chợt ập đến, lúc này còn lạnh hơn mùa Đông năm ngoái một chút.

Giang Nhiễm xuống khỏi xe buýt thì trời đang mưa to. Trận mưa này tới bất ngờ, xối thẳng vào vài cọng lá khô còn sót lại trên cành cây. Cây ngô đồng cao ngất đứng sừng sững hai bên lối nhỏ, con đường phía dưới cũng là đường xưa mấy chục năm đầy mấp mô, tới lúc về được tới nhà thì ống quần đã ướt sạch rồi.

Giang Nhiễm thu ô, rũ nước và bỏ vào trong thùng ở cửa. Cô vừa vào tới cửa thì đã ngửi được mùi hầm cách thủy.

Giang Mi đang ở trong phòng bếp, bà nghe được tiếng động thì quay lại nhìn rồi hỏi: “Bị ướt à? Có lạnh không?”

“Giày hơi ướt ạ.”

“Lên gác tắm rửa đi, tắm xong rồi xuống ăn cơm.”

“Vâng.”

Giang Nhiễm đi giày ướt lên gác, lòng bàn chân khó chịu vì ướt lạnh, mỗi bước đi đều nghe được tiếng nước chảy ra từ lót giày. Cô để cặp sách xuống ghế, rồi thành thạo cởi quần áo và vào phòng tắm.

Phòng của cô có phòng tắm độc lập. Diện tích phòng rất nhỏ nên mở nước nóng một lúc là cả phòng tắm đều tràn ngập hơi nóng.

Cơn mưa này vừa trút xuống một chút thì nhiệt độ không khí đã giảm đi mấy độ. Cách tiếng nước cũng có thể nghe được tiếng mưa táp lên cửa kính vừa dày vừa mạnh, lốp đốp giống như đốt pháo vậy.

Giang Nhiễm tắm tới lúc da nhăn lại mới tắt vòi hoa sen, sau đó đứng thần ra ở đó.

Cô nhíu mày, giật khăn tắm trên móc và quấn người lại, sau đó chạy đến trước ngăn tủ run rẩy lấy áo lót và quần áo giữ nhiệt mà quăng lên giường, tiếp đến lại lấy một cái khăn khác trùm lên đầu.

Ngày mai là buổi liên hoan cuối năm của trường, vì thế lớp nào cũng phải chuẩn bị văn nghệ.

Trước đây nhà trường đều tổ chức buổi liên hoan cuối năm trong hội trường, nhưng không biết lần này thế nào mà lại tổ chức ở phòng biểu diễn trong khu vực mới. Khu vực mới này là khu mới phát triển, thư viện và bệnh viện trong nội thành cũng dần dần chuyển tới đó cả.

Lần đổi địa điểm này cũng là để thêm long trọng, bởi nghe nói có lãnh đạo liên quan tới xem diễn, vì thế nhà trường rất chú trọng. Nhưng Giang Nhiễm bẩm sinh không có khả năng trong việc này, cô vẫn luôn tập sai hai chỗ, vì thế vẫn còn lăn tăn mãi từ lúc diễn tập xong buổi tối tới giờ. Nếu còn không nhớ rồi múa sai thì làm thế nào bây giờ, cô không tập trung nên cũng quên cầm cả quần áo.

Lúc tay chân đang luống cuống thì điện thoại Nokia nho nhỏ trên giường không ngừng rung lên.

Giang Nhiễm vừa mặc quần áo vừa nhận điện thoại, tiếng hét chói tai của Quý Vân Tiên ở đầu bên kia sắp chọc thủng màng nhĩ của cô rồi.


“A a a! Tiểu Nhiễm! Trời ơi..! Tao không tin nổi nữa!”

Giang Nhiễm kẹp di động giữa đầu và bả vai, lúc cô bắt đầu mặc quần áo giữ nhiệt thì Quý Vân Tiên lại phấn khích như đứa nhóc. Cô cười hai tiếng rồi hỏi: “Có chuyện gì mà vui thế?”

Quý Vân Tiên: “Mày biết Kai không? Anh ấy nói mai sẽ đến xem tao diễn, sau đó hẹn tao cùng đi hát!”

Kai là một tay đua xe Quý Vân Tiên mê đắm, dưới sự phổ cập của Quý Vân Tiên, Giang Nhiễm cũng biết được sơ sơ. Nghe nói vì gần đây có thi đấu nên người đã tới Mặc Thành, mà Quý Vân Tiên lại chính thức kết bạn với tay đua này qua diễn đàn từ một năm trước, thậm chí còn add cả QQ. (1)

(1) QQ: Tencent QQ, thường được goi là QQ (có biểu tượng hình chim cánh cụt), là một phần mềm nhắn tin nhanh do công ty TNHH Tencent (Tencent Holdings Limited) của Trung Quốc phát triển. QQ đồng thời cung cấp nhiều dịch vụ khác như trò chơi điện tử mạng xã hội, kho dữ liệu âm nhạc, mua sắm trực tuyến, blog nhỏ và truyền giọng nói trên giao thức IP.

Có điều hẹn gặp mặt thì… Chuyện này…

Giang Nhiễm ngập ngừng: “Anh ấy hẹn gặp mày à? Liệu có ổn không đấy? Chẳng may…”

“Không không không! Tao chủ động mà! Tao rất muốn gặp anh ấy một lần! Tao nghĩ đây là đỉnh cao của đời mình!”

Giang Nhiễm: “…”

Quý Vân Tiên: “Tiểu Nhiễm, mai mày đi với tao đi, đi một mình hơi sợ.”

Giang Nhiễm tức cười: “Mày vẫn biết sợ cơ à?”

“Ai da, nhưng được gặp thần tượng ngoài đời vui lắm! Mày không hâm mộ nên không hiểu đâu! Mày bảo mai tao nên mặc gì bây giờ? Không biết anh ấy thích kiểu con gái thế nào nữa…”

Quý Vân Tiên líu ríu không ngừng, Giang Nhiễm lạnh tới run lên nên mặc xong đồ giữ nhiệt thì chui tọt vào trong chăn.

Quý Vân Tiên đã mơ ước xong: “Không nói nữa không nói nữa, mai lại nói chuyện với mày. Tao đi tắm rồi đắp mặt nạ, sau đó ngủ dưỡng nhan đây.”

Giang Nhiễm ném di động lên bàn sách, sau đó thoáng trông thấy dao cạo trên đó. Hôm qua cô mới mua món đồ này, dùng để cạo lông nách.

Đồ diễn của họ là đồ cổ trang màu đỏ không tay, nói trắng ra thì là quần áo của mấy cô gái nông thôn, trên ngực còn thêu đóa sen lớn nữa. Lúc các bạn nữ trong lớp nhận được bộ đồ này thì khóc không ra nước mắt, đồ diễn tập thể trong trường có hạn, quần áo đầy “tiên khí” đã bị giành mất, đến lượt các cô thì chỉ còn bộ đồ này thôi.


Áo không tay sẽ lộ nách, không cạo không được.

Lông ở nách của cô không nhiều, lại không biết nghe ai nói càng cạo sẽ càng nhiều, vì thế trước kia chưa từng động tới nó.

Cô không có tiền để đi triệt lông ở ngoài, nên chỉ có thể dùng cách nguyên thủy như thế, mà dường như các bạn nữ trong lớp ai cũng làm vậy cả.

Giang Nhiễm không muốn lát nữa mặc quần áo rồi lại phải làm việc này nên quyết định cạo luôn bây giờ. Cô cởi quần áo giữ nhiệt, dựng thẳng tấm gương nhỏ, hướng nách về phía mặt gương rồi cẩn thận cạo từng chút một.

Vừa lạnh vừa tốn sức.

Vì phần ánh sáng bên phải không tốt nên cô đổi vị trí ngồi trên giường.

Cũng coi như cạo được sạch sẽ, tuy nhìn gần thì thế nào cũng nhìn ra.

Giang Nhiễm cởi áo giữ nhiệt nên trên người chỉ còn áo hai dây. Chỉ mấy phút thôi đã lạnh tới đỏ mũi, cô không để ý được tới chuyện khác nên mau chóng mặc thêm áo len và áo khoác vào.

“Tiểu Nhiễm, ăn cơm!” Giang Mi ở dưới nhà hô lên.

“Con xuống đây ạ.”

Giang Nhiễm dịch ra mép giường, nhưng mũi chân vừa chạm tới dép đi trong nhà, cô vô tình ngước mắt nhìn thoáng qua thì chợt sửng sốt.

Cửa sổ đối diện có một người đàn ông.

Khu cô ở hơi giống Tứ Hợp Viện của Bắc Kinh. Nhà cô theo hướng Nam, có hai tầng, trong khi còn có hai nhà nữa là bà Tôn và một đôi vợ chồng câm điếc. Tất cả đất và nhà đều là của bà Tôn.

Ngay bên cạnh nhà cô là một căn nhà cũ 2 tầng rưỡi. Cửa sổ của cô đối diện với cửa sổ căn phòng phía Đông của căn nhà cũ kia. Vì tất cả đều là nhà kiểu cũ nên khoảng cách rất gần, có lẽ chỉ cách nhau khoảng 1 mét.

Tòa nhà cũ kia đã phủ bụi nhiều năm, hình như mấy ngày gần đây có người qua lại thật, nhưng có thế nào Giang Nhiễm cũng không ngờ lúc này ở đó lại có người, còn là một người đàn ông đứng ngay trước cửa sổ nữa.


Mưa vẫn rơi tí tách tí tách, những giọt nước cũng bám đầy trên ô cửa kính hình vuông. Ánh sáng ở phía đối diện rất yếu, nhưng khoảng cách gần như thế, Giang Nhiễm vẫn thấy khá rõ được người kia. Đó là một người đàn ông trẻ, rất cao, mặc áo khoác màu đen.

Người đàn ông đối diện đưa điếu thuốc ngậm lên miệng, một tay giữ điếu thuốc một tay châm lửa, ngọn lửa vụt lên liếm lấy điếu thuốc. Đốm lửa yếu ớt lóe lên chiếu lên mặt anh ta. Người đàn ông rít một hơi thuốc rồi mở mắt ra, cũng đúng lúc bốn mắt nhìn nhau với cô.

Mặt Giang Nhiễm mau chóng đỏ lên, tim đập thình thịch không ngừng, cô cấp tốc kéo rèm cửa vào.

Anh ta nhìn thấy hết cảnh cô mặc áo hai dây lúc nãy rồi à? Hay là nhìn thấy nhiều hơn nữa?

Giang Nhiễm đứng đưa lưng về phía cửa sổ, mặt lại càng lúc càng nóng hơn.

Cô đứng ở đó mấy phút rồi mím môi, thận trọng xốc một góc rèm lên xem thử. Căn phòng đối diện đã tắt đèn, cũng không thấy người đàn ông đó đâu nữa, nhưng tầng một của tòa nhà cũ vẫn sáng đèn. Trong sân còn có hai chiếc mô-tô, xe này không giống xe máy bình thường, mà là mô-tô ngông cuồng và càn rỡ trong mấy phim truyền hình băng đảng.

Khoảng thời gian này bận nhiều việc của liên hoan cuối năm và thi cuối kỳ, nên Giang Nhiễm không để ý tình hình nhà bên. Vài ngày trước cô nghe bà Tôn trong khu nói có người muốn thuê tòa nhà cũ bên cạnh, nhưng vẫn chưa quyết định.

Giang Nhiễm ngồi trước bàn cơm và gắp từng miếng thức ăn nhỏ. Giang Mi đang nói chuyện trong xưởng với cô, cô gật đầu đáp lại hai câu, nhưng trong đầu toàn là cảnh vừa xảy ra lúc nãy, cũng đang nghĩ người kia thấy được tất cả hay chỉ một chút. Mà dù là tất cả hay một chút thì với khoảng cách gần như thế, nếu có ánh sáng mặt trời còn thấy rõ cả lỗ chân lông của người ta nữa. Nếu anh ta là người tốt thì sẽ không đứng ở đó nhìn chằm chằm cô như thế.

Căn nhà đó mấy chục năm rồi không có người, cô cũng không có thói quen kéo rèm.

“Tiểu Nhiễm, con đang nghĩ gì thế?” Giang Mi nhìn cô.

“À, không có gì ạ.” Giang Nhiễm lắc đầu.

“Hôm nay trong xưởng thông báo tổ chức tiệc tất niên, người làm trong xưởng đều phải đi hết. Ông chủ đặt chỗ rồi nhưng hơi xa, có lẽ hôm sau mẹ mới về được. Một mình con ở nhà ——”

“Không sao đâu mẹ, con ở một mình được mà.”

Giang Mi “ừ” một tiếng.

Giang Nhiễm nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Ai ở nhà bên thế ạ? Con thấy hình như có người.”

Cô chỉ tiện thể hỏi một chút nhưng vẻ mặt của Giang Mi lại lạnh xuống, lời nói của bà cũng thêm lạnh lùng: “Mấy tên lưu manh thôi, con đừng để dính líu tới bọn họ, có gì giả vờ như không thấy là được rồi. Họ cũng sẽ không ở đây lâu đâu.”

Giang Nhiễm gật đầu rồi chuyển đề tài: “Mai có buổi diễn cuối năm ở trường, sau khi xong có lẽ con sẽ đi dạo phố với Vân Tiên rồi mới về.”

Cô không dám nói với Giang Mi là đi hát ở KTV. Giang Mi luôn thấy những nơi kia rất rối ren, từ ngày Giang Nhiễm lên cấp 3 tới giờ, bà luôn dặn cô rằng nơi nào cũng có mấy kẻ lưu manh cả. Giang Mi sợ cô dính tới mấy người kia rồi học thói xấu. Chỉ còn mấy tháng nữa là thi tốt nghiệp trung học rồi, bà hi vọng cô có thể tập trung ôn tập để thi vào một đại học tốt.


Có điều, cũng may Giang Mi là một người mẹ thấu tình đạt lí. Bà chưa từng can thiệp vào việc con đi dạo phố giải sầu với bạn, nhưng điều kiện tiên quyết là bạn phải là con gái.

Vì người đàn ông đứng ở cửa sổ bên kia, mà ban đêm Giang Nhiễm mơ thấy ác mộng. Khi bị đồng hồ của ngày hôm sau đánh thức, cô mới bừng tỉnh khỏi giấc mơ, nhưng trong lòng vẫn buồn bực không thôi, sửng sốt một lúc lâu mới bình thường lại được.

Cô từng có bóng ma với việc này nên khá mẫn cảm.

Mùa Đông đầu tiên cô đạp xe đi học, trời mùa Đông lúc 6 giờ vẫn tối mịt, có một ông chú hơn 40 tuổi đi xe máy bắt chuyện với cô. Cô tưởng ông ta gặp chuyện gì, ai ngờ nói được vài câu thì ông chú kia bắt đầu đùa tục tĩu, còn nói vài lời dâm uế. Cô sợ quá nên mau chóng tăng tốc, đạp tới con đường nhỏ của một hộ gia đình. Ai ngờ ngày hôm sau ông chú vẫn chờ cô ở đó. Vì quá sợ hãi nên tới ngày thứ ba, cô đổi sang đường khác.

Lúc mới học cấp 2, Giang Mi muốn sửa trần nhà và ban công nên thuê mấy người thợ nề về. Vì mùa hè quá nóng nên Giang Nhiễm xuống ngủ ở phòng của Giang Mi, bởi ở đó có điều hòa. Nhưng lúc cô mơ mơ màng màng tỉnh dậy thì bị dọa giật nảy, vì có một gã đàn ông đứng trên ban công đang nhìn cô. Chỗ đứng đó rất đặc thù, gã đứng sát vào tường, chỉ để lộ nửa mặt, trông như muốn áp hẳn vào cửa sổ vậy, đã vậy còn cười cười với cô.

Có điều qua một đêm, Giang Nhiễm đã dần tiêu hóa được chuyện xảy ra tối qua. Nhưng lúc cô tiện thể kể với Quý Vân Tiên, cô ấy lại sửng sốt tới suýt chọc bút kẻ lông mày vào mắt.

Buổi liên hoan cuối năm được ấn định bắt đầu vào 1 giờ chiều. 12 giờ trưa, những người biểu diễn đã lục tục xuống khỏi xe của trường rồi vào hội trường biểu diễn để bắt đầu thay quần áo và trang điểm. Người đến người đi trong hậu trường lớn như vậy, nên tiếng nói chuyện của hai cô gái cũng chìm nghỉm trong tiếng người ồn ã.

Quý Vân Tiên buông thõng bút kẻ mày xuống rồi truy hỏi: “Mày thấy rõ người kia không?”

“Trời tối lắm, ánh sáng yếu nữa, với cũng không dám nhìn kĩ, hình như còn rất trẻ.”

“Anh ta nhìn thấy bao nhiêu rồi?”

Giang Nhiễm nhớ lại một lần rồi lắc đầu: “Tao không biết.”

“Nếu đứng đó để xem mày thay quần áo thì quá biến thái, nếu chỉ thấy mày đang cạo lông nách thì vẫn còn đỡ. Mày phải cẩn thận chứ, bây giờ nhiều biến thái lắm. Lần trước Lý Thiến đi mua hoa quả buổi tối gặp phải kẻ thích khoe thân, nó sợ phát khóc đấy. Nếu về sau người kia còn làm thế với mày thì bảo tao, tao tìm người đánh hắn.”

Giang Nhiễm do dự mấy giây rồi thấp giọng hỏi: “Lúc cạo lông nách, tao chỉ mặc áo hai dây thôi, không mặc áo lót.”

Quý Vân Tiên bất giác liếc nhìn ngực cô, sau mấy giây thì cười hì hì: “Mày làm gì có ngực, người khác không nhìn thấy gì đâu.”

Giang Nhiễm vừa tức vừa buồn cười.

Hai cô gái vừa cười vừa ầm ĩ mấy chuyện riêng tư của con gái.

Có điều Giang Nhiễm không ngờ Quý Vân Tiên một giây trước còn chị em khăng khít với cô, nhưng chỉ sau một buổi diễn đã phản bội cô mất rồi.

Đã vậy cô ấy còn thề son sắt với cô: “Không thể nào, Yang không phải người như thế. Anh ấy muốn con gái kiểu nào mà chẳng được, sao phải cố tình nhìn lén mày. Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, yên tâm, không sao đâu.”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.