Đọc truyện Ở Trước Mặt Boss Mạt Thế Xoát Thẻ 363 Ngày – Chương 83
Edit: Kuro
Beta: Ka
Lúc chi đội Lôi Đình tới được phó bản dã ngoại cấp bậc sử thi đã là một tháng sau, lần này chỉ cần đẩy mạnh thì phó bản sẽ được phá trong mười ngày.
Bọn họ có thể xem là những người đạt chân đến phó bản này đầu tiên, hơn nữa nếu bị thương sẽ không thể lành lại ngay, nhất định phải đặc biệt cẩn thận. Phó bản này được đặt trong một động đá lớn, axit cacbon tích tụ biến nơi này thành một mê cung u ám đầy nguy hiểm, tang thi cùng các sinh vật nguy hiểm khác hoặc là xác chết đều có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào.
Trương Tri Âm không thể không nâng cao tinh thần cảnh giác cùng sự cẩn thận gấp mười lần ứng phó với tình cảnh này
Mười ngày lo lắng đề phòng, luyện tập dưới lòng đất không thấy ánh mặt trời khiến tâm trạng của mỗi người đều có chút mông lung, thực phẩm tiếp tế của bọn họ dùng cũng sắp hết. Cũng may boss trùm cuối rốt cục cũng xuất hiện, chuyện này đồng nghĩa là bọn họ sắp biết được mọi chân tướng.
Boss cuối nhìn qua giống như một thể biến dị, nhưng so với dị dạng thể biến dị do phòng thí nghiệm E tạo ra không giống nhau lắm. Nó nhìn qua được dung hợp đến hoàn mỹ, phần thân dưới tựa như bọ cạp, nửa thân trên là thân và mặt người, sau lưng còn có đôi cánh bằng xương nhô lên đang vỗ mạnh – rất hiển nhiên bọn họ vẫn chưa đủ uy hiếp để nó bay lên, nhưng đôi cánh bằng xương giương lên mang theo góc cạnh sắc bén chứng tỏ chúng kì thực là một món vũ khí vô cùng uy lực.
Từ lúc bắt đầu đã chiến đấu rất vất vả. Boss không keo kiệt chút nào, vừa ra sân liền phô bày tam hệ dị năng của nó, Phong, Thổ, Lôi, chiêu nào chiêu nấy đều tàn nhẫn hơn nữa còn cuồng bạo.
Đột nhiên A Mộc hô: “Cẩn thận, nó có thể có độc! Con mắt của tôi giờ nhìn không rõ”
Trương Tri Âm ở gần đó nhất cũng cảm nhận được. Trước mắt hắn đột nhiên phảng phất mơ hồ, mang theo sương mù lẫn cảm giác mông lung, rất nhiều thân ảnh chợt lóe lên – hắn nhìn thấy ký ức nơi sâu thẳm, ban đầu là ở “nhà”, bố và mẹ cãi nhau nói những lời cay nghiệt, dùng những từ ngữ cay nghiệt nhất công kích đối phương, cuối cùng đánh nhau; hắn nhìn thấy bên trong nhà tang lễ, ông bà ngoại bình thản nằm song song với nhau, xung quanh một mảng trống không, phảng phất toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mình hắn; hắn nhìn thấy Ân Niệm ôm mình, nhẹ nhàng nói “Anh vĩnh viễn sẽ không tổn thương em” ; hắn nhìn thấy Tiến sĩ Gia Tỳ mỉm cười đưa qua một chén trà, nói cho hắn biết “Nó không phải là người, nó sẽ không thể yêu”; hắn nhìn thấy Ân Niệm đang siết cổ họng hắn, gương mặt hoàn toàn lạnh lẽo, giống như nhìn một người xa lạ; hắn nhìn thấy Ân Niệm cười ngồi trên ghế salon ở nhà, nói “Tri Âm em rốt cục cũng quay lại”, nhưng tay hắn cầm súng, nhắm ngay người trước mặt, bóp cò, không mang theo một chút do dự …
Hắn nghe thấy giọng nói của mình, hắn nói “Em không tin vào vĩnh hằng, không tin cái gọi là vĩnh viễn không thay đổi, cho nên Ân Niệm, chúng ta dừng tất cả mọi thứ ở đây, mãi mãi không cần thay đổi được không?”…
Một tiếng thét kinh hãi đột nhiên vang lên, khiến hắn tỉnh lại: “Đội trưởng!”
Trương Tri Âm giương mắt, cánh bằng xương của boss cách ngực hắn chỉ hai centimet. Hắn nhanh chóng lùi về sau, đồng thời giơ súng bắn, trầm giọng nhắc nhở:
“Độc có tác dụng gây ra ảo ảnh, cẩn thận”
Trận chiến này bọn họ thắng cực kỳ oanh liệt. Mỗi người đều hò reo nhiều hơn một chút, các chiến lực chủ yếu của Trương Tri Âm, hai người đội phó, Đại Đao cùng Trần Nghiễm đều bị thương rất nặng. Trương Tri Âm chỉ bị thương ba chỗ sâu vào da thịt, nhưng tình trạng của hắn cũng khiến các đội viên rất lo lắng, sau khi bị trúng độc thất thần, hắn hoàn toàn dùng trạng thái liều chiến đấu với kẻ thù, căn bản không chú ý chiến thuật, cũng quan tâm an nguy bản thân.
Từ khi được Hiệp hội Bạch Mang yểm trợ, Trương Tri Âm có thể đối xử tốt với đội viên mình hơn. Ví dụ như hắn luyện ra đan dược, cũng có thể dựa vào tên tuổi của Ân Niệm đưa cho tổ phụ trợ, lại do tổ phụ trợ phân phát cho những đội viên cần dùng. Lúc này toàn đội tạm thời dừng chân ở đây nhằm nghỉ ngơi khôi phục thể lực, đội viên tổ phụ trợ tạo thành đội thu sạch chiến lợi phẩm, các đội viên có vết thương nhẹ sau khi uống thuốc đã dần dần khôi phục như cũ.
Trương Tri Âm ngồi dựa vào một phiến thạch nhũ, lão Chúc mang theo hai đội viên phụ trợ tiến lại, báo cáo: “Đội trưởng, chúng tôi phát hiện đằng sau có một hang động nhỏ, hình như có thứ gì đó.”
Trương Tri Âm đi cùng họ tới đó, cái hang nhỏ này quả nhiên không lớn, quá lắm là bảy mét vuông, ba mặt vách đá đều ướt nhẹp, nhưng lại hết sức bóng loáng, chỉ có trên một vách đá kết rêu dày. Một số chỗ được phát quang, hẳn là đội viên tổ phụ trợ phát hiện nơi này đã làm, khiến đồ vật bên trong lộ ra, hào quang màu bạc rực rỡ chói mắt.
Trương Tri Âm quay về phía bên trái nói: “Lùi ra sau một chút, bảo vệ tốt chính mình”
Hắn cất súng cẩn thận, vươn hai tay, mở ra, hơi nước nhàn nhạt ngưng tụ tại đầu ngón tay hắn, lập tức một phiến băng lớn mở ra trong tay hắn, đâm thẳng vào trong vách đá, trong một khoảnh khắc bao trùm lên trên đám rêu kia, che kín một mặt đá dày đặc màu xanh lục. Nhìn từ xa, dường như khiến cả mặt tường đều bị đóng băng.
Nửa phút sau, âm thanh rạn nứt trên vách đá truyền đến, rêu bị đóng băng dính bám vào trên phiến băng, đồng thời rơi theo vỡ vụn xuống đất. Lộ ra bề ngoài vốn có của đồ vật bị giấu bên trong.
Một bộ cánh màu bạc, lập lòe ánh kim loại, mỗi một cọng lông bằng kim loại đều tràn ngập mỹ lệ cùng sức mạnh.
Trương Tri Âm cũng không nhịn được lẩm bẩm khỏi miệng: “Tự Do Tận Thế”
Trọn bộ trang phục cứu rỗi tận thế đều được tạo từ nguyên liệu đặc biệt, là loại tốt nhất thời tận thế có được. Nó rất lớn, thoạt nhìn rất có cảm xúc, cũng rất nhẹ, lại thật sự giống cánh chim, thậm chí còn nhẹ hơn so với cánh chim. Tạm thời không nói đến các hiệu quả bổ trợ, Tự Do Tận Thế có một thuộc tính đặc biệt – nó có thể khiến người mặc trang bị bay được, bay lượn trên không trung hoặc ở trên không trung. Nói cách khác có nó, việc chiến đấu trên không trung trong thời gian dài là hoàn toàn có thể. Trước kia cho dù là dị năng giả hệ Phong, bọn họ có thể bay, thế nhưng cũng không có cách nào vừa giữ vững trên không trung vừa sử dụng kĩ năng công kích, bởi vì không thể đồng thời sử dụng hay kỹ năng chủ động, một khi sử dụng thì hiệu quả bay lượn trên không sẽ biến mất.
Trương Tri Âm khẩn cấp mặc trang bị tận thế, vì thế sẽ giống như các đội viên khác, nộp lên một số lượng tinh thạch. Hắn luôn luôn có quyền lấy chiến lợi phẩm cấp bậc cao nhất, thế nhưng lúc trước rất ít lấy trang bị trong đội để chiến đấu, chỉ đổi vật liệu mà thôi.
Quay lại nơi ở tạm thời của đội ngũ, Trương Tri Âm vừa định tuyên bố, ngoại trừ trách nhiệm của đội viên thủ vệ, toàn bộ đội nghỉ ba ngày, chợt nghe chú Thi báo cáo lại: “ Trụ sở liên minh truyền đến tin tức, khẩn cấp triệu tập chi đội Lôi Đình, nội dung cụ thể ở đây, đội trưởng.”
Trương Tri Âm nhìn thấy điện tín lệnh triệu tập bên trên là chữ kí của Vân Sở liền nghiêm túc nhíu mày.
Ba năm qua không biết có phải là do lỗi giác của hắn không, hay chỉ đơn giản là do chi đội Lôi Đình danh tiếng hiển hách là chi đội mạnh nhất, Vân Sở giao những nhiệm vụ nguy hiểm nhất cho bọn họ, mà không hề cung ứng những trợ giúp thích đáng. Cũng may dưới sự trợ giúp của Ân Niệm, bọn họ vẫn luôn gặp dữ hóa lành.
Dưới thế cục hiện tại Trương Tri Âm không có cách nào trở mặt với người phụ trách cao nhất liên minh Phục Hưng hoặc vi phạm mệnh lệnh do liên minh đưa ra, nhưng theo thói quen hắn vẫn nhíu mày khi nhìn thấy tên Vân Sở. Trong nội bộ liên minh, cũng có nhiều lời đồn rằng đội trường chi đội Lôi Đình luôn bất đồng ý kiến với Minh chủ.
Lần này mệnh lệnh thay đổi, hắn yêu cầu Trương Tri Âm chia đội ngũ thành hai phần, một phần lên đường tiếp ứng với người của Vân Sở, một bộ phận khác đi dò đường, quét sạch mọi chướng ngại.
Phân tán đội ngũ, là chuyện Trương Tri Âm tuyệt đối không muốn làm.
Hắn xoa xoa trán, hỏi chú Thi “Chú Thi, chú có tin tức gì không? Liên quan đến việc lần này bọn họ muốn đi đâu, cái điểm đến ‘X’ kia rốt cuộc là nơi nào?”
Chú Thi quả thực chính là Tiểu Kim bản thăng cấp, ở các đại căn cứ liên minh tổng bộ đặc biệt là trên chiến tuyển thường có vài người như vậy. Không giống như Tiểu Kim khắp nơi đều hỏi thăm bát quái, chú Thúc rất thiết thực tìm được rất nhiều tin mật.
Chỉ thấy chú Thúc cúi người xuống, ghé sát vào Trương Tri Âm, thấp giọng nói vào tai: “Đội trưởng, tôi nghe nói, lần này minh chủ bọn họ muốn đi … thành phố Vẫn Lạc.”